Edit: Thanh
Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, các nhân viên trở về cương vị, thành phố khôi phục lại sự phồn hoa và bận rộn như bình thường.
Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh cũng sắp nghênh đón lễ tình nhân đầu tiên thuộc về hai người.
Giáng Sinh năm ngoái, Hạ Nhan tặng Từ Nghiễn Thanh một cái đồng hồ nên món quà ngày lễ tình nhân này đương nhiên phải phù hợp với tình hình một chút.
Hai người đều là người bận rộn, nhất là cửa hàng của Hạ Nhan đang làm hoạt động giảm giá nên tiêu hao tinh thần và thể chất rất nhiều, cô bận đến mức phải nói trước với Từ Nghiễn Thanh tối nay trải qua lễ tình nhân ở nhà, không ra ngoài đặt nhà hàng, cũng không đến trung tâm thương mại xem phim.
Từ Nghiễn Thanh đương nhiên nghe cô.
Tám giờ tối Hạ Nhan tan tầm, Từ Nghiễn Thanh đến cửa hàng đón cô.
Lên xe, Hạ Nhan thấy anh không có hành động gì mà trực tiếp lái xe, không khỏi nhíu nhíu mày: “Quà lễ tình nhân của anh không phải chỉ có bao lì xì buổi sáng kia đó chứ?”
Sáng nay, cô vừa tạm biệt với Từ Nghiễn Thanh anh liền gửi cho cô một bao lì xì “520”.
Bạn trai của cô ấy mà, ban đêm thì nhiệt tình buông thả như vậy, còn ban ngày thì đến gửi bao lì xì tỏ tình cũng phải tránh cô rồi mới gửi.
Từ Nghiễn Thanh: “Không phải, vẫn còn một món quà ở nhà.
”
Hạ Nhan: “Lại là ghế mát xa ?.
”
Từ Nghiễn Thanh lắc đầu, từ chối tiết lộ nhiều hơn.
Về tiểu khu, Hạ Nhan đến 1501 với Từ Nghiễn Thanh trước.
Từ Nghiễn Thanh không mở đèn, dùng di động chiếu sáng để cô thay dép lê, chờ Hạ Nhan thay xong, cô vòng qua Từ Nghiễn Thanh vào trong, vừa nhìn thì phát hiện trên bàn ăn bày một vòng nến, ở giữa có một cái bánh kem rất đẹp.
Khung cảnh ấm áp tại nhà, bầu không khí có chút lãng mạn.
Ngay lúc Hạ Nhan chuẩn bị qua đó thì có một bó hoa hồng từ phía sau đưa đến.
Hạ Nhan nhìn bó hoa trước mắt.
“Mặc dù rất tục, nhưng không tặng hoa, giống như thiếu chút gì đó.
” Từ Nghiễn Thanh cười nói.
Hạ Nhan nhận lấy hoa, ngửi một chút rồi cười nói: “Không sao, em cứ thích tục.
”
Cô nhón chân lên hôn Từ Nghiễn Thanh một cái.
Hoa hồng tạm thời đặt bên cạnh, Hạ Nhan đi rửa tay để ăn bánh kem.
Đến khi cô ngồi vào bàn mới phát hiện ở giữa chiếc bánh kem có một chú heo nhỏ được làm từ socola trắng, hai tay của chú heo nhỏ giơ lên cao, phía trên nâng một hộp quà nhỏ màu đỏ.
Hình dạng với kích thức của cái này…
Hạ Nhan nghi ngờ nhìn về phía Từ Nghiễn Thanh, hi vọng đó không phải thứ cô đoán.
Từ Nghiễn Thanh nhìn thấu cô: “Yên tâm, không phải nhẫn đâu.
”
Thời gian bên nhau còn quá ngắn, bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để cầu hôn.
Hạ Nhan nhẹ nhàng thở ra, cô cũng không nhẫn tâm đả kích bạn trai mình trong ngày lễ này.
Cẩn thận từng li từng tí gỡ xuống hộp quà, Hạ Nhan mở ra, bên trong mà là một đôi bông tai có đính kim cương với viên sapphire lớn, dưới ánh nến, viên sapphire hiện ra ánh sáng xanh như nước biển.
“Tốn mấy tháng lương của anh rồi?” Hạ Nhan lắc lắc bông tai trước mặt Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh đẩy tay cô qua: “Nói chuyện tiền bạc thì quá dung tục rồi, em thích không?”
Hạ Nhan thích, bông tai của cô đều khá lớn, Từ Nghiễn Thanh hiển nhiên chú ý tới điểm này.
Tháo đôi bông tai cũ xuống, Hạ Nhan vừa nhìn Từ Nghiễn Thanh vừa đeo quà của anh lên.
Da cô rất trắng, rất hợp với viên sapphire màu lam này.
Trong mắt cô phản chiếu ánh nến, nhìn vừa tùy ý vừa phóng ra chút trêu ghẹo, Từ Nghiễn Thanh sớm đã hãm sâu trong đó.
Từ Nghiễn Thanh kéo tay cô, hôn một cái.
Hạ Nhan chỉ chỉ trên lầu: “Em cũng chuẩn bị quà cho anh rồi, ăn bánh xong lại nói, có điều anh đừng hi vọng nhiều quá, quà của em chỉ có thể nói là hàng đẹp giá rẻ.
”
Từ Nghiễn Thanh cười cắt bánh kem cho cô.
Lúc Hạ Nhan ăn bánh, Từ Nghiễn Thanh gửi cho cô một tin nhắn rất buồn nôn: Em chính là món quà mà anh muốn nhất.
Hạ Nhan:.
.
.
Cô quệt bánh kem đầy miệng anh.
Ăn bánh kem xong, hai người đi lên lầu.
Hạ Nhan lấy quà của cô, là hai bộ đồ ngủ tình nhân, ngay cả dép lê cũng là một đôi.
Vì ngày này nên Hạ Nhan đã sớm giặt áo rồi, hai người có thể mặc liền hôm nay.
“Anh đi thay đồ đi, chúng ta cùng nhau xem phim.
” Hạ Nhan ném đồ ngủ của Từ Nghiễn Thanh cho anh, cô vào phòng ngủ thay đồ.
Kéo rèm lại, hai người ngồi trên sô pha chọn một bộ phim tình cảm, chỉ là phim mới chiếu được một phần ba, Từ Nghiễn Thanh đã ôm Hạ Nhan lên đùi anh.
Qua mấy phút, Từ Nghiễn Thanh phát hiện Hạ Nhan chuẩn bị một món quà khác trong bộ áo ngủ tình nhân mà cô đang mặc, màu đen viền ren, như một nữ vương của tòa lâu đài trong đêm tối bỏ đi bộ trang phục rườm rà.
“Em mua áo ngủ được tặng, cửa hàng làm hoạt động lễ tình nhân.
” Hạ Nhan cười gạt người.
Từ Nghiễn Thanh trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ.
Sau cuộc vận động, hai người cùng ôm nhau tâm sự.
Từ Nghiễn Thanh sờ mái tóc dài tán loạn của cô: “Căn hộ này của em ký hợp đồng bao lâu?”
Hạ Nhan: “Một năm, sao thế?”
Từ Nghiễn Thanh: “Không có gì, anh cũng ký một năm, đến cuối tháng hai là hết hạn.
”
Hạ Nhan mở mắt ra nhìn anh.
Từ Nghiễn Thanh hầu kết giật giật, hỏi: “Anh không muốn ký tiếp nữa, anh muốn qua đây ở với em, tiền thuê nhà anh trả.
”
Nói một cách dễ hiểu, anh muốn bắt đầu cuộc sống chung sống chính thức với cô.
Hạ Nhan dán vào ngực anh, nghĩ một chút thì đồng ý.
Hai người bây giờ như thế này rồi, ở chung cũng không có gì khác biệt, thay vì lãng phí tiền thuê một căn phòng không bằng ở chung.
“Có thể thì có thể, có điều tiền thuê nhà em đã ứng trước một năm rồi, một năm này không cần anh trả nữa, nếu như đầu năm sau chúng ta vẫn còn ở chung thì đến lúc đó anh với em mỗi người một nửa.
”
Từ Nghiễn Thanh đồng ý.
Anh không muốn cùng cô tính toán quá rõ ràng, dù sao tiền của anh hiện tại đều nằm trong tay anh, sau này khi kết hôn, anh sẽ giao nộp thẻ lương cho Hạ Nhan.
“Đầu năm nào cũng sẽ ở bên em.
” Từ Nghiễn Thanh không thích ‘nếu như’ cô vừa nói, lại hôn lên cổ cô.
Hạ Nhan đấm nhẹ lên lưng anh: “Anh quả nhiên vẫn còn trẻ.
”
——
Những ngày cuối tháng hai, Từ Nghiễn Thanh bận lên bận xuống chạy không biết bao nhiêu chuyến, đem đồ của anh từ 1501 dời lên tầng, trong đó khó khắn nhất chính là những bồn hoa bảo bối của anh, vì để chạy ít hơn mấy chuyến, Từ Nghiễn Thanh còn mượn một chiếc xe đẩy, một lần có thể chở khoảng mười chậu.
1601 của Hạ Nhan sau khi cô vào ở cũng không mua thêm thứ gì nên những đồ trang trí kia của Từ Nghiễn Thanh cũng không lãng phí, sắp xếp từng cái ở chỗ Hạ Nhan, những cây xanh từng là điểm nhấn của phòng 1501 nay đã trở thành điểm nhấn của phòng 1601.
Phòng làm việc là một chiếc bàn đôi, vừa đủ cho hai người.
Không gian phòng ngủ lớn, phòng giữ quần áo cũng đủ, quần áo của Từ Nghiễn Thanh không nhiều, quần áo Hạ Nhan mặc đều là trang phục công sở.
Đến khi sắp xếp xong hết, một lần nữa bước vào 1601, Hạ Nhan bỗng nhiên cảm nhận được hương vị của nhà, một ngôi nhà nhỏ thuộc về cô và Từ Nghiễn Thanh.
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là phòng thuê, lúc nào cũng có thể bị chủ nhà thu hồi.
Hạ Nhan bắt đầu để ý đến bất động sản trong khu này, đứng lúc có ba bất động sản còn sót lại trong khu vực này lần lượt được rao bán, có điều cần phải bốc số, vẫn là phải dựa vào vận may.
Ba căn, căn gần nhất cách nơi làm việc của hai người chỉ một cây số, xa nhất cũng không quá 3 cây số, lái xe cũng rất tiện.
Tháng ba, Hạ Nhan bốc số một lần, không trúng.
Tháng tư, Hạ Nhan lại bốc lần nữa vẫn không trúng.
Tháng năm, Hạ Nhan xin bốc số lần nữa, cô có tiền đặt cọc chỉ thiếu chút may mắn, căn cuối cùng này cũng là căn là Hạ Nhan thích nhất, phong cách đẹp, vị trí cũng tốt nhất.
Lần này nếu lại không bốc trúng nữa, Hạ Nhan cảm thấy cô có thể phải đè Từ Nghiễn Thanh xuống mà hung hăng phát tiết một trận.
May mắn lần này nữ thần may mắn đến thăm cô, trúng rồi!
Ngày đi chọn phòng, Hạ Nhan dẫn Từ Nghiễn Thanh theo.
Mãi cho đến khi xe chạy đến văn phòng kinh doanh, Từ Nghiễn Thanh mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
Bạn gái mua nhà đưa anh đi chọn là có ý gì?
Phòng Hạ Nhan chọn ở phía trước, phạm vi lựa chọn rất rộng, nhưng xét về mức tiết kiệm và thu nhập hiện tại, Hạ Nhan đã từ bỏ một căn hộ lớn cỡ hai hoặc ba trăm mét vuông và chọn một căn hộ một trăm sáu mươi mét vuông có bốn phòng.
Từ Nghiễn Thanh lần nữa cảm nhận được thực lực kinh tế của bạn gái mình.
“Lúc em vừa tốt nghiệp đại học bà ngoại cho em hai trăm vạn, nói là phần thưởng tốt nghiệp của em, chờ Nhiễm Nhiễm tốt nghiệp cũng sẽ có.
” Hạ Nhan chủ động giải thích cho Từ Nghiễn Thanh tiền đặt cọc của cô từ đâu mà có, nếu không chỉ dựa vào tiền lương trong ba bốn năm này của cô căn bản không mua nổi căn nhà này.
Từ Nghiễn Thanh: “Bây giờ anh nhận bà ngoại còn kịp không?”
Hạ Nhan cười: “Anh ghen tị gì chứ, căn phòng ở gần khu trường học của anh kia có thể mua được hai căn ở đây, ánh mắt của cô Mạnh năm đó thật tốt.
”
Từ Nghiễn Thanh: ” Tốt thì làm được gì chứ, anh phụ lòng bọn họ rồi, phòng gần khu trường học không biết lúc nào mới có thể phát huy được tác dụng đây.
”
Hạ Nhan trừng mắt liếc anh một cái.
Mặc dù bị trừng nhưng chỉ riêng chuyện Hạ Nhan dẫn anh đến chọn phòng đã khiến Từ Nghiễn Thanh vui sướиɠ mấy ngày.
Trung tuần tháng năm, Hạ Nhan đi công tác ba ngày, Từ Nghiễn Thanh nhân cơ hội trở về nhà, muốn nấu một bữa cho cô Mạnh – người đang bận rộn vì kỳ thi đại học đang tới gần, kết quả trước khi anh bắt đầu nấu, cô Mạnh gọi điện tới nói đêm nay Từ Mặc Trầm cũng trở về, bảo anh nấu nhiều hơn một chút.
Từ Nghiễn Thanh có chút hối hận mình chọn sai thời cơ, vậy mà lại cho anh trai được lợi.
Bảy giờ rưỡi tối, một nhà ba người ngồi cùng nhau.
Cô Mạnh quan tâm con trai lớn trước: “Phim mới của tiểu Ý khi nào mới đóng máy? Cũng quay hơn ba tháng rồi?”
Từ Mặc Trầm: “Lần trước gọi điện thoại cô ấy nói cuối tháng sẽ đóng máy, sau đó sẽ nghỉ ngơi hai tháng.
”
Cô Mạnh: “Ừm, con bé bây giờ đã có danh tiếng rồi, có thể nghỉ ngơi, nghe nói có người mới vì để giữ gìn nhân khí mà quanh năm suốt tháng đều quay quay chụp chụp, cực kỳ bận rộn.
”
Từ Nghiễn Thanh: “Mẹ bận dạy học như vậy mà còn có thời gian tìm hiểu ngành giải trí?”
Cô Mạnh trừng anh: “Làm sao không hiểu, trong lớp học sinh thường xuyên thỏa luận những thứ này, mẹ làm giáo viên đương nhiên phải hiểu, không thì làm sao hòa mình với học sinh? Không nói những cái khác, mẹ từ thập niên 90 đã bắt đầu dạy học, dạy đến bây giờ, các bài hát đứng đầu từng thời kỳ mẹ đều biết hát, đều là tên bài hát của ca sĩ nổi tiếng nghe được từ miệng của các học sinh.
”
Từ Nghiễn Thanh và Từ Mặc Trầm nhìn nhau, nhớ lại một số kỷ niệm khi nghe mẹ tập những bài hát lạc điệu.
Hai anh em cúi đầu ăn cơm.
Cô Mạnh lại hỏi con trai nhỏ: “Con với Nhan Nhan thế nào rồi? Lúc nào có thể xác định? Mẹ với bố con hai nữa cũng chuẩn bị về hưu rồi, vừa vặn có thể chăm con cho bọn con.
”
Từ Nghiễn Thanh: “Anh cũng yêu đương, mẹ chăm cho anh ấy trước đi.
”
Cô Mạnh chuyển hướng sang Từ Mặc Trầm: “Con với tiểu Ý có dự định kết hôn không?”
Từ Mặc Trầm để đũa xuống, nhìn cô Mạnh nói: “Đêm nay con về chính là muốn nói với mẹ một tiếng, bọn con định tháng bảy sẽ cử hành hôn lễ, vừa vặn mẹ và ba đều được nghỉ hè, cũng không làm lớn, chỉ cần mời người thân bạn bè hai bên, không mời phóng viên.
”
Cô Mạnh cao hứng đến cơm cũng không ăn: “Nhanh như vậy? Chọn xong thời gian cụ thể rồi sao?”
Từ Mặc Trầm: “Ý của Chung Ý là muốn mọi người chọn giúp bọn con một ngày.
”
Giới trẻ không quan tâm nhiều đến ngày tháng, thế hệ lớn tuổi có thể vẫn quan tâm đến ngày hoàng đạo.
Cô Mạnh liên tục đồng ý: “Được được được, đợi lát nữa mẹ liền đi xem hoàng lịch, thương lượng ngày tháng với ba con.
”
Từ Mặc Trầm gật đầu, tiếp tục ăn cơm trước đó, anh liếc nhìn em trai ngồi đối diện.
Từ Nghiễn Thanh:.
.
.
Anh cảm nhận được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến từ anh trai mình.