Bị Dưỡng Tiểu Chó Săn Lừa

Chương 6: Móng vuốt của chó con

Tác phẩm Trấn Ác Lâu kết hợp đề tài đấu đá quyền lực trong cung đình và đề tài tang thi, Trấn Ác Lâu và tường thành được xây lên với mục đích chính là chống lại tang thi.

Trấn Ác Lâu lâu chủ Ngũ Lãng là người võ công cao cường, là một thanh niên giang hồ kiệt ngạo khó thuần, mà nam chính còn lại là thái tử điện hạ Bùi Minh là một người lạnh nhạt khó lường, từ nhỏ lớn lên trong chốn thâm cung tranh quyền đoạt lợi.

Trong nguyên tác hai người tương ái tương sát, kính nể lẫn nhau nhưng không ai chịu nhường nhịn, đều là kẻ mạnh, hoàng lâu đảng cùng lâu hoàng đảng hai bên vẫn luôn cạnh tranh không ngừng nghỉ. Lúc nghe nói bộ truyện này được chuyển thể thành phim, mọi người đều rất tò mò trong hai người ai sẽ là người đứng trên một bậc so với người còn lại.

Nhưng nếu cạnh tranh về diễn xuất, Cố Bách và Nguyên Vọng đều diễn lâu chủ, mà Thẩm Nhiên sẽ hỗ trợ diễn vai thái tử đối diễn.

Tần Chu cầm loa khuếch đại âm thanh giải thích với những người đang đến xem diễn: “Đoạn kịch bản này diễn lại lúc Trấn Ác Lâu lâu chủ Ngũ Lãng và thái tử điện hạ Bùi Minh gặp nhau lần đầu tiên, thái tử cải trang ở trong rừng gặp được tang thi, lâu chủ ra tay cứu giúp, hai người hợp sức đem tang thi tất cả đánh chết sau đó bắt đầu thử đối phương thân phận.”

“Muốn diễn thê nào, ai trước ai sau, các ngươi chính mình quyết định.”

Thẩm Nhiên đi đến Nguyên Vọng trước mặt, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy nói: “Nguyên Vọng.”

“Ừ?”

Thẩm Nhiên nhàn nhạt nói: “Cậu là diễn viên tôi chọn, nếu để thua tôi sẽ rất mất mặt, cậu tự xem mà làm.”

Nguyên Vọng sửng sốt.

Thẩm Nhiên nhìn hắn, trong mắt có vài phần đánh giá.

Thẩm Nhiên tuy rằng ở trong sinh hoạt EQ thấp, nhưng chỉ có ở trong lĩnh vực diễn xuất, không ai lừa được hắn.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nguyên Vọng tại buổi thử vai hắn đã biết Nguyên Vọng thực sự không hề đơn giản, Nguyên Vọng có diễn xuất sạch sẽ mà chỉ thiếu niên mới có, cũng có những kinh nghiệm nhiều năm gom góp ổn định và xử lý chi tiết của diễn viên gạo cội. Dùng kỹ xảo thuần thục kết hợp với kỹ thuật diễn có vài phần trúc trắc nhưng đầy linh khí của chính Nguyên Vọng một cách hoàn mỹ, đó là vũ khí tốt nhất.

Rõ ràng chỉ là một diễn viên không hề có kinh nghiệm, Thẩm Nhiên không biết Nguyên Vọng làm thế nào mà có được kỹ thuật diễn như vậy, đây cũng không phải là thứ có thể luyện tập được trong sinh hoạt hằng ngày, phải là chân chính có kinh nghiệm diễn xuất. Nhưng cho dù làm thế nào mà Nguyên Vọng có được kỹ thuật diễn như vậy, chỉ là hắn vẫn không có thể hiện ra ngoài, còn đi làm idol.

Thẩm Nhiên đây là đang cảnh cáo Nguyên Vọng không cần giấu tài.

Nguyên Vọng dừng một chút, cười tủm tỉm nói: “Được, anh làm tôi thắng, tôi nhất định sẽ không thua.”

Nguyên Vọng cũng không nghĩ thua.

Bên ngoài phim trường tất cả mọi người vào chỗ, Thẩm Nhiên điều chỉnh tư thế đứng, lưng thẳng nhìn hai người, cả người tản ra người sống chớ gần lạnh băng.

Giống như thái tử điện hạ đi ra từ nguyên tác, cao quý không thể mạo phạm, tuy rằng nhìn có một chút mỏi mệt, nhưng không hề có làm hắn thả lỏng xuống dưới.

Nguyên Vọng quay đầu, “Ai bắt đầu trước?”

Cố Bách lại chỉ câu môi cười cười, Cố Bách tiến đến đối diện với Thẩm Nhiên chỉ vào Nguyên Vọng nói: “Người kia là ai? Mới vừa rồi lúc gϊếŧ tang thi không thấy hắn.”

Cố Bách vẻ mặt đầy tự tin tỏ ra khinh thường.

Đối phó một idol mới đóng phim lần đầu, Cố Bách thậm chí cảm thấy bản thân đang lãng phí thời gian.

Cố Bách không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhiên.

Mấy ngày nay Cố Bách không chủ động liên hệ Thẩm Nhiên, nhưng hắn vẫn luôn đang đợi điện thoại của Thẩm Nhiên.

Hắn cảm thấy Thẩm Nhiên nhất định sẽ ăn nói khép nép trở về cầu xin hắn, nhưng mà Cố Bách từ lúc đầu chẳng hề để ý đến cuối cùng lại gần như là nhìn chằm chằm di động, Thẩm Nhiên vẫn không chủ động tìm hắn, thậm chí còn đem vai diễn của hắn cho người khác.

Cố Bách nghĩ không ra Thẩm Nhiên là đang quyết đánh đến cùng hay là đang lấy lui làm tiến, hoặc là thật sự mất đi hứng thú. Cho nên Cố Bách không thể mất đi cơ hội lần này, hắn muốn xác nhận Thẩm Nhiên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nếu là vế sau, vậy Cố Bách vẫn có đủ tự tin để đem người kéo trở về.

Giờ phút này,ngoài phim trường mọi người đều hưng phấn.

Chà, còn có trò này.

Không có thứ tự trước sau, mà là dựa vào cốt truyện kịch bản lâm thời đối diễn, như vậy không giống với đối diễn bình thường.

Xem ra Cố Bách muốn hại người một phen, cũng không biết Tiểu Nguyên Vọng có thể đỡ được không.

Nguyên Vọng cũng không vội vã phản bác hay là làm sáng tỏ, hắn chỉ cười cười, nắm tay đưa đến phía sau, vui vẻ thoải mái mà nhìn vào mắt Thẩm Nhiên nói: “Thái tử điện hạ, đây là người hầu mà ngài mang đến?”

Đạo diễn Tần Chu xem đến ngẩn người.

Nguyên Vọng quả nhiên có thể đáp được trôi chảy, không có bị kinh ngạc.

“Làm càn.” Cố Bách cười cười, mang theo thiếu niên hiệp khách tràn trề cẩu thả, từ bên hông rút ra trấn ác kiếm.

“Trấn Ác Lâu lâu chủ Ngũ Lãng, thiên hạ hung ác, trảm với đao hạ.”

Một đoạn rút kiếm động tác giả này có thể nói là thể hiện kỹ thuật diễn tinh vi của Cố Bách, mặc dù trong tay hắn không có kiếm, chỉ là đưa tay giả vờ trong không khí, nhưng nhìn không buồn cười chút nào, ngược lại có kiệt ngạo vô lễ bá đạo khí thế.

Nguyên Vọng nhìn một lát, lại là tùy ý mà cười.

Sau đó hắn ngồi xuống trên mặt đất, nâng chân bắt chéo nhướng mày nói: “Vậy ngươi thật lợi hại.”

Nhìn như là căn bản không hề để tâm đến diễn xuất.

Cố Bách: “……”

Nguyên Vọng ngồi xuống như vậy, Tần Chu như là thấy được cái gì, có chút kích động mà từ ghế trên đứng lên.

Đoạn này biểu diễn nếu là Thẩm Nhiên diễn ra tới Tần Chu cũng không đến mức kích động như vậy, nhưng Nguyên Vọng là một diễn viên mới chưa từng đóng phim bao giờ, mà một người mới vào nghề như vậy sắp sửa đóng phim của hắn.

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi vì sao lại gọi ta là thái tử.”

“Tiểu thái từ bé được nuông chiều ở trong cung, nuông chiều đến mức ngu dốt.” Nguyên Vọng dựa vào ghế dựa bên cạnh, xem như đó là một cục đá lớn, hai tay đan ở sau đầu rung chân nói: “Ngươi mặc đồ là dân quê vải thô, nhưng bên hông lại đeo một miếng ngọc tốt mà người bình thường cả đời có lẽ cũng không bao giờ được nhìn thấy.”

Nguyên Vọng ra hiệu hướng đến ngọc bội bên eo của Thẩm Nhiên.

Nguyên Vọng bỏ đi vẻ dương quang xán lạn thường ngày trước mặt Thẩm Nhiên, thái độ ngoan ngoãn, Thẩm Nhiên có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt khiến hắn có cảm giác áp lực, cũng có thể cảm giác được khí thế từ trên người Nguyên Vọng.

Là sát khí thuộc về Trấn Ác Lâu lâu chủ, gϊếŧ người không thấy máu, không hề cố tình để lộ ra ngoài nhưng vô tình vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực.

Thẩm Nhiên không tự chủ được bị sự đối lập như thế của Nguyên Vọng hấp Dẫn.

Cố Bách tìm được cơ hội chen vào, nhướng mày nói: “Ngọc tốt thì thế nào? Vị công tử này cùng ta hợp tác đuổi đi kẻ địch, là một người chính nghĩa, nhưng thật ra ngươi còn không có trả lời, ngươi là từ đâu nhảy ra tới? Tốt nhất thành thật trả lời vì sao sẽ xuất hiện ở nơi hẻo lánh như biên cương này, nếu không ta cho người bắt ngươi lại.”

“Ta là ai?” Nguyên Vọng cười lớn một tiếng, chỉ vào Thẩm Nhiên nói: “Ngươi đẻ hắn tự trả lời, ai mới là Trấn Ác Lâu lâu chủ.”

Thẩm Nhiên nhìn hai người, hơi hơi nhíu mày.

Nếu là Thẩm Nhiên, hắn nhất định sẽ lựa chọn Cố Bách, nhưng dựa theo Bùi Minh nhân thiết, Thẩm Nhiên chỉ là lạnh lùng mà nhìn mắt Nguyên Vọng, đối Cố Bách nói: “Cho người bắt hắn lại.”

Thẩm Nhiên tư tâm là muốn cho Nguyên Vọng thắng, hắn cũng biết như vậy lựa chọn Nguyên Vọng kế tiếp rất khó thuận lý thành chương mà đối diễn, nhưng là hắn cũng đến hảo hảo hoàn thành chính mình chức trách, không thể cô phụ nhân vật mà hắn sắm vai.

“Thái tử điện hạ, ngài thật đúng là…… Quá tổn thương người.”

Ngoài dự đoán chính là, Nguyên Vọng lại là đứng lên trực tiếp đặt tay lên Thẩm Nhiên trên vai, thấp giọng nói: “Miếng ngọc bội này năm đó chính là ta thân thủ tặng cho ngươi, ngươi còn cùng ta hứa hẹn.”

Thẩm Nhiên sửng sốt.

Nguyên Vọng rũ mắt cười nói: “Làm sao vậy?Mới mấy năm không gặp mà đã không nhận ra phu quân?”

Thẩm Nhiên có thể cảm giác được ấm áp hơi thở phả vào hắn bên tai, Nguyên Vọng thanh âm trầm thấp khàn khàn, như là ở chất vấn, lại như là ở cố ý câu dẫn hắn.

Một câu “Phu quân” nói ra từ trong miệng Nguên Vọng, đặc biệt rất dễ nghe.

Thẩm Nhiên đứng thẳng bất động tại chỗ, sắc mặt trầm xuống dưới, một nửa là Bùi Minh phản ứng, một nửa là của Thẩm Nhiên.

Bên ngoài người xem đều hưng phấn, không nghĩ tới cốt truyện đột nhiên bị đổi thành như vậy……

Thật giả lâu chủ đoạt thái tử?

Bỗng nhiên diễn đến cốt truyện nguyên tác, thế này cũng làm cho người ta quá hưng phấn rồi.

“Vô lý đăng đồ tử!” Cố Bách trơ mắt nhìn Thẩm Nhiên lỗ tai đỏ, đáy lòng ngay sau đó không vui, cũng hạ giọng nói: “Công tử, đến bên này, ta bảo vệ ngươi.”

Thành niên nam nhân cố tình áp xuống thanh âm nghiêm túc, cường đại mà mang theo vài phần nhu tình, kia tự nhiên là phi thường có mị lực.

Nhưng mà giờ phút này, Thẩm Nhiên lại là nhìn Nguyên Vọng…… Nhìn thất thần.

“Công tử.” Cố Bách thanh âm ôn nhu vài phần, tiến lên ôm lấy Thẩm Nhiên eo nói: “Đừng để bị hạng người vô lễ kia dọa đến, Thẩm Nhiên đẩy tay Cố Bách ra, ánh mắt hung ác đề phòng.

Thói quen ngoắc ngoắc tay Thẩm Nhiên liền sẽ dán lại đây Cố Bách lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Hắn thậm chí dùng hiếm khi nhẹ nhàng ngữ khí, nói dễ nghe lời nói, đây là Thẩm Nhiên thích nhất.

Trên thực tế cũng không phải là Thẩm Nhiên thích như thế, chỉ là một người bình thường sẽ không có ai thích bị người khác đối đãi lạnh nhạt.

Giờ phút này, Nguyên Vọng nhìn vào Cố Bách, cười tủm tỉm mà nói với Thẩm Nhiên: “Điện hạ, ngươi xem dáng vẻ hắn ồn ào nhốn nháo, có giống tên hề không.”

Thẩm Nhiên lấy lại tinh thần, đẩy Nguyên Vọng, lạnh lùng nói với Cố Bách: “Bắt lại người lai lịch không rõ kia!”

“Cắt!” Tần Chu vỗ tay nói: “Ta không nghĩ tới cái này đơn giản cốt truyện có thể để các ngươi diễn thành như vậy, diễn thành như vậy thái quá nhưng lại còn phù hợp nguyên tác cốt truyện logic, lại còn thật xuất sắc! Rất tuyệt!”

Tần Chu đối Nguyên Vọng nói: “Ngươi nhập vai rất tốt.”

Tần Chu thật sự kích động, thậm chí dừng không được, “Thật sự rất giỏi, có thể trong lúc diễn vừa nhập tâm vào nhân vật vừa phân tích cốt truyện một cách logic…… Hậu sinh khả uý!”

Nguyên Vọng hơi hơi khom lưng, cười nói: “Cảm ơn đạo diễn, là Thẩm Nhiên tiền bối diễn được tốt, làm tôi nhập diễn theo.”

Tần Chu nhìn quần chúng phía sau, nói: “Ta nghĩ mọi người đã có lựa chọn phù hợp cho vai thái tử.”

Trương Dung chưa từ bỏ ý định, ngữ khí không khẳng định nói: “Cái kia…… Thái tử cuối cùng chọn Tiểu Cố, hắn thừa nhận Tiểu Cố là lâu chủ.”

“Ha ha ha ha……”

Trương Dung lời này vừa ra, tất cả mọi người cười.

Phó đạo diễn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Nhìn không ra ngươi vẫn là trai thẳng! Ngày thường khẳng định không xem phim thần tượng.”

Thẩm Nhiên đóng vai Bùi Minh là một cái cao ngạo hậu duệ quý tộc, thói quen lễ nghi trói buộc, bởi vậy bị Nguyên Vọng cái này “Bát hầu” cấp liêu đến vô pháp tự kềm chế, đúng là như vậy bát hầu mới làm hắn cảm thấy mới mẻ thả khó có thể ứng phó, có chút bó tay không biện pháp.

Nhưng bởi vì tính cách quan hệ, Bùi Minh tuyệt đối sẽ không biểu hiện bất luận cái gì manh mối, thậm chí còn muốn lăn lộn hắn, hướng chết lăn lộn.

Này nhưng còn không phải là tình yêu bộ dáng.

Mà Cố Bách…… Tự bản thân hắn diễn ra cảm giác của một vai phụ, diễn thành một trở ngại trên con đường tình yêu của nhân vật chính, toàn bộ quá trình đều như đang cố gắng xây dựng câu chuyện tình yêu cho nhân vật chính.

Ba người kết thúc xong mọi người ở đây vẫn đang tiếp tục ồn ào, đoán Thẩm Nhiên là thật sự động tâm hay chỉ là đang diễn. Tuy rằng bỏ phiếu tiến hành như cũ, nhưng xem phản ứng của mọi người kết quả đã sớm nhìn ra, bất quá chỉ là làm theo quy trình.

Cố Bách ngồi ở một bên, sắc mặt cực kỳ kém.

Hắn thậm chí quên che giấu.

Thẩm Nhiên sao lại thế này.

Thật sự bị cái kia không biết tên tiểu tân nhân cấp mê hoặc?

Chỉ bằng cái kia mao đầu tiểu tử?

Sao có thể.

Tần Chu thấy Cố Bách sắc mặt kém, hòa hoãn nói: “Tiểu Cố diễn đến cũng thực hảo, Tiểu Cố cùng Tiểu Nguyên diễn ra chính là bất đồng trạng thái cùng tình cảnh hạ Ngũ Lãng, rốt cuộc người là nhiều mặt tính, các ngươi đều không có diễn sai, đều thực ưu tú.”

“Chỉ là tại đây tràng biểu diễn, Tiểu Nguyên đem Ngũ Lãng nhân thiết ăn đến càng thấu, có lẽ là tính cách dán sát, Tiểu Cố cũng càng thích hợp thái tử một góc.”

Cố Bách khởi động cười, nói: “Cảm ơn Tần đạo, ta sẽ tiếp tục học tập.”

Cố Bách ý thức được chính mình thất thố, ở trong lòng điều chỉnh tâm tình, bãi chính biểu tình nói: “Có lẽ là ta hôm nay trạng thái không tốt, không có việc gì.”

Tần Chu chỉ là gật đầu.

Tuy rằng Tần Chu tự xưng là cùng Thẩm Nhiên là sắt thép hợp tác đồng bọn, cho nên sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của Thẩm Nhiên, nhưng là làm bằng hữu lâu rồi hắn sẽ thấy nhiều hoặc ít, cũng không có khả năng thích nhìn chính mình bằng hữu bị đối xử như vậy, bởi vậy đáy lòng tự nhiên là có chút không sảng khoái.

“Tiểu Cố.” Tần Chu suy tư một lát, nói: “Có nói mấy câu ta nói ngươi đừng nóng giận, tôi làm đạo diễn lâu rồi thấy diễn viên liền nhịn không được lải nhải.”

Cố Bách nói: “Ngài nói đi.”

Tần Chu nói: “Đóng phim tối kỵ nhất là việc diễn quá, hai là tránh để bản thân tự thỏa mãn quá sớm. Tiểu Nguyên lần này có thể thắng, chính là bởi vì hắn có thể đặt nhẹ cảm xúc cá nhân, hắn tôn trọng kịch bản cùng đối diễn người, cho nên có thể thuận theo nhân vật logic biểu diễn, mà không phải chỉ vai diễn sắc mặt ngoài.”

Cố Bách dừng lại.

Cố Bách tay rũ ở chân sườn, hơi hơi nắm tay cười nói: “Cảm ơn Tần đạo chỉ bảo, xem ra ta còn có rất nhiều chỗ yêu cầu học tập.”

Cố Bách cũng không biết chính mình là như thế nào trở lại chỗ ngồi, hắn ngồi xuống sau chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.

Bên kia Thẩm Nhiên đang ở cùng Nguyên Vọng nói chuyện, không biết đang nói cái gì, hai người dựa vào rất gần.

Dĩ vãng Thẩm Nhiên dán lên tới Cố Bách liền cảm thấy phiền, nhưng giờ phút này Cố Bách lại cảm thấy không thoải mái.

Phi thường, phi thường mà không thoải mái.

Cố Bách nghĩ nghĩ, ý thức được tình thế tựa hồ có chút nghiêm trọng, vì thế suy nghĩ cặn kẽ sau vẫn là quyết định hảo trước cúi đầu.

Cố Bách lấy ra di động click mở Thẩm Nhiên WeChat giao diện.

Cố Bách: Thẩm Nhiên.

Sau đó hắn tin tức mặt sau hiện ra một cái màu đỏ dấu chấm than.

—— ngài đã ở đối phương sổ đen, đối phương vô pháp tiếp thu ngài tin tức

……???