Bị Dưỡng Tiểu Chó Săn Lừa

Chương 7: Chó con theo đuổi người yêu

Cố Bách: “……”

Cố Bách nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ trên màn hình, lâm vào hoài nghi.

Cố Bách không dám tin tưởng, nháy mắt lửa giận trong lòng “Bùm” mà nổi lên.

Cố Bách nhìn đang cùng Nguyên Vọng nói chuyện phiếm Thẩm Nhiên, chỉ cảm thấy bị xúc phạm.

Thẩm Nhiên vậy mà dám?

Cố Bách ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Nguyên Vọng.

Chỉ bằng hắn?

Cố Bách ánh mắt gắt gao dính vào Nguyên Vọng, như là muốn nhìn thủng một cái lỗ lớn trên người Nguyên Vọng.

“Anh Cố……”

“Anh Cố ? Anh phải thử đồ lần thứ hai.” Nhân viên công tác đến gọi Cố Bách.

Cố Bách tay đút vào trong túi, dùng sức mà bóp lòng bàn tay.

“Biết rồi.”

Không biết từ đâu xuất hiện tiểu tử, hôm nay bất luận là kỹ thuật diễn hay là ở chỗ Thẩm Nhiên đều như đánh cho Cố Bách một đòn cảnh cáo, Cố Bách rối rắm đến mức muốn dậm chân bỏ về.

Cố Bách hít sâu một hơi, vẫn xoay người cùng nhân viên công tác đi thử đồ.

Mà bên kia Nguyên Vọng cùng Thẩm Nhiên chào hỏi xong đã bị Tần Chu kéo đi dò hỏi biểu diễn kinh ngiệm, Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng khiêm tốn trả lời bóng dáng, hơi hơi nhíu mày.

Thẩm Nhiên vừa mới trải qua việc chết đi mà sống lại, trong đầu toàn là “Cố Bách rác rưởi”, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một cái ánh mặt trời đáng yêu tiểu chó săn đem hắn hôn đến đầu óc choáng váng, cho nên hắn vẫn luôn xem nhẹ tiểu chó săn bối cảnh.

…… Hắn thậm chí không đi điều tra, rốt cuộc bỗng nhiên về tới hai năm trước, có quá nhiều chuyện yêu cầu hiểu biết cùng xử lý, toàn bộ đầu đều là hỗn độn.

Dựa theo vừa rồi Nguyên Vọng biểu hiện, kỹ thuật diễn khẳng định không thấp. Nhưng trong đời sống hiện thực Nguyên Vọng tư duy đơn giản đơn thuần, hắn là thật sự liền như vậy tưởng, vẫn là…… Có mưu đồ?

Nhưng mà bao dưỡng nguyên bản chính là giao dịch, tựa như cũng không thể nói là mưu đồ.

Như vậy Nguyên Vọng thể hiện ra ngoài, là hắn chân chính tính cách sao?

Thẩm Nhiên hơi hơi nhíu mày.

Cũng có lẽ Nguyên Vọng chính là thuần túy biểu diễn thiên phú cao đi, diễn viên vốn là như thế.

“Thẩm tổng.” Vai phụ thử vai muốn bắt đầu rồi, Nguyên Vọng rốt cuộc thoát khỏi Tần Chu, ngồi vào Thẩm Nhiên bên người thấp giọng cười nói: “Ta biểu hiện tốt sao?”

"Ừ.”

Nguyên Vọng ghé vào trên mặt bàn, gối đầu lên cánh tay ngẩng đầu xem Thẩm Nhiên, “Hôm nay là thứ tư.”

Thẩm Nhiên một đốn, “Ừ.”

Tối nay chính là buổi hẹn xem phim.

Đêm đến.

Nguyên Vọng dựa theo địa chỉ mà Thẩm Nhiên đưa đến nhà Thẩm Nhiên, vừa vào cửa liền thấy phòng khách không bật đèn, chỉ có trên bàn bày đầy nến thơm cùng hoa hồng. Màu đỏ rực hoa hồng không chỉ có phủ kín cái bàn, trên sàn nhà cũng trải đầy.

Nhìn ra được người trang trí chủ ý là muốn đem không khí trang hoàng đến lãng mạn một chút, nhưng mà…… Nguyên Vọng trong nháy mắt cho rằng chính mình bước vào cái gì không đứng đắn phong nguyệt nơi.

Nguyên Vọng nén cười, nhìn tới trong tay gà rán, thịt nướng BBQ cùng CoaCola.

Thẩm Nhiên: “……”

Muốn hay không như vậy bình dân.

Thẩm Nhiên nhíu mày.

Bao dưỡng là như thế này sao? Cùng hắn tra trên mạng không giống nhau, chim hoàng yến thế mà uống CocaCola, thế này có chút không được thời thượng lắm.

Nguyên Vọng đặt đồ ăn xuống, ngồi xuống sô pha, nhìn vị kim chủ bên cạnh nói: “xem bộ điện ảnh nào?”

Trước sô pha đặt một cái máy chiếu, kết nối với điện thoại di động, Thẩm Nhiên cảm thấy hắn là một vị kim chủ vô cùng tâm lý vì thế hắn để cho chim hoàng yến quyền được lựa chọn muốn xem cái gì, vì thế hắn liền đưa điện thoại để Nguyên Vọng chọn, vẻ mặt sủng nịch nói: “Cậu chọn đi.”

Nguyên Vọng nhận điện thoại nhìn.

—— Thế chiến 2 phân tích phim phóng sự.

—— sói đất : trí tuệ bầy đàn.

—— Phim phóng sự ngoài không gian: trên sao Hỏa có những gì?

Nguyên Vọng: “……”

Nguyên Vọng nghiêm túc lướt xuống tìm, tìm được một bộ phim, nhấn chọn chiếu phim.

Máy chiếu hiện lên một hàng têu đề —— ếch xanh giao phối như thế nào.

Thẩm Nhiên nhìn sang Nguyên Vọng, “Cậu có hứng thú với? Cách động vật giao phối.”

Nguyên Vọng gặm gà rán buột miệng thốt ra: “Cảm thấy hứng thú với giao phối.”

“……”

Hai người liền an tĩnh mà nhìn đối phương.

Nguyên Vọng cười nói: “Xin lỗi, hình như tôi nói sai rồi.”

Thẩm Nhiên lại nắm tay rồi thả lỏng theo bản năng mấy lần, nhè nhẹ mà nắm lại, lặp lại mấy lần.

Chọn xong phim Nguyên Vọng cũng không đem điện thoại trả cho Thẩm Nhiên, mà chỉnh cao âm lượng máy chiếu.

Thẩm Nhiên có chút bất ngờ nhìn Nguyên Vọng.

Hắn đeo máy trợ thính, bởi vậy TV, máy chiếu âm thanh phải mở thật lớn hắn mới có thể nghe rõ, nghe được thoải mái, đổi lại là trước kia Cố Bách khẳng định sẽ tức giận, hắn cảm thấy mở âm lượng lớn như vậy là không có văn hóa cùng hàm dưỡng biểu hiện. Quan hệ tốt bạn bè cũng sẽ không hiểu cho hắn, bọn họ đều cảm thấy đeo máy trợ thính thì liền có thể nghe thấy giống lỗ tai bình thường, Thẩm Nhiên cũng không tỏ ra lỗ tai của hắn so với mọi người có gì khác biệt, bởi vậy hắn quen nhìn phụ đề khi xem phim.

“Cảm ơn.” Thẩm Nhiên bỏ qua tầm mắt bên cạnh.

Nhìn Thẩm Nhiên bởi vì một chút việc nhỏ mà tâm tình tốt lên, lỗ tai ửng đỏ, Nguyên Vọng dở khóc dở cười.

Ngốc ca ca.

Phim phóng sự miêu tả động vật lưỡng tính sinh hoạt tập tính vẫn đang tiếp tục chiếu, hai người vừa ăn thịt vừa uống nước, vừa yên lặng mà xem.

Sau khi xem xong 45 phút phim phóng sự, có chút bệnh ở sạch Thẩm Nhiên lấy khăn ướt ra lau tay, lau xong liền nói: “Mang bao ngươi có đẻ ý không?”

Thẩm Nhiên ý tứ là, có để ý hắn mang bao không, hắn thấy có một số tiểu thụ cảm thấy mang bao thì sẽ không tận hứng.

Nguyên Vọng nghĩ nghĩ, nói: “Tôi không ngại.”

Ý Nguyên Vọng là, nếu Thẩm Nhiên muốn hắn mang, hắn cũng không ngại, sẽ không giống một số thẳng namcảm thấy như vậy là không thoải mái mà từ chối, hắn là một con chim hoàng yến ưu tú.

Người trưởng nói chuyện, nói đến đột nhiên như vậy không kịp phòng ngừa.

Thẩm Nhiên tiếp tục dò hỏi, “Là lần đầu sao?”

“Đúng vậy, hy vọng Anh không để ý.” Nguyên Vọng nghĩ thầm, tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng hắn sẽ nỗ lực biểu hiện làm Thẩm Nhiên thoải mái. Hắn trước kia hỏi thăm qua, trong giới ông chủ lớn cùng phú bà thích nhất bao nuôi trẻ trung thận tốt tiểu chó săn, còn có rất nhiều người trào phúng bề ngoài cường tráng nhưng thật ra lại thận yếu tiểu chó săn, kỹ thuật không tốt, còn t-rym bé, bởi vậy Nguyên Vọng còn có chút căng thẳng.

“Tôi cũng vậy.” Thẩm Nhiên nhíu mày nói: “Vậy cậu thả lỏng đi không cần căng thẳng như vậy.”

Thẩm Nhiên cầm lấy cổ áo Nguyên Vọng đè người cậu xuống sô pha, ngồi lên người Nguyên Vọng.

Nguyên Vọng dừng lại một chút, thật cẩn thận hỏi thử: “…… Như vậy có phải sẽ rất đau không?”

Trong giới yêu cầu về chó săn cao như vậy, hắn lại chưa từng có cơ hội học hỏi, Thẩm Nhiên lần đầu tiên đã yêu càu chính mình cử động động tác khó như vậy, lỡ như hắn phát huy không tốt để lại ấn tượng, hàng to xài kém thì làm thế nào bây giờ.

Thẩm Nhiên dừng lại.

Nhìn Nguyên Vọng đẹp trai sáng lạn ngũ quan trẻ tuổi, tươi đẹp đơn thuần, Bây giờ còn nhìn hắn giọng điệu làm nũng sợ đau.

Thẩm Nhiên nuốt nước bọt, ách giọng hỏi, "Cậu sợ đau?”

“Đúng vậy.” Nguyên Vọng nhíu mày, quyết định thành thật trả lời: “Tôi sợ phát huy không tốt, hơn nữa tại là lần đầu tiên…… Có lẽ không nhịn được lâu lắm.”

Nguyên Vọng chờ đợi ngày này đã rất lâu.

Đối mặt Thẩm Nhiên người mà hắn thích đến nỗi phát điên, hắn thần chỉ, hắn sợ mình lần đầu tiên không thể nhịn được.

“Ừ.”

Thẩm Nhiên cảm thấy…… Hắn hình như có chút đểu.

Nguyên Vọng còn trẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, giống một đóa hoa hướng dương đang hướng ánh mặt trời mà nở rộ, còn chưa biết thế giới này hiểm ác thế nào.

Hắn dùng tiền tài và lợi ích nhân cơ hội muốn lợi dụng, thèm khát hắn trẻ trung gia thịt, thật sự là không đạo đức.

Nguyên Vọng đã sợ đau, còn kiên trì muốn chiều theo ý hắn, Thẩm Nhiên cảm thấy, hắn vẫn nên làm tri khỉ kim chủ vẫn hơn.

Tuy rằng người khác luôn nói hắn không dễ tiếp cận, Cố Bách còn ghét cách hắn theo đuổi, nhưng mà…… Hắn cũng đang nghiêm túc học tập để trở thành một khim chủ tốt.

Thẩm Nhiên có chút kiêu ngạo.

Hắn thế mà không giống những vị kim chủ kia chỉ biết nghe theo nửa người dưới, vì du͙© vọиɠ bản thân ép buộc chim hoàng yến.

Ta là một vị kim chủ ưu tú.

Giỏi quá.

Thẩm Nhiên lặng lẽ độc thoại trong lòng.

Mà Nguyên Vọng thấy Thẩm Nhiên đứng dậy, ngồi về chỗ cũ lại ăn xong thịt nướng trong đĩa, như chưa từng xảy ra việc gì, có chút mơ hồ.

Đây là?

Thẩm Nhiên cúi đầu rũ mắt, cắn cánh gà nói: “Thôi bỏ đi, lần sau làm. Lần đầu tiên có lẽ sẽ rất đau.”

Có thể chờ Nguyên Vọng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lại làm.

Tuy rằng Nguyên Vọng cũng không còn bé, nhưng mà Thẩm Nhiên cảm thấy hắn lớn hơn Nguyên Vọng sáu bảy tuổi nói như thế nào cũng giống hắn đang bắt nạt Nguyên Vọngi, thật sự là chiếm tiện nghi.

Nguyên Vọng hiểu rõ.

Đây là đang căng thẳng sợ đau……

Nhìn Thẩm Nhiên giả vờ như chưa có gì xảy ra, Nguyên Vọng nhịn không được cười khẽ.

Dáng vẻ khẩn trương quá mức đáng yêu.

Giờ phút này Thẩm Nhiên nghiêng người ngồi, có thể thấy Thẩm Nhiên đường cong mượt mà, cái cổ trắng nõn.

Mặc dù ở nhà, Thẩm Nhiên vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, sơ mi trắng nút áo cài đến nút cao nhất, liền ở ngay phía dưới hầu kết, Nguyên Vọng từng vô số lần ảo tưởng tự tay cởi ra, tiếp tục xuống dưới xé ra áo sơ mi.

…… Thôi.

Hùng hổ doạ người, để người sợ chạy mất nhiều hơn được.

Hắn tốn nhiều công sức mưới được ở lại cạnh Thẩm Nhiên, thời điểm này hắn…… Có thể nhịn.

Đại trượng phu co được dãn được, sau này sẽ có nhiều cơ hội.

Tuy rằng, thịt tới bên miệng há mồm là có thể cắn đến, nhưng lại bay đi mất rất đáng tiếc.

Nguyên Vọng cầm lấy miếng thịt nướng to nhất trong túi cắn một miệng lớn, trầm mặc mà tiếp tục ăn.

Hai người sóng vai ngồi, bắt đầu xem bộ phim phóng sự thứ hai đang chiếu.

Chuyện người lớn, cũng kết thúc một cách tự nhiên không báo trước như thế.