Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 14: Không Giống Với Lời Đồn

Ba người nhìn thấy Hoa Chiêu, ánh mắt liền biến thành soi mói, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi quay đi chỗ khác, giống như nhìn nhiều thêm một lát liền khó chịu.

Khoảnh khắc dời mắt, bọn họ liền nhìn thấy giỏ liễu trên lưng Hoa Chiêu có mấy con heo nhỏ, còn trong tay cô cũng xách thêm một cái giỏ chứa mấy chục chú gà con đáng yêu.

Người lớn tuổi nhất trong đó, một bà thím năm sáu chục tuổi gần giơ xương, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt khinh ngạc: “Ngươi mua à? Một lúc nuôi nhiều như vậy? Có thể nuôi sao?”

Hoa Chiêu không biết bà ta, nên không nói gì.

Hoa Cường nhìn ba người hỏi: “Các ngươi tìm ai?”.

Một người phụ nữ khác hơn ba mươi tuổi đeo gang tay nhất thời mở miệng cười: “Bác Hoa phải không? Chúng ta là từ sườn núi Đại Bắc tới đây. Chúng ta vào nhà nói chuyện?”

Ánh mắt Hoa Cường dừng trên gang tay của cô ta, có chút ngoài ý muốn. Mùa này, găng tay vô cùng ít, hơn nữa cô ta mang một đôi sạch sẽ, không giống găng tay lao động, vậy thì chứng tỏ một loại thân phận, bà mối.

Nhà ông bây giờ còn có bà mối chủ động đến thăm rồi hả? lại còn mang theo một người đàn ông?.

Ánh mắt Hoa Cường lập tức rơi vào người đàn ông duy nhất ở đây. Tuổi không nhỏ, nhìn đã gần 30, lớn như vậy mà vẫn chưa kết hôn? Nhất định là có tật xấu gì đó.

Ánh mắt Hoa Cường liền biến thành bắt bẻ, còn có ghét bỏ, không nhìn anh ta nữa. Nếu là ba ngày trước, ông chắc chắn sẽ không như vậy, ông sẽ tỉ mỉ dò xét hắn, thậm chí còn có chút thoả mãn. Dù sao người này nhìn cũng không si không ngốc, không già không tàn, tứ chi đều đủ…Nhưng hiện tại, so sánh cùng Diệp Thâm, người này đều không vào được mắt ông rồi.

Hoa Cường khinh thường, lập tức cho ba người kia sắc mặt không tốt, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hoa Chiêu.

Ông nuổi được đứa cháu béo tốt này, có tư cách ghét bỏ người khác đấy!

“Bác, chúng ta vào nhà nói đi?” Bà mối nặn ra khuôn mặt tươi cười nói.

Sườn núi Đại Bắc cách đây rất xa đấy, bọn họ cho tới giữa trưa mới đến, không mời vào nhà uống chút nước, ăn một bữa cơm liền thua lỗ rồi.

Tiểu Hoa nhà ông lại bị người chủ động cầu hôn rồi…Hoa Cường trong lòng có chút kiêu ngạo, xem xem, tiểu Hoa nhà ông cũng không kém như vậy.

Ông mất tự nhiên nói: “Vào đi.”

Một đoàn người vào nhà, bà thím gầy còm kia lập tức đảo mắt nhìn tình hình trong nhà. Khá lắm, cái gì cũng không có! Nhà chỉ có bốn bức tường! Nhìn xem vậy mà cũng so với nhà bà! Cùng lời đồn có chút không hợp a! Bất quá, căn nhà này ngược lại rất sạch sẽ, thuỷ tinh sáng bóng không có một chút bụi, liền sờ trên tường một nắm tro cũng không có. Cái này cũng cùng tin đồn không giống.

Hoa Chiêu đi vào hậu viện, đem bốn con heo cho vào chuồng, về phần gà vịt ngỗng thì cho vào ba cái giỏ riêng biệt rồi để trong kho. Bên ngoài vẫn có chút lạnh, hơn nữa đây là vùng núi, còn nhỏ như vậy mà thả ra, liền bị động vật tron núi ăn mất. Sau đó cô vào nhà rửa tay, rửa chén rồi rót nước cho mấy người.

Tuy không phải rất nhiệt tình, nhưng biểu hiện cũng tạm được. Thái độ bình thản, động tác nhu hoà, hướng nội đấy, một đứa bé nhà nông chịu khó. Cái này cũng cùng lời đồn không hợp.

Bà thím gầy còm trong mắt có vài phần thoả mãn, người đàn ông kia cũng lập tức liếc nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu tuy không biết mang bao tay là bà mối, nhưng khi bị nhìn như vậy, cô hiện tại đã biết. Cô cũng đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông này, tầm hai tám hai chín tuổi, mày rậm mắt nhỏ, măt dài, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng. Thoạt nhìn tính tình có vẻ không tốt. Hơn nữa cô cũng có nhiều kinh nghiệm, trên thân người đàn ông này cảm giác được một cỗ lệ khí ẩn giấu.

Không phải người tốt, Hoa Chiêu kết luận, lập tức muốn tiễn khách.

“Các người tới có chuyện gì?” Hoa Chiêu thay đổi bộ dạng hướng nội lúc nãy, cởi mở hỏi thăm.

Lại làm ba người bị hỏi sửng sốt. Mở miệng cùng khách nhân nói chuyện lại là cô? Còn một bộ dạng chủ nhà?.

Được rồi, cái nhà này từ trong ra ngoài đều kì quái, căn bản hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghe được trước đây.

“Đây là Vương Chí Dũng, là một trong những người đẹp trai nhất sườn núi Đại Bắc chúng ta!” Bà mối cười tiếp nhận quá trình, bắt đầu cùng Hoa Cường giới thiệu người đàn ông.

Bắt đầu ba hoa chích choè. Người đàn ông này là một tuyệt thế cô phẩm, thế gian độc nhất. Nhưng vì hắn quá tốt, vợ hắn phúc khí không đủ, nên đem mình khắc chết. Bọn họ nghe ngóng xung quanh trăm dặm. phát hiện Hoa Chiêu phúc khí tràn đầy, có thể miễn cưỡng xứng đôi với anh ta.

Hoa Chiêu lập tức khoát tay: “Đừng đừng đừng! Tôi cũng là người phúc mỏng đấy! Cũng chưa từng nghe nói một người không cha không mẹ là người có phúc, các người nhất định bị người ta lừa, nghe ngóng nhầm người rồi.”

Hoa Chiêu nhìn thoáng qua người đàn ông: “Một người đàn ông tốt như vậy, tôi thật sự không xứng! Hại anh đi một chuyến tay không rồi, mọi người đi thong thả, không tiễn.” Cô đứng dậy tiễn khách.

Bà mối kia như vậy tâng bốc người đàn ông, nhưng thật ra là muốn ép buộc cô, còn là cô “miễn cưỡng” mới xứng với người này. Xứng cái đầu bà ấy!

Hoa Chiêu cũng lập tức không cho bọn họ sắc mặt hoà nhã. Không phải đối với bất cứ ai đều phải lễ phép đối đãi, người khác nhổ nước bọt vào mặt mình vẫn cười hì hì, là chở họ nhổ thêm một ngụm sao?. Cách làm chính xác lúc này là cho hắn một cái tát. Hoa Chiêu thái độ rất qua loa, ý tứ xem thường cũng không che dấu.

Lâm Chí Dũng cùng mẹ tức giận đến ngã ngửa. Vương Chí Dũng khó chịu nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu không nói lời nào. Mẹ hắn há mồm muốn mắng: “Ngươi cái…”

Hậu viện đột nhiên truyền đến tiếng heo kêu, bốn chú heo con đánh nhau, kêu gào ngao ngao. Tiếng kêu kia, tươi sống, hữu lực, lộ ra một cỗ nồng đậm vị thịt…

Vương Chí Dũng cùng mẹ giật mình thức tỉnh, căn mạnh vào đầu lưỡi, nhe rang trợn mắt nói: “Ngươi là đứa nhỏ biết cái gì, mệnh được hay không không phải chính mình định đoạt, mà được ông trời định đoạt, có người nửa đời trước số mệnh không tốt, nửa đời sau lại tốt! Có người trước khi lấy chồng số mệnh không tốt, sau này lấy chồng lại tốt!”

“Bác xem cháu thực rất tốt, cái thể trạng này, là tướng vượng phu! Hơn nữa con của bác là người tốt số, nhất định có thể đem mệnh của cháu trở nên tốt rồi.”

Bà mối liếc mắt nhìn lão yêu bà, không biết “lão yêu bà” này vậy mà rất biết nói chuyện. Mẹ của Vương Chí Dũng họ Yêu, điêu ngoa lại cay nghiệt, dần già mọi người sau lưng đều gọi là “lão yêu bà”. Kỳ thật gọi ở trước mặt bà, bà cũng không để ý, tất cả mọi người đều không chọc bà, bà ngược lại cảm thấy chuyện tốt.

Lão yêu bà nhất thời không đợi Hoa Chiêu từ chối, vội vàng hỏi vấn đề chính mình muốn biết: “Ông nội đứa nhỏ, nghe nói ông một tháng có 50 đồng tiền lương?”

Tại thời điểm này, không nói về quyền riêng tư, cơ hồ tiền lương của tất cả mọi người đều minh bạch, không sợ mọi người biết rõ.

Hoa Cường gật đầu: “Đúng 50 đồng!”

Người nhà này vừa ý tiền của ông rồi hả?

Cái này cũng không sao, đã giúp đỡ nhau thì phải nhìn vào điểm tốt của nhau.

Ông lướt qua cháu gái mập mạp của mình, cái tốt của cháu gái ông, trước mắt chỉ có ông biết rõ. Người ngoài vì tiền của ông mới đến, ông cũng không thấy kì quái.

Trước kia những người vì tiền đều chưa từng tới đây này! (Bởi vì những người xung quanh ai cũng biết, tiền của ông đều bị cháu gái ăn hết sạch rồi, mà ông cũng sắp chết rồi, về sau không có tiền, ai còn đến?).

Lão yêu bà ánh mắt sáng lên, một tháng 50 đồng? Nhà bà mấy chục năm nay cũng không có nổi 50 đồng đây này! Đừng nói tiền tiết kiệm, mỗi năm còn phải nợ đội sản xuất mấy đồng đấy.

Lão yêu bà bỗng nhiên quay đầu nhìn Hoa Chiêu. Đây là gà mái đẻ trứng vàng đấy. Mỗi tháng 50 đồng vậy một năm là 600 đồng! có thể lấy một vài tháng cũng đủ cho nhà họ qua nạn đói rồi. Bà có phải đoạt cũng phải đem cô cướp đến tay!.

“Bác xem thành ý của chúng tôi có thể đủ! Hôm nay vì chính sự mới đến đây!” Lão yêu bà hướng Hoa Cường nói: “Người xem như vậy có được hay không, giữa trưa chúng ta làm một bữa cơm, xác định quan hệ bọn nhỏ, buổi chiều đứa nhỏ sẽ theo chúng ta về nhà, sau này sẽ là người nhà họ Vương rồi.”

“Bác yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với con bé!”

Vì một tháng 50 đồng tiền, bà đem cái người như con gấu đen này về cung phụng đều được.