Miyoko nhìn đến số liệu chạy màu xanh trên màng hình đen ở trước mặt.
Máy tính của cô đã hack được vào phần mềm chính phủ hiện tại, đương nhiên chuyện về các thông tin mật mà chính phủ đang che dấu không ngoại lệ.
Không tin bất cứ ai.
Đó là cách phòng thí nghiệm đó dạy lên con người của Miyoko cho đến bây giờ. Quá khứ, đau buồn.
Miyoko không thể quên, nhưng rốt cuộc cũng phải bước qua nó.
Chính vì các số liệu này hôm nay, cũng là lý do vì sao cô nhốt mình trong phòng. Momoko có đến, rồi vẫn phải bị nhốt ở ngoài cửa.
Miyoko không tin bất cứ ai, kể cả chính quyền chính phủ mình đang sống. Ở môi trường quân đội là những kẻ rõ ràng nhất bộ mặt thật của chính phủ của mình.
Nhà nước được sinh ra đại diện cho tầng lớp thống trị của đất nước đó lúc bấy giờ, còn luật chính là đại diện cho quyền hành của tầng lớp thống trị đó. Và những người trong quân đội là tay sai của tầng lớp thống trị.
Cuối cùng vẫn là lính!
Miyoko gõ click chuột vào ngẫu nhiên các số liệu vẫn đang di động trước mặt mình, tất cả số liệu ở đây đều có thông tin qua từng năm, và năm đó Miyoko biết chuyện gì xảy ra với gia tộc của mình.
Một đêm, sát hại hơn 100 mạng người, và chỉ một người duy nhất sống sót.
Cuộc sống của kẻ sống sót đó cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng phải cố sức sống đến tận bây giờ.
Chính phủ sợ đến những vũ khí trong ống nghiệm không kiểm soát được, liền giao trách nhiệm cai quản cho một binh chức cấp cao, và gia đình Hyakushiki chính là thành viên trong kế hoạch đó, điển hình chính là gia chủ Hyakushiki hiện tại.
Con ngươi xanh ngọc lóe sáng khi nhìn số liệu vừa nhấp mở ra, tình hình của chính phủ ở đất liền hiện tại thật sự khiến Miyoko cảm thấy hứng thú.
Loạn!
Một chữ thôi, đơn giản bọn chúng cần người đứng đầu mới.
Và nhà tù Nanbaka đang đứng trước nguy cơ bị hủy, những kẻ nơi này sẽ đương nhiên cùng số phận.
"Mimi-chan!"
Giọng Momoko đột nhiên phát ra từ bộ đàm kết nối ở cửa.
Căn phòng này là phòng cách âm, đương nhiên chỉ có thiết bị công nghệ mới giúp đỡ được cho người bên ngoài muốn tiếp xúc với người bên trong.
Miyoko click chuột một chút, con ngươi xanh ngọc liếc nhìn màng hình nhỏ trên một máy tính khác, Momoko đứng trước cửa, không mặc đồng phục, trên tay còn mang theo khay thức ăn.
Miyoko đẩy người khỏi ghế, đóng tất cả cửa sổ một cách nhanh chóng, rồi ra khỏi phòng mở cửa, cô cong khóe môi lên một chút, vẫn không đủ khẳng định là cười nhìn về phía Momoko.
"Nee-chan!"
"Em không ăn uống gì rồi, chị đem thức ăn qua cho em này."
Miyoko nhìn đến khay thức ăn đủ vị, đầy dinh dưỡng, và màu sắc... đúng màu của nó. Miyoko lại cười, vươn tay đỡ lấy khay khi Momoko đặt xuống bàn tay mình.
"Ừm... gửi lời cảm ơn của em cho anh rể nhé!"
"...Tại sao lại cảm ơn hắn?"
Miyoko nghiên khóe mắt, có ý khinh bỉ nhìn về phía Momoko, không nói chuyện.
Momoko đoán nhận được con ngươi của Miyoko hướng lại đây, một cái nhìn đầy ẩn.
Biết nhau từ nhỏ, còn là đứa trẻ được nuôi dưỡng sống chung rất hòa hợp. Momoko đôi phần hiểu được phản ứng hành động vô thanh của Miyoko đối với con người và mọi vật xung quanh.
Hai gò má của Momoko lập tức đỏ lên, cái nhìn của Miyoko chính là kiểu: cuối cùng cũng chịu nhận rồi cơ à?
Momoko gãi má mình, cười trừ một tiếng.
"Thức ăn do Mitsuru nấu đấy."
Miyoko gật gật đầu, lại chuyển chủ đề.
"Chị có nhận được thông tin gì từ đất liền không?"
"Không, sao vậy?"
Momoko ngẩn ra, đương nhiên cô chị không biết gì, cơ bản chính phủ vẫn không tin về nhà tù Nanbaka là bao nhiêu, cơ bản khi xây dựng lên bọn chúng đã không đặt niềm tin vào rồi.
Miyoko lắc lắc đầu.
"Không có gì, chị ăn trưa với em đi. Với lại, lát em đến khu 04"
"Huh? Đến đó làm gì?"
"Chị quên tù nhân số 634 rồi à?"
Momoko lại chớp mắt, Miyoko đẩy cửa vào bên trong phòng. Momoko cũng chẳng hỏi nhiều đi theo.
Dù sao không dính líu đến khu 05 vẫn tốt chán.
- -
Sau giờ ăn trưa, Momoko phải quay lại làm việc của mình, vì vậy chị phải thay lại đồng phục trước khi đến giờ làm việc.
Samon ở bên ngoài nhìn Momoko phấn chấn hơn các ngày trước bước vào, trong lòng cũng đoán được đôi chút khi từ trước cậu bắt đầu quen với việc cai ngục Nanbaka đặt việc quan tâm đến phó cai ngục lên hàng đầu.
Phó cai ngục ổn sẽ khiến tâm trạng của cai ngục vui hết cả tuần hôm đó.
Ít nhất Samon cũng tự hiểu được, phó cai ngục hiện tại khá là ổn rồi.
Hắn vẫn không sao quên được nguồn sát khí của phó cai ngục cứ luẩn quẩn ở cổ họng mình, khi cô gái đó nhìn đến tù nhân số 02. Samon có hỏi 02 về chuyện này, cậu ta lại bảo chưa từng gặp cô gái đó bao giờ, hoặc cậu ta đã quên nhớ cái gì đó, nhưng 02 cũng công nhận được, đôi mắt của Miyoko rất quen thuộc, cậu không thể nhớ nổi là đã gặp ở đâu.
Đương nhiên là ngoài vụ việc đầu năm đấu giải.
Samon thở hắc ra, đem tài liệu đặt xuống bàn, trước mặt Momoko.
"Cai ngục đây là tất cả báo cáo của tôi về khu 05 trong tháng qua."
Momoko gật đầu, cầm sấp tài liệu lên, xem qua một lượt, rồi mỉm cười.
"Cậu làm tốt lắm!"
- -
"Xuống tầng hầm?"
Kenshirou cảm giác ức chế đến cực điểm.
Thời gian anh gặp Miyoko không nhiều, mỗi lần là Miyoko tự động đến gặp anh, đương nhiên tất cả vì công việc.
Giống như anh là dụng cụ, cần thì đến không cần thì vứt bỏ, không quan tâm.
Cai ngục-Momoko nói anh sẽ trở thành trợ lý hỗ trợ Miyoko trong công việc, trong một tháng qua Kenshirou đã nhận được rồi, nhưng anh chắc chắn khẳng định chưa bao giờ nghe được tiếng nói nào cảm hơn, hay thân thiện một chút của Miyoko cho mình.
Và mỗi lần đến khu vực 05, Miyoko lại muốn xuống tầng hầm.
Cái nơi tăm tối đó có cái gì thu hút con bé hơn cả anh sao?
Chết tiệc!
Kenshirou nhìn đến sàn nhà của tầng 2 bị ẩm ướt còn đọng lại không biết bao nhiêu vũng nước, lại đưa mắt nhìn đến Miyoko, con bé chậm rãi đi qua khu vực đó, không tránh né, cũng chẳng bận tâm, giống như nó là thứ vô hình đối với cô.
Kenshirou đột nhiên quyết tâm sẽ gọi người đến sửa lại sàn nhà, lòng anh rất khó chịu.
"Phó cai ngục."
"Huh?"
"Cuối cùng cô muốn đi đâu? Đã đến tầng cuối rồi!"
Càng xuống sâu, căn ngục càng nhiều vũng nước lớn, và ẩm ướt, đêm hôm qua lại mưa xuống một trận, nghe nói cơn bão cũng vào đêm đó đi qua khu vực nhà tù nhà, chính Nanbaka cũng là trung tâm cơn bão.
Bây giờ nhìn cái nhớt nhát của nhà ngục tối, khiến Kenshirou chán ghét cực điểm, lại nhìn đôi giày boot chống thấm nước của Miyoko đang mang, mặc bờ ngoài không tránh khỏi dơ bẩn. Kenshirou liền khẳng định trong lòng, tầng hầm tối này phải làm lại hết một lượt, phải treo thêm đèn lên, phải có ánh sáng, và chắc chắn không kiểu ấm ướt thế này.
"Tham quan một chút, à tù nhân 634 đâu?"
Tham quan cái quỷ gì?
Kenshirou kêu gào trong lòng, mỗi lần đến tầng ngục đều tham quan chưa đủ sao, lại cố tình đi đến cuối tầng chứ?
Kenshirou kiềm nén trong lòng muốn đánh người.
Cuối cùng thì tù nhân số 634 mới khiến Kenshirou hoàn lại một góc.
"Ở tầng 5, tôi đưa cô đi!"
Tù nhân 634 có liên quan gì đến Miyoko?
Kenshirou suy nghĩ trong lòng, có chút khó chịu.
"Phó cai ngục, cô từng gặp 634 trước đó sao?"
"Không."
"Tôi thắc mắc... sao cô lại giúp 634?"
Từ cấy mắt, đến việc dùng thuốc kiềm hãm năng lực, đặc biệt không cho sử dụng thuốc phá năng lực đó đi!
Miyoko không trả lời, khóe môi chỉ cong lên cho có lệ, rồi đi về phía trước.
Kenshirou xác định mình không nhận được câu trả lời nào từ cô, thì đành thở dài một hơi, nhanh bước chân sóng vai cùng cô gái trước mặt.
Đi lên tầng năm, cũng không mất bao nhiêu thời gian, đặc biệt cơ sở ngầm còn có thang máy cho giám ngục, hai người đến tầng 5, cũng nhanh tìm được số 634, cả một tầng chỉ duy nhất một mình cậu ta ở một khu tù.
"Chó con? Anh đến rồi à?"
Nghe tiếng bước chân, nam nhân nửa người trần, nước da mật, cơ bụng 8 múi mở miệng nghi vấn. Bên tai còn có tiếng bước chân rất nhẹ như có như không của ai đó nữa, phải người không vậy?
Miyoko đứng trước song sắc đối diện với nam nhân tóc đỏ kia.
Dị năng hỏa hệ!
Thời buổi hiện tại, cơ thể người có dị năng rất hiếm, lại mang hệ hỏa khiến bọn điên đó hứng thú thì phải rồi.
The eternal fugitive! Thật sự ông có mắt nhìn đấy.
"Chó con?"
Bị một đạo ánh mắt nhìn chăm chú, khiến cả người anh không được tự nhiên, Musashi lại lên tiếng một lần nữa dò hỏi, cơ bản anh nghe được hơi thở của một người nửa trước mặt, nhưng là một tù nhân anh vẫn phải giữ kẻ cho Kenshirou, anh cũng không muốn mất người giám ngục này, cơ bản chó con xem như là một cai ngục đối tốt với anh.
"Số 634, tôi đây."
"Ai đó đi cùng anh vậy?"
Musashi lại mở miệng. Kenshirou nhìn Miyoko một chút, con bé vẫn chăm chú nhìn về phía Musashi không có hành động gì khác, anh đành lên tiếng.
"Phó cai ngục-Hyakushiki."
"À, cô gái tóc hồng lúc đó."
"Oi~ đừng có thất lễ!"
"..."
Musashi chỉ cười trừ một tiếng với lời nói của Kenshirou khá nóng nảy, đột nhiên bộc phát.
Musashi hướng mắt đến đạo ánh mắt đang như thiêu sống mình, có chút chẳng biết nói sao. Cô gái này, đừng có nhìn hắn như thế được không, mà hình như.... hắn không có mặc áo đàng hoàng thì phải...
Khụ.. hắn cũng biết ngượng ngùng mà!
"Chó con, tôi xin cái áo được không?"
"...Được, lát tôi đưa áo đến cho anh."
Đang yên đang lành, đòi mặc áo làm gì? Hắn trước giờ có măc đâu?
Kenshirou nghi ngờ về hành động tiếp theo của số 634, lại nghe giọng của anh ta nói.
"Không, tôi cần ngay bây giờ."
"Nhóc con đừng có giở trò đấy!"
"Anh có thấy ai đứng trước mặt con gái lại đi cởi trần lần gặp đầu tiên không?"
Musashi đúng như dị năng hệ hỏa, cậu ta nổi điên không lý do khi bị cảm xúc chi phối, và cậu biết Kenshirou đang nghi ngờ mình, lập tức rống lên.
Miyoko lúc này mới gõ vào song sắc, lên tiếng.
"Thật ra, anh cởϊ áσ như vậy cũng đẹp mắt."
"..."
Không gian chìm vào im lặng.
Biếи ŧɦái!
Hai đầu nam nhân cùng hiện lên một suy nghĩ.
Kenshirou nhẹ ho một tiếng.
"Tôi sẽ đi lấy áo cho cậu ta, số 634, giở trò thì chết với tôi đấy!"
"Được rồi, đi nhanh đi chó con!"
Đột nhiên giọng Musashi yểu sìu xuống, bây giờ hắn lại muốn không cần áo. Áo vào nóng chết đi được.
Leng keng...
Khi bước chân của Kenshirou nhanh chóng rời đi, tiếng chìa khóa của phòng tù lại vang lên. Musashi có chút ngẩn ra, cô gái này đúng lá gan rất to, không sợ hắn làm gì cô à? Dù sao nơi này cũng là ngục tối, nhốt những kẻ nguy hiểm.
Tiếng bước chân đến gần, mùi hương quanh quẩn bên chốp mũi.
"Mắt cậu đỡ hơn chưa?"
"Hả...à.. tôi cảm thấy dần cảm giác được!"
"Năng lực của cậu, muốn nó biến mất chứ?"
"Năng lực?"
"Lửa!"
Giọng của Miyoko cứ đều đều không đoán được cảm xúc của cô gái này. Musashi dùng tai để nghe trong suốt thời gian bị mù lòa, hắn cũng xác định được ngữ điệu giọng nói chuyển cảm xúc hiện tại của người đối diện, nhưng đối với Miyoko, điều đó hoàn toàn vô dụng.
Bỗng nhiên đôi mắt của Musashi cảm giác có chút ẩm ướt, lại mát lạnh. Những cơn đau nhức sau một tháng phẫu thuật không thuyên giảm, bây giờ đột nhiên khỏi hẳn đi.
"Tôi tháo băng mắt giúp cậu!"
"..."
Nói là làm, cô gái đối diện không có hỏi ý kiến ai, dù là nói chuyện với cậu. Nhưng nó dường như là độc thoại một mình.
"Cậu nhìn thấy chứ?"
Ánh sáng loe loét ở tầng ngục bớt đi chút khó chịu khi mở mắt, nhưng Musashi không ngờ, chút mờ nhạt có chút màu hồng, lại dần hiện rõ lên.
Lần thứ 2 cậu nhìn thấy được ánh sáng, lại là người đầu tiên cậu mở băng gạt tưởng chừng không bao giờ làm được với chính bản thân mình, bác sĩ các khu đều bảo, đôi mắt giác mạc bị hư hại nặng, các dây thần kinh ở mắt không thể tiếp xúc được nữa, nhưng bây giờ...
Cậu nhận được kì tích.
"Cô..."
Đẹp quá!
Musashi có chút bối rối, khi nhìn thấy hình ảnh thật sự trong trí tưởng tượng của mình, lúc trước vì các tù nhân xung quanh bàn tán về phó cai ngục có mái tóc hồng, cậu cũng chỉ mườn tượng ra hình ảnh của cô trong đầu. Bây giờ không ngờ lại nhìn rõ chân tướng.
"Cậu thấy thế nào?"
"Ô-ổn.."
Miyoko nhìn thẳng vào con ngươi đỏ của cậu, lại nhẹ cười một tiếng.
"Lửa, cậu muốn giữ lại dị năng đó không?"
"Cô tại sao lại quan tâm đến dị năng của tôi? Không phải muốn..."
Đem tôi ra nghiên cứu nữa chứ?
Musashi cười trừ một tiếng, dù gương mặt có đẹp đến mức nào, cậu vẫn phải cảnh giác. Con người khó vẽ được lòng.
"Musashi, xem này!"
Giọng Miyoko vẫn đạm đạm như vậy, Musashi nhìn sang lại bất ngờ, mở to mắt, trên bàn tay nhỏ của Miyoko có một con rồng tạo ra từ nước, xanh biếc đang uốn lượng.
"Cô..."
Cũng có dị năng!?