Hà Lộc nhập học sau kỳ thi giữa kì, lại lớn hơn các bạn cùng lớp hai tuổi. Các bạn học đã sớm chia thành các nhóm nhỏ chơi với nhau. Cậu không thể nào chen chân vào. Cả buổi học, cậu luôn ngồi một mình trong góc, lấy di động mới ra chơi hai ván trò chơi được Hạ Đường tải cho.
Không phải tất cả học sinh ở đây đều chăm chỉ học hành mà còn có mấy người giống như Hà Lộc, vì quyên tiền nên có cơ hội nhập học. Nhà trường gom tất cả vào một lớp để dễ dàng quản lý.
Các học sinh nam ngồi hàng sau thường tụ tập với nhau. Họ đã chú ý rất lâu đến học sinh mới chuyển trường này. Tuy cậu lớn tuổi hơn bọn họ nhưng lại là người không biết giận, không dám nói lớn tiếng. Cậu rất thích hợp trở thành đối tượng tiêu khiển cho họ. Mấy người thì thầm thương lượng một phen, sau đó phái ra học sinh nam có vóc dáng nhỏ nhất đi theo Hà Lộc để lôi kéo làm quen.
Lúc tan học, Hà Lộc đứng ở cổng trường. Trong lòng cậu cứ thấy thấp thỏm. Điện thoại bị Đinh Hối mượn mất rồi. Cậu ta nói là đã hứa với bạn tối nay chơi game nên không thể lỡ hẹn. Cậu cảm thấy không ổn, định lấy lý do từ chối. Nhưng Đinh Hối nói một câu “Chúng ta không phải bạn bè à?” khiến cậu cứng họng không nói được câu nào.
Bởi vì Hà Lộc sợ việc mình đưa điện thoại cho người khác mượn bị phát hiện nên lo lắng đề phòng cả buổi tối, không thể ngủ được. Cậu vất vả chịu đựng một đêm nhưng khi đến trường, một bạn nam khác lại dùng lý do tương tự lấy điện thoại đi.
“Hà Lộc, hôm nay cho tớ mượn nhé!” Vừa tan học, Tất Dương đã chạy đến gần Hà Lộc, thân thiết quàng lên vai cậu.
“Cậu cũng có điện thoại mà?" Hà Lộc nhỏ giọng nói một câu.
“Ôi giời, "cục gạch" của tớ, làm sao xịn bằng iphone của cậu? Hơn nữa, cậu cho Đinh Hối và Trình Thanh mượn mà không cho tớ mượn. Cậu không thấy xấu hổ với tớ à?” Tất Dương giả vờ ỉu xìu:“Có phải cậu không coi tớ là anh em?”
“Không phải... tớ chỉ là...”
“Không cho mượn thì thôi! Uổng công tớ còn xem cậu là bạn tốt. Hóa ra cậu chỉ muốn cùng Đinh Hối với Trình Thanh làm bạn bè.”
“Tớ không phải chỉ muốn làm bạn với bọn họ. Cậu đừng giận. Tớ cho cậu mượn điện thoại này.”
Hà Lộc vội đưa điện thoại ra. Cậu mới đòi nó về lại phải cho người khác mượn. Hai chữ “bạn bè” như một chú ngữ, có thể ra lệnh cậu làm bất cứ chuyện gì. Các nam học sinh ác liệt, dễ dàng nhìn thấu nhược điểm của cậu nên đả kích chuẩn xác, chưa bao giờ thất bại.
Tất Dương quay đầu, đắc ý cười với mấy người khác.
Chuyện điện thoại vẫn bị phát hiện.
Bởi vì tài xế đưa đón Hà Lộc xin nghỉ nên lão ngũ, người chưa gặp mặt cháu trai, chủ động xin ra trận đi tiếp người. Hạ Đường đưa số điện thoại của Hà Lộc cho hắn ta.
Lão ngũ lái xe đến cổng trường nhưng không thấy người, gọi điện thoại rất nhiều lần cũng không ai nhấc máy. Gã tưởng Hà Lộc bị kẻ thù bắt cóc rồi, quá sợ hãi, lập tức báo cáo cho Hạ Đường còn khoa trương thêm mắm giặm muối.
Ngụy Dương không nói nhiều, mang theo một đám đàn em đến trường học, lợi dụng hệ thống định vị của điện thoại để tìm kiếm. Hạ Đường chỉ kịp nhắc nhở gã một câu là nhớ phải bảo trì liên hệ.
Hà Lộc chỉ thừa dịp tan học ít người, đi phòng vệ sinh thế mà lúc đi ra thấy các chú quen mắt đang đứng ở cổng trường giằng co với bảo vệ. Hà Lộc run rẩy hô lên một tiếng “chú Ngụy” thì trò cười này mới kết thúc ở đây.
“Đồ vật tư nhân như điện thoại, sao con lại tùy tiện cho mượn hẳn một buổi tối như thế hả?”
Tần Duệ còn không biết đây đã là buổi tối thứ ba.
“Con xin lỗi... Bởi vì là bạn bè... Cho nên...” Hà Lộc vừa mở miệng đã khóc sụt sùi.
“Cho người khác mượn thì thôi, còn không nói cho chú ba một tiếng? Con có biết vì không gọi được cho con, mọi người sốt ruột thế nào không hả?”
Đêm nay, Tần Duệ định đi tìm gái nhưng mới ra cửa đã nhận được cuộc gọi của lão tam. Hắn đang chuẩn bị đi trường học để tìm thì các huynh đệ lại gọi lại nói là tìm được rồi. Sau một hồi lăn qua lộn lại như thế, bao nhiêu dục hỏa đều chuyển thành lửa giận thiêu đốt đùng đùng trong ngực hắn.
“Con xin lỗi... Hu... Con sai rồi... Con xin lỗi ba... Hức hu......” Vì sợ hãi bị cha ghét bỏ, cậu không ngừng xin lỗi, khóc lóc, cầu xin tha thứ.
Tần Duệ thấy bộ dáng mềm yếu của con trai thì càng bực bội hơn. Hắn là lão đại hắc bang, tại sao sinh ra đứa con chỉ biết khóc thế này? Hắn tức ngực khó thở mà kéo kéo cổ áo, quát: “Còn khóc! Mới mắng con hai câu, hơi một tí đã khóc sướt mướt cái gì?”
Hà Lộc hoảng sợ run rẩy, tức khắc im miệng. Khuôn mặt nhỏ bị nghẹn đỏ bừng.
“Được rồi, người không bị làm sao mới là quan trọng nhất. Lão đại đừng hung dữ như thế. Bé Lộc biết sai rồi.” Ngụy Dương vội đứng ra giải hòa. Hạ Đường cũng đi đến vỗ nhẹ lưng Hà Lộc, nhỏ giọng trấn an.
“Đúng là bị người bán còn giúp người đếm tiền, ngày mai phải đi đòi điện thoại về.”
“Con biết...Biết rồi ạ...”
Hà Lộc gật đầu, vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt: “Ba... Con xin lỗi mà...Ba đừng tức giận...”
“...” Tần Duệ nhìn con trai khóc vô cùng đáng thương thì bao nhiêu tức giận cũng bay hết. Hắn vụng về lau nước mắt cho cậu, điều chỉnh giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đi ăn cơm.”
Hà Lộc lại xin lỗi các chú, bởi vì mình gây phiền phức cho họ. Một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch bỗng cảm thấy ngượng ngùng, trở nên khách khí.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Hà Lộc lấy hết can đảm nói với ba là cuối tuần có buổi họp phụ huynh. Nếu là trước đây, Tần Duệ sẽ sai Hạ Đường đi nhưng trải qua trò cười hôm nay, hắn quyết định tự mình đi gặp đám nhóc thúi dám bắt nạt con của hắn.