Cố Bách làm như vậy đương nhiên là làm cho Thẩm Nhiên và đạo diễn tức giận, nhưng cho dù thế nào đi nữa việc nhận vai cũng đã quyết định xong. Dù sao thì Thẩm Nhiên và nhà tài trợ đều đã kí hợp đồng , hơn nữa ngay từ đầu Thẩm Nhiên là người muốn để Cố Bách diễn, hắn cũng không thể đi tìm bên tài trợ cãi cọ.
Thẩm Nhiên thật ra không sợ cũng không hề lo lắng.
Đây là phim điện ảnh do hắn sản xuất, là sân sau nhà hắn.
Hai ngày tiếp theo đoàn phim bắt đầu dựng cảnh trên đất thuê, Thẩm Nhiên và đạo diễn đều đến giám sát toàn bộ quá trình, vì vậy tạm thời hủy bỏ kế hoạch ăn bữa sáng và xem phim cùng Nguyên Vọng.
Lúc Nguyên Vọng gọi điện thoại cho Thẩm Nhiên, Thẩm Nhiên đang ngả người trong lều trại mà đoàn phim dựng để nghủ bù.
. . . . . .
Trong mơ toàn là biển lửa và khói đen ngập trời.
Mọi thứ trong tầm mắt có thể nhìn thấy được đều đang điên cuồng thiêu đốt, Thẩm Nhiên ngã trong đống lửa, phần lưng bị cây cột đè nặng không thể nhúc nhích, hắn không thể trốn thoát được.
Trên người không có chỗ nào lành lặn, da thịt cháy đen và máu tươi lênh láng chính mình nhìn đều cảm thấy ghê tởm đáng sợ.
Hối hận, tức giân, rất nhiều cảm xúc chồng chéo bên nhau, nhưng ở trước khi chết một phút kia, Thẩm Nhiên trong lúc mơ mơ màng màng thấy có bóng dáng của một người đang tiến đến bên mình, sau đấy muốn dùng tay không dọn đi những thứ đang đè nặng trên người mình, như là không cảm giác đươc đau đớn, không để bụng tay của bản thân bỏng rát đau đớn.
. . . . . . Là ai?
Thứ duy nhất Thẩm Nhiên có thể nhìn thấy là sợi dây thẻ bài người kia đeo trên cổ, chói lọi.
Thẩm Nhiên dùng chút sức lực còn lại hét lên đuổi người kia cút đi, nhưng người kia như không nghe thấy.
"Ầm ——"
Tiếp theo nóc nhà sụp xuống, Thẩm Nhiên thấy người kia dùng cơ thể vì mình ngăn lại xà nhà rơi xuống, lấy trứng chọi đá liều mạng mà bảo vệ chính mình.
Sau đó Thẩm Nhiên hoàn toàn mất đi ý thức.
. . . . . .
Thẩm Nhiên mở mắt.
Hắn bị tiếng chuông điên thoại đánh thức, nhưng khi Thẩm Nhiên cầm di động lên thì đã không còn vang.
Xem lịch sử cuộc gọi, là Nguyên Vọng.
Đối phương thật sự rất ngoan, chạng vạng gọi một lần, hiện tại một lần, biết Thẩm Nhiên bận nên cũng không tiếp tục quấy rầy.
Thẩm Nhiên cầm di động thất thần.
Sau khi biết chính mình không chết còn sống lại, Thẩm Nhiên liền vẫn luôn suy nghĩ người sau màn vụ hỏa hoạn là ai, là ai hận hắn như vậy, muốn đưa hắn đẩy vào chỗ chết. Thẩm Nhiên trong đầu nghĩ ra vài người, trong đó bao gồm chú của hắn.
Nhưng người kia, Thẩm Nhiên không có manh mối.
Thẩm Nhiên thật sự không tưởng tượng ra, có người sẽ. . . . . . tình nguyện đối với hắn như vậy.
Nguyên Vọng làm Thẩm Nhiên yên tâm, dù sao Nguyên Vọng cũng nhận vai diễn của hắn, nhưng người kia là vì cái gì? Mạng cũng không cần.
Thẩm Nhiên hơi hơi nhíu mày, mở ứng dụng ghi nhớ vẽ bản đồ trên điện thoại, vẽ lại hình dáng mặt thẻ bài kia một lần nữa.
Bản ghi nhớ đã có hơn hai mươi bức vẽ thẻ bài, di động cũng lưu rất nhiều kiểu dáng thẻ bài trên thị trường.
Tuy rằng biển người mênh mông, chỉ dựa vào kiểu dáng của một sợi thẻ bài và mẫu thiết kế sẽ trùng lặp đi tìm người không thực tế, nhưng vẫn có thể thử một lần.
Thẩm Nhiên vẽ xong quay về bản ghi nhớ phía trước, đăng nhập WeChat click mở khung chat với Nguyên Vọng trả lời hắn.
Thẩm Nhiên:?
Dấu chấm hỏi gửi đi, Thẩm Nhiên liền thấy trên màn hình hiện lên "Đối phương nhập. . ." Chữ.
Vừa qua mười mấy giây, Nguyên Vọng tin nhắn đã gửi tới.
Nguyên Vọng: Không có việc gì, nếu Thẩm tổng vội không cần gửi tin nhắn trả lời tôi, tôi chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.
Nguyên Vọng: Hai ngày nay tôi đều ở nhà không ra ngoài, vẫn đang xem kịch bản, ngày mai công ty quay quảng cáo cho hãng snack khoai tây, muốn quay cả ngày có thể không thường xuyên xem di động [ khóc thút thít ][ khóc thút thít ]
Nguyên Vọng: Anh công tác cố lên a! [ nắm tay ][ nắm tay ]
Thẩm Nhiên nhìn một lát.
". . . . . ."
Tê, thoải mái.
Không hề giống trước kia, bỗng nhiên được trả lời nhanh như thế, còn biết đối phương đang làm cái gì.
Tâm lý khống chế được thỏa mãn, cũng không hề ngại phiền, Thẩm Nhiên thoải mái đến toàn thân lỗ chân lông đều mở ra.
Thẩm Nhiên vốn dĩ còn có chút cảm giác được coi trọng sinh ra sợ hãi, sau đấy nghĩ lại, đúng vậy, hắn là kim chủ.
Kim chủ là có quyền lợi hỏi và nắm giữ chim hoàng yến lịch trình, thiên kinh địa nghĩa.
Thẩm Nhiên càng thêm thỏa mãn.
Thẩm Nhiên tâm trạng rất tốt, tâm trạng tốt liền muốn đáp lại chút gì đấy, vì thế lập tức liên lạc với Tiểu Phương.
Thẩm Nhiên: Điều tra rõ hôm nay Nguyên Vọng địa điểm làm việc, liên hệ với phong làm việc của cậu ấy, lấy danh nghĩa phòng làm việc đưa cho cậu ấy ba xe đồ ăn, món chính, đồ uống, đồ ngọt, phải ngon.
Thẩm Nhiên: Phải đắt.
Thẩm Nhiên: Thêm cả pháo hoa và hoa hồng
Tiểu Phương:. . . . . .
Tiểu Phương: Pháo hoa và hoa hồng. . . . . . Hay là ngài nghĩ lại một chút?
Thẩm Nhiên:?
Tiểu Phương:. . . . . . Thẩm tổng, cái đấy là làm cho người yêu mới của ngài ạ, để tôi biết làm sao cho phù hợp.
Tiểu Phương: Phát ngôn liều chết. jpg
Thẩm Nhiên: Cô đã quên, tôi tiêu tiền, sẽ không có tình yêu.
Tiểu Phương:. . . . . .
Tiểu Phương:? ? ? ? ?
Tiểu Phương hóa đá, hơn nữa nứt ra rồi.
Do dự một lát, Thẩm Nhiên vẫn quyết định gửi lại tin nhắn cho Tiểu Phương.
Thẩm Nhiên: Thôi vậy, pháo hoa và hoa hồng bỏ đi.
Thẩm Nhiên thầm nghĩ, hắn cũng thật sơ sót, Nguyên Vọng và Cố Bách không giống nhau, Nguyên Vọng vẫn chỉ là một người mới, làm màu như thế không tốt.
. . . . . .
Lại qua hai ngày, 《 Trấn Ác Lâu 》 bắt đầu thử vai.
Hai vị nam chính đã định ra Cố Bách cùng Nguyên Vọng, hiện giờ chọn chính là vai phụ.
Thẩm Nhiên, hai vị đạo diễn và nhà tài trợ đại biểu giám chế đều đến, hôm nay muốn thử chính là vai ác và mấy cái vai phụ quan trọng.
Nguyên Vọng và Cố Bách cũng tới đoàn phim, bọn họ là tới thử tạo hình lần đầu.
Trong phòng trang điểm, bàn trang điểm của Nguyên Vọng và Cố Bách để cạnh nhau, nhưng toàn bộ quá trình hai người không hề giao lưu, nhìn nhau không nói gì.
Nhưng mà đều đang âm thầm đánh giá đối phương.
Nguyên Vọng nhìn vài lần, đáy lòng khinh thường.
Chỉ thế này.
Nguyên Vọng mặt không cảm xúc thu hồi ánh mắt, áp xuống cảm giác ghê tởm và ý nghĩ muốn đánh người.
Bên kia Cố Bách cũng đang nhìn Nguyên Vọng, đáy lòng cười lạnh.
Chỉ có thế này.
Thẩm Nhiên điên rồi mới có thể thích người này, xem ra cũng chỉ là một nhãi con mồm còn hôi sữa.
Hai người ngồi sóng vai, bốn phía không khí lạnh lẽo áp lực, chuyên viên trang điểm đứng cạnh chỉ cảm thấy sắp không thể hít thở nổi, hận không thể lập tức bỏ chạy khỏi chỗ này.
Rốt cuộc không khí tựa như chết người, mỗi một ngụm không khí hít vào đều như mang theo mùi thuốc súng.
"Oa. . . . . ." Một chuyên viên trang điểm đứng ngoài cửa, lôi kéo sư tỷ đưa nàng đến thực tâp lần này: "Đẹp trai quá, đây là song nam chủ của bộ phim này sao? Đều rất đẹp trai, tôi đã cảm giác được khí tràng tương ái tương sát rồi, bọn họ giống như chuẩn bị đánh nhau luôn vậy."
Sư tỷ kinh ngạc nói: "Cô không lướt Weibo?"
"A?"
Sư tỷ ghé vào bên tai thấp giọng nói: "Cô biết Thẩm tổng không?"
Nghe sư tỷ thần bí phổ cập khoa học một lúc xong, chuyên viên trang điểm trừng lớn mắt, càng nhỏ giọng nói: "Nhưng mà. . . . . . Nguyên Vọng và Cố ảnh đế bề ngoài không giống nhau?"
Sư tỷ nói: "Không giống chỗ nào? Cô nhìn kỹ xem."
Tiểu chuyên viên trang điểm đứng ở cạnh cửa nhìn vào phía trong quan sát.
Nguyên Vọng cùng Cố Bách ngũ quan cũng không giống, nhưng khí chất gần như là giống nhau như đúc.
Nguyên Vọng trên người có quý khí giống với Cố Bách, so với Cố Bách cố gắng tỏ ra cao ngạo không giống nhau, đó là từ trong xương toát ra cao quý, giống như từ nhỏ được sinh ra ở một hoàn cảnh người bình thường không thể nào với tới được, một thân toát ra vẻ cao quý, thảnh thơi mà cốt khí.
Bề ngoài không giống, nhưng mà khí chất lại cực kỳ giống, đặc biệt là lúc nhướng mày, nhìn người khác, cười. . . . . . Giơ tay nhấc chân động tác đều rất có sức hút.
Chỉ là Nguyên Vọng có vẻ càng trẻ trung phấn chấn và bốc đồng.
Tiểu chuyên viên trang điểm che miệng lại.
"Thế, thế thân. . . . . ."
"Xuỵt." Sư tỷ nhíu mày nói: "Không thể nói bậy."
Mà trong phòng trang điểm, Nguyên Vọng nhìn hai nhân viên trang điểm đang đứng cạnh cửa chỉ chỉ trỏ trỏ mình và Cố Bách, hắn cũng chỉ cười cười.
Hắn biết hai người đang nói cái gì.
Nguyên Vọng nhẹ nhàng quay di động trong tay.
Không phải là tương lai còn dài sao.
Trong phòng trang điểm dương cung bạt kiếm, mà bên ngoài cũng thế.
Ngay trước lúc buổi thử vai bắt đầu, giám chế của bên tài trợ —— Trương Dung cười nói: "Tôi nhớ là diễn viên diễn Trấn Ác Lâu lâu chủ mà trước kia Thẩm tổng chọn là Tiểu Cố đúng không?"
Thẩm Nhiên gật đầu, không hề phủ nhận.
Nam nhân trung niên đeo gọng kính mỏng tiếp tục nói: "Suất diễn của lâu chủ rất nhiều, là nhân vật thúc đẩy cốt truyện, nắm dữ trọng tâm cả bộ phim này."
Thấy Thẩm Nhiên không trả lời, Trương Dung lại tiếp tục nói: "Thẩm tổng bỗng nhiên thay đổi thành một diễn viên mới, không phải xuất thân chính quy, trước đây cũng chưa từng đóng phim, thật sự không xem xét lại sao?"
Thẩm Nhiên dựa người vào lưng ghế, vừa lật xem thông tin các diễn viên đến thử vai, vừa đạm thanh nói: "Anh hùng không hỏi xuất xứ."
Trương Dung nhíu mày nói: "Đúng, anh hùng không hỏi xuất xứ. Nhưng mà anh hùng thực lực cũng phải xứng với danh xưng anh hùng, hơn nữa lại có người càng thích hợp hơn."
Cố Bách có căn cơ, từng được giải thưởng kỹ thuật diễn , biểu diễn qua không ít tác phẩm, mà Nguyên Vọng trước kia chỉ là idol xuất đạo.
Thẩm Nhiên nhìn mắt Trương Dung.
Trương Dung tận lực tranh thủ như vậy là vì người đại diện cho bọn họ là Cố Bách, nhưng hắn không biết được trong đoàn phim đối với việc Nguyên Vọng nhận vai diễn này có người dị nghị hay không, chỉ là sẽ không giống Trương Dung nói thẳng ra như vậy.
Rốt cuộc hắn cùng Cố Bách những chuyện phong lưu bát quái trong ngoài giới mọi người đều biết, Thẩm Nhiên ở bữa tiệc sinh nhật của Cố Bách "giận dỗi" hắn mọi người đều biết. Vì thế tất nhiên sẽ có người cảm thấy, khẳng định là Thẩm Nhiên và Cố Bách cãi nhau, cho nên cố ý đưa vị trí vai chính cho hắn tân hoan để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Bách. . . . . . Hoặc có thể nói là đưa cho thế thân của Cố Bách.
Thẩm Nhiên ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, dừng một chút nói: "Nếu Trương tiên sinh lo lắng, chúng ta có thể trực tiếp để Nguyên Vọng và Cố Bách đến trước mặt mọi người thử vai."
Thẩm Nhiên ý tứ chính là, đưa hai kịch bản giống nhau làm hai người cùng diễn thử, cuối cùng xem kết quả bỏ phiếu quyết định.
Cái này, không chỉ Trương Dung ngoài ý muốn đến trừng mắt, người khác cũng có chút kinh ngạc.
Trương Dung thật cẩn thận nói: "Vậy bỏ phiếu thì tính như thế nào? Không bán hai giá nói liền không cần đi ngang qua sân khấu, mọi người cũng rất bận."
Thẩm Nhiên nói: "Tôi và ông không tính, để đạo diễn và người của tổ sản xuất bỏ phiếu."
Trương Dung lần này là bị bất ngờ rồi.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí nắm tay biểu hiện tâm trạng đắc thắng.
Cố Bách, là người đã từng lấy giải thưởng, hắn còn có thể diễn thua một diễn viên mới sao.
So sánh với người làm ăn như Trương Dung không giống nhau, giờ phút này đạo diễn Tần Chu và đôi mắt thật nhiều người ở đây đều sáng lên, có chút chờ mong, rốt cuộc lần trước Cố Bách thử vai Tần Chu không có mặt.
Thẩm Nhiên cho dù là đóng phim hay sản xuất phim, thành phẩm đều là tác phẩm tốt, chọn diễn viên ánh mắt rất chuẩn. Bộ phim lần này hắn trực tiếp sử dụng một người mới, mọi người đều rất tò mò đây là một hạt giống tiềm năng hay là lần này hắn thật sự xử lý theo cảm tính.
Theo lý mà nói Thẩm Nhiên sẽ không lấy tác phẩm của hắn ra nói đùa, nhưng là có thể diễn tốt bộ phim này, còn có thể diễn tốt hơn Cố Bách người mới. . . . . . Thật sự không dễ tìm thấy.
Mà hiện giờ Thẩm Nhiên trực tiếp để người kia cạnh tranh với Cố Bách, xem ra thật sự tin tưởng người kia.
Vì thế, Cố Bách và Nguyên Vọng bị gọi tới phim trường.
Tần Chu nói rõ tình huống với hai người, tiếp theo liền bắt đầu giảng diễn.
"Năm phút thời gian chuẩn bị." Tần Chu quay đầu hỏi Thẩm Nhiên, "Lão Thẩm, tới đúng không?"
Thẩm Nhiên nguyên bản chính là diễn viên, hơn nữa vẫn là chân chân chính chính ảnh đế. Cùng Tần Chu hợp tác nhiều năm, ngẫu nhiên thử vai giúp các tiểu diễn viên giảng diễn khi Thẩm Nhiên cũng sẽ cùng Tần Chu phối hợp cùng nhau, tự mình ra trận.
Bất quá Thẩm Nhiên phải đeo máy trợ thính, bình thường Tần Chu cũng sẽ không khó xử hắn làm hắn đọc kịch bản, chỉ là người trợ giúp.
Thẩm Nhiên nhìn trước mắt hai người , hơi hơi nhíu mày.
"Được."