Ăn xong bữa sáng Nguyên Vọng kiên trì muốn đưa Thẩm Nhiên đến công ty.
Xe mà Nguyên vọng đang sử dụng là xe của công ty cho thuê, không phải là loại xe sang trọng khiến ngươi đi đường phải ngoái đâu nhìn lại, nhưng cũng không phải là loại rẻ tiền, phù hợp với thân phận minh tinh của Nguyên Vọng. Lúc ngồi trên ghế phụ, Thẩm Nhiên cảm giác so với hắn tưởng tượng không giống nhau, nguyên vọng lái xe vững chắc cũng rất quen tay, nhìn rất thảnh thơi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh nhanh lướt qua, cảnh tượng bê tông cốt thép cùng thành thi đang dần xanh hóa đều là những hình ảnh hắn rất quen thuộc.
Thẩm Nhiên nhìn nhiều thêm vài lần, hắn cúi đầu lang thang không có mục tiêu mà lướt di động mong hết thời gian.
Đã qua một đêm, trên Weibo tin tức về hắn và Cố Bách vẫn nằm yên trên bảng hot seach, nhiệt độ cao không hạ xuống được.
—— Thẩm tổng bỏ ra trăm vạn tổ chức sinh nhật cho tiểu minh tinh!
—— Thẩm tổng tình yêu thay đổi, chia tay Cố ảnh đế ? !
XXX: Ngọa tào, Thẩm Nhiên cuối cùng cũng từ bỏ? Nhưng xem qua ảnh chụp, tiểu minh tinh vừa đẹp trai, còn biết làm thế nào lấy lòng người khác,thật sự so với Cố ảnh đế x lạnh nhạt kia tốt hơn không phải sao, châc chậc chậc, có tiền thật tốt, chia tay Cố ảnh đế cũng chả sao, lão dưa chuột không lo liếʍ cẩu cũng có tiểu chó săn vội vàng liếʍ lên đây.
XXX: Trên lầu nhất thiết dẫm người ta như thế sao, giọng điệu thật khó nghe, mở mắt chó ra mà xem, Thẩm Nhiên già rồi? Nhìn gương mặt hắn như thế mà mi còn chê xấu? Người ta từ trước đên nay thành tựu với thực lực, đừng nói tiểu minh tinh, Cố ảnh đế thua xa một dãy phố, hiểu không?
XXX: Theo tôi đoán . . . . . . Thẩm Nhiên căn bản không hề từ bỏ, hắn là đang lấy tiến vì lùi, lạt mềm buộc chặt, lợi dụng tiểu minh tinh làm Cố ảnh đế có cảm giác nguy cơ từ đó nhận lời cùng hắn ở bên nhau, đáng thương pháo hôi tiểu minh tinh, nhưng mà có thể lấy được vài kịch bản, lỗ một chút cũng không sao.
Thẩm Nhiên có chút bất đắc dĩ.
Bất quá . . . . . .
Thẩm Nhiên không thể không bắt đầu suy nghĩ tính toán cho tương lai. Những người này nói không sai, hắn chính là liếʍ cẩu, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí đến mạng cũng không còn.
Vẫn là lên giường nói chuyện, không có tình yêu tiểu chó săn tốt hơn.
Nhớ lại hai năm trước, đầu tiên hắn phải làm quen với lịch trình hoạt động, cổ phiếu và thị trường điện ảnh, còn phải chuẩn bị cho sự cố sẽ xảy ra ở tương lai, ví dụ như biến cố của công ty, và những chuyện bản thân đã từng phạm sai, phải kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Thẩm Nhiên hơi hơi nhăn mày.
Theo lý mà nói những việc xảy ra sẽ vẫn phải xảy ra, nhưng tương lai thì có thể thay đổi, chẳng hạn như hắn phải lưu ý nhiều hơn, không thể để vụ hỏa hoạn cướp đi tính mạng của hắn vào hai năm sau lại xảy ra lần nữa.
Thẩm Nhiên cúi đầu, năm ngón tay theo bản năng mà hơi nắm lại một chút, hư khỏng nắm lấy lại buông lỏng, lặp lại vài lần động tác tương tự.
Đây là một thói quen của Thẩm Nhiên, Nguyên Vọng nhìn hắn, phát hiện đây là động tác tay đặt trên bàn phím đàn dương cầm chuẩn bị bắt đầu diễn tấu.
Thẩm Nhiên nghĩ thầm, khi đó Cố Bách ăn nói khép nép mời hắn cùng nhau đi du lịch,Thẩm Nhiên nghĩ đây là vì mình chuẩn bị muốn từ bỏ nên Cố Bách mới níu kéo, Thẩm Nhiên trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn có chút chờ mong đi đến chỗ hẹn, sau đấy liền xảy ra trận hỏa hoạn kia.
Nhưng chỉ có một mình Cố Bách Thẩm Nhiên cảm thấy hắn không thể khống chế toàn bộ khách sạn và làng du lịch, rốt cuộc nếu kịp thời chữa cháy, hắn cũng không đến mức ở trong đám cháy.......Bị thiêu đến mức chỉ còn xương cốt.
Thẩm Nhiên nghĩ thầm, hiện tại hắn có thể quan sát điều tra Cố Bách, xem hắn gặp gỡ những ai, tìm được người muốn đẩy hắn vào chỗ chết sau lưng Cố Bách.
Thẩm Nhiên rũ mắt.
Trước tiên đối phó chỗ dựa phía sau Cố Bách, sau đó lại nghĩ đối phó với hắn như thế nào.
"Anh Thẩm suy nghĩ gì vậy?" Nguyên vọng nắm tay lái cười nói: "Biểu tình nghiêm túc thế kia."
Thẩm Nhiên không trả lời, chỉ là nhìn Nguyên Vọng nói; "Sự nghiệp sau này của cậu có dự định gì không?"
Thẩm Nhiên vùa nói vừa lấy điện thoại ra ghi nhớ.
Như vậy hắn có thể tìm cho Nguyên Vọng một ít tài nguyên phù hợp.
Nguyên vọng dừng một chút, nói: "Thế nào cũng được. . . . . . ?"
Thẩm Nhiên nhíu mày.
Nguyên vọng thanh âm ngọt ngào, "Anh Thẩm nói thế nào thì là như thế, cho cái gì tôi liền làm cái đó."
Thẩm Nhiên du͙© vọиɠ khống chế cao, lần này cảm giác cả người đều thoải mái. Nhìn mấy hàng bản ghi, Thẩm Nhiên hỏi: "Cậu học qua biểu diễn chuyên nghiệp sao?"
"Không phải."
"cậu tự thấy kỹ thuật diễn bản thân thế nào?"
Nguyên vọng suy tư một lát, thẹn thùng nói: "Tàm tạm."
Thẩm Nhiên nhìn nguyên vọng, cố nhớ lại chuyện của hai năm sau.
Trong trí nhớ của hắn, đời trước Nguyên Vọng là từ tiết mục tuyển chọn idol debut, bởi vì vẻ ngoài đẹp trai cùng hình tượng tốt thành công debut, kỹ năng hát và vũ đạo trình độ cũng đạt tiêu chuẩn, sau đấy có tham gia đóng vai phụ cho mấy bộ phim truyền hình do công ty hắn đầu tư. So với hát nhảy nguyên vọng hình như càng có thiên phú đóng phim, bất quá trong giới kỹ thuật diễn so với hắn tốt, bề ngoài so với hắn đẹp diễn viên chỗ nào cũng có, Thẩm Nhiên không đặc biệt nhớ kỹ Nguyên Vọng.
Thẩm Nhiên nói: "Công ty gần đây có kế hoạch quay phim điện ảnh, cổ phong song nam chủ, ngươi đi thử vai."
"Được."
Thẩm Nhiên điện thoại kêu 《trấn ác lâu 》, chuyện xưa kể lại chính là ở một cái hư cấu vương triều, biên cảnh thường xuyên có tang thi càn quấy, bởi vậy bệ hạ ra lệnh kiến
tạo che kín gai ngược tường. thành chống đỡ, còn xây dựng lên vô số cao lầu làm canh, cao lầu tên là trấn ác.
Kịch bản cải biên từ tiểu thuyết, nguyên tác kết hợp tang thi kinh hoảng và triều đình quyền lợi đề tài, bởi vậy mà rất được hoan nghênh.
Không chỉ như thế, nguyên tác lại là đam mỹ cường cường tiểu thuyết, điện ảnh đổi thành thể loại song nam chủ, suất diễn tương đối nặng người diễn nam chính còn lại đã được chọn từ sớm là Cố Bách.
Bộ điện ảnh này Thẩm Nhiên bản thân là tài trợ cùng sản xuất, đạo diễn lại là đã cùng hợp tác lâu năm đồng bọn, do đó quyền quyết định các diễn viên đều là hắn và một nhà tài trợ khác toàn quyền, nhà tài trợ bên kia cũng nhét thêm hai người mới vào diễn vai phụ.
Thẩm Nhiên ý định là để Nguyên Vọng tới thế vào chỗ Cố Bách, tóm lại là chưa tuyên bố trên mạng, chỉ là . . . . . . Thẩm Nhiên vẫn lo lắng Nguyên Vọng thực lực không đủ diễn bộ điện ảnh này, bởi vậy tính toán làm Nguyên Vọng thử kính trước.
Đến công ty, Thẩm Nhiên trực tiếp dẫn nguyên vọng đến tầng cao nhất.
Thư kí tiểu Phương vừa bí mật giúp tổng tài chuẩn bị khách sạn lại dặn bọn họ giữ bí mật, hiện tại lại thấy Nguyên Vọng đi theo Thẩm Nhiên trở về, đôi mắt đều phải rớt ra.
Ngọa tào, đây là mùa xuân thứ 2 của Thẩm tổng sao ? !
Nhưng mà.
Tiểu phương hơi nhăn mày.
Nguyên Vọng bề ngoài rất giống Cố Bách, cũng không phải ngũ quan tương tự, mà là khí chất trùng khớp, bề ngoài giống nhau cũng không đáng sợ bằng nội bộ tương tự.
Chẳng lẽ . . . . . .
Mà lúc này, Nguyên Vọng nhìn tiểu Phương cười, tiểu Phương cảm thấy chính mình bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Ô ô, đây là chữa khỏi ông chủ tiểu thiên sứ!
Cùng họ Cố kia hoàn toàn không giống nhau!
Tiểu Phương dáng vẻ người cha già lệ nóng đảo quanh mang công việc Thẩm Nhiên giao buổi sáng trình lên.
Thẩm Nhiên tiếp nhận, nhìn lướt qua để Nguyên Vọng cùng hắn tiến vào văn phòng.
Thẩm Nhiên vắt chân, nhìn hợp đồng nói: "Điện ảnh, đại ngôn tài nguyên tôi sẽ căn cứ vào lượng công việc cho cậu, thương nghiệp bảo hiểm và công quỹ tôi sẽ cung cấp, vật chất nhu cầu cũng tận lực thỏa mãn cậu, ví dụ như xe, nhà, quần áo, cậu có thể mua bằng thẻ của tôi. "
Nói xong thẩm Nhiên đưa cho Nguyên Vọng một tấm thẻ đen.
"Hằng ngày tiền tiêu vặt cậu có thể dùng cái này."
Nguyên vọng: ". . . . . ."
Giống như có chỗ không đúng lắm.
Tuy nhiên Nguyên Vọng vẫn là ngoan hiền nhận thẻ "Cảm ơn."
Nguyên Vọng hỏi: "Tôi cần phải làm gì . . . . . . ?"
"Mỗi ngày sáng sớm tới tìm công ty cùng tôi ăn sáng, không thể đến muộn" .
Thẩm Nhiên nói xong bình tĩnh quan sát phản ứng của Nguyên Vọng, cũng là thử trước một câu thôi. Chung quy Cố Bách làm lơ theo hắn đánh giá là cũ kỹ, tính khống chế mạnh lằm hăn hít thở không thông.
Nguyên vọng không lưu ý đến Thẩm Nhiên tạm dừng, hắn sau khi nghe xong cảm thấy sửng sốt.
Sau đó . . . . . . Mặt bắt đầu nổi lên đáng nghi màu đỏ.
Là biểu hiện sự sung sướиɠ.
Còn, còn có loại chuyện tốt như vậy.
Mỗi ngày gặp mặt gì đó, hắn tưởng rằng sau khi bị bao dưỡng hắn sẽ phải tìm cớ để được gặp Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên thấy Nguyên Vọng không nói gì không kiên nhẫn thần sắc, tiếp tục nói: "Mỗi tuần buổi tối thứ 3 và thứ 6 đến nhà tôi xem một bộ phim."
"Mỗi tháng tôi đi lặn 2 lần, thời gian cố định, tôi sẽ đăng kí chương trình học lặn cho cậu."
"Tôi gọi lúc nào cậu phải có mặt lúc đấy."
Nguyên Vọng vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ đáp"Được."
Hơn nữa Thẩm Nhiên nói thêm một câu, mặt Nguyên Vọng liền hồng thêm một chút, đặc biệt là nói đến việc học lặn, "yêu cầu" với mấy từ ngữ mấu chốt khác.
Thẩm Nhiên: ". . . . . ."
Ngươi không thích hợp.
Thẩm Nhiên nói: "Ước tính chỉ có như vậy, có gì dị nghị sao?"
"Không có." Nguyên vọng thanh âm ngọt ngào nói: "Tất cả nghe Anh an bài, Em thật sự thích."
Đông.
Thẩm Nhiên tim lỡ mất một nhịp, giơ tay không dấu vết che miệng, "Ân, không dị nghị thì tốt."
Lần này đến Thẩm Nhiên mặt đỏ.
"Nếu không còn việc gì, cậu . . . . . . Có thể đi về trước."
"Vâng."
Thẩm Nhiên đưa kịch bản cho Nguyên Vọng về nhà xem, Nguyên Vọng rời đi tiểu Phương liền tiến đến.
"Thẩm tổng!" Đeo một cặp mắt kính dày cộp giờ này cũng không giấu được sự hưng phấn, "Ngài cùng tiểu chó săn yêu nhau ? !"
Tiểu phương vẫn luôn làm việc cho Thẩm Nhiên, chuyện của Thẩm Nhiên với Cố Bách cô biết không ít, bởi vậy đặc biệt không thích Cố Bách, hiện tại thấy Thẩm Nhiên đã chịu hiểu ra đương nhiên là vui vẻ.
Thẩm Nhiên cầm công văn lên xem, "Không phải, là bao dưỡng."
"A. . . . . . ?" Tiểu phương nứt rồi.
Tiểu phương khóc không ra nước mắt, "Không phải . . . . . . Thẩm tổng, nếu ngài thích hắn thì cùng hắn yêu đương đúng đắn a! A không thì Thẩm tổng cũng có thể tìm người khác yêu đương lãng mạn! Hoặc là tìm kiếm người có cùng sơ thích đi lặn cũng được? Còn có thêm người cùng đi lặn! Trước kia luôn một mình đi lặn, đã bị cảnh báo mấy lần rồi. "
"Không yêu đương." Thẩm Nhiên rũ mắt.
Tiểu phương dừng lại một chút, nói: "Sau này cũng không yêu đương?"
"Không yêu đương." Thẩm Nhiên không nặng lời, nhưng rất kiên định.
Tiểu phương không từ bỏ ý định, "Vậy sau này cùng tiểu chó săn lâu ngày sinh tình đâu?"
"Đổi định kì."
Tiểu phương: ". . . . . ."
Tuy rằng ông chủ không còn treo cổ trên một thân cây nữa, nhưng hắn lại thành kẻ biếи ŧɦái.
Tiểu phương che mặt khóc, thiếu nữ chạy đi rồi.
Ba ngày tiếp theo Nguyên Vọng, thật ra không có tâm tư đi nghĩ chuyện linh tinh, phim điện ảnh đã tiến vào giai đoạn trù bị cuối cùng, Thẩm Nhiên bận đến mức chân không chạm đất, Nguyên Vọng mỗi buổi sáng đều đến cùng hắn ăn sáng.
Nguyên Vọng khí chất khá sát với nhân vật, kỹ thuật diễn cũng không tệ, nhẹ nhàng vượt qua thử vai, Thẩm Nhiên rất vừa lòng.
Đẩy vai diễn của Cố Bách cho Nguyên Vọng xong, Cố Bách nhận được thông tin cũng không nói gì cả, banr thân Cố Bách bản càng không chủ động liên hệ.
Trong lòng Thẩm Nhiên có chút nghi hoặc, Cố Bách là . . . . . . Trực tiếp từ bỏ sao?
Cho đến khi Thẩm Nhiên nhận được điện thoại của đạo diễn.
Đạo diễn Tần Chu là đối tác hợp tác nhiều năm với Thẩm Nhiên, hai người bắt tay chế tác không ít tác phẩm, Thẩm Nhiên cũng là cùng Tần Chu học đạo, bởi vậy đều rất quen thuộc đối phương.
Di động bên kia, Tần Chu cổ quái nói: "Tài trợ bên kia cắt bỏ hai vai phụ của bọn họ."
Thời điểm này Thẩm Nhiên đang ngồi ở văn phòng, trên bàn làm việc là từng xấp giấy tờ.
Thẩm Nhiên một tay cầm điện thoại, một bút máy đang nhanh chóng mà kí tên lên văn kiện.
"Cắt bớt? Vì sao. "
"Bởi vì đại diện nhãn hàng của bọn họ là Cố ảnh đế, Cố ảnh đế là người đại diện, hơn nữa còn muốn để Cố ảnh đế diễn một trong hai nam chính."
Thẩm Nhiên: ". . . . . ."
Thẩm Nhiên: "? ?"
Song nam chính, một người là thái tử, một người là trấn ác lâu chủ, vai lâu chủ đã để cho Nguyên Vọng diễn, vậy nhân vật của Cố Bách chính là thái tử.
Tần Chu nói: "Thật ra chuyện này cũng không sao, ngươi ý định là đẩy Nguyên Vọng, Nhưng suất diễn đã nhiều, có thêm Cố Bách cũng có thể giúp tăng doanh thu phòng vé."
Tần Chu cố ý không nhắc đến chuyên tình cảm của Thẩm Nhiên, là muốn để công tư phân minh.
Thẩm Nhiên: ". . . . . ."
Thẩm Nhiên bây giờ cảm thấy có chút. . . . . . Vi diệu.
Anh làm giám chế một bộ phim điện ảnh, đam mỹ song nam chủ, vai chính lại là Cố Bách và Nguyên Vọng?
Cố Bách cùng Nguyên Vọng muốn diễn xã hội chủ nghĩa huynh đệ tình?
Thẩm Nhiên hơi nhíu mày, nhắn tin wechat thông báo cho Nguyên Vọng tin tức này.
Thẩm Nhiên: Cậu có để ý không?
Nguyên Vọng: Đương nhiên không ngại ^ V ^ tôi nhất định sẽ nỗ lực học hỏi Cố tiền bối.
Nguyên Vọng: Dù sao, tôi vẫn luôn hâm mộ Cố ảnh đế đã từng được anh thích, hắn cũng thật may mắn . . . . . . Tôi không có vận may như thế, nhưng tôi sẽ nỗ lực hết sức.
Thẩm Nhiên bất đắc dĩ cười.
Bất quá . . . . . . Nguyên Vọng không ngại, lại làm hắn có chút tức giận.
Để người khác làm thay, Cố Bách thật ra rất tâm cơ a.