Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ

Chương 53: 53: Hãy Theo Anh Đến Cục Dân Chính

Edit: Thanh

Yêu đương lãng mạn, hôn nhân cũng có thể lãng mạn, nhưng nếu thật sự nói chuyện cưới hỏi thì chắc chắn phải cân nhắc đến tình hình thực tế.

Ví như Từ Nghiễn Thanh, từ khi Hạ Nhan đồng ý lời cầu hôn của anh, anh liền bắt đầu nghĩ đến chuyện phòng cưới.

Nhờ phúc của ba mẹ, mà anh, một bác sĩ nội khoa hành nghề chưa lâu đã có được một căn nhà ở khu trường học, lái xe đến đó mất khoảng 40 phút, không kẹt xe có thể sẽ đến nhanh hơn.

Vấn đề là căn phòng này mua từ mười năm trước, sau khi trùng tu vẫn luôn cho thuê, nếu như muốn làm phòng cưới thì đầu tiên anh phải giải trừ hợp đồng với khách thuê, trang trí lại lần nữa.

Hạ Nhan cũng không biết trong đầu vị hôn phu của mình đang suy nghĩ cái gì.

Tối hôm đó, cô đang nghiên cứu tài liệu xe của cửa hàng mình và cửa hàng đối thủ, Từ Nghiễn Thanh cũng vào thư phòng yên lặng ngồi bên bàn đọc sách, giống như đang xem văn kiện gì đó.

Hạ Nhan vừa vặn muốn nghỉ ngơi một lát, hỏi anh: “Anh đang xem gì thế?”

Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: “Hợp đồng thuê phòng của căn phòng kia của anh, còn ba tháng nữa là đến hạn, anh nghĩ không biết nên ký tiếp với họ hay không.”

Hạ Nhan khó hiểu: “Vì sao không tiếp tục? Để không cũng là để không, tiền thuê ở đó một tháng hơn mười nghìn đi?”

Từ Nghiễn Thanh ra dấu một con số, cao hơn so với Hạ Nhan, sau đó giải thích: “Anh muốn mời công ty trang trí sửa chữa một chút, giữ làm phòng cưới của chúng ta.”

Hạ Nhan: …

Với sự hiểu biết của cô về vị hôn phu của mình thì cô chắc chắn mình lại vừa chủ động nhảy vào bẫy của anh.

Chuyện khác có thể nói đùa nhưng nó liên quan đến hơn cả vạn tiền thuê, Hạ Nhan muốn thương lượng với Từ Nghiễn Thanh: “Bên kia cách nơi làm việc của chúng ta có chút xa, không thì tiếp tục cho thuê đi, chờ khi nào căn phòng kia của em được giao, thêm chút đồ dùng thì trực tiếp làm phòng cưới.”

Từ Nghiễn Thanh: “Khi nào em bàn giao phòng?”

Hạ Nhan: “Cuối năm sau, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, thông gió nửa năm thì có thể vào ở rồi.”

Từ Nghiễn Thanh yên lặng tính toán, nói cách khác, hôn lễ của anh và Hạ Nhan chí ít còn phải đợi thêm một năm rưỡi.

Đã nói đến chủ đề này thì Hạ Nhan cũng tiếp tục nói sâu hơn về nó: “Nếu tình cảm của chúng ta tất cả đều thuận lơi, đến năm ba mươi tuổi em suy nghĩ đến chuyện sinh con, đợi con sinh ra đến lúc tốt nghiệp nhà trẻ vẫn cần sáu năm nữa, trước sau cộng lại căn nhà gần khu trường học của anh có thể cho thuê khoảng mười năm nữa, sau đó cân nhắc sửa chữa cũng chưa muộn.”

Từ Nghiễn Thanh cảm khái: “Anh trai anh dùng mười năm mới cưới được vợ, thời gian giống nhau mà con trai anh đã có thể học đến tiểu học rồi.”

Hạ Nhan sửa lại: “Không phải có thể, mà là có khả năng, tất cả đều là giả thiết mà thôi.”

Từ Nghiễn Thanh dựa vào ghế làm việc, nghiêng đầu nhìn cô: “Có thể cùng em làm loại giả thuyết này anh đã thỏa mãn rồi.”

Hạ Nhan: “Thỏa mãn rồi, vậy anh có thể mang theo hợp đồng của anh đi rồi chứ?”

Từ Nghiễn Thanh cười, nhanh chóng đi, sau một lát anh bưng vào một đĩa trái cây, lại hôn một cái lên mặt vợ sắp cưới.

——

Qua Giáng Sinh chưa lâu, mùa xuân năm mới lại đến.

Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh cũng chưa công bố chuyện hai người đã đính hôn, Từ Mặc Trầm quả nhiên không tiếc lộ tin vui của em trai có quan hệ không tốt ra ngoài.

Trước năm mới, Từ Nghiễn Thanh lấy thân phận bạn trai đến nhà bà ngoại, ăn cùng với nhà Hạ Nhan một bữa cơm, sau đó giao thừa năm nay anh không cần đi làm, có thể ở nhà xum họp với bố mẹ.

Từ Mặc Trầm và Chung Ý cũng tới, hai vợ chồng đều mang đến rất nhiều quà.

Cô Mạnh cười tủm tỉm: “Trở về là được rồi, người một nhà khách khí cái gì.”

Từ Nghiễn Thanh đang chuẩn bị cơm tất niên trong bếp, mang tạp dề ra chào hỏi với chị dâu liền trở vào nhà bếp.

Cơm tất niên rất phong phú, cho nên cô Mạnh, giáo sư Từ cũng đến làm chung.

Từ Mặc Trầm mở ti vi cùng xem với Chung Ý.

Chung Ý chỉ vào phòng bếp: “Anh không đi hỗ trợ?”

Từ Mặc Trầm: “Không còn chỗ rồi.”

Anh vừa nói xong, Từ Nghiễn Thanh ôm hai củ cà rốt tới bảo anh gọt vỏ.

Từ Mặc Trầm mím môi.

Chung Ý cười.

Trước khi đi Từ Nghiễn Thanh còn cố ý dặn Chung Ý không được hỗ trợ.

Cơm tất niên đã xong, một nhà năm miệng ăn ngồi quây quần một chỗ.

Đây là lần đầu tiên Chung Ý được thưởng thức tay nghề của Từ Nghiễn Thanh, ăn một miếng liền muốn khen một lần, khen em rể không dứt lời.

Từ Nghiễn Thanh: “Đều là bị bức ép mà ra, khi còn bé ba mẹ bận bịu, chồng chị cũng sẽ không nấu cơm, em chỉ có thể tự mình làm.”

Từ Mặc Trầm liếc nhìn em trai.

Lúc Chung Ý khen Từ Nghiễn Thanh một lần nữa, Từ Mặc Trầm bỗng nhiên mở miệng, nhìn em trai nói: “Không phải em đã cầu hôn Hạ Nhan thành công rồi sao, chuẩn bị lúc nào làm đám cưới? Anh và chị dâu em đều bận rộn, nếu em muốn mời anh chị thì tốt nhất phải thông báo trước nửa năm.”

Từ Nghiễn Thanh:.

.

.

Cô Mạnh kích động, truy hỏi con trai: “Con cầu hôn lúc nào thế? Có đúng là Nhan Nhan đồng ý rồi không?”

Từ Nghiễn Thanh cũng không ngại chia sẻ tiến triển hạnh phúc của mình, giải thích: “Chuyện hồi Quốc khánh năm ngoái, chỉ là Hạ Nhan muốn chờ phòng của cô ấy sửa xong rồi mới nói đến chuyện ngày cưới nên bọn con cũng không vội nói cho hai bên gia đình.”

Cô Mạnh: “A, Nhan Nhan muốn dùng phòng của con bé làm phòng cưới sao?”

Từ Nghiễn Thanh: “Vâng, ý của cô ấy là đợi con của bọn con lên tiểu học vẫn còn sớm nên căn phòng kia của con cứ tiếp tục cho thuê trước, ở chỗ của cô ấy hai bọn con đi làm thuận tiện hơn.”

Cô Mạnh: “Như thế cũng tốt, Nhan Nhan cân nhắc thật chu toàn, không thì phòng kia của con sửa chữa sớm cũng lãng phí.”

Từ Mặc Trầm: “Chỉ sợ đêm.

.

.

Việc tốt thường hay gặp trắc trở.”

Gần sang năm mới, anh đổi thành ngữ dễ nghe hơn chút.

Cô Mạnh trừng anh: “Con ăn đồ ăn của em trai làm còn nói nhiều như vậy.”

Chung Ý ở phía dưới cũng đạp anh một cước.

Từ Mặc Trầm:.

.

.

——

Từ Nghiễn Thanh là người rất kiên nhẫn, anh trai anh có thể chờ mười năm, anh đợi thêm một hai năm nữa thì có là gì.

Bận rộn công việc, cuộc sống với Hạ Nhan đơn giản lại ngọt ngào, bất tri bất giác đã hết một năm.

Phòng của Hạ Nhan sắp được bàn giao.

Hạ Nhan dẫn Từ Nghiễn Thanh và một người chuyên nghiệp đến kiểm tra phòng.

Phòng ở không có vấn đề, giao nhận suôn sẻ, sau khi nhân viên kiểm tra rời đi, Từ Nghiễn Thanh đóng cửa lại, trong phòng tân hôn chỉ còn lại anh và Hạ Nhan.

Lúc mới vào bọn họ đã mở hết cửa ra, gió mùa đông mát lạnh thổi vào cuốn đi tất cả mùi khác thường.

Phòng ở đã được trùng tu sạch sẽ chỉ cần sắp xếp thêm đồ dùng trong nhà, đồ điện,… nhưng việc này liên quan đến phong cách trang trí, bố trí từng món đồ cũng là một công trình lớn.

“Anh muốn phong cách thế nào?” Hạ Nhan hỏi ý kiến của Từ Nghiễn Thanh.

Từ Nghiễn Thanh ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Đây là nhà em, em làm chủ, anh chỉ là người ngoài.”

Hạ Nhan:.

.

.

Cô chỉ về phía cửa phòng: “Người ngoài, anh có thể đi rồi.”

Từ Nghiễn Thanh đẩy cô vào tường trên hành lang.

Hạ Nhan ngẩn đầu nhìn anh.

Từ Nghiễn Thanh hỏi: “Anh muốn phong cách nào em liền trang trí phong cách đó sao?”

Hạ Nhan nghĩ đến những món đồ anh mua trong phòng 1601, gật gật đầu: “Em tin tưởng ánh mắt và gu thẩm mỹ của anh.”

Cô là ngưởi rất dễ thích ứng, gặp sao ở vậy, mà tất cả mọi thứ của Từ Nghiễn Thanh đều cho cô một loại ấm ám của gia đình, bất kể là phòng thuê 1601 kia hay là căn phòng mới này, giao cho Từ Nghiễn Thanh trang trí Hạ Nhan đều yên tâm, lại chờ mong kết quả cuối cùng của anh mang đến cho cô.

Từ Nghiễn Thanh nâng tay cô lên hôn một cái, chân thành nói: “Anh rất sẵn lòng giúp em trang trí phòng ở, chỉ là phần trang trí liên quan đến nhiều chi tiết khác nhau, kể cả chất liệu và giá cả, lỡ như có khâu nào em không hài lòng bắt anh bồi thường thì anh không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Hạ Nhan nhíu mày: “Anh muốn ký hợp đồng miễn trách nhiệm sao?”

Từ Nghiễn Thanh: “Không cần phiền toái như vậy, chúng ta đến cục dân chính lĩnh cái chứng, trở thành người một nhà thì tranh chấp gì cũng không cần sợ nữa.”

Hạ Nhan:.

.

.

Cô biết ngay mà, chiêu trò của anh nhiều vô kể.

Hạ Nhan rủ mi dường như đang suy nghĩ.

Từ Nghiễn Thanh bắt đầu hôn cô, cứ hôn hai cái lại dụ dỗ một câu: “Đăng ký kết hôn thì trên pháp luật anh chính là người của em rồi, em có thể cùng hưởng tất cả các ưu điểm và tài nghệ của anh miễn phí.”

Hạ Nhan: “Vậy anh nói thử xem anh có ưu điểm gì?”

Từ Nghiễn Thanh tới gần tai cô: “Cái gì của anh cũng dài.”

Hạ Nhan véo lưng anh một cái.

Cân nhắc đến chuyện cô đúng là cần đến năng khiếu trang trí của anh, lại rất hài lòng với những ưu điểm khác nữa, buổi chiều, Hạ Nhan lấy hộ khẩu và thẻ căn cước cùng Từ Nghiễn Thanh đến cục dân chính.

Rõ ràng đây là một quá trình rất quan trọng trong cuộc đời, nhưng thủ tục rất đơn giản, chỉ trong vài phút, hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ đã được gửi đến cho họ.

Nhà gái Hạ Nhan, nhà trai Từ Nghiễn Thanh, từ đây kết làm vợ chồng hợp pháp nước cộng hoà nhân dân Trung Quốc.

Còn chưa ra khỏi cục dân chính Từ Nghiễn Thanh đã không chờ kịp hỏi Hạ Nhan có thể đăng lên vòng bạn bè hay không.

Hạ Nhan: “Em nghi ngờ anh đăng ký kết hôn với em chính là để đăng vòng bạn bè.”

Từ Nghiễn Thanh: “Anh kết hôn với em là vì để có thể danh chính ngôn thuận trang trí phòng ở giúp em, đăng vòng bạn bè là để chia sẻ niềm vui với bạn bè, thuận tiện vả mặt những người từng ghen ghét, không coi trọng anh.”

Hạ Nhan nói không lại anh.

Từ Nghiễn Thanh đem hai tấm giấy hôn thú đặt chung một chỗ, chụp ảnh, đăng lên.

Hạ Nhan suy nghĩ một chút, cũng chụp một tấm, thay vì để nhà họ Từ nhận được tin từ người khác lại hỏi cô thì tốt hơn hết là cô nên thẳng thắng một chút.

Vừa đăng vòng bạn bè hai người liền bắt đầu nghe điện thoại.

Hạ Nhan cố ý cách xa Từ Nghiễn Thanh một chút, tránh cho hai bên nghe được tiếng của nhau.

Trong tất cả tin nhắn chúc mừng Hạ Nhan nhận được tin nhắn của Lâm Văn Nhạn: Chúc mừng hoa khôi của lớp, là bác sĩ Từ lúc trước sao?

Hạ Nhan: Phải, chính là anh ấy.

Lâm Văn Nhạn: Đã định ngày cưới chưa? Đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho bọn tôi nha.

Hạ Nhan: Nhất định nhất định.

Quan hệ của cô và Lâm Văn Nhạn không thân thiết, chỉ trò chuyện qua Wechat, giao tình của chồng Lâm Văn Nhạn và Từ Nghiễn Thanh sâu hơn một chút nên trực tiếp gọi đến: “Lão Từ cuối cùng cậu cũng kết hôn, thế nào, vợ cậu vẫn là vị đại mỹ nữ cửa hàng 4S kia sao?”

Từ Nghiễn Thanh: “Đúng vậy, cô ấy tên Hạ Nhan.”

Tào Cường: “Lợi hại lợi hại, lúc nào làm đám cưới?”

Từ Nghiễn Thanh: “Nhanh thôi, quyết định ngày xong sẽ báo cho cậu.”

Gọi điện xong, Hạ Nhan đến hỏi anh: “Tào Cường? Không phải anh nói hai người không liên lạc nữa sao?”

Từ Nghiễn Thanh nói: “Là anh không chủ động liên hệ với cậu ấy, cậu ấy vẫn ngẫu nhiên gọi điện cho anh.”

Hạ Nhan: “Anh định mời anh ta đến đám cưới thật sao?”

Từ Nghiễn Thanh cẩn thận trưng cầu ý kiến của cô: “Có thể chứ?”

Hạ Nhan tươi cười xán lạn: “Đương nhiên có thể, thế nào cũng phải thu lại bao lì xì của chúng ta đã đưa đi.”