"Miyoko, nhóc có bị sao không đấy?"
Đột nhiên cánh cửa phòng lại mở tung ra, không một tiếng gõ cửa. Okina vội vàng bước vào bên trong.
Miyoko đang ngồi trên bàn, chậm rãi đưa con ngươi ngọc bích của mình lên nhìn người vừa với vào phòng bệnh, cô nhún vai, cục mắt tiếp tục công việc trên giấy của mình. Momoko nhìn đến Okina hơi chút bất ngờ, trước giờ ông lão này cô biết là một người khá điềm tĩnh, hẳn có chuyện gì đó với lão khiến cho ông phải vội vàng bước vào phòng của Miyoko khi con bé còn chưa khỏi bệnh như vậy.
"Chuyện gì vậy ông Okina?"
Momoko lên tiếng khi nghe được tiếng thở phào của Okina, điều làm cô càng khẳng định rằng lão già này lo lắng điều gì đó.
Nhưng khoan đã, hình như tóc của lão Okina có gì đó kì quái.
Đúng rồi nhỉ, màu tóc của Okina giống với vợ lão-Kazari hơn là tóc của lão.
Chuyện gì vậy?
Momoko xoay mắt nhìn lại Miyoko, màu tóc Miyoko không có bất kì dấu hiệu gì khác thường. Momoko lại nhìn đến Okina, nghiên đầu.
"Ông mới nhuộm tóc sao Okina?"
"Nhuộm cái quỷ."
Okina bỏ tay vào túi áo blue của mình, bĩu môi một cái, có vẻ chán ngán cùng khinh thường. Lại xoay mắt nhìn ra ngoài cửa, khi cánh cửa định đóng lại, đã có một bàn tay chắn lại, rồi xông vào.
Hai cô gái bên trong phòng vẫn nghe được tiếng của Okina cằn nhằn.
"Oi~ Đừng có quậy trong này!"
"Nè, nè, bên trong hình như phát ra giọng phụ nữ á!"
Giọng của ai đó.
Miyoko nghiên đầu, dừng lại cây bút trên tờ giấy khi tác phẩm đã hoàn thành xong, cô cúi đầu thổi một ngụm hơi vào tờ giấy,biểu hiện mỹ mãn với tác phẩm nghệ thuật của mình.
Momoko nhìn tác phẩm đã hoàn thành xong của đứa em gái của mình, khóe môi càng giật lợi hại hơn, run run mở giọng nói.
"Mimi-chan, chị nghĩ em nên cất cái tác phẩm đó trước khi có ai đó xông vào phòng!"
"Tại sao phải giấu đi?"
Miyoko ngẩn đầu nhìn lên Momoko, với một đôi mắt hoàn toàn vô tội. Thực chất với câu từ của Momoko dùng là cất, nhưng Miyoko chính là hiểu rõ chuyện Momoko muốn nói là giấu nhẹp đi.
Nhưng tác phẩm cô vẽ ra là quyền của cô, Miyoko muốn l*иg kín trưng bày cơ.
Momoko nhìn đến đôi mắt xanh ngọc bích của Miyoko chậm rãi chớp động, nó lang tràn sự ngây thơ, và vô tội.
Người Momoko đột nhiên như ai đó điểm nguyệt cứng ngay tại chỗ.
Cho đến khi cánh cửa lần nữa như bị người bên ngoài dùng lực đạo quá mạnh đẩy ra, và nó... sập.
Hoàn toàn là sập, và có một đám nhóc đầu đủ màu sắc nào đó đang chất chồng lên nhau đè lên luôn cả cánh cửa.
Okina đứng một bên gãi đầu mình, đôi mắt già nua của ông hiện lên lửa giận cực điểm.
Lão ta luôn có tật xấu, kẻ nào phá phòng y tế của lão sẽ có chuyện chẳng lành đâu. Ngoại trừ con gái hay vợ của Okina, thì... thật thảm thương.
Jyuugo bị Uno đè lên người, vươn tay xoa đầu mình, lại ngẩn đầu nhìn đến cô gái ngồi trên giường, rồi xoay mắt quét qua nữ nhân đứng bên cạnh với đồng phục màu tóc xanh đậm, đôi mắt lần nữa hướng về phía Miyoko đang ngồi trên giường.
Chả hiểu sao, cái ánh nhìn của hai cô gái này lại khiến Jyuugo hiện lên suy nghĩ: đáng thương!
Ánh mắt thương tiếc, cùng đồng cảm hiện lên trong ánh nhìn của họ.
Jyuugo không hiểu, tại sao lại có ánh nhìn kì lạ đó.
Nhưng vài giây sau cậu bắt đầu hiểu rõ, khi sát khí nổi ầm ầm lên phía sau lưng họ, khi cả đám [bad word] cồn bò dậy ngồi dưới đất.
"Con mẹ tụi mày!". TruyenHD
Okina bắt đầu như khẩu súng đại bác bùng nổ.
Miyoko và Momoko ngồi lại trên giường, chống cằm xem kịch vui, nhìn những đám nhóc đáng thương bị Okina xử từng kẻ một, chạy tán loạn lên.
Nhưng cũng không quên, vài đứa nhóc lại chạy thoát được, hướng hai cô chạy lại.
Uno như trẻ con, nhào hẳn vào lòng của Miyoko khi cô vẫn ngồi im trên giường, mi mắt chút khép hờ lại. Nhưng cậu chưa chạm đến Miyoko, đã bị một cái bàn vào mặt.
Đương nhiên, là chị cả làm sao để em gái mình bị người khác chiếm tiện nghi được. Momoko liếc mắt nhìn Uno đáng thương bị Okina kéo ra ngoài.
"Miyoko-san, Momoko-san, xin hãy nghỉ ngơi. Đã làm phiền rồi!"
Sau khi Okina lôi kéo hết cả đám gà xụi lơ đang nằm rạp dưới đất ra khỏi phòng, Kaguya liền cúi đầu chào hai người, nhanh chóng dùng thiết bị robot của mình sửa chữa lại cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng lại trở lại yên tĩnh.
Momoko nghiên mắt nhìn đến Miyoko, vẫn bình thản nhìn đến chiếc bàn trống trơn.
Óc cô chị bắt đầu có khí lạnh áp vào. Momoko đột nhiên run lên.
"Mimi-chan... cái tác phẩm của em..."
"Bị một trong đám kia lấy mất rồi."
"Ai cơ?"
"Không biết!"
Miyoko nhún vai, ngã người nằm xuống giường.
Momoko nhìn thấy em gái mình như vậy cũng không nói nữa, cơ bản con bé tỏ hẳn thái độ không muốn nói chuyện nữa. Momoko đành theo cơ quan cũ đi ra ngoài.
- -
Hai ngày sau đó, khi Miyoko rời khỏi được bệnh sá, Momoko cũng nhận được sấp tài liệu mà Miyoko đã hoàn thành ở khu vực số 13 mà Seitarou chuyển đến.
Thằng nhóc mất đến 1 ngày để chuyển đi chuyển về mấy sấp tài liệu này, nó mới ngay ngắn nằm được trên bàn Momoko.
Nghĩ lại, em gái của cô cũng biết cách hành người thật nhỉ.
"Cai ngục, đây là báo cáo của khu vực 04 của tôi."
Kenshirou bước vào với sấp tài liệu trên tay, chìa ra cho Momoko cầm lấy. Bỗng tay của Momoko chạm nhẹ vào tay anh, dù biết là sơ suất một chút, nhưng gương mặt của Kenshirou lập tức đỏ ửng lên.
Momoko đưa mắt nhìn đến Kenshirou, nghiên đầu.
"Cậu bị cảm sao?"
"T-Thưa, không có"
Momoko lại đưa mắt nhìn lại bảng báo cáo, sau đặt nó trên bàn, đan hai tay vào nhau.
"Cậu làm tốt lắm, nhưng sau này nên cố gắng giữ sức khỏe của mình đấy."
"Vâng, thưa cai ngục."
"Kenshirou!"
Momoko thần thần bí bí mở miệng. Kenshirou cương cứng người, ngẩn đầu nhìn thẳng vào con ngươi đỏ của Momoko, hơi run giọng đáp lại.
Momoko lại mỉm cười.
"Cậu thấy phó cai ngục nhà tù thế nào?"
"Miyoko... xin lỗi..."
Kenshirou hơi gập người khi nhắc đến tên của Miyoko. Trong tác phong, chỉ được gọi chức vị của người cao hơn, hoặc biệt danh, không thể gọi tên được.
Momoko lại mỉm cười quẫy tay.
"Tôi đang hỏi cậu, thấy thế nào."
"Phó cai ngục là người nghiêm túc, có phần kì quái, và bí ẩn. Nhưng tôi thấy cô ấy khá ổn."
Tim của Kenshirou đập thình thịch liên hồi, đột nhiên Momoko nhắc đến phó cai ngục làm gì, không phải là...
"Vậy nếu tôi đề suất cậu là trợ lý hỗ trợ cho phó cai ngục thì sao?"
"Hả?"
Kenshirou bất ngờ, mạnh ngẩn đầu.
Momoko bình thản nhún vai.
"Có khó khăn gì với cậu không?"
Kenshirou hơi lắp bắp trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn kiên định nói ra.
"Xin lỗi tôi từ chối chức vụ này."
"Vì?"
Momoko nheo mắt, khí áp hiện lên người cô, sát khí bao trùm căn phòng.
Kenshirou vờ như không nhận ra được khí tức đó liền mở miệng nghiêm túc.
"Phó cai ngục làm việc trước giờ rất tốt, nghiêm túc trong mọi công việc, tuy tính tình có chút kì quái. Nhưng không thể vì thế cai ngục nghi ngờ phó cai ngục được, tôi không chấp nhận làm nội gián cho cô. Xin lỗi."
Hắn biết, nếu như từ chối một lời của kẻ cấp cao liền sẽ bị gặp khó khăn trong thời gian tới, thậm chí là mất chức. Kenshirou không muốn thời gian khó khăn trong quá khứ lại xảy ra lần nữa, nhưng giở thủ đoạn với Miyoko, chính anh không làm được.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Trên trán Kenshirou đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn chằm chằm về phía Momoko. Lần đầu tiên Kenshirou dám nhìn thẳng vào mắt của cô, và kiên định nói một tiếng phản đối ý định của Momoko.
Momoko có chút bất ngờ, sau đó lại bật cười lớn.
"Kenshirou, anh đang nghĩ cái gì vậy. Miyoko dù sao là em gái tôi mà."
"..."
Lần này là tới lượt Kenshirou ngẩn người ra. Em gái? Là sao?
Anh hoàn toàn không biết về Miyoko và Momoko là hai chị em.
Còn ẩn tình trong đó, mọi thứ đều giữ bí mật đến cả cái nhà tù này cuối cùng cũng chỉ có 3 người nắm rõ nhất.
Momoko dừng lại đợt cười của mình, đứng dậy khỏi ghế đến vỗ nhẹ vai của Kenshirou.
"Tôi không nói anh đi làm nội gián, mà muốn anh thật tâm hỗ trợ cho con bé."
"Tôi sao?"
Momoko đi vòng qua Kenshirou về cửa, lại xoay đầu.
"Kenshirou, đi dạo với tôi lát."
"Vâng."
Kenshirou vội xoay gót đi theo Momoko khi cô ra khỏi cửa.
- -
"Nhóc con, em sức khỏe yếu không ở lại trạm sá thêm 2 ngày nữa rồi hẳn ra."
Mitsuru nhìn đứa nhóc nhở nhãi mồ hôi, ngồi dưới gốc cây lại thở dài, ngẩn đầu nhìn lên trời.
Thời tiết hôm nay đúng là nắng gắt thật.
"Mimi-chan, em không phải bị say nắng chứ?"
Mitsuru ngồi xuống nhìn Miyoko không nói chuyện, mái tóc hồng con bé đã sớm buột lên phía sau thành đuôi ngựa, nhưng nhìn con bé vẫn nóng bức và mệt mỏi.
Miyoko lại lắc đầu.
"Chắc ở trong phòng lâu quá, không thích ứng kịp với ánh sáng ngoài trời."
Mitsuru suy nghĩ một chút lại tươi cười, giọng hơi trêu chọc.
"Ý nhóc nói là giống vampire có phải không?"
"..."
Miyoko không trả lời, xoay đầu đi nơi khác, chậm rãi hô hấp điều chỉnh khí tức trong phổi của mình.
Nếu lời Mitsuru nói, Miyoko thật sự không phủ nhận, ban đêm Miyoko làm việc nhiều hơn vào ban ngày, tính chất công việc lại liên tiếp buộc Miyoko ở trong phòng, tránh ánh nắng mặt trời, Miyoko chỉ đi thư giãn qua các dãy hành lang.
Nếu hôm nay Miyoko không muốn đi kiểm tra các thiết bị an ninh xung quanh đảo thì cũng sẽ không lôi kéo Mitsuru đi, cũng chẳng phải gặp tình trạng này.
Những công cụ trong phòng thí nghiệm luôn có nhược điểm.
Chính vì vậy, Miyoko luôn vừa mắt với Jyuugo, cậu ta tuy không có não thật, nhưng là một công cụ hoàn hảo, không có điểm yếu.
Cũng không hổ danh con trai của tên "The eternal fugitive" đó.
Miyoko nghiên người, ngã lưng vào cây cổ thụ, đưa mắt dò xét xung quanh một chút lại thở dài.
"Khu 05 à."
"..."
Mitsuru thầm rên lên trong lòng một tiếng, biết trước chuyện này chắc chắn hắn sẽ không để Miyoko đi qua khu này đâu. Momoko luôn nói không được để Miyoko ở khu 05 quá lâu trong một giờ.
Hắn phải tìm cách đưa con bé rời đi nhanh một chút.
"Mimi-chan, hay anh cõng em về nhỡ?"
Miyoko liếc nhìn Mitsuru một cái, khóe môi lại cong lên.
"Sợ sao?"
"Nhóc nói cái gì vậy?"
Mitsuru hơi bị trúng tim đen, lại giả ngây.
Miyoko nhún vai.
"Chẳng phải anh đang sợ tôi nổi điên lên ở khu này sao? Momoko đã căn dặn cấm không cho tôi đến loanh quanh khu này còn gì."
Miyoko nói đoạn, lại thở hắc ra một cái, chống tay đứng dậy.
Mitsuru lại thở dài, ngồi xuống đưa lưng về phía Miyoko.
"Lên đi, anh cõng em vào bóng mát."
Miyoko nhìn Mitsuru một chút lại nhún vai, treo lên lưng của Mitsuru.
Cô nghe tiếng anh thở dài.
"Momoko, lo lắng cho nhóc lắm đấy. Tuy cô ấy không biết nhóc có mối thù gì với khu 05, nhưng cô ấy lo cho nhóc tự gϊếŧ mình."
"..."
"Như cách mà số 15 khu 13 làm ở trận đấu đầu năm, nhóc đã nói với cậu ta y chang cách nhóc đang tự làm với mình mỗi ngày."
Mitsuru dừng lại, lại nghe tiếng cười khinh của Miyoko vang lên bên tai mình, giọng nói con bé có chút trầm lại.
"Anh đang nói cái gì vậy?"
Chứa hơn 99 phần là hời hợt, và chê cười.
Mitsuru không dám chắc con bé đang cười chính câu nói của mình, là nó đang cười với bản thân của nó.
Mitsuru lắc đầu im lặng.
Hai chị em nhà Hyakushiki cứng đầu giống hệt nhau!
Mitsuru cõng Miyoko đến nơi ghế bóng mát của khu 05, lúc này cũng sắp tới giờ tập luyện của tù nhân rồi. Hắn nghĩ nên để con bé hồi sức một chút rồi gọi cho Momoko, ở tù này toàn nam nhân, hai nữ nhân tuy là người đứng chức vụ cao nhất, cũng khiến không ít khó khăn khi ở cái nơi toàn đực rựa thế này.
"Nghỉ lát đi, Momoko sắp đến rồi."
"Ờ...."
Miyoko thả giày, tựa người vào tường thở hắc ra, ©ôи ŧɧịt̠ chiều sắp đến rồi.
Mitsuru lại ngồi xuống bên cạnh cô sau khi bấm loạn trên điện thoại.
"Đáng lẽ anh nên kiểm tra em đã ăn trưa trước khi nghe em khẳng định chắc chắn."
Miyoko lại nhún vai một cái không trả lời.
Có chút lời nói dối không tổn hại đến ai.
Không gian lần nữa chìm vào trong im lặng.
Đợi 30 phút sau, tiếng chuông khu vực 05 lại vang lên, báo hiệu giờ luyện tập thể lực bắt đầu.
Các tù nhân ùa ra sân tập luyện, họ hơi đưa mắt nhìn đến nữ nhân xuất hiện ở đây, nhưng rồi cũng xoay người làm nhiệm vụ của mình. Cơ bản người nữ nhân đó đang ngồi với một trưởng ngục khác, họ không nên đến gần thì hơn.
Samon Goku theo chức trách của mình, cũng đi dạo vòng quanh sân tập trong giờ này để kiểm tra thể lực và cai quản khu vực mình, ánh mắt anh quét qua một lượt lại dừng lại nơi ghế ngồi, có hai đồng phục chức vị, nhưng không thuộc khu vực của anh.
Samon có chút bất ngờ, bước lại gần.
"Oi~ Mitsuru, sao lão rảnh rỗi đến đây?"
Một cái chào không mấy thiện cảm cho lắm, cơ bản Mitsuru là bạn thân của cái tên hắn ghét, cái tính dở dở ươn ươn cũng khiến hắn mới nhậm chức không biết bao nhiêu lần bị troll tới bến.
Mitsuru liếc nhìn Samon một cái, lại hướng mắt về phía Miyoko đang nhắm mắt dưỡng thần, hất mặt một chút.
Ý bảo: đi mà hỏi cái người bên kia.
Và đương nhiên, người bên kia trong lời nói của Mitsuru, Samon không thể mở lời hỏi được.