Edit: Thanh
Hạ Nhan đi công tác trở về, cô Mạnh cùng giáo sư Từ đã giúp con trai lớn nghĩ ra ngày kết hôn, mùng 8 tháng 7, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
“Ngày đó là thứ năm, em có rảnh không?”
Nói xong chuyện ngày cưới, Từ Nghiễn Thanh bắt đầu tranh thủ mời bạn gái tham gia ngày cưới của anh trai chị dâu với mình.
Hạ Nhan: “Nếu như cửa hàng không bận em sẽ đi.”
Trước khi Chung Ý vào đoàn làm phim đã mời cô và Từ Nghiễn Thanh một bữa cơm.
Từ Mặc Trầm không chịu chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với Từ Nghiễn Thanh, còn Chung Ý thì rất hào phóng nói cho Hạ Nhan.
Một đôi người yêu có thể gương vỡ lại lành sau mười năm chia cắt, Hạ Nhan bị chuyện tình cảm này làm rung động nên cô thật sự rất muốn tham gia hôn lễ của Chung Ý và Từ Mặc Trầm.
Từ Nghiễn Thanh không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe rời khỏi sân bay.
Hôn nhân không phải thi đấu, mặc dù anh có hơi ghen tị anh trai có thể kết hôn trước mình một bước nhưng sẽ không vì vậy mà thúc giục bạn gái mình.
Mỗi cặp đôi đều có tiết tấu của mình, anh sẽ chờ Hạ Nhan phóng tín hiệu khi cô đã chuẩn bị xong với anh.
——
Đến mùa thi đại học vào tháng sáu.
Hạ Nhiễm trở thành gấu trúc của nhà họ Hạ, người người che chở.
Hạ Nhan từ chỗ mợ Lý Ngọc Lan biết được điểm của Hạ Nhiễm trong hai lần thi thử trước đều khoảng 620 điểm, chỉ cần khi thi đại học cô ấy phát huy ổn định thì đậu trường đại học tuyến đầu là không thành vấn đề.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, Hạ Nhan gọi điện thoại cho em họ.
Trong video em họ đang ngồi trong phòng sách ở nhà.
Hạ Nhan: “Còn đang ôn tập sao?”
Hạ Nhiễm: “Vâng, trước đó em có mua mấy bài thi mô phỏng, còn mấy bộ nên em nhân lúc trước khi thi xử lý hết để khỏi lãng phí.”
Hạ Nhan: “Đúng thật là bé ngoan nhà ta, vậy em mau làm đi, thi xong chị sẽ tặng em một chiếc xe.”
Ánh mắt Hạ Nhiễm sáng lên: “Thật sao?”
Hạ Nhan: “Thật, sân trường đại học đều rất lớn, sinh viên cơ bản đều sẽ mua xe đạp, chị em giúp em chuẩn bị.”
Hạ Nhiễm kêu to: “Ai muốn xe đạp, em muốn ô tô!”
Hạ Nhan: “Em có thể thi đậu Thanh Hoa thì xe thể thao chị cũng tặng.”
Hạ Nhiễm vô tình cúp video.
Hạ Nhan lại gọi video cho Tần Dương.
Được thôi, em trai học bá cũng đang ở phòng sách.
Hạ Nhan: “Vẫn còn ôn tập sao? Em cũng có bài thi chưa làm xong phải làm?”
Tần Dương: “.
.
.
Coi là vậy đi.”
Hạ Nhan: “Thành tích em tốt như vậy nên chị cũng không nói nhiều, hi vọng có một ngày có thể ngồi trên tàu vũ trụ mà em ngiên cứu đến vũ trụ hóng mát.”
Tần Dương cười một tiếng: “Em sẽ cố gắng.”
Ngoài hai cuộc gọi video này thì hai ngày kế tiếp Hạ Nhan không gọi ho em chọ và em trai nữa.
Kết thúc kỳ thi đại học, Hạ Nhan mời Tần Dương và Hạ Nhiễm cùng nhau ăn tối như phần thưởng cho hai người vừa thi đại học.
“Tính thử điểm rồi chứ?” Hạ Nhan phỏng vấn hai thí sinh.
Hạ Nhiễm nhìn Tần Dương, cười rất kiêu ngạo: “Em cảm thấy có thể được 640 điểm, nếu điểm văn cao thì có lẽ hơn 650.”
Hạ Nhan: “Lợi hại như vậy? Vượt xa phát huy bình thường nha.”
Hạ Nhiễm hừ hừ, uống một ngụm nước: “Mới không phải vượt xa phát huy bình thường, thật ra bình thường em cố ý che giấu thực lực, muốn tạo bất ngờ cho mọi người thôi.”
Hạ Nhan tin cô mới là lạ.
Cô nhìn về phía Tần Dương.
Vẻ mặt của Tần Dương so với Hạ Nhiễm khiêm tốn hơn nhiều: “Hẳn là có thể trên bảy trăm.”
Hạ Nhiễm phun nước.
Vậy đại khái chính là hai học bá gặp gỡ, tất có một người bị thương đi.
Sau này lúc có thành tích, hai học sinh lớp 12 đều đánh giá điểm rất chuẩn, Hạ Nhiễm thi được 651 điểm, Tần Dương 720 điểm.”
Một người là học bá, một người là học bá cao cấp.
Thời điểm Hạ Cẩn gọi video với con gái, trừ việc nghe ngóng thành tích của Hạ Nhiễn còn hỏi một chút về Tần Dương.
Lúc Hạ Nhan báo điểm của Tần Dương, Hạ Cẩn bình thường không hiểu rõ Tần Dương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hạ Nhan: “Mẹ không ngờ đúng không, cây tre xấu của nhà họ Tần vậy mà lại có thể mọc ra một bụi măng tốt như vậy.”
Hạ Cẩn cười: “Ba con chỉ là phẩm chất xấu nhưng năng lực vẫn không thể chê.”
Hạ Nhan nhỏ giọng thầm thì: “Mẹ thế mà còn khen ông ấy?”
Hạ Cẩn: “Mẹ và ông ấy cũng không có thù oán gì, năm đó tình cảm không còn phù hợp nữa nên ly hôn nhưng không có nghĩa là bịn mẹ phải hận nhau, nói cách khác, ông ấy sau khi ly hôn không đáng để mẹ phí bất cứ tình cảm gì.”
Hạ Nhan giơ ngón tay cái lên với mẹ trên màn hình.
Hạ Cẩn: “Đúng rồi, quan hệ của con và Tần Dương thế nào?”
Hạ Nhan nói: “Tạm được ạ, con chưa nói chuyện nhiều nhưng con coi cậu ấy là em trai, em ấy cũng coi con như chị gái.”
Hạ Cẩn gật đầu: “Đều là duyên phận, quan tâm được thì cứ quan tâm, có nhiều người thân quan tâm mình cũng rất tốt.”
Sau khi hai mẹ con trò chuyện xong thì Hạ Nhan nhận được cuộc gọi của Chung Ý, cô ấy hi vọng cô có thể làm một trong những phù dâu của mình.
Hạ Nhan thụ sủng nhược kinh: “Những phù dâu khác của chị đều là người nổi tiếng sao?”
Chung Ý cười nói: “Có ba người bạn, một trợ lý, người còn lại chính là em.”
Hạ Nhan cảm thấy, Chung Ý mời cô chủ yếu là vì quan hệ bạn trai bạn gái của cô và Từ Nghiễn Thanh.
Hạ Nhan đồng ý lời mời Chung Ý.
Hôn lễ tổ chức vào hai tuần sau.
Không khác với hôn lễ của Lâm Văn Nhạn mấy, Hạ Nhan cũng không cần giúp đỡ gì chỉ cần góp đủ số lượng trong ngày hôn lễ là được.
Tất nhiên về mặt tình cảm thì Hạ Nhan đối với Chung Ý là thật tâm chúc phúc, còn Lâm Văn Nhạn bên kia thì Hạ Nhan chỉ là đang trả nhân tình thôi.
——
Ngày hôn lễ.
Nhờ phúc của Chung Ý mà Hạ Nhan gặp được ba mỹ nữ trong giới giải trí ở khoảng cách gần, sau một vài lần tiếp xúc, Hạ Nhan nhận thấy các sao nữ không khác nhiều so với những cô gái bình thường trong chuyện riêng tư, chỉ cần tìm được chủ đề chung là có thể dễ dàng hòa hợp.
Các cô ấy đợi ở biệt thự của Chung Ý, đến giờ lành, Từ Mặc Trầm dẫn đầu đoàn phù rể tới đón dâu.
Từ Nghiễn Thanh làm trưởng đoàn phụ rể, đi bên cạnh anh trai.
“Quào, em trai Từ tổng cũng rất đẹp trai nha, hai người bọn họ có thể đóng vai phản diện chính trong phim tiên hiệp rồi.” Một phù dâu nhận xét về ngoại hình và khí chất của hai anh em nhà họ Từ.
Hạ Nhan có thể não bổ ra hình ảnh Từ Mặc Trầm đóng vai nhân vật phản diện vô tình, khí chất ôn hòa thanh thoát của Từ Nghiễn Thanh thì có thể diễn người dẫn đầu chính đạo? Cao tăng đắc đạo?
Hạ Nhan tự chọc cười chính mình.
Có điều lúc mấy người đàn ông mặc âu phục tiến vào Hạ Nhan vẫn liếc mắt đã thấy được bạn trai mình.
Một cái liếc mắt này khiến Hạ Nhan nhớ đến em họ.
Em họ từng nói lớp em ấy có fan của Từ Mặc Trầm, có fan Từ Nghiễn Thanh, lúc này xem ra cô có lẽ là fan Từ Nghiễn Thanh đi.
Hôn lễ của người khác, Hạ Nhan cùng Từ Nghiễn Thanh chỉ giữ khoảng cách nhìn nhau mấy lần, không làm động tác nhỏ nào khác.
Ngược lại lúc đến nhà trai — biệt thự của Từ Mặc Trầm, Hạ Nhan được cô Mạnh và giáo sư Từ đặc biệt quan tâm, cũng coi như gặp mặt người lớn nhà bạn trai theo cách khác.
Cũng may, Hạ Nhan đã sớm gặp qua cô Mạnh, là một giáo viên có nụ cười nhân hậu, giáo sư Từ đeo mắt kính, tràn đầy phong độ của người trí thức.
Vừa so sánh, quả nhiên Từ Nghiễn Thanh càng giống phụ huynh hơn.
Sau thủ tục nghi thức, mọi người đi ô tô đến địa điểm tổ chức lễ cưới.
Từ đầu đến cuối Hạ Nhan đều ngồi với nhóm phù dâu, lúc rảnh rỗi cô vô thức tìm kiếm bóng dáng Từ Nghiễn Thanh.
Hiện trường cũng có mấy ngôi sao nam, đều là khách mời của Chung Ý, nhưng Từ Nghiễn Thanh trộn lẫn trong những người nổi tiếng nam này, bất luận là vẻ ngoài hay khí chất đều không thua kém chút nào.
Lấy tư chất học bá lúc còn đi học của Từ Nghiễn Thanh, nếu anh muốn làm tài chính hay vào giới giải trí hẳn cũng có thể tạo nên thành tích, nhưng anh chính là thích làm bác sĩ, một bác sĩ tuy khiêm tốn nhưng không thể thiếu.
Chưa có lúc nào Hạ Nhan phát giác được rõ ràng sự yêu thích của cô với Từ Nghiễn Thanh như thế, không phải như yêu thích đối với người nổi tiếng mà là coi Từ Nghiễn Thanh như người một nhà, gần như mù quáng mà cho rằng anh đều ưu tú hơn tất cả đàn ông khác, cho dù anh không nổi tiếng như họ, cũng không có tiền tài hay quyền thế, mà chỉ vì anh là anh, anh là Từ Nghiễn Thanh, anh chính là tốt nhất.
Từ Nghiễn Thanh có cảm ứng nhìn về phía cô.
Hạ Nhan giảo hoạt quay mặt sang người bên cạnh, chỉ cho anh nhìn bên mặt.
Thời gian dần trôi qua, hôn lễ đi tới màn cô dâu ném hoa cưới, người chủ trì cười mời phù dâu lên sân khấu.
Lúc này nhóm phù rể cũng trên sân khấu.
Từ Nghiễn Thanh cách vị trí trung tâm gần nhất, trong mắt anh hầu như không có người khác, ánh mắt chuyên chú nhìn Hạ Nhan mặc lễ phục.
Đoàn phù dâu thống nhất mặc lễ phục cúp ngực màu trắng, mỗi người đều có thể đóng vai cô dâu.
Giống lần tham gia lễ cưới của Lâm Văn Nhạn, lúc này Hạ Nhan cũng đứng sau cùng, khiêm tốn trong hiện trường đông đảo người nổi tiếng.
Hạ Nhan nhìn Chung Ý phía trước, Chung Ý hôm nay xinh đẹp hơn so với tất cả những vai diễn cô dâu của cô trước ống kính, Hạ Nhan có thể nhìn thấy hào quang trong lúc Chung Ý và Từ Mặc Trầm nhìn nhau, ngay cả bá tổng lạnh lùng như Từ Mặc Trầm lúc này cũng lộ vẻ dịu dàng.
“Tôi ném hoa đây, mọi người bắt chuẩn nha.” Trước khi ném, Chung Ý quay đầu cười.
Không biết có phải ảo giác của Hạ Nhan hay không, nhưng Chung Ý hình như đã nhìn cô đầy ẩn ý.
Chờ Chung Ý xoay qua chỗ khác lực chú ý của Hạ Nhan liền đặt lên tay cô ấy.
Nâng cánh tay sau đó ném ra sau, một bó hoa hồng với nhiều màu sắc bay về phía sau.
Hạ Nhan như bị đông cứng không tránh đi, cũng không đón lấy, nhưng hiển nhiên những nữ minh tinh trong nhóm phù dâu đều khống có hứng thú với việc có người yêu, hoa cưới vừa bay đến các cô ấy đều không hẹn mà cùng đẩy Hạ Nhan lên vị trí dễ chụp được hoa nhất.
Hạ Nhan chưa kịp phản ứng bó hoa cưới đã rơi vào ngực cô.
Thời điểm bó hoa chuẩn bị bắt đầu rơi xuống, Hạ Nhan đã nhấc tay ôm bó hoa cưới vào bụng.
Tiếng vỗ tay vang lên, Hạ Nhan hai tay cầm hoa cưới, tại hiện trường đám cưới đầy rẫy những vị khách xa lạ, Hạ Nhan không khỏi nhìn người mà cô quen thuộc nhất.
Từ Nghiễn Thanh đang cười, vừa vỗ tay vừa nhìn cô cười, ánh mắt anh sáng rỡ, dường như còn sáng hơn so với cô dâu chú rể hôm nay.
Hạ Nhan hơi mím môi, nắm bó hoa trong tay đi theo nhóm phù dâu xuống sân khấu.
——
Hôn lễ kết thúc, khách mời rời đi, Từ Nghiễn Thanh đi đến chỗ Hạ Nhan.
Trong tay Hạ Nhan vẫn ôm bó hoa cưới, hoa cưới trong hôn lễ có ý nghĩa đặc biệt nên cô cũng không thể tùy tiện đặt ở đâu đó được.
Từ Nghiễn Thanh vừa đến, Hạ Nhan liền đem hoa cưới kín đáo đưa cho anh.
Từ Nghiễn Thanh căn bản không che giấu được sự vui sướиɠ của anh, nắm chặt cổ tay cô, dẫn cô đi chào hỏi với ba mẹ, trước đó tất cả mọi người đều bận rộn nên hai vị phụ huynh cũng không thể nói gì với Hạ Nhan.
“Chào chú, chào dì ạ, ngày thường cháu bận rộn công việc nên không có thời gian đến thăm hai người.” Hạ Nhan cười tự nhiên đứng bên cạnh Từ Nghiễn Thanh.
Cô Mạnh cười nói: “Không sao không sao, hai chúng ta cũng chỉ rảnh một chút trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thế nào, thằng bé Từ Nghiễn Thanh này hơi ngốc, một chút kinh nghiệm yêu đương cũng không có, bình thường nó có hay chọc giận con không?”
Từ Nghiễn Thanh: “Mẹ, mẹ đây là đang nói xấu con, con ngốc lúc nào chứ?”
Hạ Nhan liếc nhìn anh một cái, nói với cô Mạnh: “Con không thấy anh ấy ngốc chút nào, mấy chiêu trò của anh ấy cứ như người từng trải trong tình yêu vậy.”
Từ Nghiễn Thanh: “.
.
.
Thực ra mẹ anh nói rất đúng, anh đúng là rất ngốc, hai mươi bảy tuổi mới theo đuổi được bạn gái.”
“Nghiễn Thanh sao lại nói thế, cậu dẻo miệng hơn anh cậu nhiều.”
Chung Ý và Từ Mặc Trầm đi tới, lời là Chung Ý nói.
Từ Nghiễn Thanh nhìn chị dâu cười ẩn ý: “Em tương đối am hiểu giao lưu, anh trai am hiểu nhảy múa hơn.”
Từ Mặc Trầm lạnh lùng liếc qua.
Từ Nghiễn Thanh cho anh trai mặt mũi, ôm vai Hạ Nhan khoát tay với bốn người: “Hai đôi vợi chồng mới cũ mọi người cứ nói chuyện, bọn con về trước.”
Hai người đi rồi Chung Ý nhìn về phía Từ Mặc Trầm: “Anh còn biết nhảy múa.”
Từ Mặc Trầm mặt không biểu cảm.
Cô Mạnh nhớ tới chuyện cũ năm xưa, mắng sau lưng cậu con trai nhỏ: “Tên nhóc thúi này chỉ biết bôi đen anh trai mình.”
Tuy nói thế nhưng khi cô Mạnh ngẫu nhiên nhớ lại hình ảnh lúc đó vẫn bật cười.