Trans: Bơ
Nàng vùng vẫy, đánh vào ngực hắn, cố xoay người tách khỏi hắn. Nàng ghét Ishakan vì đã đùa giỡn với nàng, nàng ghét Ishakan vì đã làm phiền nàng và tạo ra một mớ hỗn độn cho nàng, nàng ghét Ishakan vì đã phá vỡ sự yên bình mà nàng đã cố gắng rất nhiều để duy trì.
Nhưng trên tất cả, nàng ghét chính bản thân vì đã để hắn kéo nàng đi khắp nơi.
Sức mạnh chênh lệch của họ giống như trời và đất. Hắn chỉ đơn giản là áp đảo nàng, buộc nàng phải từ bỏ sự phản kháng không ngừng của mình.
Hắn mở miệng, giọng nói như vỡ vụn.
"Ta…"
Nàng trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt vàng tràn ngập sự tức giận khi nãy đã lắng xuống.
"Nếu ta nói ta sẽ chịu trách nhiệm…"
Sức mạnh còn sót lại của nàng đã tan biến khi nàng nín thở lắng nghe. Nàng nhìn Ishakan không chớp mắt như thể bị dính bùa. Những lời tiếp theo được thốt ra với sự thận trọng như một sự xác nhận cho mối quan hệ của họ.
"… thì nàng sẽ làm gì?"
***
Blain nhìn chằm chằm chiếc ghế trống bên cạnh. Dù có nhìn bao lâu đi nữa, hắn biết nàng sẽ không quay trở lại. Thời gian sẽ không ngừng lại, người đó đã không còn ở đây.
Hắn cắn mạnh vào đôi môi đông cứng, những lời oán hận bật ra.
"Hừ… khốn khϊếp…"
Bất chấp sự hiện diện của vua Estia ngay bên cạnh nhưng hắn không quan tâm, hắn bắt đầu chửi bới, hắn không thể kìm chế cơn tức giận của mình.
Rầm!
Chiếc bàn rung chuyển hứng chịu cơn thịnh nộ đầu tiên. Bộ dụng cụ bằng sứ va vào nhau, thức ăn trên bàn văng ra. Một ly rượu lăn lóc và đập xuống sàn.
Âm thanh xuyên thấu của thủy tinh va chạm với mặt đất đã thổi bùng cơn điên loạn của Blain.
Ngay sau đó, hắn nắm lấy mép vải và hất tung lên. Cùng với đó là tất cả các bộ dụng cụ và thức ăn đã được dọn ra.
Rầm!
Loảng xoảng.
Choang!
Blain chửi bới và ném ly đĩa khắp nơi. Những chiếc nĩa và dao sắc nhọn bay loạn sau lưng những người hầu đang ở đó. Tuy nhiên, họ may mắn tránh được.
Không ai có thể ngăn cản Blain.
Ngay cả nhà vua cũng không nói gì và chỉ lo lắng nhìn Blain. Chỉ khi Cerdina quay trở lại, hắn mới ngừng phá phách.
Trong một bộ váy mới, thanh lịch và khuôn mặt đầy son phấn, Cerdina trở lại với vẻ vương giả thường thấy. Mụ không còn bốc mùi như đang đắm mình trong men rượu nữa, thay vào đó, tinh chất hoa nhài từ loại nước thơm tỏa ra trên cơ thể mụ.
Tao nhã lấy lại bình tĩnh, mụ quay lại tiệc trưa và nhìn vào chiếc ghế trống nơi Leah và Ishakan đã từng ngồi. Hai người họ đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại Blain và nhà vua.
Thấy con trai điên loạn như vậy, Cerdina lấy tay đè lên ngực mình.
"Blain…"
Nhà vua mừng khôn xiết khi thấy nữ hoàng quay lại, thế nhưng, lão thậm chí còn không được một cái liếc mắt. Chỉ có Blain trong tầm mụ. Hắn thở hổn hển, từ từ ngước lên nhìn mụ.
"… Con đã nghĩ nó chắc chắn là của con, nhưng rõ ràng, không phải vậy."
Hắn lẩm bẩm với đôi mắt run rẩy. Tình trạng mất trí của hắn rõ ràng như ban ngày.
"Có vẻ như ngay cả khi con trở thành vua, con cũng không thể đánh bại hắn. Chỉ là vua của Estia thôi vẫn chưa đủ."
Đôi mắt Blain sáng lên, một ảo giác tàn ác hình thành trong cái nhìn lạnh băng đó. Đồng tử hắn tràn ngập điên cuồng. Nụ cười trên môi càng làm khuôn mặt hắn méo mó.
"Giá như con có nhiều quyền lực hơn."
Giọng điệu độc ác đã truyền tải hết ý đồ xấu xa. Trước câu nói của Blain, Cerdina mở to mắt, kỳ lạ là phản ứng của mụ không phải là đau lòng khi chứng kiến đứa con thân yêu của mình đau khổ.
Mà là…
"Đúng vậy, Blain yêu quý của mẹ…"
Niềm vui sướиɠ ngập tràn khi mụ thì thầm đồng ý, mụ hiểu ngay suy nghĩ của hắn.
"Thật khó chịu khi không có đủ quyền lực. Vì thế, hãy tham lam và tìm kiếm nó."
"Mẹ…"
Cerdina mỉm cười âu yếm với đứa con trai đang chìm trong sự tự ti và lòng ghen tị. Mụ khơi dậy những ham muốn xấu xa của hắn bằng những lời lẽ ngọt ngào. Một bầu không khí giả tạo tràn ngập tiệc trưa vừa bị tàn phá trước đó.
"Con sẽ đạt được vị trí cao nhất lục địa, Blain."
***
Nàng không thể trả lời câu hỏi của Ishakan, nàng biết nàng nên ngăn Ishakan tiếp tục hỏi những câu vô nghĩa như vậy.
Chính trị xen lẫn tình yêu chỉ dẫn đến một kết cục - thảm họa. Đó là một cuộc chiến cam go. Ranh giới mong manh có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào, nhưng hai người họ đều không muốn buông sợi dây này ra.
Trớ trêu thay, ngay cả khi lời Ishakan có vẻ không đáng tin, lòng nàng vẫn không kìm được mà tin vài phần.
Nàng cảm thấy buồn cười. Làm sao nàng có thể tin kẻ thù của vương quốc nàng? Mục tiêu của họ khác nhau, trái tim của họ chia rẽ vì người dân. Một mặt, Ishakan là vị vua quyền lực nhất của người Kurkan, mặt khác, nàng chỉ là một nàng công chúa bất lực, đang cố gắng hết sức để cứu vương quốc của mình.
Mỗi khi ở bên cạnh hắn, nàng cứ như một kẻ ngốc, luôn luôn như vậy. Mọi lý trí thường ngày đều biến mất trước mặt hắn, thay vào đó chỉ có cám dỗ và bị thôi thúc bởi cảm xúc.
Nàng muốn mặc chiếc váy lụa tím tuyệt đẹp mà Ishakan đã tặng cho nàng.
Nàng muốn thưởng thức bữa trưa trong bầu không khí vui vẻ.
Nàng muốn được ghi nhận những công sức của mình, nói rằng chính nàng là người nỗ lực xóa bỏ chế độ nô ɭệ chứ không phải Blain, rằng tất cả những thứ mà được cho là thành tích của thái tử đều là của nàng.
Những mong muốn đơn giản đến vậy nhưng nàng đã phải kìm nén, chỉ vì nghi thức và kỷ luật mà nàng phải tuân thủ.
Kể từ khi gặp Ishakan, hắn luôn kích động kẻ nổi loạn trong nàng. Những tình cảm không đẹp đáng lẽ trôi qua không dấu vết nay lại biến thành những ngọn lửa lớn.
Thật khó có thể chịu được sự thôi thúc cháy bỏng muốn buông thả để thỏa mãn những cảm xúc sâu thẳm và những ham muốn sâu bên trong làng.
Ishakan là nhiên liệu, đủ mạnh để khiến tia lửa trong nàng bùng cháy, trái với mong muốn của nàng.