Edit: Thanh
Từ Mặc Trầm và Chung Ý đi hưởng tuần trăng mật.
Từ Nghiễn Thanh xem lịch cũng muốn đi du lịch với Hạ Nhan, anh có thể xin nghỉ ba ngày bất cứ lúc nào nhưng mấu chốt là thời gian của Hạ Nhan không thể phối hợp.
“Qua hết Quốc Khánh rồi nói sau, mấy tháng này em có rất nhiều việc.” Trong thời gian ngắn Hạ Nhan không thể dành ra thời gian được.
Từ Nghiễn Thanh nhìn lại lịch một chút, cười: “Sau Quốc Khánh cũng được, đúng lúc vừa kịp kỷ niệm một năm quen nhau của chúng ta.”
Trong lòng Hạ Nhan rung động, nhanh như vậy mà cô với Từ Nghiễn Thanh đã quen nhau một năm rồi?
Nhìn bạn trai ở bàn bên cạnh đang nghiêm túc kiểm tra lịch, Hạ Nhan không khỏi thở dài: Thời gian trôi qua thật nhanh.
Có điều thời tiết trước hay sau Quốc Khánh đều rất thích hợp đi du lịch.
Hạ Nhan cũng phối hợp với Từ Nghiễn Thanh nghỉ ba ngày, thời gian ngắn như vậy, hai người cũng không chọn nơi quá xa liền đặt phòng khách sạn ở thành phố du lịch tỉnh lân cận, ở đó có cổ trấn và vườn cây, rất thích hợp để nghỉ ngơi, thời gian vừa vặn, không những tránh được thời gian cao điểm mùa lễ hội mà ngày thường cũng không có quá nhiều xe cộ đến các điểm tham quan.
Ngày đầu tiên, hai người đi dạo lâm viên.
Mặc dù người Hạ Nhan không có mặt trong cửa hàng, nhưng những nhân viên bán hàng dưới quyền vẫn sẽ gọi điện cho cô để xác nhận khi cần thương lượng giá cả, vì vậy thời gian đi dạo vườn cây liên tục bị gián đoạn, có đôi khi Từ Nghiễn Thanh đang muốn ôm cô chụp ảnh, tiếng chuông đột nhiên vang lên, Hạ Nhan lại có điện thoại gọi đến.
Thời gian của mỗi cú điện thoại đều rất ngắn, nhưng tần suất tương đối cao.
Lần nữa kết thúc một cuộc điện thoại, Hạ Nhan quay người, đi về phía Từ Nghiễn Thanh.
Anh ngồi trên một tảng đá lớn nhìn những con sếu trắng bên dòng suối trước mặt không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Nhan đứng sau lưng dựa lên vai anh, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh.
Từ Nghiễn Thanh nhìn qua, ánh mắt dịu dàng.
Hạ Nhan hôn nhẹ mặt anh: “Em như vậy anh không giận sao?”
Lần đi du lịch này, anh lên kế hoạch rất lâu, mong đợi lâu như vậy mà cô lại không thể toàn tâm đồng hành cùng anh.
Từ Nghiễn Thanh cười: “Anh cũng không phải tiểu thịt tươi chưa ra trường, ai cũng có công việc của mình, anh làm sao có thể giận dỗi vì chút chuyện nhỏ này.”
Hạ Nhan thích câu trả lời của anh, cô ngồi cạnh anh, hai người dựa vào nhau chụp một tấm hình.
Ban ngày, những cuộc điện thoại của cô đều đến ngắt quãng, bắt đầu từ buổi tối, Hạ Nhan rốt cuộc có thể thoải mái ở cùng bạn trai.
Hai người đến phố ẩm thực nổi tiếng trong vùng ăn gì đó, ăn uống no nê, về khách sạn, Hạ Nhan kéo tay Từ Nghiễn Thanh vào phòng tắm để bồi thường sự mất tập trung buổi sáng của cô.
Trong không gian kín, bác sĩ Từ cởi bỏ lớp áo dịu dàng biến thành một con sói.
Ngày du lịch thứ hai, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn sáng tại khách sạn sau đó ngồi xe đến cổ trấn.
Gần như toàn bộ hai bên đường ở cổ trấn đều có các quầy bán hàng mở bán.
Hạ Nhan nhìn thấy một “Cửa hàng mười đồng”, tất cả hàng hóa bên trong đều có giá mười đồng.
Cô cảm thấy hứng thú nên kéo Từ Nghiễn Thanh vào đó.
Cửa hàng không lớn, hàng hóa được trưng bày rực rỡ muôn màu, có quạt, vòng tay, gương nhỏ, lược, đồ dệt tay, v.v.
Hạ Nhan chỉ là tuỳ ý nhìn một chút cũng không có đồ gì muốn mua.
Từ Nghiễn Thanh phát hiện một hàng vòng ngọc nhìn rất đẹp.
Anh hỏi bà chủ đang nhàn nhãn xem kịch trong quầy: “Những vòng tay này cái nào cũng mười đồng sao?”
Bà chủ nhìn anh ừ một tiếng rồi tiếp tục xem kịch.
Hạ Nhan đi tới, thấp giọng hỏi anh: “Anh muốn mua cái này sao?”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Tặng em, em nhận không?”
Hạ Nhan: “Vẫn là anh giữ cho mình đi.”
Từ Nghiễn Thanh thật sự mua một chiếc vòng ngọc “Hàng đẹp giá rẻ”.
Hạ Nhan tỏ vẻ im lặng với thẩm mĩ của anh.
Cổ trấn có tiếc mục biểu diễn hí khúc, không cần vé vào cửa, các du khách muốn nghe kịch chỉ cần tự mình đến thính phòng đối diện sân khấu ngồi xuống là được.
Hạ Nhan đi mệt rồi, Từ Nghiễn Thanh chọn vị trí ngồi ở hàng sau, trải mấy tờ khăn giấy xuống đất để Hạ Nhan ngồi xuống.
Hai người cùng nhau ngồi tâm sự, một vở kịch mới bắt đầu.
Một vở kịch kinh điển về tình yêu của chàng thư sinh và cô tiểu thư, trước khi vào kinh dự thi, thư sinh đã tháo chiếc vòng tay của người mẹ quá cố để lại cho con dâu tương lai và đưa cho tiểu thư như một tín vật.
Sau khi thư sinh đi, tiểu thư nhìn vòng ngọc nhớ người.
Từ Nghiễn Thanh lấy vòng ngọc mười đồng anh vừa mua ra, thấp giọng nói bên tai Hạ Nhan: “Đây cũng là vòng, có ý nghĩa khóa chặt người trong lòng, vì sao bây giờ cầu hôn đều tặng nhẫn mà không phải tặng vòng tay?”
Hạ Nhan nói đùa: “Chiếc nhẫn có bao lớn, nếu người làm thiết kế một chiếc vòng tay kim cương thì người bình thường sao có thể mua được nha?”
Từ Nghiễn Thanh: “Anh vẫn cảm thấy vòng ngọc có mỹ cảm hơn kim cương.”
Hạ Nhan có thâm ý khác: “Vậy phải xem là ngọc gì?”
Từ Nghiễn Thanh cười, lung lay vòng ngọc của anh trước mặt Hạ Nhan: “Nếu anh lấy vòng ngọc này cầu hôn thì em có đồng ý không?”
Hạ Nhan: “Anh có thể thử xem.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn những khách du lịch trên bậc thang trước mặt mình, như Hạ Nhan đoán, anh cất vòng ngọc vào.
Sau khi nghe một vở kịch hai người lại đi dạo hồ.
Thuê một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền chuyên tâm lái thuyền, hai người ngồi trước mui thuyền, vừa thưởng thức trà, vừa ngắm cảnh hồ.
Từ Nghiễn Thanh lại lấy vòng ngọc của anh ra.
Hạ Nhan hơi nhíu mày.
Từ Nghiễn Thanh mắt nhìn người chèo thuyền, đứng lên vòng tới trước mặt Hạ Nhan, quỳ một chân xuống, cười hỏi Hạ Nhan: “Hạ Nhan cô nương, tiểu sinh Từ Nghiễn Thanh, nguyên quán Giang Thành, gia cảnh bần hàn, chỉ có chiếc vòng này có thể dùng, bây giờ tôi phải vào kinh thành dự thi, muốn dùng chiếc vòng này làm tín vật, cùng tiểu thư ước định chung thân, không biết nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Hạ Nhan:.
.
.
Cái tên này xem kịch mê mẩn, còn muốn diễn với cô?
Hạ Nhan cố ý nói: “Ta không nguyện ý thì anh thế nào?”
Từ Nghiễn Thanh rủ mắt, vẻ mặt cô đơn: “Vậy ta có thể không gượng dậy nổi, thi rớt, đời này đều vô duyên với bảng vàng.”
Hạ Nhan phục: “Được thôi, ta đồng ý với chàng, chàng thi cho tốt, đem Trạng Nguyên trở về.”
Từ Nghiễn Thanh quét đi vẻ u sầu cười với cô: “Nàng nhắm mắt lại, ta giúp nàng đeo vòng lên.”
Hạ Nhan đánh giá thấp chứng nghiện diễn kịch của anh, nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Bàn tay được anh nắm lấy, một nụ hôn rơi nhẹ xuống, một lúc sau có một đồ vật hơi lạnh được anh từ từ đeo vào ngón áp út của cô.
Đó chắc chắn không phải vòng tay mười đồng kia.
Hạ Nhan mở to mắt.
Từ Nghiễn Thanh vẫn ở tư thế quỳ một chân trên đất, vòng tay mười đồng bị anh đặt trên mặt đất, một tay anh nâng tay cô, một tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn kim cương bị kẹt ở đầu ngón áp út của cô, còn chưa đeo xong, có thể tháo ra cũng có thể đeo vào.
Ánh mắt Hạ Nhan chuyển đến trên mặt Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh không còn cười nữa, dường như anh có chút căng thẳng, chăm chú nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Hạ Nhan, anh thích em, muốn cả đời đều ở cạnh em, em có đồng ý gả cho anh không?”
Hạ Nhan thấy được sự mong chờ và căng thẳng trong mắt anh, giống như một con hồ ly lớn lấy hết can đảm chạy đến trước cửa nhà con người để xin đồ ăn, vừa muốn ăn, vừa lo con người sẽ lấy gậy gộc đuổi nó đi.
Sau khoảng thời gian im lặng kéo dài, ánh mắt anh bắt đầu né tránh, nhìn về phía chiếc nhẫn, như thể đang ấp ủ những lời để phá vỡ lạnh lùng sau khi bị từ chối.
Hạ Nhan:.
.
.
Đây quả thật là một con hồ ly đực đầy cảm xúc khiến người khác không thể đành lòng từ chối.
“Có phải từ lúc lên kế hoạch đi du lịch anh đã bắt đầu sắp xếp chuyện này rồi đúng không?” Hạ Nhan nhẹ giọng xét hỏi.
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: “Anh chỉ lên kế hoạch nhân lúc đi du lịch cầu hôn em, còn chuyện mua vòng là chỉ vừa nghĩ đến.”
Hạ Nhan: “Vậy em không đồng ý thì anh chuẩn bị làm thế nào đây?”
Chuyện thư sinh đi thi vừa nãy là nói giỡn, nhưng bây giờ không phải nói giỡn nữa.
Từ Nghiễn Thanh cười một tiếng xoay chiếc nhẫn quanh đầu ngón tay cô: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ dùng tâm lý thôi miên em để khiến em quên đi chuyện này, sau đó lại kiên nhẫn chuẩn bị mười năm, lần nữa cầu hôn em, tranh thủ thành công trong một lần.”
Hạ Nhan bỏ qua lời nói vô nghĩa thôi miên gì đó của anh, tò mò hỏi: “Tại sao anh phải chuẩn bị mười năm?”
Từ Nghiễn Thanh: “Bởi vì anh trai anh bỏ ra thời gian mười năm mới cầu hôn thành công, anh chỉ có anh ấy làm người tham khảo, để an toàn, anh chỉ có thể học hỏi từ kinh nghiệm thành công của anh ấy.”
Hạ Nhan nghi ngờ anh đang chăm chọc hiệu suất của anh trai.
Thuyền nhỏ quẹo đầu, thân thuyền nhẹ nhàng lắc lư một chút, Từ Nghiễn Thanh không quỳ vững, thiếu chút nữa đã ngã, anh theo bản năng nắm chặt tay Hạ Nhan, Hạ Nhan cũng vô thức đỡ anh, kéo một phát chiếc nhẫn cứ như vậy bị đẩy lên ngón tay Hạ Nhan.
Sau khi ổn định lại cơ thể, hai người cùng nhìn về phái chiếc nhẫn.
Từ Nghiễn Thanh khẩn trương nhấp nhô hầu kết, lại nhìn Hạ Nhan.
Hạ Nhan: “Em nghi ngờ anh đã sớm mua chuộc người chèo thuyền.”
Từ Nghiễn Thanh: “Em có thể nghi ngờ anh nhưng xin đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của nhân viên của cảnh khu.”
Hạ Nhan đẩy tay anh ra rồi cầm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Từ Nghiễn Thanh:…
Hạ Nhan liên tục xoay chiếc nhẫn đến đoạn đầu ngón tay sau đó nhíu mày, giả vờ dùng lực hai lần.
Từ Nghiễn Thanh nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay là lo lắng bạn gái giận dỗi: “Kẹt rồi sao?”
Hạ Nhan gật đầu.
Từ Nghiễn Thanh: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Nhan đem chiếc nhẫn đẩy trở về ngón tay, suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên cứ đeo vậy, em cũng sẽ không cố tháo nó xuống, nếu như ngày mai lúc trở về Giang Thành nó vẫn còn trên tay em thì em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng nếu như nó tự rơi xuống thì chứng tỏ đây là ý trời, nếu vậy anh cứ thôi miên em đi, đợi mười năm nữa lại cầu hôn.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn mặt cô cũng không thể phân biệt được cô đang nghiêm túc hay đang trêu chọc anh.
Bất luận thế nào anh cũng có được một cơ hội.
Từ Nghiễn Thanh ngồi vào cạnh cô, nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của cô.
Hạ Nhan: “Đừng nói với em là anh tính không định buông tay em ra trước khi trở lại Giang Thành đó chứ.”
Từ Nghiễn Thanh chỉ cười với cô.
Kể từ giờ phút này Từ Nghiễn Thanh sẽ không buông bàn tay này của cô ra nữa.
Xuống thuyền, đi dọc theo các con hẻm của cổ trấn, đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng, Hạ Nhan liếc mắt ra hiệu với Từ Nghiễn Thanh: “Em muốn đi vào đó.”
Từ Nghiễn Thanh nắm tay cô, lại nhìn cửa nhà vệ sinh, anh trầm mặc mấy giây rồi đột nhiên lấy ra miếng băng cá nhân từ trong balo, xé hai miếng băng cá nhân, xem chiếc nhẫn như vết thương mà dán thành dấu “X” lên ngón áp út của Hạ Nhan.
Hạ Nhan: “Dấu vết nhân tạo thiên ý của anh có phải quá lố rồi không?”
Từ Nghiễn Thanh: “Nhân định thắng thiên*.”
(*Nhân định thắng thiên: ý chí, quyết tâm của con người có thể thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh.
Nhấn mạnh tầm quan trọng của ý chí.)
Hạ Nhan phục anh rồi.
Đợi cô ra, Từ Nghiễn Thanh gỡ băng cá nhân xuống, tiếp tục tay trong tay.
Trở lại khách sạn, Từ Nghiễn Thanh theo Hạ Nhan cùng nhau tắm, Hạ Nhan muốn rửa tay anh bắt cô nắm chặt tay, anh rửa cho cô, ngay cả vận động yêu thuơng suốt đêm Từ Nghiễn Thanh cũng hai tay đan xen với cô.
Hạ Nhan: “Đừng nói với em bây giờ trong lòng anh đang nghĩ chiếc nhẫn đừng rơi.”
Từ Nghiễn Thanh vừa di chuyển vừa hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hạ Nhan:.
.
.
Không thể phủ nhận rằng cô đã choáng váng trước một Từ Nghiễn Thanh như vậy.
Hôm sau sau khi ăn cơm trưa xong hai người đi tàu cao tốc về Giang Thành.
Sóng đôi ngồi trên chỗ ngồi Từ Nghiễn Thanh vẫn cầm tay cô.
Hạ Nhan: “Anh có thể đi đóng « Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn » rồi, sứ giả bảo vệ chiếc nhẫn.”
Từ Nghiễn Thanh: “Nhẫn của anh và nhẫn trong phim không giống nhau.”
Hạ Nhan: “Chỗ nào không giống?”
Từ Nghiễn Thanh: “Trong phim, Chúa tể của những chiếc nhẫn có thể điều khiển những chiếc nhẫn khác, nhưng chiếc nhẫn mà anh tặng em chỉ có thể điều khiển một mình anh.”
Hạ Nhan: “Vậy anh tặng em chúa tể của những chiếc nhẫn đi, em muốn khống chế mấy chiếc nhẫn nữa.”
Từ Nghiễn Thanh: “Một vợ nhiều chồng thuộc về hành động trái pháp luật, anh không thể nhìn em đi đến con đường phạm pháp.”
Hạ Nhan:.
.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười, là hai cô gái nghe lén bọn họ nói chuyện.
Hạ Nhan trừng mắt liếc Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay cô.
Đến Giang Thành, Từ Nghiễn Thanh một tay kéo rương hành lý một tay nắm cô, xuống xe rồi chiếc nhẫn vẫn còn trên ngón tay Hạ Nhan.
“Vợ à.” Từ Nghiễn Thanh đi trước vài bước đột nhiên cúi xuống nói bên tai cô.
Hạ Nhan nhấn mạnh: “Còn chưa lĩnh chứng, anh đừng gọi bậy.”
Từ Nghiễn Thanh giống như mới nhớ lại vẫn còn một bước lĩnh chứng này, thương lượng với cô: “Ngày mai đi lĩnh chứng?”
Hạ Nhan: “Anh đừng được voi đòi tiên.”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Được, tất cả đều nghe em, em nói lúc nào lĩnh thì lúc đó lĩnh, vậy anh có thể đăng lên vòng bạn bè không?”
Hạ Nhan: “Không thể.”
Từ Nghiễn Thanh: “Nói cho mẹ anh?”
Hạ Nhan: “Vậy khác gì với anh đăng lên vòng bạn bè.”
Hạ Nhiễm thi đậu đại học Bắc Kinh, lúc bà ngoại tổ chức tiệc mừng thật sự gọi cô Mạnh đến ăn cơm, hai người thuận lý thành chương thêm bạn Wechat, nếu như cô Mạnh biết Từ Nghiễn Thanh cầu hôn thành công thì người được thông báo đầu tiên chính là bà ngoại, bà ngoại mà biết thì toàn bộ thân thích nhà họ Hạ đều biết.
Từ Nghiễn Thanh: “Vậy anh nói cho anh trai anh, anh ấy ít nói sẽ không nói lung tung.”
Hạ Nhan: “Vậy anh làm như vậy có ý nghĩa gì?”
Từ Nghiễn Thanh: “Chia sẻ vui sướиɠ, thuận tiện nhắc nhở anh ấy sớm chuẩn bị bao lì xì.”
Hạ Nhan không có phản đối nữa, bởi vì cô hiếu kì Từ Mặc Trầm sẽ trả lời em trai có quan hệ không tốt lắm này thế nào.
Từ Nghiễn Thanh lập tức gửi cho anh trai: Anh, em cầu hôn thành công rồi.
Từ Mặc Trầm: Chúc mừng, lúc nào cử hành hôn lễ?
Từ Nghiễn Thanh nhìn về phía Hạ Nhan.
Hạ Nhan trực tiếp đi về phía trước.
Từ Nghiễn Thanh không có mặt mũi nói dối, một ngày nào đó lời nói dối sẽ luôn bị vạch trần, cầm điện thoại chần chừ một lúc, Từ Nghiễn Thanh trả lời anh trai: Cứ từ từ sẽ đến, em không muốn thúc giục cô ấy gấp như thế.
Từ Mặc Trầm: À, chúc em thuận lợi.
Từ Nghiễn Thanh:.
.
.
Trong trí nhớ của anh, anh trai anh dùng qua từ “À” này, dù nhìn thế nào đi nữa, nó cũng toát ra một luồng âm dương quái khí.