12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 1:

Chương 1:

Chu Hựu Hựu chưa bao giờ phủ nhận Hà Thiến Tử không phải là người hay theo lẽ thường, giống như hai người các cô lúc vừa nãy còn đang ‘múa bút thành văn’, chăm chỉ làm bài tập, còn bây giờ thì sao? Hai người lại đóng cửa kín mít, cẩn thận mở phim người lớn xem.

Đề nghị xem phim là do Hà Thiến Tử nói ra trước. Cô ấy nói trong máy tính mình có một bảo bối, cụ thể là tải được từ trên một trang web nào đó.

Ngay từ đầu Chu Hựu Hựu còn cho rằng đó là bảo tàng lớn gì đó, hưng phấn chờ đợi, cho đến lúc nhân vật nam trên màn hình bắt đầu sờ ngực nhân vật nữ rồi bắt đầu cởi đồ của cô ta ra, Chu Hựu Hựu kinh hô một tiếng, “Hà Thiến Tử!!!”

Hà Thiến Tử vội che kín miệng cô, nhỏ giọng, “Cậu nói bé thôi chứ.”

Chu Hựu Hựu kéo cánh tay đang trên miệng mình xuống, thấp giọng như đang làm tội ác tày trời, “Cậu muốn chết à?”

“Cứ xem đi, không sao đâu mà.”

“Nhưng chúng ta còn là trẻ vị thành niên!!”

“Thì coi đấy là phim tài liệu để học hỏi thôi, không phạm pháp đâu.”

“Mẹ cậu còn đang xem TV trong phòng khách đó.”

“Vậy nên chúng mình nói nhỏ thôi.”



Trong căn phòng tràn ngập hơi thở thiếu nữ hồng phấn, hai cô bé lần đầu tiên biết chuyện nam nữ là thế nào, như khai sáng một thế giới mới.

Cuối cùng, Chu Hựu Hựu đưa ra một kết luận, “Quá ghê tởm.”

Hà Thiến Tử tỏ vẻ tán thành, nhưng lại hỏi một câu, “Quần trong cậu có ướt không?”

Mặt Chu Hựu Hựu vô cớ nóng lên.

Vì thế, hai người không thể tiếp tục tập trung làm bài tập được nữa, trong đầu chỉ có hình ảnh trong phim.

Trải qua nửa giờ tiếp theo, hai người lại tiếp tục thảo luận.

Hà Thiến Tử cắn bút hỏi Chu Hựu Hựu, “Cậu có bị mơ màng không rõ không?”

“Ừm, tóm lại cảm giác hiện tại không được tốt cho lắm.”

“Tớ cũng thấy thế.” Hà Thiến Tử còn nói, “Vậy, nếu người kia đổi thành Phó Lâm thì sao?”

Chu Hựu Hựu nhíu mày, “…Vẫn thấy ghê tởm.”

“Vậy có phải vừa rồi cậu tưởng tượng người đàn ông kia thành Phó Lâm?”

Chu Hựu Hựu, “…”

Có.

Đâu phải mỗi nghĩ tới như vậy, cô còn ảo tưởng mình là người phụ nữ kia cơ.

Trời ạ! Cô thật là biếи ŧɦái.

Hà Thiến Tử dần dịch qua chỗ cô, lấy cùi chỏ chạm vào Chu Hựu Hựu, ấp úng, “Hôm thứ sáu, Lâm Thịnh hôn tớ.”

Chu Hựu Hựu có chút không dám tin, nhưng nghĩ lại cũng thấy là chuyện đương nhiên. Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh yêu nhau đã được một học kỳ. Bây giờ đã là lớp 11, tuy rằng trường học cấm yêu sớm, nhưng những đôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lại không thiếu.

Lúc này, cửa sổ trong phòng mở rộng, cơn gió đầu hạ khẽ thổi nhẹ qua làn tóc hai nữ sinh.

Chu Hựu Hựu chống tay nghiêng đầu nhìn Hà Thiến Tử, gương mặt của cô ấy tròn trịa, hai mắt to tròn, lúc làm mắt xấu thật sự rất đáng yêu.

Hà Thiến Tử ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, thẳng thắn nói, “Thật ra, cảm giác lúc đó cũng rất thích, hai chân mình lúc đó mềm nhũn, đầu cũng chẳng nghĩ được gì, xương cốt mềm hết cả ra.”

Chu Hựu Hựu có thể tưởng tượng ra cảm giác này. Cô cắn môi theo bản năng, đôi môi nhỏ nhắn ướŧ áŧ.

“Không nói nữa, tớ làm bài tập đây.”

Tâm tư hoài xuân của thiếu nữ rạo rực mãnh liệt.

---

Sáng sớm thứ hai, Chu Hựu Hựu gặp Phó Lâm ngay ở cổng trường.

Phó Lâm mặc đồng phục học sinh giống tất cả mọi người, nhưng anh cao hơn, bả vai rộng, hai tay lười biếng nhét trong túi quần. Đứng giữa nhiều nam sinh, anh vẫn nổi bật nhất.

Từ cổng trường tới lớp cách ít nhất hai trăm mét, hai bên đường cây xanh thẳng tắp. Vừa hết mùa xuân, cành lá còn xum xuê. Mới sáng sớm nên còn tiếng chim hót ríu rít, còn có tiếng học sinh đọc bài.

Chu Hựu Hựu không lên tiếng, bước nhanh chân sau lưng bọn họ, không xa không gần nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy bóng lưng của Phó Lâm.

Tóc của anh khá ngắn, từ đuôi tóc đến cổ áo đồng phục lộ ra một đoạn da thịt, không biết thế nào nhưng Chu Hựu Hựu đặc biệt cảm thấy anh như nam thần cấm dục.

“Cái tên này, bảo sao tự nhiên lại đòi dẫn chúng ta đi ăn gà*.”

*game pubg, người chiến thắng được gọi là được ăn gà :>

“Trận hôm thứ sáu còn làm tao ngạc nhiên mà, cậu ta một mình bách phát bách trúng ăn được mười mạng.”

“Con mẹ nó!!!”

Phó Lâm khẽ cười một tiếng.

Anh đi ở giữa bọn họ, quanh người như tản ra một loại khí chất khác biệt.

Chu Hựu Hựu cũng không biết chính xác mình thích anh từ lúc nào. Nói là ‘nhất kiến chung tình’ thì hơi khoa trương, nhưng ngay từ lần đầu gặp Phó Lâm, cô đã cảm thấy người này thật đẹp trai.

*nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên

Đó là sau khi khai giảng lớp 10 được ba ngày, Chu Hựu Hựu đến văn phòng tìm chủ nhiệm lớp, vừa vặn đυ.ng phải Phó Lâm.

Nam sinh này rất cao, Chu Hựu Hựu phải ngước lên mới nhìn được anh.

Chỉ nghe được anh nói một tiếng xin lỗi đã quay người rời đi. Mà chính từ lúc này đã khắc sâu ấn tượng vào lòng Chu Hựu Hựu. Từ đó, giống như vô tình mà đi đến đâu cũng gặp anh, từ hành lang đến sân thể dục, hoặc là trên sân bóng rổ hay trên đường đi học.

Sau đó, Chu Hựu Hựu bắt đầu nhận rõ được một sự thật, đó là trong mắt cô có anh.

Tòa nhà của lớp 11 có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có hai lớp. Chu Hựu Hựu học lớp ba tầng hai, Phó Lâm học ở lớp sáu tầng ba.

Ngay cầu thang tầng một có một cái gương to, mỗi khi đi qua nơi này, học sinh có thể nhìn thấy hết toàn bộ từ đầu đến cuối của bản thân.

Nhóm nam sinh đi phía trước không ngoài ý muốn tự kỷ một phen.

“Ai ui, anh Lâm của chúng ta sao lại đẹp trai hơn một chút thế này?”

Phó Lâm cười một tiếng, phối hợp nhếch mày.

Qua gương, Chu Hựu Hựu cũng nhìn anh chăm chú. Đôi mắt mê người, mũi cao thẳng, còn có, đôi môi mỏng chọc người kia. Biểu tình trên mặt tà ác, xấu xa lại khiến người ta không thể không thích được.

Cô cũng không dừng lại, hơi cúi đầu, thần sắc tự nhiên, vượt qua nhóm nam sinh phía trước, chạy lên tầng. Bọn họ theo sát phía sau lưng cô.

Chu Hựu Hựu cảm thấy lưng mình như nóng hết lên.

“Cho nên, thứ bảy tuần này hoa khôi Tương Tử Di mời chúng ta đi sinh nhật cô ấy, anh Lâm đây có thể giữ thể diện giúp chúng em được không?”

Từ tầng một đến tầng hai cũng chỉ có vài chục bậc thang, cô cũng đi chậm lại. Đến tầng hai, rẽ sang trái, lớp ba ở ngay trước mắt. Nhóm nam sinh phía sau rẽ phải tiếp tục lên tầng.

Người vừa nói kia lại tiếp tục nói thêm, “Giúp cậu làm bài tập để trao đổi, có được không?”

Giọng nói bọn họ xa dần.

Cuối cùng Chu Hựu Hựu vẫn không nghe được tiếng Phó Lâm đáp lại.