Bị Dưỡng Tiểu Chó Săn Lừa

Chương 3: Chó con thuê phòng xin được bao dưỡng

Hiện tại Thẩm Nhiên đã biết tại sao bạn bè hắn thích mở tiệc rượu ở chỗ này, đều cố định tại đây, bởi vì gần đây có khách sạn, vô cùng tiện lợi.

Cuối cùng, Thẩm Nhiên và Nguyên Vọng vừa đi vừa hôn từ quán bar đến khách sạn gần đó.

Giờ đã là 3 giờ sáng.

"Xoạch!" hai người cùng ngã xuống trên giường, Thẩm Nhiên ôm Nguyên Vọng, chống nệm hơi đè trên người Nguyên Vọng.

Hơi thở trộn lẫn, mùi rượu xen lẫn vào trong nụ hôn.

Nguyên Vọng rất phối hợp ôm cổ Thẩm nhiên, cười nói: "Anh muốn sao?"

Thẩm Nhiên đêm nay không khống chế bản thân, uống say, khuôn mặt ửng hồng, lan tràn tới tận lỗ tai, cổ cùng xương quai xanh, Nguyên Vọng nhìn hắn, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Lúc hai người vào phòng chưa kịp bật đèn, bởi vậy trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống.

Thẩm Nhiên vẫn còn một chút lý trí, hắn nhíu mày nói: "Cậu đi tắm rửa đã."

"Được." Nguyên Vọng cười khẽ, "Anh buông em ra."

Một lát sau.

Nguyên Vọng ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm dài thấy Thẩm Nhiên duy trì tư thế vừa nãy đã ngủ mất rồi.

Nguyên Vọng: ". . . . . ."

OK, không ngoài dự đoán.

Nguyên Vọng tiến đến bên người Thẩm Nhiên ngồi xuống, giúp Thẩm Nhiên cởi giày, dây lưng và áo khoác.

Cuối cùng là máy trợ thính.

Nguyên Vọng động tác cực kỳ nhẹ, thật cẩn thận tháo xuống máy trợ thính đang treo ở hai lỗ tai Thẩm nhiên.

"Hừm. . . . . ."

Thẩm Nhiên hơi hơi nhíu mày, mơ mơ màng màng cảm giác được thế giới trở nên yên tĩnh.

Thẩm Nhiên nghĩ thầm, giấc mơ rốt cuộc kết thúc, hắn phải chết.

Đáng tiếc.

Thẩm Nhiên mở mắt, thấy Nguyên Vọng mặc áo tắm dài anh thầm thì gì đấy.

Nguyên Vọng tò mò ghé tai vào nghe, chỉ nghe thấy "Bạch Vô Thường" .

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên đang mặc đồ tây màu đen, cười nói: "Hắc Vô Thường?"

Sau đó Thẩm Nhiên vừa lòng ngủ say.

Nguyên Vọng:?

Nguyên Vọng dở khóc dở cười, nhìn máy trợ thính nho nhỏ trong tay, ánh mắt buồn bã.

Mấy năm trước Thẩm Nhiên gây dựng sưj nghiệp không biết là đã đắc tội ai, bị một đám lưu manh chặn ở góc đường đánh hội đồng, bị đánh trúng đầu nên để lại di chứng.

Sau này, ước chừng là một năm rưỡi trước, Thẩm Nhiên và Cố Bách hợp tác đóng phim điện ảnh gặp sự cố ở phim trường, đạo cụ rơi từ trên cao xuống, Thẩm Nhiên vì bảo vệ Cố Bách mà phần đầu và phần lưng lại bị thương lần nữa, từ đó luôn phải đeo máy trợ thính.

Cũng chính bởi vì vậy, đó cũng là bộ phim cuối cùng của Thẩm Nhiên, sau này hắn giải nghệ, tự mình làm giám chế, giám chế và sản xuất phim truyền hình, phim điện ảnh, còn học làm đạo diễn, dù nửa đường chuyển nghề nhưng vẫn làm rất tốt, từ ảnh đế trở thành nghệ thuật gia danh tiếng.

Chỉ là Nguyên Vọng cũng không biết Thẩm Nhiên nghĩ như thế nào.

Nguyên Vọng rũ mắt, cất máy trợ thính, dựa vào đầu giường kiểm tra điện thoại.

Vừa rồi ở quán bar cùng trên đường đi điện thoại thỉnh thoảng kêu, nhưng hắn không thể nghe máy, bởi vậy nhật ký cuộc gọi đều là màu đỏ dấu chấm than, ý bảo hắn có 7 cuộc gọi nhỡ.

Đều là anh trai và mẹ gọi tới.

Xem ra bọn họ đã từ bỏ, cũng không tiếp tục gọi tới, mà là trực tiếp nhắn tin.

—— nhóc kia, sao không nghe điện thoại? ! Sinh nhật cũng không về, mẹ định làm tiệc, khách sạn và cỗ bàn đều đặt xong rồi. Mi đem công ty quăng cho anh rồi chơi trò làm minh tinh thành nghiện luôn rồi?

—— chú hai mua xe mới cho mày làm quà sinh nhật, hàng limited, chìa khóa anh gửi cho mày rồi đó, nhớ nhận.

Nguyên Vọng trả lời từng tin nhắn.

Hình như là nghĩ tới chuyện gì, Nguyên Vọng nhắn cho anh trai

Nguyên Vọng: Anh, có khả năng đem một người nhốt lại, không cho người khác phát hiện không?

Chiến sĩ thi đua kiêm quản gia keo kiệt: Có chuyện gì vậy?

Chiến sĩ thi đua kiêm quản gia keo kiệt: Mày gây thù với ai? Có người vay tiền mày không trả?

Nguyên Vọng: Thuận miệng hỏi.

Bàn tay Nguyên Vọng nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu Thẩm Nhiên, lại chậm rãi dời xuống, đầu ngón tay vòng qua mũi, cổ cùng hầu kết, cuối cùng ngừng ở xương quai xanh.

Thẩm Nhiên hiện tại không hề phòng bị.

Ánh mắt Nguyên Vọng lập lòe, cảm xúc sôi trào, cuối cùng bàn tay vẫn đi xuống. . . . . . giúp Thẩm Nhiên đắp chăn.

Động tác cẩn thận như là cung phụng thần linh.

màn đêm càng đậm, trong phòng không khí yên tĩnh.

Thẩm Nhiên ngủ rồi, cũng không đeo máy trợ thính, không nghe thấy gì hết.

Nguyên Vọng nhẹ giọng nói: "Thẩm Nhiên, em thích anh."

Như là nói ra liền sẽ thoải mái hơn, ngọn lửa sâu trong nội tâm có thể giảm bớt đi một phần.

Rốt cuộc đó là lời nói đã cất giấu suốt mười năm.

Giờ phút này Thẩm Nhiên nằm bên cạnh hắn, lần cuối hắn thấy anh là trong vụ cháy ở đời truóc.

Nguyên Vọng lao vào đám cháy muốn cứu Thẩm Nhiên, nhưng mà đã quá muộn, Nguyên Vọng chỉ có thể nhìn Thẩm Nhiên chết đi, nhân tiện vứt bỏ mạng sống của mình.

Nhưng mà hắn không chết, mà trọng sinh về hiện tại, như vậy. . . . . .

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên, lại lần nữa dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói, "Dù anh có thích Cố Bách, cũng không sao."

Đời trước hắn nghĩ Thẩm Nhiên đã có người trong lòng, hắn sẽ không quấy rầy, nhưng mà. . . . . .

Chỉ là cướp lại người trong lòng mà thôi

Mẹ nó quá tuyệt.

. . . . . .

. . . . . .

Buổi sáng hôm sau, Thẩm Nhiên tỉnh lại nhìn bốn phía, ý tưởng đầu tiên là, định mệnh, âm tào địa phủ sao giống dương gian vậy?

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, hết thảy đều rất tốt đẹp.

"Chào buổi sáng." Sau đó hắn thấy Nguyên Vọng từ toilet lau tóc đi tới, trên người vẫn là bộ áo tắm dài, có thể thấy hắn rắn chắc ngực còn chảy vài giọt nước.

Thẩm Nhiên:. . . . . . ? ?

Nguyên Vọng biết Thẩm Nhiên không nghe thấy, tùy ý vắt khăn lông trên vai, đi nhanh tới tủ đầu giường lấy máy trợ thính đưa cho Thẩm Nhiên.

Mặt Thẩm Nhiên đầy nghi hoặc đeo lên.

Nguyên Vọng nói: "Thẩm tổng đói bụng không? Em đi mua đồ ăn sáng?"

Cảm giác đau đầu do say rượu làm Thẩm Nhiên càng thêm không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ. . . . . .

Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: "Đừng theo tới."

Thẩm Nhiên vào phòng vệ sinh, "Xoạch!" một tiếng đóng cửa rồi nhìn gương xuất thần.

Mơ cùng hiện thực khó có thể phân chia, nhưng nếu thật sự muốn vẫn có biện pháp.

Hắn mở ứng dụng đọc sách lật đến trang cuối cùng, nếu là mơ, những thứ hắn không biết sẽ trống rỗng, bởi mơ là tiềm thức cùng ký ức chế tạo thành, sẽ không xuất hiện tin tức nào mà hắn chưa từng thấy.

Nhưng mà giờ phút này, trên trang sách đều là chữ, kể về một câu chuyện mới tinh.

Hắn không có mơ

Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, cũng đúng. . . . . . Nếu là mơ, vậy tối hôm qua hắn ngủ, cũng chính là ở trong mộng ngủ vậy thì sẽ tiến vào giấc mơ sâu hơn, đây cũng là hắn nhiều năm nay hiểu được quy luật.

Nếu thật sự tới giấc mơ sâu, Thẩm Nhiên đại não sẽ dần dần không có khái niệm "giấc mơ" , hắn sẽ không phân biệt được mơ hay thực, không nhớ đến việc xác minh.

Cho nên. . . . . .

Hắn thật sự trở lại hai năm trước.

Tay Thẩm Nhiên chống bồn rửa, bắt đầu hồi tưởng tối hôm qua mình làm những việc gì.

. . . . . .

Ngoài ý muốn, Thẩm Nhiên cảm thấy hành động hoang đường tối qua không phải chuyện xấu.

Hơn nữa Thẩm Nhiên phát hiện tâm tình hắn rất tốt.

Thẩm Nhiên khóa cửa, cởϊ áσ sơmi định tắm.

Thẩm Nhiên có thói ở sạch, tối hôm qua là ngoại lệ, giờ phút này hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mà tắm xong, liền thấy Nguyên Vọng nằm trên giường chơi di động, trên bàn là đồ ăn sáng mới mua.

Thẩm Nhiên hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy chính mình. . . . . . Là tên rác rưởi.

Hắn tối hôm qua uống say, chỉ nhớ rõ hắn lôi kéo Nguyên Vọng tới nơi này, đem người ấn trên giường, phần sau hắn không nhớ.

Hiện tại hắn còn làm Nguyên Vọng đi mua bữa sáng, Thẩm Nhiên cảm thấy hắn cần thiết quan tâm một chút.

Thẩm nhiên suy tư một lát, vừa lau tóc vừa hỏi: "Tối hôm qua. . . . . . Tôi có làm đau cậu không?"

Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, lãnh đạm đến cực điểm, thái độ càng đứng đắn, chỉ là lời nói không đúng đắn.

Nguyên Vọng: ". . . . . ."

Nguyên Vọng: "? ? ?"

Nguyên Vọng cười nói: "Không có."

Thẩm Nhiên lại nhíu mày nói: "Tôi tối hôm qua có làm gì cậu không?"

"Không có."

Thẩm Nhiên nhìn mắt nguyên vọng eo, nói: "Dù tôi có làm gì cũng nói thẳng, không cần sợ hãi, tôi sẽ bồi thường."

". . . . . ." Nguyên Vọng chớp mắt nói: "Anh thật sự không có làm gì, có thể là em biểu hiện không tốt, lần sau tranh thủ làm anh có hứng thú."

Lần sau?

Thẩm Nhiên nhướng mày, ngồi xuống mép giường nói: "Cậu thật sự suy nghĩ rõ ràng?"

Nguyên Vọng gật đầu như xào tỏi, nhìn rất là ngoan ngoãn.

Thẩm Nhiên nói: "Cậu có thể trở về suy nghĩ thêm."

Thẩm Nhiên thầm nghĩ, hắn có thể cho Nguyên Vọng tài nguyên điện ảnh so những người khác nhiều, nhưng cùng lúc, hắn cũng so người khác càng khó tính, hắn tính tình không tốt, bén nhọn, có tiếng khó ở chung ai cũng biết.

Thẩm Nhiên luôn luôn quái gở, bỗng nhiên muốn cùng người khác thành lập quan hệ phức tạp như vậy, hắn cảm thấy có điểm không thích ứng.

"Không cần suy nghĩ thêm, em. . . . . ."

Dừng một chút, Nguyên Vọng cúi đầu nói: "Thẩm tổng, em. . . . . . em không biết nên nói như thế nào, nhưng em thực cảm động cũng thực thích ngài, Thẩm tổng là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em bằng cách này."

Ngữ khí bốn phần đáng thương, ba phần quý trọng, còn có ba phần không biết làm sao.

". . . . . . ?"

Nguyên Vọng rõ ràng so Thẩm Nhiên còn cao, nhưng giờ phút này lại giống đứa trẻ ra vẻ kiên cường, nói: "Lần đầu tiên em được quan tâm như thế, lần đầu tiên có người nhớ rõ sinh nhật em, còn chúc mừng long trọng như thế."

"Bánh kem rất ngon, pháo hoa em cũng rất thích. Thực xin lỗi. . . . . . Em có thể chưa hiểu việc đời, nhưng là pháo hoa quá đẹp."

"Đây cũng là lần đầu tiên em được ăn bánh kem lớn vậy, còn đính đá quý, nhất định rất đắt tiền."

Thẩm Nhiên: ". . . . . ."

Thẩm Nhiên hắn. . . . . . Cảm thấy có lỗi.

Nguyên Vọng mặt không đỏ tâm không nhảy, tiếp tục nói: "Thẩm tổng, em rất hạnh phúc. Em cảm giác mình rốt cuộc có giá trị."

Thẩm Nhiên: ". . . . . ."

Thẩm Nhiên bắt đầu áy náy, rốt cuộc Nguyên Vọng tối hôm qua thật là bị hắn dùng làm tấm mộc. Hơn nữa. . . . . . Nguyên Vọng trông ngây thơ vô hại, người như vậy làm ra vẻ mặt khổ sở thật là không ai chịu nổi không thương tiếc hắn.

Nguyên Vọng thấy Thẩm Nhiên do dự, dừng một chút, nói: "Là vì ngài thấy không vui sao? Nếu là như thế này. . . . . . Thực xin lỗi, em sẽ không làm phiền Thẩm tổng, em cũng không nghĩ làm người khác buồn."

"Không phải như vậy." Thẩm Nhiên ngay sau đó nghiêm mặt, nói: "Ăn bữa sáng xong chúng ta ký hiệp ước đi."

Hắn phải đối với chim hoàng yến này thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

chim hoàng yến chưa hiểu việc đời vui vẻ đập cánh phành phạch. gif