Sáng hôm sau, Mộc Xuân Miêu đang phân phó thuộc hạ sắp xếp sổ sách, chợt phát hiện một điều bất thường.
"Lạ thật, giờ này mà tiểu thiếu gia vẫn chưa rời giường ư?"
Trước nay nhi tử luôn là người dậy sớm nhất nhà, nô bộc trong phủ thức giấc tầm nửa khắc là thằng bé đã lục đυ.c rửa mặt thay quần áo.
Mộc Xuân Miêu nghĩ một lát, quyết định đến gõ cửa phòng con trai.
Nhưng nàng gọi rất lâu cũng không nghe tiếng đáp trả.
Mộc phu nhân bèn vươn tay tự đẩy cửa vào.
Liếc mắt sang, lập tức nhìn thấy nhi tử cuộn tròn trong đυ.m chăn ấm áp, lộ mỗi mái đầu bông xù và gương mặt trứng ngỗng hồng hào, bị gối mềm đè ép nên hơi phồng ra.
Nàng cười khẽ, bước tới vỗ nhẹ lên mép giường: "Trời sáng rồi, hôm nay bảo bối của mẹ ngủ nướng nha ~"
Đại thiếu gia vẫn không nhúc nhích.
Mộc Xuân Miêu sờ trán và cổ con trai, phát hiện toàn thân thiếu gia nóng hổi như vừa bị tống vào lò luyện đan hấp chín.
Liền hốt hoảng vội vàng mời đại phu đến khám.
Đại phu bảo thiếu gia sốt cao, nhưng tình hình không có gì đáng ngại, uống vài thang thuốc sẽ nhanh chóng khoẻ lên.
Bấy giờ phu phụ Phương Mộc mới an tâm, phân phó hai hạ nhân đi đun nước nóng.
Ngày thứ 3 thiếu gia ngã bệnh, bằng hữu thân thiết nhất của thiếu gia là nam tử đã ghé qua thăm hỏi.
Hắn nhìn y mơ mơ màng màng nằm trên giường, lắc đầu tặc lưỡi: "Chậc chậc, trông đáng thương chưa kìa, ai bảo đệ ngày thường không chịu rèn luyện cơ thể."
Đại thiếu gia yếu ớt lườm đối phương, chán chẳng buồn nói nữa.
Xưa nay y rất hiếm khi bị ốm, nhờ ơn phước nam tử mấy hôm trước dày vò dằn vặt đủ kiểu, giờ y ngay cả cái ngón tay cũng nhấc không lên.
Nhớ tới đúng thật là hoang đường, bọn họ không hổ danh tuổi trẻ ngông cuồng, giây trước vừa huynh huynh đệ đệ, giây sau đã ôm nhau lăn thành đoàn, đem toàn bộ vốn liếng tinh lực để phóng túng bản thân.
"Ta nói nghiêm túc đấy, đệ nên tôi luyện cơ thể nhiều hơn đi... Lật người lại ta xem nào."
Bàn tay nam tử mò vào chăn, sờ đến hậu huyệt của thiếu gia, không khỏi bất ngờ: "Ngày đó nơi này bị thương tổn không nhẹ, lúc ta rút ra đệ đứng cũng chẳng đứng đàng hoàng được, buộc lòng ta phải ôm đệ trèo cửa sổ chui về phủ Phương đại nhân... Mà nay, coi kìa coi kìa, nó lành lặn như cũ rồi, thật kỳ diệu!"
"... Huynh không cần tường thuật chi tiết vậy đâu, đa tạ!"
Nam tử bật cười ha hả, hất cằm hỏi y: "Sướиɠ không?"
"... Hử?"
"Bị ta thao sướиɠ không?"
"..."
Rốt cuộc mức độ vô sỉ của đối phương nghiêm trọng tới nông nổi nào rồi?
Đại thiếu gia tỏ vẻ bất lực: "Ý huynh là huynh muốn làm chuyện ấy nữa chứ gì?"
Nam tử khảng khái thừa nhận: "Chính xác!"
Đại thiếu gia nghẹn họng, trân trối trừng hắn.
Thật lâu sau, y mới đứt quãng thở dài: "... Ờ, thích thì chiều."
Kể từ đó, giữa hai người lại có thêm một bí mật không thể cho ai biết.
Bọn họ đều là thiếu niên mới chớm trưởng thành, lần đầu nếm mùi hoan ái, ai cũng sôi trào nhiệt huyết cống hiến.
Riêng ở khía cạnh này thì nam tử lăn lê bò lết rút kinh nghiệm rất nhanh, thậm chí học theo mấy chiêu trò trong thoại bản đồi trụy viết, có một lần to gan đến độ mò tay vào tiết khố của thiếu gia ngay bên dưới bàn ăn, ngay bên dưới mí mắt phụ mẫu của y.
Báo hại thiếu gia giật mình đánh rơi cả bát đũa.
Nam tử còn tranh thủ thời cơ, lấy cớ dìu y vào phòng nghỉ ngơi để giở trò lưu manh.
Tìиɧ ɖu͙© của hắn luôn mang chút khuynh hướng bạo lực. Xét về mảng thể chất thì thiếu gia đành thúc thủ chịu trói, phải chấp nhận phủ phục hầu hạ dưới thân người ta.
Nhưng y vốn không bài xích việc này, bao giờ cũng nửa vô ý nửa cố tình hùa theo hắn, dung túng nam tử trở thành kẻ không chuyện đồϊ ҍạϊ nào không dám làm.
Khoảng thời gian đó như một hồi ảo mộng khó tin và bẩn thỉu, nhưng mỗi lúc nhớ lại đều khiến đại thiếu gia mặt đỏ tim đập, nguyện cứ vậy mà chìm đắm mãi mãi.
Đáng tiếc những thứ gắn liền với bốc đồng tuổi trẻ thường dễ tan vỡ. Mùa đông ùa tới, kéo theo một trận tuyển binh quy mô toàn quốc của triều đình tổ chức hai năm một lần, khai màn.
Nam tử lần đầu đề cập với đại thiếu gia chuyện mình muốn tòng quân là khi cả hai vừa hành sự xong, đang quấn chăn nằm trên giường của khách điếm tồi tàn.
Suy nghĩ của đại thiếu gia ngay lúc hắn vừa dứt lời chính là: "Tòng quân? Đùa chắc? Huynh ấy có nghiêm túc không vậy!?"
Y quay đầu nhìn thẳng vào nam tử, biểu tình hơi ngơ ngác: "Đây là "dự định" mà hồi trước huynh nói?"
"Ừm."
"... Đệ có thể hỏi lý do không?"
Nam tử chưa bao giờ nhắc nửa chữ về vấn đề này với đại thiếu gia, nhưng dựa theo giọng điệu chắc nịch của đối phương, y biết hắn không phải mới hạ quyết định ngày một ngày hai.
Nam tử khoanh hai tay sau đầu, chớp mắt ngắm trần nhà: "Kỳ thực ta tính toán đăng ký ở đợt tuyển binh trước rồi, nhưng lệnh sử bảo chỉ thanh niên từ 18 tuổi trở lên mới được nhập quân tịch, ta đành kiên nhẫn chờ đến bây giờ."
Đại thiếu gia nhăn mày: "Trông huynh chẳng giống đại anh hùng khao khát hi sinh vì quốc nghiệp tẹo nào."
Nam tử bật cười: "Đành chịu, ta vốn không thông minh lắm, từ trên xuống dưới chỉ mỗi thân công phu này còn coi được, ngoài xung binh ra, ta không biết mình có thể làm tốt việc gì nữa."
Hắn vừa nói vừa vươn tay xoa mái tóc thiếu gia bung bét thành tổ quạ.
Thầm nghĩ, đứa nhỏ này chắc chắn đang rất vui.
Mặc dù nam tử mang danh "sư huynh", nhưng nếu xét kỹ bản chất mối quan hệ, thiếu gia mới chính là phía luôn suy tư lo nghĩ vì tương lai của hắn, sợ hắn cả đời cứ mãi lông bông không chí tiến thủ như hiện tại.
Bây giờ nghe được hoài bão lớn lao nhường ấy, y sao có thể không cao hứng chứ?
Đáng tiếc, sự thật thì thường trái ngược với mong đợi.
Đại thiếu gia đích thực không hề cao hứng.
Y chỉ cảm thấy hoang mang và khó chịu khủng khϊếp.
Y vất vất vả vả bẻ hướng con đường sự nghiệp để nán lại phủ Dương Châu, không ngờ nam tử đã sớm có dự định cao bay xa chạy, tới vùng biên cương tít tắp mù khơi ăn gió ăn khổ rồi.
Đại thiếu gia khó mà chấp nhận việc đối phương sẽ biến mất khỏi tầm quan sát của mình, càng không thể hình dung viễn cảnh đối phương phải ngày ngày đánh cược tính mạng vào tay gã chủ soái ất ơ nào đấy, bèn níu chặt áo nam tử, hé miệng định thuyết phục hắn suy nghĩ lại.
Nhưng nam tử đã giành phần nói trước.
Hắn hôn khẽ lên trán y, giọng điệu đột nhiên mang chút não nề mơ hồ: "Hơn nữa, ta vẫn luôn muốn hiểu cảm giác năm đó của phụ thân."
"..."
Tất thảy điều thiếu gia định nói bị một câu này dội ngược trở về.
Nam tử hiếm khi hé lời về thân thế của mình, người ngoài cũng chỉ biết hắn có hai vị sư phụ rất tài giỏi, còn phụ mẫu ruột là ai, giang hồ rộng lớn ngoài kia chẳng có chút phong thanh nào.
Lý do đơn giản thôi, thông tin ấy đã bị chính hai sự phụ hắn dùng nguồn lực của họ dém xuống, phong toả hoàn toàn.
Chỉ có đại thiếu gia chơi chung nhiều năm mới biết được chút sự tình.
Nghe đâu cha đối phương từng là tướng quân, không rõ làm đến cấp bậc gì, vì không giữ nổi cổng thành, cả gia đình bị giặc Oa gϊếŧ chết, người thϊếp duy nhất trốn chạy thành công là mẫu thân của nam tử, hình như có quan hệ thân quen với giáo chủ Ma giáo.
Bà bụng mang dạ chửa chạy suốt từ Kinh Khẩu lên Dương Châu, cuối cùng do sinh khó mà qua đời, gửi gắm con trai lại cho nhị vị sư phụ hiện tại.
"Tướng quân tử thủ cổng thành, nghe ngầu quá xá đúng chứ?" Nam tử sảng khoái vươn vai, khoé miệng câu lên thành nụ cười tự tin thường trực, "Ta muốn làm tướng quân! Từ hồi nhỏ xíu đã muốn rồi!
Đại thiếu gia trầm mặc.
Y biết nam tử đây là con rùa cắn quả cân, quyết tâm không cách nào lay chuyển.
Thiếu gia chậm chạp vòng hai tay ôm eo hắn.
Sau đó cảm thấy mình im lặng như vậy hơi kỳ cục, bèn gượng gạo đùa rằng: "Huynh nghĩ mới vào sẽ làm lãnh đạo được chắc? Tướng quân nha, phải phấn đấu đi lên từ tên lính quèn, nhắm xem huynh kiên trì nổi trong bao lâu?"
Nam tử cười khúc khích: "Xét về mảng kiên trì thì ta rất dư thừa, cam đoan kiên trì hơn tên mọt sách nhà đệ nhiều!"
Đại thiếu gia áp mặt sát lưng hắn, giọng điệu thoải mái hùa theo, nhưng miệng thì không hề cười.
...
Vài tháng trôi qua.
Nam tử trúng tuyển như ý nguyện, sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường tới bản doanh đóng ở Giao Nam.
Hôm ấy giáo chủ Ma giáo lục đυ.c tìm trong nhà kho một cây kiếm sắt, bị năm tháng bào mòn nên sứt mẻ đủ chỗ, ném vào đống đồng nát chắc cũng chẳng ai nhận ra nó từng là thanh lợi khí cắt đầu bao tướng giặc.
Nhưng nam tử nâng trên tay lại thấy nặng tựa ngàn cân.
Bởi vì giáo chủ nói: "Đây là di vật của cha ngươi, là thứ duy nhất mẹ ngươi lúc chạy trốn ôm khư khư bên người, cứ xem nó như vật cầu bình an mà đem theo vậy."
Nam tử cẩn thận cất kiếm, ngẫm nghĩ một chốc, đoạn cười khẽ: "Xem kiếm là vật cầu bình an à, lời khuyên của sư phụ đáng sợ quá đi."
Giáo chủ Ma giáo lườm hắn một cái, giơ tay dí dí trán đệ tử: "Tên oắt con nhà ngươi, vốn định sau khi trưởng thành sẽ nhờ ngươi trông hộ môn phái, ai dè ngươi đã sớm có tư tưởng dứt áo rời khỏi lão già này rồi, thằng nhóc vô lương tâm!"
Nam tử chớp chớp mắt: "Nhưng con vẫn yêu người và sư phụ Phùng Phong nhất trên đời nha!"
Giáo chủ phì cười, đem đủ chuyện trên trời dưới đất dặn dò đệ tử xong, mới an tâm phất tay cho phép hắn cút đi.
...
Tuyết tháng 7 lạnh cắt da cắt thịt.
Xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.
Đại thiếu gia vận áo choàng dày cộm màu xanh xám, khoanh tay đứng dựa vào cỗ xe.
Nam tử bước ra, thấy y thì có chút bất ngờ: "Không phải đã bảo đệ đừng đến tiễn sao? Sức khỏe đệ yếu ớt, ngộ nhỡ nhiễm lạnh nữa, ta lại mắc tội với Phương đại nhân."
Hơi thở đại thiếu gia vẽ thành làn khói mỏng manh, y tiến tới mấy bước ôm lấy thắt lưng nam tử, dụi mặt vào cổ áo hắn: "Quan tâm mấy chuyện đó làm chi."
Nam tử xoa đầu y như dỗ trẻ con, cảm giác thân thể trong lòng ấm áp sảng khoái không chịu nổi, bèn vòng hai tay siết chặt cứng đối phương: "A Yến thật tốt với ta, không hổ danh là bằng hữu ta quý mến nhất!"
Mắt hạnh của thiếu gia trợn lên, buồn bực bĩu môi nhìn hắn: "Chỉ là bằng hữu thôi à?"
Nam tử cười khằng khặc: "Ôi, ta quên mất, đệ nào chỉ là bằng hữu, chúng ta từ sớm đã chẳng khác gì huynh đệ ruột thịt rồi!"
"..."
Huynh đệ ruột thịt đè nhau ra cᏂị©Ꮒ hả?
Đại thiếu gia bụng dạ tức tối, nhưng không tiện phát hoả bây giờ, đành hậm hực dúi cho hắn một phong thư và một hộp bánh quế hoa: "Cho huynh đấy, bánh quế hoa dùng để ăn dọc đường, còn phong thư đến bản doanh hẳn mở ra."
Nam tử gật đầu, cúi xuống hôn một phát vào trán y rồi bước lên xe ngựa.
Đại thiếu gia cụp mắt nhìn đôi hàng dấu liễn* in trên tuyết càng lúc càng dài dằng dặc, đột nhiên lấy tay che ngực, áp chế một luồng huyết khí tanh tưởi chuẩn bị sôi trào.
(*Dấu bánh xe).
Thầm nghĩ, không sao, hiện tại là thời đại thái bình, phiên trấn Đông Tây Nam Bắc đều yên ổn, hoàng đế mới dự sẽ là minh quân ổn trọng quyết đoán, nam tử ngoài biên cương cùng lắm 2, 3 năm gì đó sẽ được thả trở về thôi.
Chỉ cầu nguyện... cầu nguyện cho thiên hạ thịnh thế này có thể kéo dài suốt trăm năm.
Nhưng...
Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, trận mạc sa trường nào đã bao giờ yên ổn suốt trăm năm?
Đại thiếu gia vừa cầu nguyện xong, cao xanh trên kia liền bật cười.
Năm Vinh Hoà thứ 36, giặc Oa lần nữa rục rịch muốn đυ.c thủng phòng tuyến Khinh Nhứ phía Tây Bắc.
Tin tức truyền khắp dân chúng, rất nhanh chạy đến tai đại thiếu gia.
Khi ấy y đang chấp bút viết chữ, sẩy tay khiến một đường mực đen ngòm rạch hỏng cả bức thư.
Đại thiếu gia ngây người nhìn chằm chằm đường mực nọ, rất lâu không hề có động tĩnh.
Phương Tri Khanh thấy nhi tử như vậy, biết con trai luôn lo lắng cho bằng hữu ngoài bản doanh, bèn mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, thằng bé Trường Hiên kia đóng quân phía Nam, phòng tuyến Khinh Nhứ ở tít tận Tây Bắc xa xôi, có triệu tập cũng sẽ không triệu tập tới nó."
Đại thiếu gia vuốt mặt, lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói với phụ thân: "Vâng, con chỉ hơi bất ngờ xíu thôi, không vấn đề gì đâu."
May thay, biến động phen này cuối cùng không bị làm to chuyện, tầm nửa năm liền dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng chuyện hay vẫn chưa dừng tại đó.
Tướng quân Cố Tầm khải hoàn về triều, tức giận đùng đùng tố cáo Binh bộ thượng thư động tay động chân vào quân nhu cung cấp cho tướng sĩ, khiến bọn họ phải ăn cơm thừa canh cặn, hại một nhóm lính nhỏ suýt nữa đã vong mạng oan uổng!
Binh bộ thượng thư nụ cười mừng chiến thắng hãy còn chưa tắt, bị một câu của tướng quân bẻ méo miệng luôn.
Nhất thời toàn triều ầm lên sôi nổi.
Quân nhu là cái nọc của thiên tử, hoàng đế ngồi trên long ỷ lập tức sa sầm mặt mày.
Đợt thanh trừng ấy gọi là rùm beng nhất lịch sử cũng không ngoa, dân chúng sau này cứ hễ rảnh rỗi sẽ lôi ra nói một lượt, nói say sưa hăng hái như thể bọn họ đã tận mắt chứng kiến mọi việc vậy.
Đại thiếu gia chẳng quan tâm ai đúng ai sai, sự kiện đó chỉ khiến y hiểu rằng, cái mạng quân sĩ ngoài biên cương, thực chất không chỉ nằm trong tay chủ soái.
Quân sĩ là con chiên hiến tế cho nợ nước thù nhà, mạnh mẽ tới mức đánh Nam dẹp Bắc, cũng yếu ớt đến độ bị bàn tay hậu cần bóp chết dễ dàng.
Mà y, thì không thể phó mặc vận mạng của người nọ vào tay kẻ khác.
...
Khi Phương Tri Khanh nghe nhi tử nói muốn làm Binh bộ thượng thư, hắn suýt chút nữa phun hết ngụm trà đang ngậm ra ngoài.
Binh bộ thượng thư quản lý tuyển dụng quan võ, theo dõi ghi chép quân số, khí giới, nhưng không can dự trực tiếp trên chiến trường, bởi thế, dù là tên thư sinh tay trói gà chưa chặt như thiếu gia vẫn có khả năng làm Binh bộ thượng thư bình thường.
Chẳng qua...
Phương Tri Khanh phức tạp nhìn con trai, hắn ngốc hơn nữa cũng phát hiện suy nghĩ của con trai mình luôn phụ thuộc vào thằng bé Trường Hiên kia.
Việc này... không phải là hơi kỳ lạ quá sao?
Huynh đệ nhà người ta đều quấn quýt nhau kiểu vầy hả?
Kẻ chưa bao giờ có anh em - Phương Tri Khanh - tỏ vẻ rất rối rắm.
Hắn rối rắm bảo thiếu gia: "Tương lai của con, con cứ tự quyết định lấy, không cần hỏi ý ta."
Sau lưng lại lén đem chuyện này thảo luận cùng Mộc Xuân Miêu.
Mộc Xuân Miêu nghe xong, khẽ cau mày: "Chẳng phải từ nhỏ tới lớn bọn chúng đều như vậy hả?"
Phương Tri Khanh ngớ người: "Vậy là bình thường à?"
"Nếu không bình thường thì bất thường chỗ nào?"
Phương Tri Khanh không biết bất thường chỗ nào, đành chấm hỏi đầy bụng tạm gác vấn đề sang một bên.
Về phần đại thiếu gia, y bắt đầu dấn thân vào con đường quan trường long tranh hổ đấu.
Tiền đề nhà y rất tốt, hai bên nội ngoại đều phú quý cao sang, mối quan hệ rộng khắp bát phương, cộng thêm tài năng sẵn có, hành trình thăng tiến căn bản chính là một bước lên mây, trải ngợm hoa hồng.
Cái gì thuận lợi quá cũng không tốt, chỉ vài tháng ngắn ngủi, y đã thành công khiến vô số kẻ chướng tai gai mắt mình.
Nhưng những kẻ chướng mắt không thực sự dám trêu vào nhi tử Phương đại nhân kiêm cháu ngoại Mộc phụ thân, bèn ẩn danh trong bóng tối đâm đâm chọc chọc, cứ hễ gia đình y rục rịch một phát là bọn chúng cúp đuôi lủi nhanh hơn cả thỏ.
Đại thiếu gia nghĩ mình cần bóp chết mọi vấn đề ngay từ trứng nước.
Y thuận theo lời mời chào mà lúc trước y coi là thiểu năng của các thế gia công tử, đan một mạng lưới quan hệ chồng chéo phức tạp trên bàn tiệc và những cuộc vui chơi, để đảm bảo rằng bản thân sẽ không bao giờ bị tiểu nhân đâm sau lưng, hoặc giả bị đâm sau lưng thì nhất định sẽ có người mật báo cho y biết, y mới an tâm.
...
Mùa xuân năm Vinh Hoà thứ 37.
Phong thư đầu tiên nam tử gửi nơi bản doanh xa xôi đến tay đại thiếu gia.
Khi đó y nửa dựa nửa ngồi lên trường kỷ êm ái, bên cạnh đặt một chậu mai vàng đương kỳ bung nở xum xuê - nhành mai đứt đoạn ngày ấy nam tử tặng y hãy còn rất sanh long hoạt hổ.
Phong thư chứa chừng 10 lá thư nhỏ, phần ngày tháng bỏ trống, đại thiếu gia chả biết cái nào viết trước, cái nào viết sau. Nội dung hết sức lộn xộn rườm rà, đề bút toàn bộ theo bản năng, nghĩ gì viết nấy, chẳng buồn bận tâm cấu trúc của một lá thư nên bao gồm những gì.
Đại thiếu gia không quan tâm giống ngựa quý ngoài biên cương nhìn đẹp ra sao, cũng chẳng muốn biết canh nấm bản doanh ăn ngon thế nào - y lật nát bấy 10 lá thư vẫn chưa tìm thấy lời hồi đáp cho phong thư y gửi ngày nam tử rời đi.
Đại thiếu gia thẫn thờ ngắm khung cửa sổ trước mắt, thầm suy đoán ý tứ của đối phương.
Hắn đây là cố tình hay vô ý? Nếu cố tình thì có phải đang kín đáo từ chối tình cảm của y chăng?
... Dựa theo cách đại thiếu gia hiểu về nam tử, hắn không giống loại người tế nhị như vậy.
Nghĩa là... nam tử vô ý?
Cơ mà vô ý làm sao được? Loại chuyện này hẳn sẽ gây ấn tượng rất sâu, hắn có vụng về cũng đừng vụng về tới mức này chứ!
Thiếu gia phiền lòng vò đầu bứt tai suốt cả buổi tối vẫn chưa tích đủ can đảm viết thêm một phong thư hỏi đối phương rõ ngọn ngành.
Đánh chết y cũng không ngờ rằng, nam tử căn bản chưa hề đọc lá thư y viết - gã bộp chộp ấy trên đường đến bản doanh đã làm rơi xừ mẹ nó bức thư xuống đường mất rồi!