Hôn Nhân Tiền Định

Chương 67: Tàn tiệc

"Trời ơi."

Cerdina bắn cái nhìn như dao găm về phía Ishakan. Rượu chảy dài từ tóc xuống cằm, cả người mụ ướt nhẹp.

Trên môi của Ishakan vẫn giữ nụ cười. Niềm vui và sự bực bội cùng nhảy múa trong đôi mắt vàng của hắn.

"Là lỗi của ta, nữ hoàng. Ta sẽ gửi cho nữ hoàng một chiếc váy mới."

Trái ngược với nụ cười trên môi, ánh mắt hắn hoàn toàn là một mảng lạnh lẽo.

"Lần này, sẽ là màu sắc phù hợp với nữ hoàng."

Cerdina chớp mắt, hé môi rồi lại mím chặt hệt như một con cá đang ngáp, mụ tức đến không nói nên lời.

Tiệc trưa hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Nàng thất thần nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt - nàng quá bàng hoàng để xử lý tai họa bùng phát vào thời điểm Cerdina kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ishakan và rút đi sợi dây kiên nhẫn cuối cùng trên người hắn.

Thành thật mà nói, đây là một việc đã được đoán trước. Từ khi Cerdina đánh cắp chiếc váy của nàng, hành động của mụ đã châm ngòi cho một kíp nổ. Sự thiếu tôn trọng và gian dối trắng trợn, chỉ đơn thuần là ngòi châm cho quả bom hẹn giờ tích tắc.

Cho dù nàng có tuyệt vọng đến đâu, mọi nỗ lực của nàng đều vô ích. Cuộc đυ.ng độ giữa hai bên vẫn sẽ nổ ra, bất kể những nỗ lực trì hoãn trong tương lai của nàng, nỗ lực cầu xin để bình tâm vị vua của Kurkan.

Những giọt rượu màu đỏ thẫm nhỏ ra từ mép ly rượu pha lê. Ishakan từ từ đặt ly xuống bàn với ý cười khinh thường trên môi. Hắn hướng ánh mắt đầy sự căm ghét vào Cerdina với ý nghĩa rất rõ ràng - Cút!

Bắt gặp ánh mắt đó, Cerdina cứng người. Người đàn ông trước mặt mụ có luồng khí mạnh mẽ đáng sợ đến mức khiến mụ lắp bắp.

Nhìn vào tình trạng nhếch nhác của Cerdina, Ishakan buông lời chế nhạo.

"… Chiếc váy đó không hợp với nữ hoàng."

Lời của Ishakan là một sự xúc phạm rõ ràng, không có gì khác ngoài sự khinh thường trong giọng điệu của hắn. Tất cả những gì Cerdina có thể làm là cúi đầu. Đôi môi đỏ đậm cong thành hình vòng cung khi mụ cố vẽ lên nụ cười thanh tao và đẹp đẽ nhất, che giấu những hành động thách thức trước đây của mình. Hình ảnh thuần khiết cùng nụ cười rạng rỡ, lẫn với mùi rượu, trong bầu không khí xa lạ này, giống như một loài cỏ dại mọc kỳ lạ trong khu vườn ngoài trời.

Cerdina đưa tay lên trong một cử chỉ tao nhã, ra hiệu về phía người hầu. Sau đó, mụ rời chỗ ngồi, nói với Ishakan.

"Ta sẽ vắng mặt một lát để thay đồ."

Với sự hỗ trợ của những người hầu gái, Cerdina rời tiệc trưa mà không hề dừng bước. Vua của Estia sau khi đột ngột bị vợ bỏ rơi, lão ngồi một mình trong lo lắng, đôi mắt láo liên nhìn quanh.

Thế nhưng tuyệt nhiên, mắt ông không hướng về phía Ishakan. Vị vua hèn nhát rất căng thẳng, thậm chí không thể trách móc Ishakan, người vừa mới công khai hành động thô lỗ. Vua của Estia giờ đây hệt như một con chó con mất chủ.

Thật vậy, lão không được coi trọng với danh hiệu vua của Estia. Ngay cả phần danh dự nhỏ bé mà lão cố bám víu để ngẩng cao đầu, giờ đã bị hủy hoại. Một vị vua như lão, chỉ có thể dẫn vương quốc đến một số phận: lụi tàn.

Nàng cảm thấy sức nặng của hoàng tộc đang đè trên vai nàng còn hơn một tảng đá. Tim nàng thắt lại vì thất vọng trước mớ hỗn độn mà nàng buộc phải giải quyết. Một tiếng thở dài buồn phiền rời khỏi môi nàng.

Vua của Estia đã làm gì? Cuộc đàm phán quyết định số phận của một vương quốc, nhưng… thay vì giúp đỡ… Nàng không thể tin được lão chỉ nhìn nó bị phá hỏng …

Ngay cả khi lão cầu xin sự tha thứ và quỳ gối trước vua của Kurkan, điều đó vẫn chưa đủ. Lòng khoan dung đến mức từ bi, và hơn hết, niềm tự hào của hoàng gia Estia sẽ là một trở ngại trên con đường của họ.

Sự cô độc đáng sợ nhấn chìm nàng. Nàng như bị ném vào vùng chiến tranh. Khi cuộc tàn sát nổ ra, dù nàng có tuyệt vọng để ngăn chặn cơn điên của họ đến đâu, tiếng hét của nàng cũng chỉ như lọt vào tai người điếc. Ở vùng hoang vu, tiếng vọng của nàng có khi còn không trở lại, thậm chí có khi cổ họng nàng trở nên khàn đặc và chảy máu.

Với tâm trạng đau đớn, nàng từ từ đứng dậy. Không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Mọi thứ đã bị phá hủy, tốt hơn là nàng nên rời đi và làm điều gì khác thay vì gϊếŧ thời gian một cách vô nghĩa ở đây.

Khi nàng chuẩn bị rời đi, một bóng đen lờ mờ đi đến trước mặt nàng.

"Công chúa."

Người đàn ông liên tục bị đối xử một cách bất kính, đang đưa tay về phía nàng. Nàng chậm rãi ngước nhìn hắn, lướt qua thân hình cao lớn của hắn, cho đến khi chạm vào mắt hắn, rồi đến tay hắn. Bàn tay hắn to gấp đôi nàng, nhưng trong những đường nét thanh mảnh đó, có rất nhiều khả năng.

Nàng do dự, định đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn. Tuy nhiên, nàng khựng lại. Nàng không chắc tương lai có thể xảy ra điều gì nếu nàng làm vậy, nàng không thể biết được.

Thấy nàng do dự, Ishakan không ép nàng. Hắn chỉ bình tĩnh quan sát nàng, kiên nhẫn chờ đợi khi nàng sững người. Đầu óc nàng rối bời, cảm xúc vô cùng mâu thuẫn.

Vào những lúc như thế này, Ishakan kiên nhẫn một cách kỳ lạ. Hắn là người thích sử dụng vũ lực và hành động liều lĩnh để đạt được điều hắn muốn, nhưng đây là những thứ hắn chỉ dành cho nàng - sự quan tâm và kiên nhẫn.

Đi cùng Ishakan có lẽ tốt hơn là ở đây, nàng nắm lấy tay hắn. Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang.

"Ngồi xuống."

Blain lạnh lùng nói.

"Ngươi đi đâu? Tiệc trưa vẫn chưa kết thúc."

Blain vẫn ngồi thẳng lưng, dùng tiệc trưa tẻ nhạt làm cái cớ bắt nàng ở lại.

"Ta nói ngồi xuống, Leah."

Nhưng nàng không trả lời.