Miyoko bị ánh nhìn của Samon làm khó chịu, anh ta nhìn cô chằm chằm, không rời đi, cái ánh nhìn của Samon nếu có thể là tia laze. Miyoko chắc mặt cô đã bị thủng không biết bao nhiêu lỗ hỏng rồi.
Miyoko chậm rãi mở mắt ra, trước khi mi tâm cô kịp cau lại một đoạn, con ngươi xanh ngọc lia mắt về bên cánh tay trái của mình nhìn nam nhân đứng đó.
Samon không biết cách nào để đánh thức Miyoko dậy, suy nghĩ có nên bắt chuyện với cô hay không. Samon không biết, hình như anh có cảm giác ẩn ẩn, Miyoko rất ghét mình, thậm chí khu vực 05 có điều gì đó với Miyoko, khiến cho cô không bao giờ đến khu vực này kiểm tra, hoặc hỏi về nó.
Ngoài mặt Miyoko có thể sử dụng thái độ thật sự bình thản đấy, nhưng Samon đã chứng kiến vụ việc Miyoko đột nhiên thả sát khí xuống sân đấu vào trận đấu giã gạo, thì Samon đã xác định Miyoko đang sử dụng khuôn mặt giả đối với mình.
Nhưng Samon đối với Miyoko không tìm được lý do ghét bỏ, hay cách xa, thực chất Miyoko quá đẹp... điều này có thể ai cũng công nhận được, và con bé hành động riêng lẻ không theo một tổ chức nào hay dưới quyền ai. Thậm chí đó có phải là Momoko hay không, và... Samon còn là cấp dưới của Miyoko.
Không ưa cấp trên làm sao sống tiếp với chức vị của mình chứ!?
"Anh không biết nhìn chằm chằm nữ nhân ngủ là việc bất lịch sự sao Samon-san?"
"...X-Xin lỗi... chỉ là..."
Samon bắt đầu lắp bắp không nói ra thành lời, anh không biết lý do khi anh nhìn đôi mắt xanh ngọc bích của Miyoko đối diện với anh, lần đầu tiên Miyoko đưa con ngươi đó nhìn thẳng vào anh, không tránh né, hoặc một nguyên nhân nào khác dưới ánh mắt đó.
Con ngươi đó đẹp, đúng sẽ không ai bàn cãi, nhưng Samon lại cảm thấy sâu trong đáy mắt nó không có điểm dừng, vô định và trống vắng.
Samon xoay mắt đi, anh không dám bước vào trong thế giới đó, dù Miyoko có mời gọi hay không.
Con người có đôi mắt đó chính là người không đơn giản như bề ngoài của chính mình.
"Phó cai ngục, cô có việc kiểm tra nơi này sao?"
Samon cố gắng trấn định lại tâm thần của mình, để nói một câu trôi chảy nhất.
Mitsuru ngồi bên cạnh, nhìn đến vành tai của Samon, lại thở dài một tiếng âm thầm, khóe môi cong nhẹ, lại nhìn sang Miyoko.
Con bé vẫn chưa phát hiện, và dường như đúng thì... Miyoko chẳng quan tâm cho lắm về Samon biểu hiện khác thường.
"Cơ thể không tiếp xúc được với ánh mặt trời quá gắt gao, tôi muốn mượn bóng râm để nghỉ, đúng lúc lại là khu của anh. Làm phiền rồi."
Miyoko không phủ nhận chuyện mình mệt, không che giấu sức khỏe cô yếu, cũng chẳng muốn bao che cho khuyết điểm của mình.
Giọng bình thản trả lời câu hỏi của Samon, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Dù khuyết điểm cơ thể chính bản thân cũng là thứ mà Miyoko ghét nhất!
"Samon-san, hôm nay tôi sẽ đánh bại anh!"
Một giọng nói khá non nớt của đứa trẻ vang bên tai.
Mitsuru và Samon xoay đầu nhìn đến thằng bé tầm 14 15 tuổi, trên trán có dán một lá bùa vàng với dòng chữ ngoằn ngoèo màu đỏ, mái tóc xanh lục pha xám, đang lơ lửng trên không trung.
Mitsuru biết thằng nhóc này, thằng bé đấu với số 25 khu 13 ở trận đấu con quay đầu năm nay. Cũng là một đứa nhóc dùng khí công thuần thục, nhưng nhìn sao vẫn thấy cơ thể suy dinh dưỡng và yếu đuối.
"Upa? Xin lỗi nhé, hôm nay tôi bận việc rồi!"
Samon xoay người dùng thái độ hòa nhã nhất đối với tù nhân số 58 khu mình. Mặc khác, Upa lại xoay mắt nghiên đầu nhìn về phía cô gái đang tựa lưng vào tường nhắm mắt như người ngủ kia, chỉ tay về phía Miyoko.
"Samon-san, cô gái này..."
"Upa, phó cai ngục của nhà tù Nanbaka, đừng nói bừa."
"..."
Upa nghiên đầu có chút bất ngờ, phó cai ngục? Cai ngục? Samon là giám sát trưởng, vậy hai chức vụ kia sẽ lớn hơn chức vụ của Samon?
Upa lại đưa con ngươi cùng màu tóc của mình nhìn về phía Miyoko không phản ứng lại với cuộc trò chuyện nãy giờ, lại tò mò, bay sáp lại gần chỗ Miyoko.
Nhưng nhìn sao vẫn thấy trẻ hơn Samon-san, nhưng đã có chức vụ lớn hơn con khỉ đó rồi.
Samon nhìn hành động của Upa lại nhìn đến Miyoko chậm rãi mở mắt lần nữa, trong lòng anh đánh cái báo động lớn. Vội bước đến ra lệnh.
"Upa..."
"Samon, anh la lớn tiếng thế làm cái gì?"
Giọng Samon bị cắt ngang khi Miyoko mở miệng, một giọng khá lớn, và nghiêm túc, lại dễ dàng bị cắt bởi một giọng nữ nhẹ nhàng, lại chút yếu đuối.
Có chút nghịch lí.
Tuy vậy tin đồn Miyoko có quyền gϊếŧ người chẳng ai nói đến chuyện đó là giả, hay không. Chỉ cần bất cứ thái độ lạ nào của Miyoko tỏ ra, đều mang theo luồng khí lạnh.
Thậm chí, chứng minh sát khí mạnh mẽ của phó cai ngục Nanbaka nằm trong số không phải hạn nhân đạo vào mùa giải đầu năm thì chuyện Samon phản ứng lại với lời nói của Miyoko là chuyện bình thường.
Mitsuru ngồi một bên, tiếp xúc với khí tức của Miyoko gần nhất. Anh để ý khi Miyoko nói chuyện, một luồng khí tức vừa vụt lên, rồi lại nhanh chóng biến mất, đến cả phản ứng Mitsuru còn không kịp, nếu da gà trên tay của Mitsuru đột nhiên chậm rãi nổi lên thì anh sẽ nói mình ảo tưởng.
Miyoko nghiên mắt nhìn về thằng bé, rồi lại đến bản tên của tù nhân.
0558.
Con ngươi xanh ngọc lại chút ánh sáng xẹt qua lần nữa, đưa mắt nhìn vào đôi mắt của thằng bé trước mặt mình.
Cô chậm rãi vươn tay xoa đầu Upa.
"Nhóc con quý Samon lắm nhỉ?"
"...Đúng vậy..."
Upa có chút ngẩn người khi cảm nhận được bàn tay của Miyoko đang trên đầu mình, có ngượng, lại có chút hưởng thụ.
Trước giờ, Upa chính là thiếu gia ngạo kiều, đến hai nam nhân cùng tù với hắn không thể chạm vào dù không được xin phép, hắn chưa bao giờ thích kẻ khác chạm vào người mình. Nhưng hôm nay, một người xa lạ chưa quen biết hơn 15 giây xoa đầu hắn, Upa lại không có cảm giác muốn cự tuyệt xúc cảm mềm mại này.
Cô gái này có mùi hương rất dịu.
Upa hiện lên trong đầu suy nghĩ kì lạ, lại thưởng thức cái xoa đầu của Miyoko.
Nhưng rất nhanh nó liền dừng lại, Upa như thú cưng chưa được thỏa mãn, đầu liền hướng tay của Miyoko cọ cọ một chút.
Bây giờ thì đến lượt ba người ngẩn ra.
Mitsuru và Samon nhìn nhau khẳng định nếu Miyoko tăng lên sát khí lập tức kéo Upa khỏi Miyoko, một người khác sẽ tách Miyoko ngay khỏi khu vực 05.Nhưng đột nhiên hành động của Upa làm cho hai nam nhân này sốc, nó không biết sắp chết rồi hay sao, lại bày ra vẻ mặt hưởng thụ như vậy?
Miyoko bên này chỉ xoa đầu thằng nhóc này, vì muốn xác định được tên tóc tếch đó ở đâu trong khu vực 05 này, điều bất ngờ tên nhóc này lại ở cùng phòng với tên đó.
Nhưng khi cô buông tay ra, bàn tay lại xuất hiện xúc cảm mềm mại, nhìn lại tên nhóc Upa lại hưởng thụ, tự cọ đầu vào bàn tay của cô, muốn cô tiếp tục xoa đầu nó.
Miyoko trong lòng hiện lên chút cười mỉm. Có phải thằng nhóc này sinh nhầm vào họ người không?
Mọi không gian đều chìm vào im lặng, Upa bây giờ mới giật mình tỉnh lại với hành động mất mặt của mình. Hai gò má thằng nhóc liền ửng đỏ lên, xoay mặt đi nơi khác, lắp bắp.
"Samon-san...h-hôm nay...tôi không khỏe... tôi quay lại phòng đây..."
Nói xong lập tức liền nhanh chóng rời đi, khi Samon chưa kịp đồng ý hay không.
Miyoko nheo mắt nhìn đến thằng bé đến và đi như cơn gió, con ngươi xanh ngọc bích khẽ động một chút.
Miyoko xoay đầu lại đây nhìn về phía Samon.
"Samon, số 0502 ở đâu?"
"...Cậu ta đang tập luyện thể chất ở sân tập phía Tây. Cô muốn gặp cậu ta sao?"
Samon hơi chần chờ một chút, lại đành nói sự thật. Mitsuru bên cạnh tâm nhảy lột đột lên, này Miyoko muốn làm cái gì?
"À.. Mimi-chan, Momoko sắp đến rồi, em hẳn ở đây đi."
Miyoko đưa mắt lướt qua chỗ ngồi của Mitsuru, chống tay ngồi dậy khỏi ghế, đến vỗ lấy vai của Mitsuru, lại hướng Samon nói chuyện.
"Không phiền, nếu anh đưa tôi đến chỗ cậu ta chứ?"
"À...được..."
Samon gật đầu, nhìn vào mắt Miyoko một chút, lát sau không phát hiện được cái gì dù cố gắng đến mấy đành xoay người dẫn đường cho Miyoko đi theo phía sau.
Mitsuru liền đứng dậy vội kéo lấy cổ tay của Miyoko, cau mày.
Miyoko bị Mitsuru kéo tay lại, cô xoay mắt nhìn về phía anh, lại đưa một ánh nhìn an tâm. Mitsuru bắt gặp ánh nhìn của con bé, lại chậm rãi buông tay ra sau khi suy nghĩ một cách chắc chẽ.
Khu vực 05 có bãi luyện tập thể lực cho tù nhân rất rộng, dường như các tù nhân khu khác đều được đưa đến đây để cải thiện thể lực của mình. Phó giám ngục Yamamoto thường xuyên trốn công việc qua đây tập luyện 26/24, và Miyoko gặp mặt anh ta ở đây cũng không có gì là bất ngờ cho lắm.
"Yo~ Miyoko-san sao cô lại ở đây?"
Yamato chào rất niềm nở, trên người anh ta cởi trần, và từng giọt mồ hôi liên tiếp thay nhau đổ trên da thịt bánh mật, len qua từng bắp thịt săn chắc, bóng loáng của anh ta.
Cơ thể của Yamato đúng khiến các hủ nữ mơ tưởng đến đấy.
Miyoko chỉ gật đầu với anh ta một chút, tựa người trên lang cang an toàn nhìn về phía dưới.
Nam nhân tóc đen tếch bím, mã số 0502 đứng bên cạnh Yamato.
Miyoko nheo mắt nhìn anh ta, trùng hợp khi Yamato chào cô, nam nhân đó đã ngẩn đầu lên, con ngươi đỏ chạm vào con ngươi ngọc bích chăm chú nhìn về hướng mình từ khi gặp lần đầu.
Liang có chút bị sửng người.
Nữ nhân này có phải người tỏ ra sát khí ở cuộc thi hôm đó không?
Là kẻ trong cuộc, Liang là người cảm nhận rõ ràng nhất sát khí đó tập trung vào người mình, chỉ cần đợi thêm vài giây nữa, cái gì đó sẽ gϊếŧ chết cậu, một cách âm thầm.
Liang hơi rùng mình một chút khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của người con gái đứng trên cao kia.
Nụ cười một người lần đầu tiên khiến Liang ám ảnh, anh từ khi làm sát thủ đến bây giờ, lại nhìn thấy nụ cười vô hại.
Đúng hoàn toàn tính chất đó vô hại, nhưng không hiểu sao trong lòng Liang run sợ với chính cái nụ cười đó.
Miyoko nhìn Liang một lát sau, khi hai nam nhân đứng bên cạnh mình nuốt khan nước bọt khi nhìn thấy Liang cũng đối với Miyoko nhìn chăm chú.
Hai người dường như đưa nhau ánh mắt trao đổi.
Thông điệp họ không xác định được, nụ cười trên môi Miyoko hiện lên.
Mitsuru là người nhìn thấy rõ nhất, và hiểu nhất khi Miyoko còn nhỏ.
Con bé chưa bao giờ cười dẫu một lần, nụ cười con bé chỉ hiện lên khi có chuyện gì đó trong tương lai sẽ xảy ra.
Hoặc, Miyoko đã xác định được con mồi của mình.
Ẩn ẩn, xung quanh Miyoko đang tỏ ra sát khí bao bọc lấy con bé.
"Mimi-chan, về thôi!"
Giọng nói quen thuộc làm hai nam nhân đứng bên cạnh Miyoko giật bắn mình.
Họ xoay mắt nhìn đến nữ nhân mặc quân phục đứng phía sau họ, Kenshirou đang đứng phía sau cô.
Miyoko xoay đầu, bước nhanh đến Momoko, đưa con ngươi ngọc bích sáng lấp lánh nhìn về phía Momoko.
"Về thôi!"
"..."
Momoko nhìn đứa em gái trước mặt mình, lại nhìn sang Mitsuru.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Momoko ngay lập tức xoay mắt nhìn xuống phía dưới, lại chạm mắt đến phó giám ngục nhà tù khu 13 và một tù nhân khác. Momoko lại nhìn đến Samon, rồi xoay người thở hắc ra một tiếng.
"Cảm ơn cậu chăm sóc con bé, Samon, giờ phải đưa Miyoko về rồi."
"V-Vâng..."