12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 2:

Chương 2:

Theo thường lệ, sáng thứ hai chào cờ, các thầy trò đều đứng ở trên sân thể dục, nghe lãnh đạo tổng kết kế hoạch học tập giảng dạy.

Chu Hựu Hựu lần này may mắn, được đọc tên tới 3 lần.

“Học sinh Chu Hựu Hựu lớp 11/3 tham gia thi tài năng lấy được giải nhất…”

“Bạn học Chu Hựu Hựu thi đấu diễn tấu Nhị Hồ…”

“Cuối tuần này, các bạn sau lên văn phòng trường nhận khen thường: Lớp 11/3 Chu Hựu Hựu, lớp 11/6 Phó Lâm…”

Phó Lâm thi toán đạt được giải nhất tỉnh.

Đây là lần đầu tiên tên của cô và Phó Lâm được xếp gần nhau như vậy.

Lớp ba và lớp sáu cách nhau cũng không xa, Phó Lâm và vài bạn nam nữa đang đứng cuối hàng, Chu Hựu Hựu cố ý nghiêng đầu nói chuyện với Hà Thiến Tử ngay sau, ánh mắt như vô tình hay cố ý dừng ở phía cuối lớp 6.

Hai tay Phó Lâm đút trong túi quần, nói chuyện với người khác. Anh nói chuyện rất vui vẻ. Cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Ánh nắng sớm chiếu vào người anh thật sự rất đẹp.

Hà Thiến Tử nhàm chán tự nghịch tóc mình, nói với Chu Hựu Hựu, “Lợi hại quá, được biểu dương những 3 lần.”

Chu Hựu Hựu nháy mắt với cô một cái, “Thế nào? Nhận cậu làm học trò, không mất học phí.”

Hà Thiến Tử cười một tiếng, “Tớ mới không cần học đàn nhị gì đó đâu, tớ muốn học toán cơ.”

Chu Hựu Hựu đỏ mặt đánh nhẹ Hà Thiến Tử một cái.

Nửa tiếng sau, chào cờ kết thúc. Học sinh trên sân thể dục lập tức giải tán, người đi mua nước, người đi dạo, người thì về lớp.

Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử nắm tay nhau, đứng ở phía sau cùng đám người.

Hà Thiến Tử liếc mắt, đẩy đẩy Chu Hựu Hựu, nói, “Cậu nhìn Tương Tử Di đi.”

Nữ sinh trước mặt xinh xắn, tóc xõa ngang vai, cùng bạn học cười cười nói nói.

“Quy định đã nói rõ không cho học sinh để tóc tai bù xù mà cô ta lúc nào cũng làm ngược lại.” Biểu tình trên mặt Hà Thiến Tử khinh thường.

Chu Hựu Hựu không nói gì, chỉ là nhớ tới sáng nay những nam sinh kia nói.

--hoa khôi Tương Tử Di mời chúng ta thứ bảy này đi sinh nhật, anh Lâm giữ thể diện cho chúng em được không?

“Thật ra tớ thấy Tương Tử Di cũng không có gì đẹp cho lắm, vì sao cậu ta lại là hoa khôi chứ? Đây là do ai bỏ phiếu quyết định? Dù sao tớ cũng không có thiện cảm.” Hà Thiến Tử nói xong nghiêng đầu nhìn Chu Hựu Hựu, “Tớ cảm thấy cậu còn xinh đẹp hơn, trắng trắng mềm mềm, giống như đậu hũ vậy.”

Chu Hựu Hựu bất đắc dĩ cười cười, “Lâm Thịnh đứng kia kìa, giống như đang đợi cậu đó.”

“Không thèm để ý đến cậu ấy.”

Vào năm ngoái, chuyện xấu của Lâm Thịnh và Tương Tử Di nhiều vô cùng, có không ít người đều nói họ là một đôi. Tuy rằng Lâm Thịnh nhiều lần giải thích rằng họ không có gì, nhưng mỗi lần Hà Thiến Tử nhìn thấy Tương Tử Di như là nhìn thấy tình địch, lại còn cảm thấy Lâm Thịnh như tra nam.

Lại gần hơn, quả nhiên Lâm Thịnh gọi tên Hà Thiến Tử.

Nam sinh cao lớn lại ưa nhìn, trong trường tất nhiên cũng nhiều nữ sinh thích.

Chu Hựu Hựu thấu hiểu tránh khỏi tay Hà Thiến Tử, nhỏ giọng nói, “Tớ về lớp trước đây.”

Hà Thiến Tử hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn qua chỗ Lâm Thịnh.

Bước chân của Chu Hựu Hựu cũng không ngừng lại, thậm chí còn hơi tăng tốc.

Đáng tiếc, bóng lưng của Phó Lâm cũng không thấy nữa.

“Thứ bảy cậu mời Phó Lâm đi sinh nhật chưa?”

Bước chân Chu Hựu Hựu chậm lại.

Nữ sinh tóc dài bên cạnh cười khẽ, “Tất nhiên cậu ấy sẽ đến rồi.”

--

Khoảng thời gian gần đây cũng không có gì đặc biệt, mỗi ngày đều đi học rồi lại tan học, không có điểm gợn sóng.

Một tuần này của Chu Hựu Hựu trôi qua không được thoải mái, cũng không biết nguyên nhân tại sao.

Mãi cho đến chạng vạng thứ sáu, Hà Thiến Tử nói với Chu Hựu Hựu, “Tối thứ 7 này là sinh nhật Tương Tử Di, tớ sẽ đi với Lâm Thịnh.”

Trái tim Chu Hựu Hựu đập nhanh dần, hỏi, “Sinh nhật cậu ấy tổ chức ở đâu?”

“Trung tâm thành phố có một chỗ KTV khá nổi tiếng, nghe nói là thuê một phòng hát hạng sang ở đây.”

Chu Hựu Hựu biết KTV này, nghe nói phí thuê một cái ghế thôi cũng đắt vô cùng.

Xem ra tin đồn nhà Tương Tử Di vô cùng nhiều tiền cũng không phải vô lí.

“Không phải cậu không thích cậu ta sao, còn đi làm gì?”

Hà Thiến Tử hừ nhẹ, “Cậu ngốc à, cậu ta mời Lâm Thịnh, tất nhiên tớ phải đi theo Lâm Thịnh rồi.

“Ồ.” Chu Hựu Hựu gật đầu như có điều suy nghĩ.

Nguyên cả ngày thứ bảy, Chu Hựu Hựu không hề yên lòng, buổi tối ở nhà kéo đàn nhị, bị mẹ mắng cho một trận, “Con kéo cái gì vậy, khó nghe muốn chết.”

Chu Hựu Hựu buông lỏng đàn trong tay, thở dài một hơi nói, “Mẹ, cuộc sống của con thật sự là một mảnh u ám.”

Tiết Thu Chi buông hạt dưa trong tay, vỗ vỗ, “Vậy con nói mẹ nghe xem, có chuyện gì?”

Chu Hựu Hựu do dự một lát, “Thôi, không nói cho mẹ.”

Sau đó, cô đứng dậy, nói, “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Tiết Thu Chi không ngăn cản, cũng không hỏi nhiều, nhìn đồng hồ trên tường, rồi quay sang nói với Chu Hựu Hựu, “Về trước mười giờ.”

Chu Hựu Hựu vâng một tiếng.

Buổi tối ở Phong thị thật mát mẻ. Chu Hựu Hựu mặc một chiếc váy dài mỏng manh, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt mỏng. Cô cầm điện thoại, mang theo túi xách cổ phong nho nhỏ. Lên xe bus tìm chỗ ngồi.

Chu Hựu Hựu dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc xung quanh rực rỡ nhiều màu.

Bình tĩnh lại, cô cảm giác mình như bị điên mất rồi. Cô muốn đi đâu chứ?

Gần 40 phút đi xe, tới trung tâm thành phố, rồi lại không biết đi đâu.

Chu Hựu Hựu xuống xe, tới một quán trà sữa, gọi một cốc. Cô cắm ống hút, tư vị trà sữa khiến cô trầm mê.

Cô nghĩ uống xong cốc này mình sẽ về nhà. Vì thế ngồi yên nhìn nhóm các bác gái đang tập nhảy ở quảng trường.

Cuối cùng, Chu Hựu Hựu cũng không nhịn được, gửi tin nhắn cho Hà Thiến Tử.

Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu đang làm gì?

Đầu bên kia trả lời rất nhanh.

Tiểu Thiến Thiến: Cậu đoán xem tớ thấy ai?

Chu Hựu Hựu không cần đoán cũng biết, nhưng cô hi vọng mình đoán sai.

Tiểu Thiến Thiến: Phó Lâm cũng tới.

Tiểu Thiến Thiến: Bọn họ đang chơi trò thật lòng mạo hiểm.

Ngón tay Chu Hựu Hựu hơi lạnh, nâng máy trả lời tin của Hà Thiến Tử.

Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu đang chơi sao?

Tiểu Thiến Thiến: Tớ cũng không quen bọn họ, chơi cũng không có gì thú vị.

Tiểu Thiến Thiến: Nhưng mà bọn họ lại ầm ĩ rủ Phó Lâm chơi đùa.

‘Buổi tối Phó Lâm cũng uống rất nhiều rượu, tửu lượng có vẻ khá tốt.’

‘Cậu đang làm gì?’

Chu Hựu Hựu cắn ống hút.

Hựu Hựu ầm ĩ: Uống trà sữa.

Nhớ đến Phó Lâm.