Chương 3:
Trước mặt Chu Hựu Hựu là ánh sáng nhiều màu, phía trước ‘trùng hợp’ là KTV Lợi Mã Lượng Phiến nổi tiếng.
Ca khúc ‘hoa trôi nước chảy’ bên tai cô chẳng biết lúc nào đã biến thành nhạc sôi động của bài hát ‘theo đuổi cô gái’.
Đừng hỏi tại sao Chu Hựu Hựu lại quen thuộc với mấy ca khúc múa ở quảng trường như thế, đó là vìbà nội của cô trầm mê môn học này. Bà đã ngoài bảy mươi nhưng lại rất thích cô trở thành tiểu cô nương xinh đẹp.
“Anh trai này là tuấn mã đen, người yêu cô nương xếp thành hàng…
Theo đuổi nàng, theo đuổi nàng qua núi qua sông…”
Chu Hựu Hựu cảm thấy, mình thật sự ngu ngốc khi từ trong xúc động chạy tới đây.
Đây không phải lần đầu tiên cô vào KTV, ngày lễ sẽ đi cùng mọi người trong nhà, lâu lâu các bạn trong lớp cũng lựa chọn chỗ chơi là KTV. Nhưng hôm nay cô đến một mình, nhìn nhân viên đón khách ở cửa thấy hơi chột dạ.
Chu Hựu Hựu nói dối đã đặt phòng trước, là tụ tập với các bạn.
Chị gái mặc sườn xám chớp chớp đôi lông mi giả thật dày, mỉm cười nó, “VIP888 sao? Vậy lên tầng ba nhé.”
Nói xong, dẫn Chu Hựu Hựu đến trước thang máy, lại vừa nhiệt tình vui vẻ ấn thang máy giúp cô, đưa mắt nhìn Chu Hựu Hựu lên tầng, “Chúc em chơi vui vẻ.”
Một mình đứng trong thang máy, Chu Hựu Hựu suy nghĩ, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Còn chưa đợi cô nghĩ xong, ‘ding’ một tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
KTV này xa hoa, cô đã từng nghe nói, nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Vừa rồi, lúc dưới lầu Chu Hựu Hựu chột dạ không dám nhìn nhiều, nhưng đứng ở đây một lát thôi cô cũng thấy mình như đứng trong cung điện vậy.
Đèn thủy tinh lấp lánh trên đầu, dưới chân là đá cẩm thạch, trên vách tường còn có đá hoa, cùng với âm nhạc xung quanh.
May mắn cho Chu Hựu Hựu là phục vụ trên lầu lúc này không có ai, nếu không cô cũng không biết nói dối như thế nào nữa.
Tối thứ bảy trong KTV vô cùng náo nhiệt.
Trên hành lang có người đứng hút thuốc, có người nói chuyện điện thoại, có người vui cười đùa giỡn thô tục.
Chu Hựu Hựu đi một vòng, cuối cùng tìm được phòng VIP888.
Nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh, tựa như còn nhanh hơn nhịp điệu mấy bài hát đinh tai nhức óc.
Không dám dừng lại lâu, Chu Hựu Hựu bước nhanh qua cửa phòng bao kia, làm như vô tình nhìn vào bên trong.
…không nhìn thấy gì cả.
Cô không cam lòng.
Chu Hựu Hựu quay đầu lại, giả bộ tìm nhà vệ sinh, hết nhìn đông rồi nhìn tây.
Ngoài dự đoán của cô là vừa quay lại đến cửa phòng VIP888, cửa phòng bỗng dưng mở ra.
Chu Hựu Hựu giật mình, chạm mắt với Phó Lâm vừa mở cửa.
Trong phòng tiếng la hét ầm í nhưng Chu Hựu Hựu không nghe được gì cả. Trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh, tóc đen ngắn, đôi mắt như biển sâu, thật đẹp.
Chu Hựu Hựu bình tĩnh nghiêng đầu, tiếp tục đi thẳng.
Tâm loạn như ma.
Cô vừa bước được một bước, tay đã bị người đằng sau bắt lấy. Hơi thở đàn ông tiến lại gần. Ánh mắt hai người lại giao nhau.
Ánh đèn trên đầu chiếu vào mặt anh lúc sáng lúc tối, cảm giác như không chân thật, nhưng sự thật là cổ tay Chu Hựu Hựu đang nóng vô cùng. Chu Hựu Hựu chưa kịp nói chuyện, ánh mắt đã bị khuôn mặt ngày càng gần của Phó Lâm chiếm lấy.
Anh cầm tay cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Chu Hựu Hựu.
Vừa ấm áp vừa mềm mại, Chu Hựu Hựu không kịp phản ứng, chỉ một giây là rời đi. Đám người xung quanh không biết vọt tới lúc nào, hét lớn, “Không tính, phải hôn chuẩn kiểu Pháp thật nồng nhiệt cơ! Không được chơi xấu.”
“Ha ha ha, anh Lâm cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”
“Nhanh, chụp ảnh, quay video lại, chuyện này không thể cho qua được.”
Phó Lâm ngẩng đầu, biểu tình trên mặt thản nhiên nói xin lỗi, sau đó dùng lưỡi cạy môi cô ra, thâm nhập vào bên trong.
Chu Hựu Hựu hoàn toàn hóa đá.
Cốc trà sữa trong tay ‘bịch’ một cái rơi xuống đất.
…Cô đang nằm mơ đúng không?
===
Tiểu Thiến Thiến: CHU HỰU HỰU!!!
‘Thật sự là cậu!!!’
‘Mau nghe điện thoại đi’
‘Ông trời ơi, con mẹ nó, tớ kích động muốn chết!’
‘Vừa rồi Phó Lâm thua trò chơi, trực tiếp chọn đại mạo hiểm!!!’
Chu Hựu Hựu ngồi trên quảng trường, tìm đập thình thịch, di động rung mãi.
Cô lấy tay che trái tim mình, nhớ tới cảnh tượng như trong giấc mơ kia.
Vừa rồi, Phó Lâm đưa lưỡi vào trong, anh ấy lại còn mυ'ŧ lưỡi cô, lại cắn môi cô, còn… nuốt nước miếng của cô.
A a a a a a!!!!!
Chu Hựu Hựu cảm thấy chân mình bây giờ như nhũn ra, rốt cuộc cũng biết cảm giác toàn thân tê dại Hà Thiến Tử nói là ý gì. Cảm giác này trước này chưa bao giờ có cả.
Cả người anh như truyền điện tới môi cô, đến trái tim cô, lại từ trái tim lan ra cả cơ thể.
Một phút kia, thời gian như đứng lại.
Chu Hựu Hựu hoàn toàn không biết xung quanh ai nói gì, chỉ biết cô và Phó Lâm đã hôn môi. Trong miệng anh có mùi bạc hà nhàn nhạt, có hương rượu thoang thoáng say lòng người.
Một phút kia như dài cả thế kỉ.
Lúc này, đội nhảy múa trên quảng trường đã giải tán, tốp năm tốp ba đi lướt qua Chu Hựu Hựu. Cô che miệng nở nụ cười ngốc nghếch. Tất cả chuyện này dù sao đều đã thực sự xảy ra, bất kể là do nguyên nhân gì.
Di động vẫn rung như cũ.
Tiểu Thiến Thiến: Cậu không thấy biểu tình của Tương Tử Di đâu, ha ha ha, như bị ăn **ân chó vậy.
‘Cậu cuối cùng thì có nghe điện thoại tớ hay không vậy!!!’
Chu Hựu Hựu hít một hơi thật sâu, bắt máy.
Giọng nói Hà Thiến Tử truyền tới, “Chu Hựu Hựu, cậu đang ở đâu???”
Cô thành thật trả lời, “Tớ ở trên quảng trường.”
“Cậu chạy gì mà chạy? Phải ở lại bắt Phó Lâm cho cậu một danh phận chứ? Sao lại chạy? Đầu óc cậu có vấn đề à?”
Chu Hựu Hựu cảm thấy môi mình vẫn như không phải của mình, “Lúc ấy đầu tớ trống rỗng.”
Cho nên, theo bản năng cô đã chạy đi. Từ tầng ba xuống tầng một, một đường chạy thật nhanh tới đây, toàn bộ quá trình còn nhanh hơn thi chạy trăm mét ở trường học.
Hà Thiến Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vừa rồi Phó Lâm có đuổi theo cậu, có đuổi tới kịp không?”
“Cậu ấy đuổi theo tớ?” Chu Hựu Hựu theo bản năng nhìn quanh.
Hà Thiến Tử nói, “Ừm, tới giờ còn chưa thấy trở lại, không đuổi kịp sao?”
“Không có.”
“Cậu đứng yên đó, đợi tớ.”
Chu Hựu Hựu căn bản cũng không đi được. Buông di động xuống, cả người vô lực như cũ. Cô không biêt được đây là do vừa nãy kích động chạy nhanh quá hay là vì cái hôn kia.
Nhưng, cô biết, vì nụ hôn này, cô đã thỏa mãn lắm rồi.