Sư Tôn Lệ Quỷ

Chương 16: Lâm Tích Duyên - Tu sĩ Nguyên Anh

Mắt Hàn Lẫm lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Bàn đứng lặng im ở đầu đường không dám tiến vào Thiên Trọng các, không khỏi hơi tức giận.

“Là đệ tử của bản tôn, sao có thể nhát gan như thế?” Hàn Lẫm lạnh giọng trách Vương Tiểu Bàn: “Vào đi! Đừng có lề mà lề mề nữa!”

“Nhưng mà…” Vương Tiểu Bàn vẫn do dự, y có thể cảm nhận được bên trong có rất nhiều hơi thở lớn mạnh.

“Ba, hai…”

Vương Tiểu Bàn không đợi Hàn Lẫm đếm xong đã cam chịu số phận dắt linh hạc đi vào trong Thiên Trọng các đèn đuốc huy hoàng kia, lần trước y ngủ nướng, Hàn Lẫm đếm ngược ba tiếng y cũng không dậy, kết quả là bị Hàn Lẫm xốc chăn ném xuống từ trên giường, hơn nữa còn quỳ cả một ngày, phạt quỳ cũng thôi đi, hôm đó, lệ quỷ còn phạt y vừa quỳ vừa tu luyện.

Chuyện như vậy từng xảy ra rất nhiều lần, thế nên bây giờ chỉ cần mặt Hàn Lẫm lạnh lùng bắt đầu đếm ngược, dù Vương Tiểu Bàn không muốn cũng phải làm theo sự sai bảo của hắn.

Đúng như Vương Tiểu Bàn dự đoán, y vừa đi vào Thiên Trọng các này đã lập tức có không ít tầm mắt và thần thức rơi xuống trên người mình, cảm giác đó giống như bị rất nhiều mãnh thú nhìn thẳng làm lưng Vương Tiểu Bàn phát lạnh, dường như cả người và lưng đang treo một ngọn núi lớn, đi một bước cũng phải tốn rất nhiều sức lực của y.

Dường như nhận thấy được y không ổn, vài tu sĩ lập tức thu thần thức về, theo đó Vương Tiểu Bàn cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút.

Một tu sĩ nữ hơn hai mươi tuổi đi về phía Vương Tiểu Bàn, nhìn trang phục hẳn là nhân viên của cửa hàng.

“Người bạn nhỏ à, có phải ngươi đến nhầm chỗ rồi không?” Tu sĩ nữ cười thân thiết với Vương Tiểu Bàn.

“Ờm, không nhầm…” Vương Tiểu Bàn cúi đầu bất an trả lời, thân thể cứng đờ.

“Nói với nàng ta, ngươi tìm Lâm Tích Duyên.” Hàn Lẫm bay ở bên cạnh Vương Tiểu Bàn, hai con ngươi màu hổ phách nhạy bén đánh giá người xung quanh, tuy không cảm thấy có thể tìm được người có được mắt quỷ ở chỗ này, nhưng vẫn nên cẩn thận một mực quan sát.

Vương Tiểu Bàn dựa theo Hàn Lẫm, nói với tu sĩ nữ kia: “Ta tìm trưởng lão Lâm Tích Duyên.”

Một đám tu sĩ trên gác mái nghe thấy vậy đều sửng sốt, Lâm Tích Duyên này chính là nhân vật khó lường, trưởng lão mới vào Ngự Linh Tông hơn hai trăm năm trước, tuy tu vi chỉ là sơ kỳ Nguyên Anh, nhưng lại tinh thông thuật luyện khí, là luyện khí sư cấp cao nhất ở giới Tu chân hiện giờ, cũng bởi vậy nên làm ăn rất tốt tại hai Minh tiên - phật, thậm chí bước lên làm Cửu lão tiên minh hàng đầu, khiến không ít lão già kỳ Nguyên Anh tức giận đến mức ngứa răng.

Không còn cách nào, ai bảo người ta rèn ra được Bán Tiên Khí, trên tay còn có nhiều vô kể linh bảo lợi hại, lại xuất thân từ Ngự Linh Tông, lấy ra một loạt các loại linh thú, thế nên nếu nói về bản lĩnh đánh 1vs1, ngay cả tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh hắn cũng có thể đọ sức một trận.

Tu sĩ nữ kia nghe thấy Vương Tiểu Bàn muốn tìm Lâm Tích Duyên, nụ cười trên mặt nàng ta trở nên hơi cổ quái, nhưng vẫn thân thiết hỏi Vương Tiểu Bàn: “Người bạn nhỏ tìm Lâm trưởng lão có chuyện gì?”

Giới Tu chân đều biết Lâm Tích Duyên trấn giữ phố Thiên Trọng, tầng cao nhất tại Thiên Trọng các là nơi ở riêng của hắn.

Vương Tiểu Bàn cúi đầu, lặng lẽ nhìn lén Hàn Lẫm.

Hàn Lẫm lạnh lùng nói: “Nói là thay sư tôn ngươi tới truyền lời.”

Hàn Lẫm nói xong phát giác không ổn, lập tức sửa miệng: “Nói là “sư phụ”, đừng nói “sư tôn”.”

Chỉ có tu sĩ kỳ Hóa Thần mới có tư cách được xưng là “Tôn thượng”, nếu Vương Tiểu Bàn ngang nhiên gọi y là “sư tôn”, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Vương Tiểu Bàn ngoan ngoãn nói: “Sư phụ ta bảo ta tới truyền lời.”

“Truyền lời gì?”

“Băng phách hộ hồn châu.”

“Băng phách hộ hồn châu?”

Vương Tiểu Bàn thấp thỏm bất an dựa theo Hàn Lẫm nói: “Sau khi Lâm trưởng lão nghe thấy tự nhiên sẽ hiểu.”

Tuy tu sĩ nữ kia cảm thấy việc này cổ quái, nhưng thấy Vương Tiểu Bàn là lôi linh căn hiếm thấy, nghĩ thể nào sư phụ hắn cũng là tu sĩ kỳ Kết Đan, vì thế lấy ra một lá bùa truyền lời cho Lâm Tích Duyên, vốn tưởng rằng Lâm trưởng lão không thể nào gặp tu sĩ nhỏ này, không ngờ rằng, sau một lát, một người thanh niên mặc áo dài màu xanh sẫm đã xuất hiện ở gác mái tầng một.

Thanh niên nhìn khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ hơn mức trung bình, khí chất văn nhã, vóc người rõ là gầy ốm và yếu ớt, thuộc kiểu bất chợt nhìn thấy cũng ổn, nhưng càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Ở gác mái tầng một, tu sĩ nhìn thấy thanh niên này đều kinh hãi, không ngờ, Lâm Tích Duyên đường đường là cửu lão tiên minh hàng đầu, thế mà sẽ tự mình xuống dưới gặp tu sĩ nhỏ này.

“Lâm lão!” Tu sĩ nữ kia cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lâm Tích Duyên lộ ra mến mộ và tôn sùng.

Vương Tiểu Bàn ngẩng đầu nhìn Lâm Tích Duyên trước mặt, hơi ngơ ngác, không ngờ người gọi là Lâm lão thế mà lại là một thanh niên nhìn vô cùng văn nhược như thế này, kém khá xa hình tượng một người mạnh mẽ cao ngạo, đôi tay chắp ở sau lưng như trong tưởng tượng của y.

“Ngươi đừng thấy hắn lớn lên trông như vậy, chính là một tay già đời heo ăn thịt hổ đấy.” Hàn Lẫm nhắc nhở Vương Tiểu Bàn, thời trẻ y cũng từng ăn thiệt từ người này.

Vương Tiểu Bàn phục hồi lại tinh thần, bởi vì Lâm Tích Duyên thu liễm hơi thở trên người, thoạt nhìn cứ như một người thường, thế nên y có thể đối mặt với hắn rất nhẹ nhàng.

Lâm Tích Duyên còn đang đánh giá Vương Tiểu Bàn, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn tròn của Vương Tiểu Bàn một lát, sau đó cong môi cười, duỗi tay đặt trên vai Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn chỉ cảm thấy đầu choáng một cái, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên xảy ra biến hóa, đợi kịp phản ứng lại thì y đã đứng ở trong một khe núi có ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.

Dịch chuyển thần thông như vậy khiến Vương Tiểu Bàn bị dọa sợ rồi, dưới cơn hoảng loạn vội vàng ôm lấy Hàn Lẫm bên cạnh, hai tay quấn chặt lấy eo hắn, dùng chuyện này để tìm kiếm cảm giác an toàn, căn bản đã quên xung quanh còn có người khác, mà người ngoài nhìn dáng vẻ này của y giống như là ôm lấy một đám không khí.

Khuôn mặt Hàn Lẫm âm trầm, đẩy Vương Tiểu Bàn ra, hắn nhìn về phía thanh niên gầy ốm đứng trước hai người, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Tích Duyên thẹn thùng nhìn bọn họ, cười nói một câu:

“Tình cảm của hai cha con các ngươi thật tốt!”

Lời dịch giả: Các bạn nhớ tên của "Lâm Tích Duyên" nhé! :))