Bị Dưỡng Tiểu Chó Săn Lừa

Chương 8: Chó con hay sói


Đêm đã khuya, không gian bốn bề yên tĩnh.

Thẩm Nhiên giật mình mở to mắt, phát hiện chính mình đang ở trong lều tạm do đoàn phim dựng lên, đang nằm úp mặt lên cánh tay của mình.

Hắn lại ngủ quên nữa sao……?

Thẩm Nhiên đứng dậy xoa xoa đôi mắt, thấy kịch bản đang đặt trên bàn, giơ tay đang muốn cầm lên xem, liền thấy một nhân viên công tác vội vã chạy vào lều, “Không, không được rồi!”

Nhân viên công tác tay đỡ đầu gối, thở hồng hộc nói: “Nguyên Vọng hắn…… Hắn đánh người khác!”

Thẩm Nhiên “bùm” một cái ném kịch bản về trên bàn, đứng dậy nói: “Ở đâu?”

“Đang ở trường quay B, không biết tại sao lại đánh nhau với ba nhân viên làm việc cho đoàn phim đánh nhau!”

Thẩm Nhiên lập tức chạy qua đấy.

Trường quay B đang dựng cảnh một cánh rừng, đập vào mắt hắn ngay lúc tiến vào là Nguyên Vọng đang đè một người đàn ông tóc dài ra đánh liên tục đấm vào mặt tên kia, một người đàn ông tay đầy hình xăm nữa đang kéo cánh tay Nguyên Vọng, nhưng Nguyên Vọng một tay đánh người, một tay còn có thể ngăn hắn lại, còn một tên đầu trọc nữa thì bị Nguyên Vọng đánh đến mức không bò dậy được, toàn thân đều là máu.

Nguyên Vọng một mình đánh ba người nhưng vẫn nắm phần thắng, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, cả người cơ bắp lực lưỡng cứ vậy khoe ra, mỗi một múi cơ đường cong căng chặt hết sức, làn da màu mật ong bởi vì hoạt động mạnh mà chảy ra từng giọt mồ hôi li ti.

Nhưng làm đập vào mắt Thẩm Nhiên ngay khi đến hiện trường là, Nguyên Vọng trên người và trên mặt đều là máu, nhưng mà đều là máu của người khác, trên người hắn chỗ duy nhất chảy máu là khớp ngón tay vì đánh người khác đến chảy máu.

Nguyên Vọng bây giờ nhìn như đánh đến nghiện luôn rồi, trong mắt hắn là sự lạnh lùng và hung ác mà Thẩm Nhiên chưa nhìn thấy bao giờ, như muốn đem người trước mắt đánh đến chết, cũng giống dã thú đang cắn xé con mồi một cách lung tung.

“Đùng! Đùng!”

Người đàn ông tóc dài thậm chí còn không rên được tiếng nào, chỉ có âm thanh thân thể của hắn đang va chạm với sàn nhà.

Gã đầu trọc ngã xuống bên cạnh chân đã cong thành hình dáng không bình thường, nhìn dáng vẻ hình như đã bị đánh gãy. Mà người đàn ông tóc dài bị đang Bị Nguyên Vọng đánh đầu đập liên tục lên nền nhà, nhìn như muốn đập nứt nền nhà ra.

Sự việc xảy ra đột ngột, mà Nguyên Vọng vẻ ngoài nhìn như người điên, những nhân viên công tác còn lại không một ai dám đến gần ngăn cản hắn.

“Đùng!”

Tóc dài cuối cùng trợn trắng mắt ngất xỉu, Nguyên Vọng ánh mắt lạnh như băng, đứng dậy dùng một động tác duy nhất đẩy người đàn ông có hình xăm ngã xuống, sau đấy dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng hắn, sức lực lớn đến mức người đàn ông có hình xăm kia nôn ra đầy đất, nôn ra lẫn cả máu.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Hắn…… Hắn điên rồi……” Nhân viên công tác đứng cạnh Thẩm Nhiên giọng run run nói: “Những người đó sẽ, sẽ bị đánh chết sao……”

Thẩm Nhiên đứng bất động tại chỗ, trong lúc nhất thời không thể di chuyển, lạnh lẽo lan từ bàn chân đến đỉnh đầu.

Đây là…… Nguyên Vọng?

“Dừng tay! Lập tức đứng im!”

“Nếu cậu còn cử động chúng tôi lập tức nổ súng!”

Tất cả nhân viên an ninh của đoàn phim đều tập trung đến đây, bảy tám người bước đến vây quanh Nguyên Vọng, trong đó có một người còn lấy súng bắn đạn cao su chĩa vào Nguyên Vọng.

Thẩm Nhiên không biết súng bắn đạn cao su kia đã lên đạn hay chưa, nhưng chân hắn lại không nghe theo sự điều khiển lần nữa, theo bản năng mà chạy tới đứng trước mặt Nguyên Vọng, ngăn cách hai người.

“Nguyên Vọng, dừng tay!”

Nguyên Vọng nhìn Thẩm Nhiên, bỗng nhiên mỉm cười một cái, bởi vì trên mặt cậu bây giờ toàn là máu nên nhìn có chút đáng sợ.

Thẩm Nhiên đối diện với đôi mắt của Nguyên Vọng, cặp mắt kia vẫn chứa sự thô bạo và dã tính.

“Anh, không cần…… Ghét bỏ tôi.”

……

Thẩm Nhiên đột nhiên mở to mắt.

Thế giới xung quanh yên tĩnh.

Thẩm Nhiên phát hiện hắn đang ở trong phòng ngủ tại chung cư của mình, nằm trên chiếc giương mềm mại thoải mái.

Sáng sớm ánh nắng len lỏi tiến vào phòng từ cửa sổ sát đất, trong phòng là những trang trí hắn quen thuộc.

Thẩm Nhiên hoảng hốt một lúc lâu, ý thức được vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Hắn biết hắn có một loại năng lực kỳ lạ, đương nhiên đây là nói một cách dễ nghe, nói khó nghe thì chính là có bệnh trong người.

Hắn lại phát bệnh —— hắn nằm mơ.

Thẩm Nhiên lấy máy trợ thính đặt cạnh giường lên đeo vào, tay đặt ở trên chăn mỏng mơ hồ nắm vào thả ra mấy lần.

Giấc mơ của hắn có hai loại, tuy rằng cả hai đều chân thật đến mức khó phân biệt là thật hay mơ, nhưng một loại chỉ là giấc mơ bình thường, là não bộ chế tạo ảo ảnh, mà một loại khác là…… Giấc mơ báo trước.

Ở trong những giấc mơ báo trước, Thẩm Nhiên sẽ không thể khống chế hoàn toàn ý thức của bản thân.

Thẩm Nhiên nhớ lại cảnh trong giấc mơ vừa rồi, hắn…… Thật sự không thể khống chế hoàn toàn ý thức của bản thân.

Nói cách khác, đây là một giấc mơ báo trước, cảnh tượng trong mơ vừa rồi sẽ xuất hiện tại một địa điểm nào đó, thời điểm nào đó trong tương lai?

Thẩm Nhiên cảm giác lạnh lẽo cả người.

Sao có thể như thế được.

Trong mắt hắn Nguyên Vọng là một người hiền lành ấm áp, suy nghĩ đơn giản, là một chàng trai mới lớn dễ hồi hộp và không giấu được suy nghĩ của bản thân.

Nhưng mà trong giấc mơ người đó……

Thẩm Nhiên nhớ tới ngày hôm qua ở phim trường Nguyên Vọng thay đổi theo tính cách nhân vật, hơi hơi nhíu mày.

Có lẽ đây không phải là một giấc mơ báo trước, chỉ là hắn tưởng tượng ra thì sao?

Vậy nếu như hắn đoán sai tất cả thì sao?

“Thẩm tổng.” Tiếng đập cửa vang lên.

Thẩm Nhiên biết được Nguyên Vọng nghe được tiếng động từ phòng hắn nên mới đến gõ cửa, hay là từ trước đấy vẫn thỉnh thoảng gõ cửa, dù sao nếu hắn chưa ngủ tỉnh cũng sẽ không bị làm phiền.

Thẩm Nhiên không vội vã lên tiếng, mới vừa tỉnh ngủ giọng nói có chút khàn.

“Tôi đi hâm lại đồ ăn sáng, Anh cứ từ từ.”

Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, đứng dậy theo thói quen mở hòm thư điện tử ra nhìn, xem qua xác định không có tin gấp mới đi đánh răng.

Bữa sáng Nguyên Vọng gọi cơm hộp, bày đầy một bàn.

Thẩm Nhiên ngồi xuống nhìn Nguyên Vọng, không nói chuyện cầm lấy cà phê uống.

Thẩm Nhiên đối xử với người khác luôn rất lạnh nhạt, lúc trước theo đuổi Cố Bách so sánh với biểu hiện của người khác với người mình thích thì hắn vẫn lạnh nhạt hơn nhiều, vì vậy bây giờ hắn cũng không chủ động tìm chuyện nói với Nguyên Vọng, hắn có thói quen buổi sáng sẽ nhìn qua lịch trình của cả ngày một lượt, xem hành trình và các thông báo công việc tren điện thoại.

Nguyên Vọng thấy thế cũng cầm di động lên chơi.

Đoàn phim ngày hôm qua đã tung ảnh taoh hình của Nguyên Vọng và Cố Bách lên mạng, bây giờ trên mạng mọi người đang thảo luận rất nhiều, khơi dậy một làn sóng.

Thẩm Nhiên nhìn lướt qua bình luận một lúc, quả nhiên là…… đặc sắc vô cùng.

xxx: ĐM, không phải chứ a sir, Thẩm Nhiên để cho tình cũ và tình mới đóng một cặp?

xxx: Tôi có một chút mong chờ Cố Bách và Nguyên Vọng diễn cp, không bằng tên cp gọi là “Thẩm Nhiên đều yêu”, hoặc là “Bạch nguyệt quang và thế thân”? / đầu chó

xxx: Bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Nhiên có chút đáng thương. Theo đuổi Cố ảnh đế lâu như vậy, Cố ảnh đế không thèm thích hắn, lúc tổ chức sinh nhật còn cố tình bày ra trò kai, hiện tại lại hai tay dâng vai diễn cầu xin người ta quay lại nhìn một cái. Mà Nguyên Vọng chẳng qua là dùng tiền lợi dụng thế thân, có khi trong lòng hắn cũng xem thường Thẩm Nhiên, coi hắn như bàn đạp. Thật đúng là một lão già thiếu tình yêu phải cầu xin khắp nơi.

xxx: Mấy người phía trên bị sao vậy? Trọng điểm bộ phim là cốt truyện song nam chủ, trong nguyên tác miêu tả tình cảm cũng chỉ có vài câu, xem phim chỉ xem cp?

Trừ bỏ fans của các diễn viên khen thần tượng đẹp trai, còn có một ít bình luận quần áo hóa trang đạo cụ, cốt truyện cải biên và về chất lượng, còn lại đề tài bỗng nhiên đều tập trung về chuyện tình cảm của Thẩm Nhiên, hơn nữa không ít công kích.

Thẩm Nhiên cảm giác không biết làm sao.

Xác thật, đối với cái nhìn của mọi người thì bộ phim này là của hắn, hơn nữa trước kia đã quá nhiều lần như vậy, mọi người khả năng cho rằng vị trí vai chính lần này của Cố Bách cũng là Thẩm Nhiên cho, đây cũng là lí do Cố Bách dám trực tiếp cướp vai.

Ngoại trừ tai tiếng của hắn và hai vị diễn viên chính, fans của hai vị diễn viên và cư dân mạng như không biết mệt mà lôi kéo dẫm đạp nhau.

xxx: Quả nhiên là trẻ tuổi idol nam dáng người khuôn mặt không chê vào đâu được, nhìn ảnh tạo hình có thể rõ ràng thấy ngay Nguyên Vọng ăn đứt Cố Bách.

xxx: Nguyên Vọng dựa vào bán thân để làm idol, trong bộ phim này nhiều diễn viên có kinh nghiệm, còn phải diễn một cặp với Cố ảnh đế diễn diễn xuất chắc bị ép đến không nỡ đánh giá? Châm nến

Từ trong kịch bản đến tin đồn tình cảm cả hai người như đang đứng về hai phía đối đầu.

Mà đa số mọi người cũng không coi trọng diễn xuất của Nguyên Vọng.

…… Từ từ?

Thẩm Nhiên đồng tử hơi co lại.

Hắn nhìn thứ tự hotsech ngày một leo lên cao.

—— Nguyên Vọng đăng weibo cảm ơn Thẩm Nhiên [ tình yêu ]

sr.Nguyên Vọng:Giúp Thẩm tổng đánh kẻ ác! Hy vọng bộ phim này hết thảy thuận lợi! / nhe răng / nhe răng

[ chia sẻ bài viết ]

@ Trấn Ác Lâu official weibo: Thiếu niên cầm trong tay trấn ác, trấn là phương nào ác đây?

Trên ảnh là Nguyên Vọng cầm trong tay trường kiếm tạo hình.

Tuyên bố thời gian là vài phút trước.

Thẩm Nhiên: “……”

Thẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyên Vọng.

Nguyên Vọng đặt di động xuống, cười cười.

Nguyên Vọng thấy Thẩm Nhiên vẻ mặt nghiêm túc không vui mà nhìn di động, hắn đoán Thẩm Nhiên nhìn đến bình luận ác ý trên mạng.

Thẩm Nhiên nếu muốn mắng hắn vậy mắng đi, Nguyên Vọng vốn không tính toán nhịn xuống.

Thẩm Nhiên lạnh lùng nói: “Cậu làm cái gì.”

“Không làm gì cả.” Nguyên Vọng rụt rụt cổ nói: “Chỉ là......phát biểu ý kiến?”

Thẩm Nhiên “Bang” đặt điện thoại xuống mặt bàn, nhíu mày nói: “Người đại diện của cậu không dạy trước khi đăng bất cứ thứ gì cần đưa cho hắn hoặc công ty xem qua? Cũng không có ai dạy cậu dùng acc chính phải thận trọng lời nói?”

“Thật sự xin lỗi…… Tôi đã gây ra chuyện lớn rồi sao.” Nguyên Vọng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là tức giận nhất thời, tôi không thích có người bắt nạt anh, anh tốt như vậy hoàn mỹ như vậy, bọn họ tại sao một chút cũng không biết.”

Thiếu niên chân thành đến quá mức thổ lộ làm Thẩm Nhiên luống cuống, nhưng chỉ dừng một chút, Thẩm Nhiên vẫn đanh mặt nói: “Tôi không để ý người ngoài đánh giá tôi như thế nào, tôi là tư bản không phải người nổi tiếng, tôi không cần giữ hình tượng để lôi kéo fans, nhưng mà cậu cần thiết. Sự nghiệp của cậu đang do tôi quy hoạch, tôi không cho phép cậu khi chưa có sự đồng ý đã làm việc ảnh hưởng đến lợi ích, đã hiểu chưa?”

Nguyên Vọng nghĩ thầm, anh thật ngốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người xem kim chủ như người đại diện.

Thẩm Nhiên thật đau đầu, hắn cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên của kim chủ là làm cho chim hoàng yến nhà hắn một bước lên mây, kim chủ nhà người ta quả thật như vậy, nhưng mà Thẩm Nhiên còn có nguyên hợp đồng mua bán, cho tài nguyên còn muốn đích thân giám sát trước khi thời gian hợp đồng kết thúc có thể một bước lên mây.

“Ngươi có đang nghe hay không?” Thẩm Nhiên dã tâm sự nghiệp và khát vọng khống chế đồng thời bùng nổ, nhíu mày nói: “Như vậy lần sau không được tái phạm, cậu phải biết rằng hiện tại mọi người đều biết chuyện cậu bị tôi bao nuôi, đối với hình tượng của cậu ảnh hưởng rất lớn, công ty vẫn đang tìm biện pháp giải thích.”

“Có, tôi đang nghe.” Nguyên Vọng rũ mắt, giọng nói không chịu khuất phục: “Tôi vẫn là, không ưu tú như Cố tiền bối sao!”

Thẩm Nhiên: “?”

Nguyên Vọng trực tiếp đứng lên, ngực phập phồng kịch liệt, “Cố tiền bối bình tĩnh, lý trí, hắn luôn có thể không thay đổi sắc mặt phủ nhận quan hệ với ngài, làm mọi người đều cho rằng hắn thanh cao, không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào.”

Thẩm Nhiên tay cầm bánh mỳ cứng đờ.

“Tôi và Cố tiền bối bề ngoài giống nhau, tôi biết, anh cũng cảm thấy như vậy.” Nguyên Vọng rũ mắt, trên trán vài sợi tóc mai buông xuống, giọng nói nghe như hắn lập tức sẽ khóc, “Nhưng mà tôi không làm được, thật sự xin lỗi, làm anh thất vọng rồi…… Tôi sùng bái ngài, anh ở trong mắt tôi quá ưu tú quá hoàn mỹ, tôi không bỏ được, tôi cũng không dám, tôi thậm chí không thể chờ nổi muốn cho tất cả mọi người biết anh đối tốt với tôi như thế nào.”

Nguyên Vọng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn phương xa nói: “Tôi cũng muốn làm giống hắn, nhưng mà…… Thật xin lỗi.”

“Anh, không cần…… Ghét bỏ tôi.”

Câu nói cuối cùng giống y hệt trong giấc mơ kia.

“Bang” một tiếng bánh mì trong tay Thẩm Nhiên ném lên bàn.

Thẩm Nhiên thật sự rất rối rắm.

Hơn trong đầu chỉ toàn là……

Hắn, có phải quá đáng quá rồi không?!