Ngày hôm sau, Hà Lộc mang hai mắt sưng đỏ đi tìm bọn Tất Dương đòi điện thoại về. Bọn họ sợ "tốt quá hóa lốp", không hề chơi xấu. Họ đã lập kế hoạch chơi xỏ Hà Lộc, tạm thời không nên xé rách mặt, vẫn giả vờ làm bạn bè tốt với cậu.
Đến cuối tuần, Tần Duệ bởi vì công ty có việc cần tự mình xử lý nên không thể cùng con đi trường học, đành sai Ngụy Dương đưa con đi trước.
Hà Lộc lo sợ ba còn giận mình vì vụ di động nên ngồi ở trong xe, trầm mặc không nói gì. Ngụy Dương liên tục bảo đảm tuyệt đối là lão đại sẽ tham gia họp phụ huynh thì cậu mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Tần Duệ đứng ở cổng trường hút xong một điếu thuốc, thấy bảo vệ lộ ra ánh mắt cảnh giác thì ném tàn thuốc vào thùng rác. Mẹ nó, hắn mười mấy năm qua chưa đi trường học, bây giờ phải đi vào họp phụ huynh cho con.
Qua cửa sổ phòng học, hắn thấy Hà Lộc ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên. Cậu lớn tuổi nhất lớp nhưng chiều cao chỉ thuộc dạng trung bình. Đứa nhỏ ngồi đoan chính, hai mắt nhìn thẳng bảng đen. Tuy cậu nhập học muộn không thi giữa kỳ nhưng vẫn nghiêm túc nghe cô giáo giảng đề.
Tần Duệ đến muộn nên chỉ chờ một lát, cô giáo đã giảng xong bài thi. Học sinh phải lảng tránh sang một bên, phụ huynh nối tiếp nhau đi vào phòng học.
Mấy học sinh nam ngồi sau đi lên tụ tập xung quanh Hà Lộc, cười đùa hi hi ha ha. Không biết họ nói cái gì mà Hà Lộc tỏ ra chần chờ rồi rút điện thoại ra, nhấn vài lần, hình như là đang xem video.
Tần Duệ nhíu mày, đang định đi đến thì bỗng nhiên nghe thấy một bạn học nam có vóc dáng nhỏ, đứng bên cạnh cậu, giơ tay lên, hô to một tiếng: “Thưa cô! Em tố cáo bạn Hà Lộc xem phim sεメ!”
Trong phòng học, mọi người lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng người ồn ào trong video. Âm thanh này giống như bị phóng đại vô hạn, tất cả người ở hiện trường đều nghe rõ rành.
“A a... Ah... A...” Tiếng phụ nữ rêи ɾỉ vũ mị vang vọng trong phòng học.
Hà Lộc nắm điện thoại trên tay, bất động. Tần Duệ thấy con mình bị dọa sững sờ, gương mặt tái nhợt, biểu tình dại ra.
Không gian nhỏ hẹp bị chen đầy học sinh cùng gia trưởng chỉ yên tĩnh được mười mấy giây, sau đó các loại nghị luận trào phúng lập tức chen chúc phun ra.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm màn hình, dươиɠ ѵậŧ thô to đang thọc nhanh ra vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người phụ nữ. Đầu cậu như say xe. Trong giây lát, sau lưng bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Cậu nhịn xuống ghê tởm buồn nôn. Tay run rẩy muốn đóng video nhưng làm thế nào cũng không thể nhấn được nút đóng.
Ngay sau đó, người đàn ông dùng bàn tay to rộng vững vàng đỡ cánh tay cậu. Điện thoại đang phát video dâʍ ɭσạи cũng rơi vào tay hắn. Video lập tức bị dừng.
Hà Lộc được Tần Duệ ôm vào trong ngực. Cả người mất hết sức lực nhưng mùi hương quen thuộc làm cậu chậm rãi ngừng run rẩy. Cậu ngẩng đầu định giải thích với ba nhưng há miệng chỉ phát ra tiếng thở dốc, không nói ra lời.
“Cô giáo, con tôi không khỏe, tôi mang bé về nhà trước.”
Chủ nhiệm lớp là giáo viên mới tốt nghiệp, không thể ứng phó kịp thời với sự kiện xảy ra bất ngờ này. Cô thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông, bất giác gật đầu.
Tần Duệ thấy hai chân con đã nhũn ra không thể đi đường thì khom lưng bế ngang người lên rồi nhanh chóng rời đi. Mãi đến khi ngồi trên xe, nước mắt Hà Lộc mới như nước vỡ đê, chảy xuống ào ào.
Tần Duệ không nói gì mà giơ tay khẽ vuốt lưng con nhỏ. Kiểu an ủi ôn nhu này làm cậu càng khóc dữ dội hơn.
Hạ Đường dừng xe ở đèn đỏ, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai cha con ngồi trên ghế sau. Đứa nhỏ khóc mệt mỏi, an tĩnh ngủ trong lòng ngực cha. Người đàn ông sa sầm mặt mày. Mặt hắn chưa bao giờ khó coi như thế. Tay hắn vỗ lưng con thật nhẹ nhàng và có quy luật.
Hạ Đường đứng chờ ngoài phòng Hà Lộc, thấy Tần Duệ đi ra, chạy đến, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, có chuyện gì thế?”
Tần Duệ quay đầu nhìn con nhỏ đang ngủ say trên giường, tỏ ra không vui nói nhẹ: “Đi xuống rồi nói.”
Hạ Đường nghe xong mọi chuyện, lập tức nhíu mày, gọi điện thoại ra lệnh đàn em đi tra bối cảnh mấy thằng nhóc kia. Cũng may sau sự kiện mượn điện thoại kia, hắn ta để lại mấy cái "tai mắt", bây giờ điều tra cũng không khó khăn.
Nửa giờ sau, Hạ Đường thu được một phần tư liệu. Bên trong liệt kê rõ ràng mấy lão già hai phe thương chính của thành phố Z. Hắn ta nhìn qua rồi đưa điện thoại cho Tần Duệ.
Trong tư liệu, cha của thằng quỷ dẫn đầu kia là khách quen hội sở cao cấp của hắn. Tần Duệ khẽ cười một tiếng, ném điện thoại di động trả lại Hạ Đường, đốt điếu thuốc, nói: “Con trai Tất Hoành Thắng thích xem sεメ như thế, cho nó nhìn cha mình biểu diễn đi.”
“Rõ.” Lão đại chỉ gọi một cái tên, ý tứ là còn lại tùy hắn ta xử lý. Hạ Đường nhanh chóng chế định kế hoạch ở trong đầu: “Còn trường học...”
“Tạm xin nghỉ dài hạn, bé Lộc thích đi thì tiếp tục đi học, không thích thì ở nhà. Ngồi xổm trong nhà cả đời, ông đây cũng nuôi được.”
Tần Duệ nói có vẻ tùy ý nhưng Hạ Đường biết hắn nói được làm được.
Hạ Đường đi rồi. Tần Duệ ngồi một mình thật lâu trong phòng khách. Gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng bộ dáng con nhỏ bị dọa gần như hỏng mất. Lúc ấy, hắn chỉ lo kiềm chế tức giận cùng đau lòng, không phát hiện trạng thái dị thường của con.
Bây giờ hắn ngẫm lại. Một đứa trẻ mười lăm tuổi ở tình huống này lẽ ra nên cảm thấy xấu hổ buồn bực nhiều hơn sợ hãi nhưng Hà Lộc phản ứng hơi thái quá. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, người không ngừng run rẩy, khóc cũng không khóc nổi. Phản ứng này rõ ràng không phải vì bẽ mặt trước mặt mọi người mà ngược lại giống kinh hoảng khi phải xem video tìиɧ ɖu͙© của chính mình.
Hắn nghi hoặc có phải con trai mình khi còn nhỏ bị xâm hại nên sinh ra bóng ma tâm lý với hành vi làʍ t̠ìиɦ.
Đúng là hắn không đủ quan tâm con nhỏ. Bây giờ, hắn nghĩ mình phải biết một ít quá khứ của con mình. Tần Duệ lại gọi điện cho Hạ Đường, đứng dậy quay về phòng ngủ Hà Lộc.