Nước Đại An, nằm ở phía Đông Nam bộ của nước Thải Quang, là một nước lớn gấp hơn bảy lần nước Thải Quang.
Mắt Hàn Lẫm nhìn bầu trời đêm đen nhánh, một mặt điều khiển linh hạc phi hành, một mặt lãnh đạm nói: “Người bạn kia của ta là cửu lão Tiên Minh đứng đầu.”
“Cửu lão Tiên Minh sao?” Vương Tiểu Bàn hiểu biết còn rất ít với giới Tu chân, bình thường đều là hỏi gì cũng không biết.
Hàn Lẫm giải thích nói: “Giới tiên Tu chân, Phật, ma, quỷ, yêu đều là minh (có chữ “minh” ở sau), trong đó dưới tiên minh lại phân thành bảy tông và mười ba phái, Tuyết Thiên Tông của chúng ta chính là tiên minh đứng đầu trong bảy tông.”
“Ồ ồ!” Vương Tiểu Bàn nghe rất hưng phấn, y thử nghĩ, cảm thấy kỳ lạ mà truy hỏi: “Nhưng mà nghĩa phụ của ta nói với ta, nước Thải Quang của chúng ta chỉ có bốn tiên tông lớn mà.”
“Nghĩa phụ ngươi vốn là người phàm, khái niệm dạy ngươi từ lúc bắt đầu đã sai rồi, giới Tu chân là một tồn tại siêu việt cao hơn cả biên giới quốc gia, giới Phàm Nhân thay đổi triều đại rất nhanh, nhưng tông môn của giới Tu chân có nguồn gốc từ xa xưa, dòng chảy dài, thế nên cũng không phải nước Thải Quang có bốn tiên tông lớn, mà là bốn tông đó của chúng ta nằm ở trong nước Thải Quang của giới Phàm Nhân.” Hàn Lẫm sửa đúng quan niệm sai lầm cho Vương Tiểu Bàn, sau đó chỉ bảo hắn: “Ngươi lại cẩn thận xem bản đồ kia đi!”
Vương Tiểu Bàn nghe lời xem bản đồ trong đầu, vừa nhìn một cái, quả thực phát hiện ra điểm kỳ quặc, thì ra bản đồ Hàn Lẫm cho y không chỉ có biên giới phân chia bằng đường màu xanh, còn có một thế lực tu chân phân chia bằng đường màu hồng, ở phía bắc bộ của nước Thải Quang trên bản đồ, xác thật hắn đã được Lý đạo nhân giảng về sự phân chia của bốn tông lớn rồi, hơn nữa, một nửa Hướng Linh Tông phía tây vẫn nằm trong nước Thải Quang, một nửa kia nằm trong một nước nhỏ, không chỉ có thế, dưới tên của tông còn đặt một chữ Phật.
“Hướng Linh Tông là Phật minh sao?” Đại khái là Vương Tiểu Bàn xem hiểu bản đồ này.
“Ừ, nước Thải Quang chủ yếu là thế lực tiên minh của chúng ta, Phật minh chiếm một ít.” Dù sao thì Hàn Lẫm cũng không có việc gì, bèn tiếp tục dạy Vương Tiểu Bàn cái gì cũng đều không hiểu này: “Quan hệ của Tiên minh chúng ta với Phật minh không tệ, cả lục địa bị hai minh của chúng ta chiếm hơn một nửa, vùng hoang dã tây bộ chủ yếu là địa bàn của ma tu và quỷ tu, thung lũng rừng rậm nam bộ là địa bàn của yêu tu, khu vực trung tâm thung lũng đó là Vạn Yêu Cốc tiếng tăm lẫy lừng.”
“Địa bàn của Yêu tu nhỏ thật đấy.” Những liên minh khác đều chiếm nhiều quốc gia, nhưng địa bàn của yêu tu chỉ có một nước lớn như vậy.
“Còn có vùng trên biển này.”
“Hơn nữa biển lại quá lớn rồi.”
“Phần lớn Hải đảo cũng là của chúng ta, hơn nữa, hải yêu sẽ không dễ dàng lên bờ.”
Hàn Lẫm ôm hồn thể của Vương Tiểu Bàn, cho hắn dự “khóa học Địa lý” hai canh giờ, cuối cùng, hỏi Vương Tiểu Bàn có nhớ kỹ đường đi không, Vương Tiểu Bàn ha ha cười gượng, yếu ớt nói “không nhớ”, bị Hàn Lẫm lạnh mặt vỗ đầu, thành thành thật thật bắt đầu nhớ đường đi.
Trời tờ mờ sáng, biển mây cuồn cuộn, Vương Tiểu Bàn dựa vào lòng Hàn Lẫm thấy được cảnh tượng chấn động nhất cuộc đời này, mặt trời màu vỏ quýt kia đốt đỏ biển mây ở chân trời, chậm rãi nhô lên từ dưới đám mây, trời xanh, mây đỏ, mặt trời ấm áp, xen lẫn thành một bức tranh đẹp nhất.
Thân thể bay bổng đột nhiên cảm nhận được trọng lực, chờ Vương Tiểu Bàn phục hồi lại tinh thần thì hồn phách của hắn đã trở về cơ thể, cái đệm vốn dĩ nóng nóng ấm áp biến thành l*иg ngực dày rộng cứng rắn, lạnh băng.
Gió lạnh trên bầu trời thổi tán loạn mái tóc dài màu đen của Vương Tiểu Bàn, hắn ngửa đầu ra sau, chỉ thấy mặt Hàn Lẫm không cảm xúc, mắt nhìn phía trước, khuôn mặt anh tuấn màu trong suốt, có một ngôi sao lóe sáng đúng lúc nằm ở vị trí mắt trái của hắn, dường như duỗi tay là có thể lấy được.
Vương Tiểu Bàn thật sự duỗi tay ra lấy ngôi sao kia, kết quả là chọc vào mắt Hàn Lẫm…
Hàn Lẫm cụp mắt, không có phản ứng gì, nhưng Vương Tiểu Bàn vẫn vô cùng căng thẳng mà giải thích: “Vừa nãy trong mắt sư tôn có một ngôi sao.”
Hàn Lẫm nhìn chằm chằm Vương Tiểu Bàn một lát, sau đó đầu ngón tay xuyên qua băng gạc sờ lên mắt trái Vương Tiểu Bàn: “Ngược lại, trong mắt ngươi có linh hồn của ta.”
Tim gan Vương Tiểu Bàn đập một cái, không hiểu sao đỏ mặt, Hàn Lẫm duỗi tay áp vào đầu hắn, bình tĩnh nói: “Ngồi hẳn hoi, nếu ngã xuống thì bản tôn sẽ mặc kệ ngươi!”
Hàn Lẫm dứt lời, tay lại vòng qua eo Vương Tiểu Bàn.
“Ừm.” Vương Tiểu Bàn ngồi thẳng, dựa theo bản đồ trong đầu cẩn thận phân biệt núi non phía dưới để xác định đường đi, sau đó sử dụng linh hạc bay về hướng một ngọn núi lớn của nước Đại An.
…
Nổi tiếng gần xa vì có rất nhiều chim dữ mãnh thú, hiếm khi có người nào dám thâm nhập vào núi Thiên Trọng của nước Đại An, nghe đồn, sâu trong núi có vùng đất của tiên gia, từng có thợ săn nhìn thấy tiên nhân đứng trên đỉnh đầu của một con rắn lớn bay nhanh trong rừng, còn có người lạc đường ở trong núi, đi lại vòng vèo nhìn thấy đình đài lầu các nguy nga lộng lẫy, giống hệt thế giới thần tiên, những tin đồn này đã phủ lên một lớp sắc thái thần bí cho núi rừng nguy hiểm này.
Gần núi Thiên Trọng có một thôn xóm nhỏ, mọi nhà giăng đèn kết hoa chúc mừng năm mới, một bé gái tám tuổi vào phòng bếp lấy điểm tâm cho thân thích tới thăm ăn, lại nhìn thấy một thiếu niên mặc áo dài trắng đang trộm bánh bao thịt trong l*иg hấp của nhà mình.
Thiếu niên kia ước chừng 11-12 tuổi, dáng người hơi béo, hai má mượt mà, trên khuôn mặt đáng yêu quấn băng vải trắng, hình như mắt trái bị thương, mà người hắn mặc một bộ áo dài trắng, loại vải lộ ra ánh sáng lấp lánh rất nhỏ, vừa nhìn đã biết là nguyên liệu cao cấp nhất, hông treo lệnh bài màu trắng bạc dường như rất quý, chân đi một chiếc giày bó thêu bằng chỉ bạc, nhìn dáng vẻ rất là đường đường, phong độ nhẹ nhàng.
Bé gái đứng ở cửa, thiếu niên kia thấy mình bị phát hiện, người hắn run rẩy giống như một con mèo bị hoảng sợ, sau đó nhanh tay nhanh chân cầm một cái bánh bao trong l*иg hấp ngậm vào trong miệng, mỗi tay lại cầm một cái, xoay người lưu loát, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Trong viện truyền đến một tiếng hạc kêu, bé gái ngây ngốc đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy một con tiên hạc rất lớn chở thiếu niên bay lên trời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã biến mất không thấy.
“Thúy Hoa, nhìn cái gì đấy?” Mẹ của bé gái thấy bé gái đã lâu không lấy điểm tâm ra ngoài, bèn vào phòng bếp tự mình lấy, lại nhìn thấy trên bàn để mấy quả táo dại có vẻ rất đẹp.
“Mấy quả táo này từ đâu ra vậy?” Thiếu phụ kia hỏi nữ oa.
*Thiếu phụ: Phụ nữ đã có chồng
“Một ca ca cưỡi hạc trắng cho!” Bé gái nhảy chân sáo đi qua, cầm lấy một quả táo đỏ cắn một miếng.
Ngọt quá.
Trên đám mây, Vương Tiểu Bàn ăn bánh bao thịt, nước mắt lưng tròng.
Người khác đang đón Tết Âm Lịch, y lại chỉ có ba cái bánh bao để ăn.
Bay từ Tuyết Thiên Tông nằm ở đầu phía bắc nước Thải Quang đến núi Thiên Trọng của nước Đại An này ước chừng tốn của bọn họ tám ngày, mà kỳ nghỉ tông môn cho y chỉ có mười lăm ngày, thế nên Vương Tiểu Bàn đã hết hi vọng về nhà ăn tết, mấy ngày nay cũng vẫn luôn trong trạng thái ai oán, hờn dỗi Hàn Lẫm.
“Còn nửa ngày nữa sẽ đến phố Thiên Trọng.” Hàn Lẫm đứng ở trên đầu linh hạc, qua mấy ngày phi hành, Vương Tiểu Bàn đã có thể khống chế linh hạc rất ổn, không cần y tiếp tục làm đệm dựa cho hắn nữa.
Phố Thiên Trọng này chịu sự quản lý của Ngự Linh Tông, chợ lớn này giao dịch linh thú nổi tiếng giới Tu chân.
Vương Tiểu Bàn gặm bánh bao không nói lời nào, vừa rồi, lúc y vào trong thôn trộm bánh bao, nhìn thấy những thôn dân đó đang ăn tết, kích động đến nỗi nhớ nhà của y, cũng nghĩ đến gần một năm rồi y không gặp cha mẹ, thế nên, cho dù phải tới nơi cần đến, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khổ sở như cũ.
Hàn Lẫm thấy dáng vẻ buồn bực đó của Vương Tiểu Bàn, y cũng không hề để ý nhiều, mà phóng thần thức ra ngoài, tìm hiểu tình huống mấy trăm dặm xung quanh.
Cảm nhận được hai loại hơi thở từ xa, là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, thấy đích đến của bọn họ cũng là phố Thiên Trọng, đoán chừng hơn mười phút nữa Vương Tiểu Bàn sẽ gặp phải bọn họ.
Hàn Lẫm không hề chỉ thị Vương Tiểu Bàn tránh né, Vương Tiểu Bàn cùng lắm mới có tu vi kỳ Luyện Khí tầng ba, tại giới Tu chân này chính là sự tồn tại giống như con kiến, sẽ không ai để ý đến hắn.
Quả nhiên, hơn mười phút sau, hai nam tu sĩ ngự kiếm bay tới, bọn họ nhìn Vương Tiểu Bàn cưỡi linh hạc chậm rì rì phi hành trên mây, truyền âm vài câu, bèn lướt qua đỉnh đầu Vương Tiểu Bàn.
“Nhìn trang phục kia hình như là đệ tử của Tuyết Thiên Tông.”
“Tuyết Thiên Tông ở cực bắc, sao một đệ tử kỳ Luyện Khí tầng ba lại chạy đến Ngự Linh Tông này của chúng ta?”
“Có lẽ là đi theo trưởng bối tới, Lôi Linh Căn đấy, sắp tới không phải phố Thiên Trọng của chúng ta muốn bán đấu giá một con sói con tia chớp sao?”
“Đúng rồi, sói con tia chớp chính là linh thú mà tu sĩ lôi linh căn chọn đầu tiên.”
Thần thức của Hàn Lẫm mạnh mẽ, nghe rành mạch cuộc đối thoại của hai tu sĩ Trúc Cơ kia, vì thế suy nghĩ trong lòng.
Sói tia chớp, linh thú cấp cao, cơ thể trưởng thành tương đương với tu sĩ kỳ Kết Đan, cấp bậc miễn cưỡng có thể vào mắt y, khá hiếm thấy chính là thuộc tính thích hợp với Vương Tiểu Bàn.
Nhưng hiện tại Vương Tiểu Bàn mới ở kỳ Luyện Khí tầng ba, cho hắn linh thú được không nhỉ? Với tính cách trẻ con của hắn, đoán chừng sẽ bị phân tán không ít lực chú ý, nếu để hắn nảy ra suy nghĩ dù sao cũng đã có linh thú cấp cao bảo vệ, không cần phải tu luyện khắc khổ thì sẽ không tốt.
Thôi, đợi hắn lớn thêm một chút đi, huống hồ nuôi linh thú rất tốn tiền, nuôi bằng linh hoàn (dạng như thuốc viên bằng linh lực) và túi linh thú cũng không tiện.
Vì thế Hàn Lẫm ném việc này ra sau đầu.
Sau khi hai người đến gần phố Thiên Trọng, tu sĩ Vương Tiểu Bàn gặp càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có tu sĩ kỳ Kết Đan lướt qua người Vương Tiểu Bàn, bởi vì tư chất Lôi Linh Căn của hắn mà liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.
Tu sĩ kỳ Kết Đan kia chỉ tùy ý nhìn chút, nhưng cái liếc mắt kia ẩn chứa uy áp lớn mạnh khiến cả người Vương Tiểu Bàn không thoải mái, bèn mắng to ở trong lòng, rõ ràng có thể thu liễm hơi thở, lại cố tình muốn khoe khoang tu vi.
Gần đến chập tối, cuối cùng, Vương Tiểu Bàn cũng cưỡi linh hạc tới phố Thiên Trọng, đó là một cái chợ thành lập ở sâu trong cốc, bên ngoài có hoa văn bát quái, càng tới gần trung tâm bát quái, nhà càng khí thế, hiển nhiên cấp bậc cửa hàng cũng càng cao, nhưng nếu nói về số lượng người thực tế, ngược lại, giữa phố mới là náo nhiệt nhất.
Chợ có lệnh cấm bay, ngoài tu sĩ kỳ Nguyên Anh đủ mạnh, có thể tùy ý bay trên không trong chợ, những người còn lại đều ngoan ngoãn ở bay xuống bên ngoài chợ, đi vào từ cửa.
Vương Tiểu Bàn cầm linh hạc vừa hưng phấn vừa thấp thỏm đi vào chợ, nhìn đông nhìn tây dọc theo đường đi, phố Thiên Trọng này không hổ danh là chợ mua bán linh thú nổi tiếng, một nửa cửa hàng trên đường phố đều bán đồ liên quan đến linh thú, mà cứ mười tu sĩ trên đường thì có ba người có linh thú, còn như là thuê hay là tự mình có, vậy thì không biết.
Đây cũng là linh thú à? Vương Tiểu Bàn nhìn chằm chằm một người đá nhỏ cao như chiếc ghế đẩu, người đá nhỏ tròn vo rất đáng yêu, bước chân ngắn nhỏ kêu kẽo kẹt đi theo sau một tu sĩ kỳ Trúc Cơ.
Muốn có người đá chơi đinh này… không hiểu sao, Vương Tiểu Bàn lại có ấn tượng tốt, cũng không có sức chống cự nhất với những thứ tròn vo, bởi vì quá muốn có, thế nên không nhịn được cắn móng tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Lẫm bên cạnh, con ngươi lóe sáng.
“Nhìn bản tôn cũng vô dụng.” Mặt Hàn Lẫm không có cảm xúc bay về phía trước: “Theo kịp!”
“Ừm.” Vương Tiểu Bàn dắt linh hạc, thành thành thật thật đi theo Hàn Lẫm, nhưng cứ ba bước lại quay đầu một lần, tận đến khi người đá chơi đinh đi theo chủ nhân nó vào một trong tiệm bán bùa, y mới lưu luyến không nỡ mà nghiêm túc đi đường.
Hàn Lẫm dẫn Vương Tiểu Bàn thẳng tới trung tâm chợ, có một tòa tháp cao chín tầng, đám tu sĩ ra vào nơi này đều có vẻ rất giỏi, dù sao thì Vương Tiểu Bàn kỳ Luyện Khí tầng ba không nhìn được tu vi của bọn họ.
Trên thực tế, sau khi tiến vào cái chợ này, Vương Tiểu Bàn vẫn chưa gặp được người có tu vi thấp hơn y.
Hàn Lẫm bay về hướng cửa tháp cao, Vương Tiểu Bàn lại dắt linh hạc béo tốt mập mạp không dám đi vào, không tự tin, trong lòng trống rỗng, không dám nghĩ mình đi vào sẽ lọt vào cái nhìn chăm chú của bao nhiêu nhân vật lớn.
Một tu sĩ kỳ Kết Đan tùy ý liếc nhìn y một cái, y đã suýt chút nữa quỳ xuống, nếu mười mấy tu sĩ kỳ Kết Đan đều đồng thời nhìn y thì sẽ như thế nào?
Khéo y phải bò đi mất!