Hôn Nhân Tiền Định

Chương 68: Thương hại

Trans: Bơ

Thấy nàng không có phản ứng, Blain đá vào ghế. Lông mày hắn nhíu lại, rõ ràng hắn rất tức giận với nàng. Sự cay đắng lướt qua khuôn mặt hắn, hắn nổi cơn thịnh nộ. Người vốn vẫn luôn phục tùng mệnh lệnh, nay lại dám thách thức hắn. Hắn nện tay lên bàn, cố đe dọa nàng ở lại.

Nhưng đã quá muộn. Nàng đã đưa tay về phía Ishakan. Ngay khi ngón tay nàng chạm vào, Ishakan lập tức nắm lấy chúng. Cái nắm tay mạnh đến mức khiến nàng cũng phải kinh ngạc. Hắn nắm lấy tay nàng, rất ổn định và chắc chắn, kéo nàng vào trong ngực.

Trong nháy mắt, với một vài sải chân mạnh mẽ, hai người rời khỏi khu vườn.

Blain đuổi theo trong cơn điên. Khi chỉ còn một chút là chạm vào nàng, Ishakan đã kéo nàng tránh hắn. Không có gì ngoài không khí lạnh lẽo chạm vào da hắn.

"…"

Sau khi đấm mạnh một cái vào không trung, Blain nắm chặt tay. Móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng hắn phớt lờ cơn đau. Nó chẳng là gì so với cảm giác hỗn loạn trong lòng. Trong phút chốc, hắn lướt mắt qua chỗ mà Leah đã ngồi trước đó. Đôi mắt xanh băng giá run lên dữ dội, hắn hướng tất cả sự thù địch về phía ghế của Ishakan.

Đây là cơ hội cuối cùng. Ngay khi Ishakan kéo Leah ra khỏi khu vườn, Blain đã kịp phản ứng và hét lên ra hiệu cho các hiệp sĩ đứng gác ở lối vào. Tuy nhiên, không ai dám liều lĩnh chĩa kiếm vào Ishakan và nhanh chóng rút lui.

Không ai có thể ngăn cản hai người họ. Với độ dài của đôi chân, khoảng cách mà chúng bao phủ theo tốc độ tăng lên, chẳng mấy chốc, khu vườn nơi tổ chức tiệc trưa đã không còn trong tầm mắt hai người.

Trước mê cung của cung điện, Ishakan dừng trong một hành lang có những cột đá hoa cương.

Một vài đứa con của các quý tộc đang chơi gần đó, nhìn thấy Ishakan đang mạnh mẽ kéo nàng đến, chúng nhận ra những nhân vật quyền lực này và chạy tán loạn như kiến bị dội nước.

Xung quanh lập tức trở nên im ắng.

Ishakan nhìn nàng, cuối cùng cũng buông tay.

Khoảnh khắc bàn tay nóng bỏng của hắn rút lại, nàng đưa tay ra sau váy. Không may là Ishakan đã thấy hành động đó, hắn kéo tay nàng về phía hắn.

Bàn tay hắn đã để lại những vết đỏ hồng trên cổ tay thon dài trắng nõn của nàng. Mặc dù hắn đã tận lực dùng lực rất nhỏ nhưng làn da của nàng mỏng manh đến nỗi cái nắm mà hắn nghĩ là nhẹ đã để lại dấu.

"Tại sao nàng…!"

Giữa sự ngạc nhiên, Ishakan ngập ngừng khi nhận thấy giọng nói của hắn đang cất lên một cách hung dữ. Hắn đưa tay lên mặt, che đi đôi mắt chứa đầy cảm xúc lẫn lộn đang chạy ngổn ngang. Một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng, hắn thì thào một cách khó chịu.

"Nàng nên nói với ta rằng nàng đau."

Nghe Ishakan nói vậy, nàng mới nhận ra nàng đã bị phân tâm. Cái nắm tay của hắn, mặc dù để lại dấu nhưng không làm nàng đau. Những điều nhỏ nhặt này không là gì với nàng.

Nàng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt vàng sâu thẳm của hắn.

"Thay mặt hoàng gia, ta gửi lời xin lỗi sâu sắc đến ngài…"

Tuy nhiên, những lời của nàng bị cắt ngang một cách thô bạo.

"Dừng lại."

Ánh sáng rực cháy trong mắt hắn khiến đồng tử giãn ra, một loạt cảm xúc chạy qua chúng.

"Nàng không phải kẻ có tội. Tại sao nàng luôn tỏ ra hối lỗi như vậy?"

Cảm giác thất vọng và tức giận ập xuống Ishakan. Mỗi lần hắn tiếp xúc với nàng đều như một làn sóng dữ dội. Tuy nhiên, lý do đằng sau điều này khác xa với những gì nàng đang nghĩ.

"Estia đã làm cái quái gì với nàng vậy? Bán nàng cho Byun Gyeongbaek vẫn chưa đủ? Nàng thật sự là một lá chắn chết tiệt…"

Theo những gì Ishakan biết, chỉ có nàng nỗ lực trong mọi chuyện. Một mình nàng cố gắng duy trì mối quan hệ thân tình, chỉ có nàng thật lòng suy nghĩ cho vương quốc của mình.

Không nói nên lời, và càng không thể hiểu được hành động của nàng, hắn cúi đầu thì thầm.

"Vương quốc có quá quan trọng với nàng không? Đến mức phải bảo vệ cả thái tử?"

Ishakan kịch liệt kìm chế cảm xúc đang bùng phát. Chỉ vì lợi ích của nàng mà cơn giận của hắn mới nguôi ngoai. Nàng bặm môi, không đáp lại.

"Tại sao nàng không nói gì?"

Hắn đưa tay nâng cằm nàng, lướt ngón cái trên môi nàng và ấn mạnh, buộc nàng hé miệng. Nàng suýt chút nữa đã cắn trúng tay hắn nhưng kịp ngậm lại.

"Nếu nàng cảm thấy bị đối xử bất công, nàng nên thể hiện sự tức giận của mình. Hét lên, hoặc nói bất cứ điều gì. Ngay cả khi nàng không…"

Nghe những lời của Ishakan, cảm xúc vốn đã chết trong nàng lại sống dậy. Ngay cả khi nàng nghĩ rằng nàng có thể chịu đựng được mọi thứ, môi nàng vẫn tự động mấp máy.

"… Điều gì sẽ thay đổi nếu ta làm vậy?"

Không có gì thay đổi. Hoàn toàn không có gì thay đổi.

Ngay cả khi nàng làm sai, ngay cả khi nàng trở nên đáng thương trước mặt hắn, hắn vẫn sẽ rời đi. Hai người vốn đã không cùng một thế giới. Sau tất cả, chỉ có nàng là người đứng ra lo liệu cho mớ hỗn độn mà hắn để lại.

Mặc dù nàng biết điều đó… nhưng… nàng nuốt ngược nước mắt vào trong. Lòng nàng rối loạn tựa như có hàng ngàn chiếc gai lởm chởm đâm vào.

Nàng chớp mắt, hít thở không khí mát lạnh. Mùi xạ hương nam tính từ Ishakan thoảng qua mũi khi họ đứng gần nhau. Nàng cố nén lại chính mình, cảnh cáo hắn.

"Đừng thương hại ta nếu ngài không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào."

"Thương hại? Nàng đang nói càn."

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

"Tất cả những chuyện ngài làm không phải là vì cuộc ân ái của chúng ta sao?"

"…"

Ishakan nghẹn lời trong giây lát. Nàng cố thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, như thể đang tự giải thoát chính mình, cả về tình cảm lẫn thể xác. Khi nàng quay đi, Ishakan ôm lấy nàng.

"Buông ta ra!"