Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 15: Giúp Đỡ Mọi Người Làm Điều Tốt

Hoa Cường cùng Hoa Chiêu đều sửng sốt.

Hoa Cường chưa bao giờ nghĩ rằng cháu gái gả đi chỉ sau một bữa ăn. Hoa Chiêu lại không nghĩ rằng trong vòng ba ngày cô lại nhận được lời cầu hôn thứ hai…cái vận đào hoa này còn vượng hơn so với cô là một mỹ nhân ở kiếp trước! Thực sự là khiến cho người ta vừa mừng vừa lo.

“Các người đã tới chậm, cháu gái của ta đã đính hôn rồi.” Hoa Cường đột nhiên nói ra.

Mọi người trong phòng sững sờ, bọn họ tới chậm một bước?.

“Định cho nhà ai rồi hả?” Lão yêu bà vội vàng hỏi.

“Cái này cũng không cần các ngươi quản” Hoa Cường nói, rốt cuộc Diệp Thâm còn chưa trở về, ông cũng không dám đánh cuộc.

Lão yêu bà thế nhưng lại hiểu lầm, tưởng Hoa Cường viện lý do.

Thật sự chướng mắt con trai bà? Lão yêu bà hung hăng liếc Hoa Chiêu, thực sự không biết xấu hổ.

“Ông nội Hoa Chiêu, người có điều kiện gì cứ việc nói!” Ngoại trừ đòi tiền, cái gì cũng dễ nói.

“Hoa Chiêu nhà tôi thực sự có nhà chồng rồi, sau này các ngươi sẽ biết.” Hoa Cường cũng đứng dậy tiễn khách.

Hai ông cháu thái độ đều rất kiên quyết. Dân quê cũng cần thể diện đấy, lão yêu bà còn muốn nói thêm điều gì nữa, Vương Chí Dũng cùng bà mối lại sượng mặt đi ra ngoài. Lão yêu bà không có biện pháp nên cũng phải theo ra ngoài.

Hoa Chiêu qua loa khách khí mà nói hai câu, không thể tiễn họ ra sân, còn phải vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Cô đem thịt mua mấy hôm trước đều lấy ra hầm cách thuỷ, đã vài ngày rồi, không ăn sẽ hư mất.

Đi ra khỏi sân nhỏ, lão yêu bà vừa vặn ngoái đầu lại trông thấy, xem cô thoáng cái đem nửa cân thịt ném vào nồi, lập tức đau lòng mà nhe răng trợn mắt.

“Miếng thịt lớn như vậy, mỗi lần cắt hai lát, một tháng đều có thể ăn thịt, thật tốt! Hoa Chiêu này thực sự phung phí a, không được, tôi phải vào nói với nó.”

Bà mối hung hang trừng mắt một cái, gắt gao giữ bà ta lại: “Còn chưa phải là người nhà người ta, bà còn muốn quản người ta ăn thịt thế nào” Nếu để cho bà ta cứ như vậy đi vào nói, bà liền cảm thấy mất mặt.

Chõ mõm quản tới trong nồi nhà người khác? Một bộ dạng thèm muốn chết, thực sự xấu hổ chết mất.

Nhà họ Vương nghèo, đến nỗi heo con cũng không có tiền mà mua, nếu mua cũng không thừa lương thực cho heo ăn, cho nên nhà họ đã rất lâu không ăn thịt rồi. Tuy chỉ nhìn thấy thịt tươi, lão yêu bà đều muốn chảy nước miếng rồi. Vương Chí Dũng cũng không khá hơn chút nào, nhưng hắn ta sĩ diện, nên không quay đầu lại nhìn.

Hoa Cường đau lòng cháu gái, cam lòng cho con bé ăn, lời đồn này ngược lại đúng sự thật.

Lão yêu bà bị bà mối lôi đi từng bước. Trong miệng bà lẩm bẩm nói: “Đứa con dâu Hoa Chiêu này, tôi muốn định rồi”. Nhưng nhà người ta không đáp ứng, bà lại không có biện pháp gì tốt.

“Con trai, con nói phải làm sao bây giờ a?” Bà hỏi Vương Chí Dũng, người con trai cả này là trụ cột trong lòng bà.

Vương Chí Dũng quay đầu nhìn thoáng qua khói bếp lượn lờ, bọn họ đi chậm rãi, hương thơm trong nhà vậy mà bay qua, cái hương vị kia làm cho anh ta không tự giác mà nuốt nước miếng.

“Ngày mai con lại đến” Anh ta nói.

Liệt nữ sợ triền lang, một người phụ nữ mà thôi, làm thế nào mà không thu thập được? Hơn nữa phải mềm không được cứng…cái này anh ta cực kỳ có kinh nghiệm, anh ta biết rõ đánh vào đâu có thể khiến cho phụ nữ đau đến có khổ mà không nói nên lời.

Thấy con trai thề son sắt, lão yêu bà yên tâm, một đường nuốt nước miếng đi về nhà.

…….

Hoa Chiêu căn bản không đem mấy người vừa rồi để trong lòng, ăn cơm xong liền lên núi.

Cô phải chuẩn bị chút gì ăn cho đàn heo con, mấy con heo nhà cô còn chưa đủ lớn cho hai người ăn được đây này.

Hoa Chiêu lại lấy đòn gánh đi lên núi, lúc này là thời gian nghỉ trưa, lại gặp không ít thôn dân. Thậm chí có người còn chủ động nói chuyện với cô. “tiểu Hoa ah, lên núi đấy à?”

Người nói chuyện thái độ không tệ, chỉ là chào hỏi bình thường, Hoa Chiêu cũng tươi cười nói chuyện: “Đúng vậy a thím Tôn, cháu lên núi đào thức ăn cho heo.”

“Lại đi suối nước nóng bên kia à?” Thím Tôn hỏi.

“Đúng vậy a” Không qua bên kia thì đi đâu, vùng phụ cận những cọng cỏ non chỉ vừa mới nhú, cô chỉ có thể đào ở chỗ kia.

Thím Tôn há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, cười cười đi qua.

Hoa Chiêu có chút kỳ quái. Nhưng gặp được người thứ hai chủ động cùng cô nói chuyện, cô đã biết rõ vì sao.

“Tiểu Hoa à, lại đi suối nước nóng bên cạnh à?” Trước khi Hoa Chiêu trả lời, thím đã nói trước: “Cháu nếu tìm được bí đỏ gì đó? Thím cầm lương thực đổi với cháu được không? Đậu xanh nhà thím không có, đậu nành có chút, gạo kê cũng có, cháu muốn cái gì đều được!”

Bí đỏ hôm qua bà đổi một miếng, trực tiếp hầm cách thuỷ, ôi mẹ ơi, cái hương vị kia quả thực so với thịt còn ngon hơn. Ngon đến nỗi bọn nhỏ ngao ngao kêu gào.

Chỉ ra suối nước nóng quá xa, vừa đi là hết nửa ngày, chậm trễ ra công, nếu không thì bà đã sớm đi.

Hoa Chiêu đan lo trong nhà món chính không phong phú đây này.

“Được thím a, nếu vận khí cháu tốt mà gặp được, sẽ đi qua nhà đổi với thím.”

“Ai, tốt tốt!” Người phụ nữ lập tức mặt mày hớn hở, nhìn Hoa Chiêu đặc biệt thuận mắt. Ai nói Hoa Chiêu gấu vậy hả? Bà lại thấy thật tốt đây này.

Hoa Chiêu cười cười, bước chân nhanh hơn lên núi. Tiện tay mà thôi, việc nhỏ, cô can tâm tình nguyện giúp mọi người làm việc tốt, để cuộc sống sinh hoạt của mình trở nên hài hoà hơn, là chuyện tốt. Bằng không sau này hai đứa bé của cô lớn lên, sẽ bị trẻ em toàn thôn bắt nạt sao?. Vì điều này, cô phải hết sức tạo quan hệ tốt với cả thôn.

Hôm nay không cần dò đường, tốc độ của cô cũng nhanh hơn, hơn 2 giờ đã đến suối nước nóng, kết quả chính là thấy mấy đứa nhỏ kết bạn quay về. Ngày hôm qua cô đi đổi rau dại cùng bí đỏ, đem mọi người ăn ngon đến sắp hỏng. Người lớn cần ra công, nhưng những đứa trẻ tầm 10 tuổi thì lại không cần, bọn hắn có rất nhiều thời gian đi tìm đồ ăn. Kết quả không tìm thấy gì, chỉ đào được chút rau dại. Thấy Hoa Chiêu mấy đứa nhỏ sững sờ, sau đó cúi đầu bỏ chạy, không dám nói với cô lời nào. Mấy anh chị trong nhà đều đã từng bị Hoa Chiêu đánh qua, đều biết Hoa Chiêu đáng sợ thế nào.

Hoa Chiêu cười cười, mọi người đi thì dễ cho cô hành động hơn đấy. Cô nhìn quanh một vòng, đoán chừng mấy đứa nhỏ đã từng đến, chỗ này đã bị bọn hắn quét sạch một lần, ngoại trừ cỏ dại, phàm là những rau dại ăn được đều không còn. Dù sao chỗ này cũng không lớn, cô phất phất tay rời khỏi đây, qua bảy tám lần rẽ, tìm được một gốc cây bị che phủ, một cây hạt dẻ dại. Sau đó trao đổi năng lượng, trái cây mọc lên không dứt, rơi đầy đất vừa vặn tràn đầy hai giỏ.

Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, hạt dẻ hoang là đồ tốt, có rất nhiều vitamin B11 mà phụ nữ mang thai rất cần. Có thể ngăn ngừa sinh non mà mang thai đôi lại rất hay sinh non. Thời điểm nguyên chủ sinh là sinh non, cô phải chú ý.

Trở lại trong thôn, sắc trời đã tối, mọi nhà đều đã bốc ra khói bếp, trong phòng lộ ra ngọn đèn dầu. Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng gà gáy chó sủa. Từ xa nhìn lại, toàn bộ thôn đều chìm trong bình yên và tốt đẹp.

Hoa Chiêu liếc thấy ở cửa ra vào nhà mình, Hoa Cường đứng ở đó, trông mong nhìn. Cô có một chút bất an cùng mờ mịt đều lập tức lắng đọng xuống.

“Ông nội, cháu đã về!” Hoa Chiêu cười nói, âm thanh ngọt đến nao lòng người.

Hoa Cường lập tức cười nghênh đón.

Hai ông cháu vô cùng cao hứng mà vào nhà, dưới ánh đèn, Hoa Cường mới nhìn rõ trong giỏ có gì.

“Như thế nào nhiều hạt dẻ như vậy? Cháu đào đến ổ sóc rồi hả?”

Hạt dẻ tươi mới, bảo tồn vô cùng tốt, xem ra không phải nhặt trên mặt đất, cũng không phải là hạt dẻ bị sóc giấu đi trong mùa đông.

“Đúng vậy a, con sóc này đoán chừng ngoài ý muốn bị ăn sạch rồi, tràn đầy một hốc cây hạt dẻ đều tiện nghi cho cháu.” Hoa Chiêu cười nói.

“Ha ha ha, tiểu Hoa nhà ta vận khí thật tốt!” Hoa Cường cười nói.