Hoa Cường cùng Hoa Chiêu đi khắp toàn bộ thôn, ngoại trừ nhà Hoa Sơn không đi, những nhà khác đều đi, tổng cộng cũng đổi được 50 cân đậu trở về.
Bọn họ đưa hai giỏ đồ ăn căn bản không đủ đổi, rau dại cũng không thể so với đậu, một cân không đổi được một cân, bí đỏ cũng vậy.
Cuối cùng, Hoa Cường nói lúc nào lĩnh lương sẽ đưa tiền, mọi người cũng đều không có ý kiến.
Đợi ông cháu đi rồi, mỗi nhà đều nghị luận về hai người bọn họ. Bọn họ căn bản không tin Hoa Chiêu sẽ ủ được giá. Đây là một việc cần kỹ thuật, toàn bộ thôn đều không ai biết. Cũng khôngc có người nào cam lòng đem lương thực đi thử.
“Tôi đoán, nhất định nhà Hoa Cường không còn gì ăn được rồi, nên phải đổi phương pháp đổi lương thực, không tiện nói, nên tìm cái lí do” Một thím nói.
“Bà nên thôi đi! Nhà người ta không có lương thực nên ngày ngày ăn đậu xanh? Muốn đi ngoài chết à?” Một người vừa bóc hạt thông vừa nói.
“Ha ha ha” Mọi người xung quanh đều cười.
“Bất quá, mọi người xem, đứa nhỏ Hoa Chiêu kia, có vẻ cũng không đáng ghét” Một người ngạc nhiên nói: “Gặp người liền cười, nhìn xem còn rất …hiền lành?” Thật sự không giống trong trí nhớ, một bộ dạng trừng mắt như một con gấu đen hung dữ.
“Đúng vậy a, đúng vậy a, không thể hiểu nổi? Chẳng lẽ đổi tính rồi a?”
“Có lẽ ông nội nó sắp chết, không còn ai bảo vệ, cũng nên tranh thủ tìm cho mình một ít nhân duyên tốt.”
“Ai, đứa nhỏ này, không cha không mẹ, một người thân cũng không có, quá đáng thương rồi.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a” Mọi người xung quanh phụ hoạ, chủ đề rất nhanh chuyển tới người mẹ đã biến mất nhiều năm của Hoa Chiêu.
Nguyên chủ đáng ghét, nhưng cũng không gây tại hoạ cho nhà người khác, cho nên hiện tại đổi tính lại nhận được không ít sự đồng tình.
Hoa Chiêu không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, nghe được cũng coi như không, về nhà bắt đầu làm việc.
Đem đậu ngâm trong nước ấm. Ngâm trong hai ngày, lúc nảy mầm thì cho vào rổi mây 7 ngày nữa là được. Đương nhiên còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, phải tỉ mỉ chú ý, ví dụ như đáy giỏ tốt nhất nên lót bằng màn mỏng, hai bên giỏ còn được bao quanh bởi vải nhựa, phía trên được phủ bằng chăn bông, che ánh sáng và giữ ẩm. Bằng không khi nảy mầm rau giá sẽ bị đổi màu và đắng. Còn phải xả mấy lần nước. Trước đây có người còn dùng nước phân hoá học để xả, giá đỗ nhanh lớn lại trắng mập. Một giỏ dùng 7 cân đậu xanh, sau 7 ngày có thể thu được 80-90 cân giá đỗ. Hoa Chiêu tin rằng cô không cần phân hoá học, cũng có thể ủ ra giá đỗ vừa trắng lại vừa mập.
“Ông nội, giỏ nhà chúng ta không đủ dùng, ngày mai người lại đan thêm mấy cái a.” Hoa Chiêu nói ra.
50 cân đậu xanh có thể ủ được 7 giỏ giá đỗ, cô có ý định ủ liên tục, mỗi ngày bán một giỏ, không dừng lại.
Sau đó đợi cô thăm dò tốt đầu ra, lại làm mỗi ngày 8 giỏ, 10 giỏ. Dù sao, cô cũng muốn làm lớn, bằng không mỗi ngày chỉ kiếm được mấy đồng tiền, cô sẽ cảm thấy khinh thường thân phận trọng sinh của mình.
“Được!” Hoa Cường thống khoái đồng ý.
Bình thường các lão nhân đều ít nhiều biết bện giỏ, chuyện này nói khó cũng khó, nói đơn giản, cả đời dùng qua nhiều loại giỏ, khẳng định cũng nghe qua cách bện như thế nào, chỉ cần chịu khó làm, không có gì là không làm được.
Hoa Cường ở phương diện này tất nhiên thiên phú không tồi, trước kia thân thể còn tốt, nhiều nhà còn đến nhờ ông bện giỏ.
Trong nhà kho cũng cất nhiều vật liệu để bện giỏ, làm mười mấy cái cũng không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng ngon lành, hai ông cháu bắt đầu làm việc.
“Ông nội, cháu muốn theo ông học bện giỏ” Hoa Chiêu nói.
“Tốt, Tốt Tốt!” Hoa Cường cao hứng sắp hỏng, cháu gái ông cũng biết học tay nghề rồi.
Hơn nữa đã ba ngày rồi,… cô cũng không có “tái phát”, xem ra thực sự thay đổi rồi. Hoa Cường len lén lau nước mắt.
“Việc bện giỏ này, điểm đầu tiên là lựa chọn nguyên liệu, cành liễu nhất định phải mềm…” Hoa Cường bắt đầu dạy.
Kết quả vừa làm vừa chỉ, một cái giỏ liền bện xong, Hoa Cường thấy Hoa Chiêu làm rất tốt, liền ngẩn cả người. Trong tay Hoa Chiêu là cái giỏ đã hoàn thành dưới sự hướng dẫn của ông, nhưng nhìn nó thậm chí còn tốt hơn cái mà ông đã làm. Các cành liễu khoảng cách đều nhau thẳng hàng, chiếc giỏ bện thành như một tác phẩm nghệ thuật, khiến ai nhìn vào cũng thật thoải mái.
Hoa Chiêu nhìn cái giỏ trong tay lại thấy không hài lòng, vật liệu làm vẫn chưa đủ tinh xảo. Công việc thủ công như bện giỏ thú vị như vậy, sao cô lại không biết chứ?. Cô chảng những có thể bện giỏ, mà có thể bện rất nhiều loại khác như bện rơm, mây tre, đan giày cho động vật nhỏ, thậm chí cả bàn ghế cô cũng làm được. Sau khi phát huy nhuần nhuyễn hơn, cô còn có thể đan áo len, móc nệm, thêu khăn tay. Cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, rất thích các hoạt động thủ công không tốn nhiều chất xám này. Với mỗi động tác lặp đi lặp lại, tâm trạng cô đặc biệt thư dãn. Vừa rối quá buông lỏng nên đã quên thu liễm, nếu nói cái giỏ này do người mới bện ra ai cũng khôn tin.
Cũng may Hoa Cường không phải là người bình thường, trong mắt ông cháu gái ông là tốt nhất, làm cái gì cũng lợi hại. Ông sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì, chỉ biết cao hứng.
“Hoa nhi nhà ta thực sự rất thông minh, vừa học liền biết. So với ông nội làm còn tốt hơn! Ha ha ha!” Hoa Cường sảng khoái mà cười, ông có cảm giác bao nhiêu năm rồi mình mới cười thoải mái như vậy. Dường như từ khi trở lại trong thôn đến giờ, ông cũng không có cười như vậy.
Hai người bận rộn làm việc trong chốc lát, thấy không còn sớm, liền ra cửa đến nhà ông ba Lưu. Ôm trở về 4 con heo nhỏ. Vốn Hoa Chiêu chỉ định mua một con, nhưng Hoa Cường nói ít nhất mua hai con, một con giao nộp, còn một con chính mình gϊếŧ thịt ăn. Nếu như chỉ nuôi một con, lại phải giao nộp, không thể chính mình ăn.
Hơn nữa cô còn nghe nói, mùa xuân bắt heo, mùa đông liền gϊếŧ, nuôi heo kiểu thả rông này căn bản không thể mập, chỉ lớn đến 100 cân. Xem ra như vậy một mình cô ăn còn chưa đủ… tuy cô muốn giảm cân, nhưng hiện tại đã bàn tay vàng, cô cảm thấy vậy thì không cần nhịn ăn thịt rồi. Cô trước kia cũng là không thịt không vui. Cho nên cô bắt hết những con heo còn lại, nếu không ăn hết, còn có thể bán lấy tiền đúng không?
Trên đường trở về, đi qua mấy nhà, Hoa Cường lại đi vào, ôm về một ổ gà con, một ổ vịt con, một ổ ngỗng con, mỗi ổ mười con. Sau khi ông cháu đi rồi, lại lưu lại một đường nghị luận.
“Thoáng một cái đã nuôi 4 đầu heo, lấy cái gì nuôi a? Hoa Chiêu nhất định là muốn ăn thịt đến điên rồi, nó không hiểu chuyện, Hoa Cường cũng không hiểu sao? Cũng biết rõ cháu mình, xem ra heo này rồi cũng trở thành heo rừng.”
“Còn những con ngỗng đó, ăn nhiều như gia súc, một lần nuôi 10 con? “
“Ông còn quản nhà người ta nuôi như thế nào? Cũng không ăn lương thực nhà ông!”
“Đúng vậy, xem náo nhiệt thì yên tĩnh mà xem, đừng nói chuyện.”
Bọn họ nuôi heo, trên cơ bản là thả rông, ban ngày thả đầy khắp núi đồi, chúng tự mình tìm ăn, đến tối lại về nhà ngủ. Nhưng ít nhiều cũng cho chúng ăn một ít lương thực, bằng không mấy con heo dựa vào cái gì mà quay trở về chờ mổ? chỉ vì một chút chỗ ngủ ở nhà ngươi sao? Gà vịt ngỗng cũng như thế, tuy thả rông nhưng cũng phải cho chúng ăn lương thực, bằng không thì không trở về nhà. Vì vậy hầu hết mọi người đều sẽ không nuôi quá nhiều.
Hoa Cường cũng biết đạo lý này, nhưng cháu gái muốn nuôi thì nuôi a, nuôi vài ngày nếu không thể thì làm thịt.
Đạo lý này, Hoa Chiêu tự nhiên cũng hiểu. Nhưng cô bây giờ còn thiếu chút lương thực này sao? Cô thiếu chính là thịt! tiền! lương thực muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hai ông cháu vô cùng cao hứng đi về nhà, kết quả từ xa đã thấy ngoài hàng rào nhà mình có 3 người. Một thanh niên trẻ tuổi cùng hai bà thím, trong trí nhớ của cô không có những người này.