Phòng thay quần áo tối tăm âm lãnh. Một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi trốn trong tủ quần áo, không dám phát ra tiếng. Qua khe hở giữa hai cánh cửa tủ đóng không kín, bé nhìn ra bên ngoài thấy ba người đàn ông vừa cười dâʍ đãиɠ vừa xé rách quần áo của một người phụ nữ. Chị gái kia là đồng nghiệp của mẹ. Tiếng khóc thê lương giằng co suốt hai giờ. Chờ mấy người đàn ông rời đi, đứa trẻ mới dám bò ra từ tủ quần áo, nhặt lên quần áo rơi vãi trên mặt đất để che thân thể trần trụi cho chị.
Khi Hà Mạn Dung đi vào, đứa bé đang lau mặt cho chị gái, nhìn thấy mẹ thì tức thì rơm rớm nước mắt: “Mẹ ơi, chị bị đổ máu, chảy rất nhiều máu.”
“Bé Lộc ngoan, con đừng nhìn.”
Âʍ đa͙σ của người phụ nữ bị xé rách nghiêm trọng, không ngừng chảy ra chất lỏng đỏ trắng đan xen. Đứa bé liên tưởng đến thân thể dị thường của mình thì rùng mình kinh sợ.
Đó là lần đầu tiên Hà Lộc thấy cưỡиɠ ɧϊếp.
Hình ảnh bị chôn giấu sâu trong ký ức đang tái hiện lại trong mơ. Cậu giật mình tỉnh lại. Cả người toàn là mồ hôi, tim đập như sấm.
Tần Duệ đi vào thì thấy con trai đang cuộn tròn trong chăn khóc nhỏ.
Lúc này, Hà Lộc mới sực nhớ mình khiến ba bẽ mặt trước nhiều người nên cảm thấy rất khổ sở. Lẽ ra cậu phải nhanh chóng tắt đi video rồi giải thích với cô giáo. Trước kia cậu không phải chưa từng thấy cái việc ô uế này nhưng tại sao vẫn bị dọa sợ như thế? Cậu tự trách bản thân, lại gây phiền phức cho ba. Ba sẽ ghét bỏ mình chứ? Tưởng tượng như thế, Hà Lộc cảm thấy mình thật vô dụng.
Chăn đột nhiên bị xốc lên. Cậu bị dọa giật nảy mình, ngẩng đầu. Người đàn ông cao lớn dùng khuôn mặt vô cảm nhìn cậu. Ngay lập tức, cậu buột miệng thốt ra một câu: “Con xin lỗi”
Tần Duệ đột nhiên thấy đau đầu:“Vì sao phải xin lỗi?”
Hắn ngồi lên giường. Hà Lộc cảm thấy mặt giường rõ ràng lõm xuống.
“Con làm cho ba bẽ mặt.” Đứa nhỏ chán nản từ trên giường bò lên, quỳ gối trước mặt ba. Lông mi bị nước mắt ướt nhẹp, trông cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tần Duệ cười nhạo một tiếng, thuận miệng nói: “Xem AV đã thấy mất mặt? Trên thế giới này có nam nhân nào không xem AV? Ông đây lúc xem còn không lớn bằng con đấy!”
Loại an ủi này quá không đứng đắn làm Hà Lộc nhất thời quên cả thương tâm. Cậu đỏ mặt, gục đầu xuống: “Con không biết đó là... Cái đó, bọn họ nói là chuẩn bị cho con một bất ngờ, muốn cảm ơn con vì cho bọn họ mượn điện thoại.”
“Đừng sợ, ba giúp con trừng trị bọn họ.” Tần Duệ duỗi tay sờ mái tóc mềm mãi của con rồi không nhịn được lại sờ sờ đầu mình. Hắn thầm cảm thán đứa con này chả có điểm nào giống mình cả.
“Ba ơi, ngài muốn muốn trừng trị bọn họ như thế nào ạ?” Hà Lộc cẩn thận hỏi dò. Cậu rất cao hứng vì Tần Duệ tin tưởng mình nhưng lo lắng liệu mình có làm ba phiền hơn hay không.
“Con không cần suy nghĩ nhiều. Ba xin nghỉ dài hạn cho con rồi. Con cứ nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đi.” Tần Duệ nhìn con trai ngoan ngoãn, bỗng chốc cười nói: “Ngài cái gì mà ngài? Khách khí với ba như thế làm gì?”
“Bởi vì... Bởi vì con kính trọng ba mà.” Hà Lộc thẹn thùng cười theo.
Tần Duệ đột nhiên cảm thấy con trai ngoan một tí, mềm một tí cũng không tệ lắm. Nếu có một cái thằng nhóc tính tình giống hắn thì có khi đã bị hắn đánh gãy rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Đường đến đây, mang theo một người đàn ông trung niên tướng mạo nghiêm cẩn.
“Lão Lý đến đây làm gì?” Tần Duệ đang ăn sáng với con trai, cắn một miếng hết nửa cái bánh quẩy.
Lý Kỳ trước kia mở phòng khám chui, sau này lăn lộn theo Tần Duệ, chuyên trị liệu cho các anh em trong bang một ít vết thương không thể đi bệnh viện chính quy. Sau khi Tần Duệ tẩy trắng, hắn ta đi nước ngoài học tâm lý học ba năm, thi cái bằng, thành một bác sĩ tâm lý sơ cấp.
“Em dẫn lão Lý đến xem bé Lộc.” Ngày hôm qua, Hạ Đường nhận được điện thoại của lão đại xong. Hắn ta không những bắt đầu điều tra quá khứ của Hà Lộc mà còn nghĩ phải chú ý tâm lý khỏe mạnh của trẻ nhỏ, lập tức gọi lão Lý đến. Hắn ta nói: “Hai cha con cứ ăn trước đi.”
“Chào buổi sáng, chú ba.” Hà Lộc nghĩ ba gọi “Lão Lý”, lại nhỏ giọng nói câu: “Cháu chào chú Lý ạ.”
“Chú Lý cái gì? Gọi bác!” Tần Duệ trừng mắt, tức giận nói: “Ông già này nhìn trẻ tuổi hơn ba con à?”
Hà Lộc rụt cổ, nhanh chóng sửa lời nói: “Chào bác Lý ạ.”
“Tôi nhìn trẻ hơn cậu, cậu còn không phục?” Lý Kỳ cười vô cùng thân thiện với Hà Lộc: “Ai ngờ con trai của lưu manh đã lớn thế này, nhìn chả giống cậu tí nào!”
“Im miệng!” Tần Duệ húp hai ngụm hết bát cháo, lau miệng, cầm một cái bánh bao thịt, gọi: “Vào phòng làm việc chờ.”
Mấy ngày kế tiếp, lão Lý thường xuyên chạy đến nhà Tần Duệ. Dựa vào sự tình mà Hạ Đường điều tra được càng kỹ càng tỉ mỉ và sự tin tưởng của Hà Lộ với người được ba tín nhiệm, Lý Kỳ đã phán đoán ra trạng thái tâm lý của cậu.
“Tâm lý rất khỏe mạnh, chỉ hơi có ám ảnh với làʍ t̠ìиɦ. Hẳn là ở nơi công tác của mẹ, thấy một số hình ảnh không tốt lắm. Cũng may là tuổi đứa nhỏ không lớn. Nếu cha ruột chậm rãi dẫn đường thì điểm chướng ngại tâm lý này có thể khắc phục.”
“Ông có đáng tin không đấy?” Tần Duệ hoài nghi mà nhìn Lý Kỳ.
“Tôi không đáng tin tưởng thì cậu tìm tôi làm cái gì?” Là một bác sĩ tâm lý mà năng lực nghiệp vụ của mình bị nghi ngờ khiến Lý Kỳ nổi giận.
“Không phải tôi tìm, là lão tam nói gọi ông đến thử xem. Nếu thật sự có vấn đề thì mời bác sĩ chuyên nghiệp sau. Nhưng bây giờ, ông nói không to tát không thành vấn đề, làm tôi thấy không yên tâm.” Tần Duệ sờ cằm, nghĩ có nên đổi người khám cho con trai lần nữa hay không.
“Mẹ kiếp! Ông đây đã cứu bọn mày bao nhiêu cái mệnh? Bây giờ chê ông mày không đáng tin?!” Lý Kỳ ghi thù Hạ Đường trong lòng, sau này có cơ hội sẽ trả thù.
“Đều là vết thương ngoài da làm sao giống vết thương tâm lý hả?" Tần Duệ lé mắt nhìn ông ta.
“Con mẹ nó, ông đây đéo hầu hạ nữa, muốn làm gì thì làm!” Lý Kỳ mở sầm cửa mà đi về.
Tần Duệ vẫn bày ra bộ dáng "điếc không sợ súng", ngồi bắt chéo chân, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm lấy tư liệu mà Hạ Đường sửa sang lại đưa cho. Bên trong chứa lẫn lộn một ít ảnh chụp Hà Lộc khi còn nhỏ. Đứa nhỏ xuất hiện luôn là làm bối cảnh. Đứa bé đi theo sau mẹ, chiều cao đến đầu gối người trưởng thành. Tấm ảnh là hình ảnh sau khi phóng đại từ ảnh khác in ra nên chất lượng cực thấp nhưng khuôn mặt và biểu tình thật cẩn thận của bé lại dị thường rõ ràng.
Trước kia con trai sống khổ như thế bảo sao sẽ dưỡng thành tính cách như bây giờ. Tần Duệ cảm thấy mình phải thực hiện nghĩa vụ của người làm cha, đền bù cho cho tuổi thơ thiếu hụt của cậu.