Dạo gần đây, trong khuôn viên lớp học của Phương tiểu thiếu gia xuất hiện một tên nhóc đáng ghét.
Tên nhóc hay ngậm cỏ đuôi chó, ngồi vắt vẻo trên bờ tường nhà Dung tiên sinh, chọi đá vào đám thế gia công tử bên dưới, nhìn chúng vừa la hét vừa chạy tán loạn mà cười khằng khặc hệt như ác bá.
Phương tiểu thiếu gia khi ấy mới 7 tuổi, tay chân ngắn ngủn, mặt phúng phính búng ra sữa, nhưng tính tình nghiêm nghị từ bé đã biểu hiện rất rõ, thấy cảnh bất bình lập tức muốn đứng ra nói lời công đạo: "Vị bằng hữu này, cổ nhân có câu [Phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến] chúng ta và huynh đài không thù không oán, cớ sao huynh đài-- Ặc!"
Tiểu công tử chưa kịp dứt lời, tên nhóc kia đã mất kiên nhẫn chọi thẳng viên đá cuối cùng vào trán bé.
"Hừ hừ, lảm nhảm nhứt đầu quá, lũ công tử bột các ngươi thật đáng ghét!"
Nói rồi nhảy xuống bờ tường, phiêu nhiên rời đi
Để lại tiểu thiếu gia ngơ ngác ngã bẹp dưới đất, trán chảy máu ròng ròng.
Dung tiên sinh vừa xách cây thước dài bước ra, trông thấy cảnh này thì lông tóc dựng đứng lên, ba chân bốn cẳng kêu các học trò khác dìu tiểu thiếu gia vào phòng.
Trận náo loạn hôm nay đến tai Phương Tri Khanh, hắn giận dữ vỗ mạnh xuống bàn: "Dung tiên sinh tuổi tác đã cao, nên cả một thằng bé ngỗ nghịch lang thang ngoài đường cũng không đối phó được phỏng?"
Dung tiên sinh mắt mờ tai điếc bấy giờ chỉ biết run như cầy sấy: "Thảo dân... thảo dân biết tội, mong Phương đại nhân lượng thứ..."
Nhưng bất kể ông được lượng thứ bao nhiêu lần, tên nhóc đáng ghét kia vẫn đều đặn tìm đến nhà ông gây sự, thậm chí còn dùng cách vi diệu nào đó, dụ con chó của Dung tiên sinh đi mất.
Tiểu thiếu gia tấm lòng quảng đại, không nỡ để bạn bè gặp rắc rối, cũng sợ cha mình lại gây khó dễ cho tiên sinh, thế là hôm nọ đánh bạo bám đuôi theo nhóc đáng ghét, định bụng nếu gặp được cha mẹ của nó, bé sẽ nhảy ra tố cáo với bọn họ, yêu cầu bọn họ quản chặt con trai mình một chút.
Nhưng bất ngờ thay, chờ đón bé không phải đôi phu thê áo vải tầm thường, mà chính là tổng đàn đề hai chữ "Ma giáo" uy nghi sừng sững!
Tiểu thiếu gia há hốc mồm, nhìn nhóc đáng ghét bước vào nơi ấy tự nhiên như về nhà, thậm chí còn cùng hai hán tử gác cổng cười đùa chào hỏi, thái độ xem chừng thân thiết lắm!
Ma giáo xưa nay sớm đã thành chốn hung tàn bạo ngược trong miệng người đời, thành viên của nó tựa hồ đều từ động quỷ chui ra, gϊếŧ người phóng hoả không chừa thứ gì.
Tiểu thiếu gia thầm nghĩ, ngộ nhỡ cha mẹ nhóc đáng ghét còn đáng ghét hơn cả con trai mình thì sao?
Không được, kế hoạch xuất hiện biến hoá, bé phải trở về suy nghĩ thấu đáo rồi mới nên hành động!
Tiểu thiếu gia đi lùi mấy bước, định bụng thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây. Nhưng do tâm trí hoảng loạn, tứ chi xử lý chưa được trơn tru lắm, chân trái vấp vào chân phải, toàn thân nghiêng ngả lảo đảo, té sóng soài xuống mặt đất.
Âm thanh phát ra đả động đến nhóm người bên kia, nhóc đáng ghét tò mò vòng qua bờ tường che khuất tầm nhìn, trông thấy tiểu thiếu gia giơ tứ chi thẳng lên trời, làm tư thế heo sắp bị thọc tiết.
"..."
Hai đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu thiếu gia xấu hổ muốn độn thổ, vội vàng lồm cồm bò dậy.
Gương mặt non nớt của nhóc đáng ghét tỏ vẻ suy tư, lát sau mới sựt nhớ: "A, ngươi là một trong số thằng oắt con ở chỗ lão Dung già!"
Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí!
Tiểu thiếu gia chưa kịp suy nghĩ điều gì, hai hàng lệ đã bất giác tuông xối xả như mưa.
"Oa... Hu hu hu hu hu... Mẹ ơi... Cha ơi..."
Nhóc đáng ghét bị lực công kích của tiếng khóc doạ hết hồn, đột nhiên lấm lét quan sát hai hán tử gác cổng, sau đó đá thật mạnh vào mông tiểu thiếu gia:
"Khóc cái gì! Ai bắt nạt ngươi mà ngươi khóc! Câm miệng cho ta!"
"Oà oà oà, ngươi bắt nạt ta!..."
"Nói láo, ta không có làm gì hết! Ngươi mau câm miệng!"
Giọng điệu của nhóc đáng ghét rất gấp gáp, giống như ăn trộm gặp chó sủa nên sợ chủ nhà thức giấc, vội vã túm bàn tay bé xíu của tiểu thiếu gia, lôi đi xềnh xệch.
...
Giữa cánh đồng hoang vắng, tứ bề tĩnh lặng đến mức nghe cả tiếng gió lùa cỏ rào rạt, chợt có tiếng gào to phá tan khung cảnh nên thơ.
"Rốt cuộc ngươi còn định khóc tới bao giờ!"
Nhóc đáng ghét ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng rất không kiên nhẫn sút bay viên đá dưới chân: "Khóc nữa thì ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo đấy, tin không?"
Tiểu thiếu gia đương nhiên tin, nhưng vấn đề là bé không ngừng khóc được.
"Ngươi... Hức... Huynh... Hức... Đừng... Đừng đánh đệ..."
Nhóc đáng ghét bĩu môi: "Con trai gì còn khóc dai hơn cả con gái, nói đi, ngươi theo dõi ta làm chi?"
Tiểu thiếu gia nào dám nói ra mục đích thật. Bé nghẹn ngào một hồi, đột nhiên linh quang chợt loé, ngẩng đôi mắt ướt nhem đầy tội nghiệp lên: "Đệ... Đệ muốn kết bạn với huynh!"
"Kết bạn với ta?" Nhóc đáng ghét nhướn mày, vô cùng hách dịch hỏi, "Sao lại muốn kết bạn với ta, bị chọi đá nghiện à?"
"Không phải... Đệ chỉ muốn biết... muốn biết vì cớ gì huynh cứ hay chọc phá Dung tiên sinh thôi..."
"Lý do á? Rất đơn giản, hai sư phụ của ta suốt ngày la mắng ép ta học chữ, nên ta đâm ghét mấy lão già chuyên dùng cái giọng buồn ngủ chết tiệt, ca đi ca lại mấy bài thơ khó hiểu chết tiệt đấy, làm gì được nhau?"
Tiểu thiếu gia không có gan làm gì nó, đành rón rén sụt sùi: "Nhưng Dung tiên sinh tuổi tác đã cao, suốt ngày bị cha đệ mắng rất đáng thương. Huynh bị hai sư phụ mắng chắc rất khó chịu nhỉ, Dung tiên sinh lúc bị mắng hẳn cũng khó chịu giống như vậy..."
Nhóc đáng ghét cau mày, hoài nghi nhìn bé nói.
Tiểu thiếu gia khụt khịt tiếp lời: "Những bạn học cùng lớp với đệ thực chất không có bao nhiêu người thích học, đều là bị cha mẹ ép đến lớp cả, ngày đầu tiên gặp họ, đệ còn chứng kiến cảnh bọn họ bị mẫu thân tét mông 50 cái bằng roi mây thượng hạng..."
Nhóc đáng ghét rùng mình, mặt biến sắc: "Người lớn thật độc ác!"
"Đúng đúng! Thậm chí lão tiên sinh cũng vì tiền ăn cơm mới buộc phải đi dạy, ông ấy thực lòng không muốn đâu!"
Tiểu thiếu gia hai ba câu đã biến các bậc phụ huynh trên toàn thế gian trở thành phe tà đạo.
Đừng hiểu lầm bé, bé rất thích học, rất yêu cha mẹ, càng cảm thấy những đứa trẻ lười tập viết đọc thơ đều chẳng ra gì, nhưng vì cục diện trước mắt, bé đành tạm thời đại nghĩa diệt thân.
Nhóc đáng ghét sinh lòng đồng cảm, tự nhiên thấy hơi hối hận việc mình từng làm: "Ta... Ừm, có lẽ không nên đi chọc phá ông ta nữa nhỉ?"
Tiểu thiếu gia không ngờ nhóc đáng ghét dễ dụ... khụ, dễ được thuyết phục như thế, trong lòng thở phào, ngoài mặt càng thêm chân thành khẩn thiết: "Đúng vậy, chúng ta đều là người cùng phe kia mà!"
...
Đại thắng trở về, tiểu thiếu gia rất vui vẻ, cả việc phụ thân lao tới ôm hôn mình tới tấp cũng đón nhận thoải mái thư thái hơn bình thường.
Bé thầm nghĩ, mình đã giải quyết được vấn đề khó khăn đầu đời, có thể nhìn ra tương lai mình nhất định rất xán lạn nha!
... Cho đến hôm sau, khi vẫn trông thấy vị tổ tông nọ ngồi vắt vẻo trên bờ tường nhà Dung tiên sinh.
Tiểu thiếu gia chết lặng.
Tiêu rồi, chẳng nhẽ sau một đêm ngẫm nghĩ cẩn thận, tên đó đã phát hiện những lỗ hỏng trong lời nói của bé, giờ tới đây tìm bé tính sổ ư!?
Nhưng nhóc đáng ghét lần này không mang theo đá để đùa ác nữa, nó lành như bụt ngồi im một chỗ, thấy tiểu thiếu gia bước ra thì vẫy tay kịch liệt.
Tất cả đồng bạn quay đầu nhìn tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia không hiểu tình huống hiện tại là gì.
Tan học, nhóc đáng ghét chạy đến gần vỗ vai bé, cười hí hửng: "Là bằng hữu của nhau, chúng ta nên cùng đi chơi để bồi dưỡng tình cảm!"
Bé mới biết, bé đã cầm đá tự đập chân mình.
Nhưng không sao, nam tử hán phải chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân, vậy nên tiểu thiếu gia nghiêm túc trả lời: "Để đệ xin phép cha mẹ rồi sẽ đi với huynh."
Nhóc đáng ghét chớp mắt, cũng lon ton theo tiểu thiếu gia về nhà.
Phương Tri Khanh nhìn con trai lần đầu xin phép đi chơi với bạn, thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Con hắn cái gì cũng tốt, trong lúc nhi tử người khác đang lăn lộn dưới bùn bắt dế bắt chuột, khóc rống vì không thuộc nổi một bài thơ, nhi tử nhà hắn đã hết sức tự giác đòi tập viết tính toán, nửa tuần đầu đọc làu làu cả trang Kinh Thi. Hắn khi ấy đắc chí vô cùng, còn muốn đem con khoe khắp làng trên xóm dưới.
Nhưng Mộc Xuân Miêu không vui như hắn, nàng lo con mình suốt ngày cắm mặt vào sách sẽ học đến đần ra, thiếu khả năng giao tiếp bên ngoài.
Tiểu thiếu gia cuối cùng không đần, nhưng do tính tình quá trầm lắng, từ chối mọi hoạt động vui chơi mà bé cho là thiểu năng, nên thành công bị tất cả bạn học xem là thiên tài - thiên tài khi thi có thể dựa vào, nhưng khi chơi thì nên tránh xa.
Phương Tri Khanh sụt sùi, Mộc phu nhân bên cạnh cũng rất hài lòng, nhìn người bạn đầu tiên của nhi tử, cảm thấy cung cách nó khá mạnh dạn, có thể giúp con mình bớt bế quan toả cảng hơn chút, bèn phát cho hai đứa ít ngân lượng, đồng thời phái vài nô bộc theo bảo vệ kiêm hầu hạ tiểu thiếu gia dạo phố.
Tiểu thiếu gia thất vọng thầm nghĩ, hình như cha mẹ vẫn chưa biết tên nhóc bên cạnh chính là kẻ đã chọi đá lỗ đầu bé, vậy hôm nay bé thực sự phải vui vẻ với vị huynh đài *mở ngoặc* dính líu tới Ma giáo *đóng ngoặc* xấu xa này rồi...
Đáng sợ quá!
Nhưng lỡ đâm lao thì đành theo lao, tiểu thiếu gia quán triệt tư tưởng rất sâu sắc, tự cho mình vài tiếng trống lên tinh thần, sau đó hiên ngang nối gót "bằng hữu đầu tiên" rời nhà rong chơi.
...
Khác với tiểu thiếu gia hận không thể cả ngày ôm lấy sách vở, nhóc đáng ghét vừa nhìn đã biết có tố chất của phường quậy phá chuyên nghiệp, ngõ trên phố dưới nơi nào có trò thú vị nó đều biết rõ, nắm tay tiểu thiếu gia chạy vòng vòng hệt như ngựa thoát cương.
Hai chân tiểu thiếu gia ngắn ngủn, chạy theo nó mệt muốn đứt hơi, thở hổn hển hô lên: "Chúng... chúng ta có thể ngồi... ngồi xuống nghỉ một lát không?"
Nhóc đáng ghét quay đầu, thấy mặt mũi tiểu thiếu gia đỏ ửng, tựa hồ sắp ngất xỉu đến nơi, nó mới dắt bé vào một quán nước ven đường.
Hai nô bộc đứng chực bên cạnh nhanh chóng đưa cho mỗi đứa một bình nước nhỏ, tiểu thiếu gia cầm lấy tu ừng ực, còn nhóc đáng ghét thì từ chối, kêu chủ quán làm cho mình một bát chè long tĩnh.
Tiểu thiếu gia tròn mắt nhìn bát chè toả hơi lạnh trên bàn: "Đây là cái gì?"
Nhóc đáng ghét hí hửng cầm muỗng: "Mỹ vị nhân gian! Muốn ăn thử không?"
"... Ừm."
Một nô bộc tỏ vẻ lo lắng, nhỏ giọng ngăn cản: "Tiểu thiếu gia, thức ăn đường phố thường không được sạch sẽ lắm."
Tiểu thiếu gia liền do dự.
Nhóc đáng ghét bĩu môi: "Ta ăn rất nhiều lần rồi, vẫn chưa chết, lục phủ ngũ tạng vẫn khoẻ mạnh đây! Còn ngươi, thích thử cái gì thì cứ thử cái đó, đắn đắn đo đo trông thật chướng mắt!"
Hai nô bộc nghe vậy liền lấy làm không vui, thầm nghĩ đứa trẻ này xấc xược quá, không phải loại bằng hữu tốt, khi về có lẽ nên bẩm báo lại với đại nhân và phu nhân.
Nhưng tiểu thiếu gia dường như đang chiêm nghiệm điều gì, đột nhiên lớn tiếng bảo chủ quán mang thêm cho mình một bát chè long tĩnh.
Hai nô bộc ngạc nhiên nhìn bé.
Tiểu thiếu gia phất phất tay, điềm nhiên húp một ngụm nước dùng mát lạnh vào bụng, thầm nghĩ, vị rất ngon, nhưng ngửi kĩ sẽ ngửi ra chút mùi hôi, quá trình chế biến đúng là không được sạch sẽ lắm.
...
Tối hôm ấy, Mộc Xuân Miêu đang ăn cơm đột nhiên bóng gió hỏi nhi tử một câu: "Nhắc mới nhớ, con vẫn chưa kể cho mẫu thân biết con quen cậu nhóc kia ở đâu nhỉ?"
Ồ?
Nhị vị huynh đệ đi theo bé lúc nãy chắc đã đánh tiếng với mẫu thân rồi chăng?
Thực ra, tiểu thiếu gia vốn định sau khi trở về sẽ nói thẳng thân phận của người kia cho cha mẹ biết, bé không tin phụ thân không bảo vệ được mình.
Có điều... Suy đi tính lại, kết bạn chẳng phải là để học hỏi thêm những điều tốt đẹp từ thế giới bên ngoài sao? Bé cảm thấy mình sẽ thu được không ít kinh nghiệm sống đáng giá từ nhóc đáng ghét, vậy nên tạm thời chưa muốn cắt đứt quan hệ với nó, bèn trả lời mập mờ: "Con gặp huynh ấy ở lớp học."
Gặp ở lớp học, nói không chừng cũng là một thế gia công tử.
Mộc Xuân Miêu mỉm cười gắp viên chả cá thả vào bát nhi tử. Nàng rất tin tưởng khả năng chọn lọc tri thức của con trai, vì thế không hỏi nữa.
Còn tiểu thiếu gia thì nghĩ thầm, sớm thôi, tất cả những điều tò mò và thích thú nhóc đáng ghét mang lại cho bé sẽ nhanh chóng kết thúc, tới lúc đó bãi bỏ danh phận bằng hữu cũng chưa muộn.
Nhưng tiểu thiếu gia thực sự không ngờ rằng, một lần dây dưa này, dây dưa đến ngót nghét 10 năm liền.
Tới tận khi tiểu thiếu gia trở thành đại thiếu gia, tới tận khi nhóc đáng ghét trở thành nam tử võ nghệ vô song, họ vẫn tiếp tục ở bên nhau.
...
Tiết lập xuân, trời se se lạnh.
Đại thiếu gia ôm một chồng sách lớn, khoác áo choàng lông cáo, chật vật khom lưng đeo giày vào chân.
Mộc Xuân Miêu đang ngồi kiểm tra sổ sách, thấy nhi tử chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi: "Sắp tới giờ ăn cơm rồi, con còn đi đâu đấy?"
"Qua nhà sư thúc Thẩm Thiếu Hạo ạ, chắc con sẽ ăn ở nhà thúc ấy luôn."
Thẩm Thiếu Hạo là người được Phương Tri Khanh gửi gắm cho nhi tử nhà mình học võ công. Nhưng thiếu gia không có tố chất học võ lắm, vì vậy chủ động yêu cầu chuyển sang bộ công pháp "cường thân kiện thể"... Ờ, đại khái chính là bài tập dưỡng sinh.
Mộc Xuân Miêu khẽ thở dài: "Nhớ về sớm, lúc nào con sang nhà tên đó cũng ở tận tối mịt mới chịu về..."
Đại thiếu gia bấy giờ đã tập tễnh bước ra đến cổng phủ, vẫy tay đáp lời: "Vâng ạ ~"
...
Hoa mai trong sân tập võ bung nở đầy cành, tuyết đọng trên từng cánh hoa yếu ớt vẫn chưa tan, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lãng đãng phiêu bồng theo gió.
Đại thiếu gia từ xa đã nghe tiếng đấu kiếm vang dội.
Y bị một nhành mai chắn tầm mắt, bèn vươn tay đẩy nhẹ nó sang một bên.
Quả nhiên nhìn thấy hai bóng đen đang bay nhảy vô tung vô ảnh, như hoà lẫn trong khung cảnh tuyết trắng.
Thình lình "keng" một thoáng chói tai, thanh kiếm của một người bị hất tung lên mái nhà.
Thẩm Thiếu Hạo ngơ ngác chốc lát, sau đó bật cười vỗ tay bộp bộp: "Công phu của tiểu tử thúi nhà ngươi càng ngày càng tiến bộ, sắp sửa vượt xa lão già này rồi!"
Nam tử bên kia dáng người vừa cao vừa cường tráng, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc lẻm, nom hơi hung mãnh, khoé miệng câu lên theo cách chẳng coi ai ra gì: "Không phải "sắp sửa", mà là "đã" vượt xa lão già ông rồi."
Thẩm Thiếu Hạo: "..."
Ha, đúng là chẳng biết kính lão đắc thọ gì hết!
Rõ ràng đang ỷ mình là học trò của đệ nhất kiếm khách Phùng Phong năm xưa nên làm kiêu đây mà!
Nam tử nhìn xuống nhành mai bị mình cắt thành hai đoạn nằm dưới chân, tiếc rẻ nhặt lên, chợt quay đầu muốn trêu đùa đại thiếu gia đứng tần ngần nãy giờ: "Cứ mặc nó héo rũ thì thật phí của trời, chi bằng tặng cho mỹ nhân đem về chăm sóc, nói không chừng có thể chấn phấn sống lại, đâm chồi nảy lộc luôn?"
Đại thiếu gia giật mình hồi thần, khẽ lườm hắn, nhưng vẫn bước lên tiếp lấy nhành hoa: "Huynh học cách nói chuyện văn thơ đó ở đâu?"
Nam tử huýt sao, cười khằng khặc như tên dở.
Khí thế bức nhân vừa rồi bay biến sạch sẽ.
Đại thiếu gia cũng cười theo, lấy cuộn sách trong lòng chọc nhẹ vào khuỷu tay hắn: "Xem chừng huynh đã đọc rất nhiều sách nha, sao nào, có định tiếp nhận lời thách đấu của đệ chưa?"
"Chưa ~ ta sợ bị mấy bài thơ trổ ra hoa ra lá của đệ doạ phát điên, chẳng thà ném cho ta mười bài công phu mới tinh còn dễ chịu hơn đấu võ mồm với đệ."
"Là chơi đối thơ, không phải đấu võ mồm..."
"Ê này hai đứa, quan tâm tới ta một chút đi."
Thẩm Thiếu Hạo hờn dỗi choàng cổ đại thiếu gia, vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý.
Đại thiếu gia nhanh nhảu tránh thoát.
Thẩm Thiếu Hạo cảm thấy tổn thương sâu sắc: "Tạo phản rồi! Ngươi ỷ ngươi lớn lên ngọc thụ lâm phong nên giờ xa lánh lão sư phụ này chứ gì!"
Đại thiếu gia ngọc thụ lâm phong chỉnh lại vạt áo, cả người tản ra hơi thở văn nhân trí thức: "Phong phạm của bậc quân tử luôn phải đoan chính."
"..."
Thế hồi nãy ai liếc mắt đón hùa tên tiểu tử thúi kia? Lão à?