Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 16: Báo Cáo Kết hôn

Hoa Chiêu lấy mấy cân hạt dẻ, đem đi chưng lên. Thực ra, rang đường là tốt nhất, khôn thì hầm gà cách thuỷ cũng được, nhưng với điều kiện trong nhà hiện tại chỉ có thể hấp thôi. May mà hạt dẻ này cũng coi như trở thành tinh đấy, làm thế nào ăn cũng đều ngon.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, một mùi hương nồng đậm bay ra. Hai ông cháu thoả mãn ăn xong, Hoa Chiêu lại mang một bát lớn, tầm hơn 2 cân rồi đi ra ngoài.

“Cháu muốn đi đâu?” Hoa Cường kỳ quái hỏi.

“Cháu đưa qua nhà thím Mã đầu thôn, đổi ít mễ” Hoa Chiêu nói ra.

Hoa Cường ngạc nhiên nhìn cháu gái đi ra ngoài. Tiểu Hoa nhà ôn thực sự thay đổi, không những chịu khó mà còn biết nói chuyện rồi, ngay cả đối nhân xử thế cũng khéo léo đưa đẩy rồi. Đây là Phật tổ khai mở cho hả?

Không đúng, có lẽ Diệp Thâm giúp con bé thông suốt rồi…

Không biết thằng nhóc này lúc nào mới trở về.

………

Diệp Thâm hiện tại đang ở xa ngàn dặm, nhiệm vụ có chút gian nan, xem ra không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

“Chính uỷ, tôi có sự tình muốn báo cáo!”

“Chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến âm thanh nghiêm túc.

“Tôi muốn làm báo cáo kết hôn.” Diệp Thâm nói.

“…..” Đầu bên kia không có âm thanh.

“Tôi muốn làm báo cáo kết hôn!” Diệp Thâm lớn tiếng nói lại một lần nữa.

“Nghe thấy được nghe thấy được.” Chính uỷ đào đào lỗ tai, tò mò hỏi: “Cuối cùng anh chọn con gái nhà ai vậy? Là lão Hạ hay Mã gia? Hay là cô giáo mà mẹ anh giới thiệu?”

Diệp Thâm bộ dáng tốt, gia thế tốt, là nhân tài xuất sắc, quả thực là người con rể tốt nhất mà mọi người muốn lựa chọn, từ lúc anh 20 tuổi đã giới thiệu cho anh vô số đối tượng. Nhất là từ 2 năm trước, đặc biệt nhiều. Hai năm qua, bởi vì ai cũng không thành công, mọi người đều cho rằng ánh mắt anh cao, những người kia…điều kiện hơi thiếu một chút tự giác không đề cập nữa.

Cũng bởi vì 2 năm qua có 2 gia đình gia thế rất tốt nhìn trúng Diệp Thâm, nghe nói hai cô gái cũng vì anh mà chưa lấy chồng.

Mọi người xung quanh đều đang đứng xem kịch vui. Chính uỷ cũng xem náo nhiệt, không ngờ thoáng một cái lại có kết quả?

“Mau nói cho tôi biết là ai?” Ông ta kích động nói.

Diệp Thâm dừng một thoáng rồi nói ra: “Là cháu gái của lão chiến hữu của ông nội năm xưa, nhà ở xxxx, gọi là Hoa Chiêu.”

“À?” Chính uỷ cảm thấy chất lượng đường truyền điện thoại kém, ông ta không nghe rõ âm thanh.

“Hoa Chiêu! Nhà ở xxxx.” Diệp Thâm lớn tiếng báo cáo địa chỉ một lần nữa: “Nhớ đừng ghi nhầm địa chỉ, lúc thẩm tra chính trị lại tìm sai địa phương.”

Anh ta nói chuyện không chút khách khí, bởi vì chính uỷ là bác ruột của anh, từ nhỏ đã lớn lên cùng cha mẹ anh, cho nên cũng là người đầu tiên anh thông báo chuyện này.

“A, để bác ghi chú lại…” Tần Hướng Đông chăm chú viết lại địa chỉ cùng tên, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Diệp Thâm trầm mặc vài giây, nói ra: “Cháu không thích tác phong làm việc của nhà họ Hạ cùng nhà họ Mã, mọi người đều khôn đi một đường, nên cũng đừng tụ vào một chỗ.”

Anh nói có một chút hàm xúc, trên thực tế, anh cảm thấy hai nhà kia sớm muộn gì cũng xong.

“Về phần cô giáo mà mẹ cháu giới thiệu…” Không phải anh không lễ phép, mà anh cũng không nhớ được cô gái mà anh mới gặp một lần tên gì: “Được rồi, không đề cập tới cô ấy.”

Hiện tại nói cái gì đều vô dụng, người vợ hắn lựa chọn đã định ra rồi.

“Được rồi, chuyện của mình thì chính mình quyết định, chỉ cần cô gái thẩm tra chính trị không có vấn đề gì, bác hoàn toàn ủng hộ cháu.” Tần Hướng Đông lại hiếu kì nói: “Là cô gái như thế nào mà làm cho cháu liếc mắt nhìn trúng? Mới gặp một lần đã đem chuyện chung thân đại sự định ra rồi? Lúc nào mang về nhà cho bác và mẹ cháu nhìn xem a.”

Diệp Thâm khoé miệng run rẩy, đến lúc đó sợ sẽ doạ chết hai người.

“Trước tiên đem giấy hôn thú xử lý, khi nào được nghỉ lễ, cháu sẽ đưa cô ấy về nhà.” Anh nói.

Đều có vợ chồng chi thực rồi, hôn sự này đã định rồi, cũng không cần phải chậm trễ, tránh cho nhà gái không an tâm, cũng tránh khỏi Hoa Cường đột nhiên ra đi, cô gái bị những thân thích kia đánh chủ ý.

Tuy rằng Hoa…cô gái lớn lên không được như ý, nhưng là, đã là người của anh. Người của anh, anh phải che chở.

“Cháu bên này có chút phiền phức, không biết lúc nào có thể trở về, bác giúp cháu đem giấy hôn thú làm cho tốt, trực tiếp đứa đến trong tay cô ấy, thuận tiện xử lý hôn sự, mời mọi người trong thôn bọn họ ăn bữa cơm.” Tranh thủ làm cho những người thân thích kia hết hy vọng.

“Ah, vội vã như vậy ah..” Tần Hướng Đông đột nhiên tâm linh tương thông mà hỏi thăm: “Có phải còn có việc gì mà bác không biết không?”

Diệp Thâm lỗ tai đột nhiên đỏ lên, bên tai tựa hồ vang lên từng tiếng âm thanh yếu ớt, mảnh mai. Mặc dù biết chỉ có một đêm, có chút không có khả năng, nhưng là đêm hôm đó, không chỉ có một lần…

Vạn nhất… Anh không thể để cho con của mình bị bàn tán đến được.

“Cháu hôm đó uống chút rượu, nhịn kông được…” Anh nhỏ giọng nói.

“Ai, Cháu đứa nhỏ này! Cái người này…”Tần Hướng Đông lúc này lỗ tai lại phi thường tốt, nghe rành mạch. Trong miệng ông quở trách Diệp Thâm, nhưng trong nội tâm lại muốn hiếu kì chết rồi, phải là cô gái như thế nào mới làm cho cháu trai ý chí sắt đá của ông nhịn không được?.

Cái gì mà rượu say mất lý trí, đều là gạt người đấy. Đàn ông chỉ có mượn rượu giả điên, không có rượi say mất lý trí. Thực sự say rồi thì ngoại trừ nôn, cái gì cũng không làm được.

Diệp Thâm lỗ tai đỏ lên, anh không có rượu say mất lý trí, cũng không có mượn rượu giả điên, anh là nhất thời không để ý, bị cô chế trụ…

Diệp Thâm hít một hơi sâu, cắt ngang dòng suy nghĩ của mình: “Chuyện này trước tiên, chớ cùng bố mẹ cháu nói, đợi cháu trở về, sẽ trực tiếp nói chuyện cùng bọn họ.”

Tần Hướng Đông lập tức nói: “Tốt, bác đã biết.”

Nghe địa chỉ nhà gái, cũng biết là dân quê, cha mẹ Diệp Thâm nếu biết con trai ưu tú của mình cưới một người nông thôn, họ sẽ nổi giận đấy.

Nổi giận không sợ, chỉ sợ bọn họ cản trở hôn sự này.

Ông ta cùng người nhà họ Diệp suy nghĩ không giống nhau, ông cảm thấy đàn ông phải dựa vào chính mình để đạt được sự nghiệp, dù nó cỏ thể đi kèm với hiểm nguy.Và khi một người đàn ông chiến đấu ở bên ngoài thi chiến công mới thực tế, dựa vào người nhà, chỉ là hư danh, chẳng những vậy mà còn rất nguy hiểm.

May mà Diệp Thâm là người thông minh, biết rõ quan hệ với thông gia không tốt, có thể mang lại tai hoạ cho chính mình.

Hơn nữa đàn ông bên ngoài chiến đấu, về đến nhà cũng đừng có liều mạng, tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp, thời gian trôi qua mới thư thái.

Cháu trai của ông rốt cuộc cũng có người mình thích, ông phải che chở.

Cúp điện thoại, Tần Hướng Đông liền hành động. Gọi điện thoại qua quân khu Đông Bắc rồi lập tức ngồi xe lửa khởi hành đến nơi thâm sơn ngay trong đêm.

…….

Hoa Chiêu dùng 2 cân hạt dẻ, đổi về một cân gạo kê. Thời điểm này, đồ ăn vặt cũng không quý giá như lương thực. Đây là Hoa Chiêu cố ý mang hạt dẻ đã nấu chín đi qua, dùng mùi thơm làm cho người ta không chịu nổi, nếu như cầm hạt sống người ta sẽ không muốn.

Bởi vì hạt dẻ là thổ sản vùng núi, không đáng mấy tiền, nhà ai cũng không thiếu, vào mùa thu có thể nhặt lại để dành ăn cả năm.

Nhà Hoa Cường ít người, một ông lão, một người lười, không có ai chạy vào núi, vậy nên trong nhà không có thổ sản trong núi.

Chính sự bề bộn xong, Hoa Chiêu cũng nhớ tới một đàn gà vịt con trong nhà, tranh thủ thời gian nấu một đống hạt dẻ lên cho chúng ăn.

Hoa Cường thấy liền đau lòng.

“Đợi bán được giá đỗ thì tốt rồi, có tiền rồi chúng ta sẽ mua cám cho chúng ăn” Hoa Chiêu trấn an ông. Đương nhiên là cô chỉ tuỳ tiện nói vậy, muốn khiến những vật nhỏ này thịt ăn ngon, trứng ăn ngon đương nhiên cô phải thúc dục biến đổi qua đồ ăn, tất nhiên những điều này cô không thể nói cho ông nội được.