Sư Tôn Lệ Quỷ

Chương 14: Đi đến nước Đại An

Đôi mắt Hàn Lẫm lạnh lùng nhìn Điền Tử Hiên quỳ gối trước người hắn, không chút do dự nói với Vương Tiểu Bàn: “Nói với hắn, bản tôn từ chối!”

[ Tại sao?! ] Vương Tiểu Bàn hỏi Hàn Lẫm ở trong lòng, ngược lại, y vô cùng hy vọng Hàn Lẫm có thể nhận Điền Tử Hiên, [ Điền sư huynh là tư chất Song linh căn, tuy rằng kém Dị Linh Căn của ta một chút, nhưng hắn có thể chịu khổ cực hơn nhiều so với ta! ]

“Ngươi ngược lại cũng biết tự mình hiểu lấy!” Hàn Lẫm hừ lạnh một tiếng.

[ Vậy cứ nhận hắn nha! ] Vương Tiểu Bàn nắm tay Hàn Lẫm, lần đầu tiên làm nũng với lệ quỷ này.

Hàn Lẫm híp mắt nhìn Vương Tiểu Bàn, đưa trẻ sắp tròn mười một tuổi kia đang mở to đôi mắt ngập nước nhìn y, mặt tràn đầy cầu xin, y thấy Hàn Lẫm lâm vào trầm mặc, bèn cảm thấy việc này có thể được, vì thế sửa nắm tay thành ôm, hai cánh tay vẫn còn lộ ra không ít thịt non vòng lấy eo Hàn Lẫm.

Hồn thể của Hàn Lẫm trực tiếp xuyên qua quần áo Vương Tiểu Bàn, hai thân thể một nóng một lạnh thân mật chạm vào nhau, da thịt cọ xát khiến cho Hàn Lẫm và Vương Tiểu Bàn đều cảm thấy kỳ quặc.

Thân thể sư tôn cứng quá. Vương Tiểu Bàn vuốt cơ bụng rắn chắc của Hàn Lẫm, nhưng mà mới sờ hai cái đã bị Hàn Lẫm đẩy ra.

“Bé trai không được làm nũng!” Hàn Lẫm có chút nghiêm khắc trách móc Vương Tiểu Bàn, thân thể Vương Tiểu Bàn cứng đờ, vừa không vui lại sợ sệt cúi đầu xuống, chỉ nghe Hàn Lẫm lạnh giọng nói: “Bản tôn sẽ không nhận hắn làm đồ đệ, phiền phức, bẩn thỉu!”

Điền Tử Hiên đã từng làm nam sủng, hiện tại còn duy trì mối quan hệ đáng bị khinh thường với Hàn Hành Thiện, cho dù là tự nguyện hay là bị bắt, y đều không muốn để hắn ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của Vương Tiểu Bàn, từ đó ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn.

Bẩn thỉu? Vương Tiểu Bàn không hiểu lắm, Hàn Lẫm ngại phiền phức còn có thể giải thích được, vậy bẩn thỉu là có ý gì?

Khóe mắt liếc nhìn Điền Tử Hiên quỳ trên mặt đất đang thấp thỏm bất an nhìn mình, Vương Tiểu Bàn lại nhìn mắt vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Lẫm, y gãi gãi đầu, xin lỗi Điền Tử Hiên, nói: “Cái đó… Điền sư huynh, sư tôn nói… ừm… Hắn nói ngươi không có mắt quỷ, không nhìn được hắn, thế nên không tiện nhận ngươi!”

Vương Tiểu Bàn nói uyển chuyển.

Điền Tử Hiên nghe vậy, vẻ mặt mất mát, nhưng y lại không cam lòng từ bỏ như vậy, đó chính là Tuyết tôn! Tu sĩ kỳ Hóa Thần duy nhất của nước Thải Quang trong một ngàn năm nay! Cơ hội vô cùng khó có được! Cho nên y truy hỏi Vương Tiểu Bàn đến cùng: “Vậy làm sao mới có thể có được mắt quỷ?”

“Ta vừa sinh ra đã không còn thở nữa, được nghĩa phụ ta dùng thuốc tiên cứu sống, sư tôn nói hồn phách của ta đã từng tiến vào Quỷ giới cho nên mới có được mắt quỷ bẩm sinh, nếu ngày sau muốn mở mắt quỷ thì phải học pháp thuật quỷ tu, nhưng đó là ma đạo!” Vương Tiểu Bàn nói.

“Như vậy à…” Điền Tử Hiên thất vọng ngồi quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, bởi vì cảm thấy có lỗi cho nên Vương Tiểu Bàn đứng ở một bên yên lặng không nói gì, phải mất một lúc sau Điền Tử Hiên mới từ trên mặt đất đứng lên, lấy ra 30 khối linh thạch hạ phẩm trong túi trữ vật của mình.

“Cho đó!” Điền Tử Hiên ra hiệu Vương Tiểu Bàn mở túi trữ vật ra.

“Cảm ơn sư huynh!” Vương Tiểu Bàn thu những linh thạch đó vào túi trữ vật của mình, sau đó cảm kích ôm quyền về phái Điền Tử Hiên.

Tuy rằng trong lòng rất băn khoăn, nhưng Vương Tiểu Bàn vẫn cầm linh thạch rời đi, Tết Âm Lịch sắp tới rồi, nếu y lại không chạy về nhà thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều ngày.

“Sư tôn, ngồi xe ngựa mất hai tháng, vậy ngồi linh cầm về nhà ta thì mất bao lâu?” Vương Tiểu Bàn lấy tấm phù triện Hàn Hành Thiện đưa cho y ra, từ giữa xé xuống một lá kẹp ở trong tay, miệng niệm ra chú ngữ của pháp thuật hỏa cầu, đồng thời rót Lôi linh khí trong cơ thể từ đầu ngón tay vào bên trong phù triện màu vàng tươi kia, sau đó ném lên không trung, chỉ thấy một ngọn lửa từ giữa phù triện toát ra, cũng hóa thành quả cầu lửa cỡ bằng quả cầu mây.

Bốn phía tối tăm ngay tức khắc được chiếu sáng.

Cho dù trong cơ thể Vương Tiểu Bàn chỉ có Lôi linh khí, y cũng có thể sử dụng pháp thuật của ngũ hành, chẳng qua yêu cầu môi giới để chuyển hóa Lôi linh khí thành Hỏa linh khí mới có thể sử dụng thuật hỏa cầu, mà tấm phù triện kia chính là môi giới.

Không chỉ tấm phù triện mới là môi giới, pháp khí, pháp bảo, Ma Khí,... đều là môi giới, càng là pháp thuật lớn mạnh thì yêu cầu môi giới càng lớn mạnh, cho nên loại môi giới phù triện giá rẻ từ căn bản đi lên này là loại pháp khí dùng một lần.

“Bản tôn chưa từng ngồi loại đồ vật cấp thấp như xe ngựa này, thế nên không thể xác định, có điều tốc độ của linh hạc gấp trăm lần ngựa bình thường!” Hàn Lẫm nói, ở trong bóng đêm dẫn Vương Tiểu Bàn đi về phía Linh Thú Viên.

Đêm nay mượn linh cầm, ngày mai, trời sáng là có thể đi rồi.

Vương Tiểu Bàn nghe Hàn Lẫm nói như vậy thì lập tức hoảng loạn: “Như vậy, nửa tháng căn bản không đủ để ta về nhà ăn tết! Đi đi về về cũng không biết phải tốn bao nhiêu ngày đâu!”

“Thế nên sẽ đi tìm người bạn kia của ta trước.”

Vương Tiểu Bàn kinh ngạc: “Vậy Tết Âm Lịch thì làm sao bây giờ?!”

“Một năm không đón cũng không sao cả!” Hàn Lẫm lãnh đạm đạm nói: “Ngươi là người sẽ sống trăm ngàn năm!”

“Không được! Ta muốn về nhà trước!” Vương Tiểu Bàn nóng nảy, bực bội chạy lên phía trước, giơ nắm tay lên hung hăng đấm một cái vào lưng Hàn Lẫm.

Khuôn mặt Hàn Lẫm âm trầm quay lại, trên người đột nhiên tản mát ra lệ khí lạnh lẽo, uy áp vô cùng lớn lại cường thế kia làm Vương Tiểu Bàn ngừng hô hấp, không nhịn được quỳ xuống với Hàn Lẫm

“Gan to ra rồi?” Hàn Lẫm nhìn xuống Vương Tiểu Bàn, đôi mắt dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lập loè lạnh lùng.

“Xin, xin lỗi…” Vương Tiểu Bàn chỉ cảm thấy cơ thể bị một tòa núi lớn đè nặng, tứ chi hài cốt đều đang run rẩy.

“Đừng chọc bản tôn tức giận!”

“Vâng, sư tôn…”

Hàn Lẫm dạy dỗ Vương Tiểu Bàn, lúc này mới thu lại lệ khí trên người, tiếp tục bay về phía Linh Thú Viên, Vương Tiểu Bàn run run từ trên mặt đất bò dậy, gục đầu nhỏ xuống đi theo phía sau hắn, rầu rĩ không vui.

Hàn Lẫm bay một đoạn đường, thấy vẻ mặt muốn khóc nhưng không dám khóc của Vương Tiểu Bàn, nghĩ nghĩ, hắn biến ra một viên băng nhét vào trong miệng Vương Tiểu Bàn, để y ngậm.

Tuy rằng, viên băng không có vị, có điều Hàn Lẫm đã coi nó như kẹo để sử dụng, dù sao chỉ cần trong miệng Vương Tiểu Bàn có thứ gì đó thì tâm trạng sẽ tốt một chút.

Quả nhiên Vương Tiểu Bàn đã ngậm viên băng kia.

Nhóc con miệng còn hôi sữa. Hàn Lẫm nghĩ như thế.

Nếu y còn sống, mua một xe kẹo cho Vương Tiểu Bàn thì như thế nào?

Nếu y còn sống!

Hai người tới Linh Thú Viên ngoại môn, có một tu sĩ một mặt canh gác ban đêm một mặt tu luyện ở lối vào căn phòng nhỏ, Vương Tiểu Bàn gõ cửa đi vào, nói cho hắn hiểu ý định đến.

“Linh thú thích hợp đi đường xa có mấy thứ này: Ngựa Tật Phong và tê tê Độn Địa, tiền thuê ba ngày một khối linh thạch hạ phẩm, chim sẻ hoang mạc, hai ngày một khối linh thạch hạ phẩm, ngựa đạp mây và linh hạc, một ngày một khối linh thạch hạ phẩm.” Tu sĩ trực ban kia lấy ra quyển sách để đăng ký: “Ngươi muốn thuê loại nào?”

Vương Tiểu Bàn ra vẻ suy tư, kỳ thật là đang nhìn Hàn Lẫm.

“Hỏi hắn có linh ưng không?” Hàn Lẫm nói với Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn ngoan ngoãn truy hỏi tu sĩ: “Có linh ưng không?”

“Linh ưng nuôi dưỡng tại Linh Thú Viên trong nội môn, không cho đệ tử ngoại môn thuê.” Tu sĩ kia giải thích.

Vương Tiểu Bàn lại nhìn Hàn Lẫm.

“Thuê ngựa đạp mây.” Cân nhắc đến an toàn của Vương Tiểu Bàn, vẫn là ngựa đạp mây yên ổn chút.

Vương Tiểu Bàn ngón trỏ chọc ngón trỏ, bởi vì ban nãy mới bị Hàn Lẫm dạy dỗ, cho nên có chút sợ hắn, nhưng tính cách trẻ con ham vui vẫn khiến cho y lấy hết can đảm nói với Hàn Lẫm: [ Sư tôn, đệ tử muốn linh hạc…]

Thân là con trai của huyện lệnh, đương nhiên Vương Tiểu Bàn đã từng cưỡi ngựa, nhưng chưa từng cưỡi hạc.

Hàn Lẫm nhìn chằm chằm Vương Tiểu Bàn cúi thấp đầu hiện lên bất an một lát, đồng ý: “Tùy ngươi!”

Vương Tiểu Bàn vui vẻ, lập tức tiêu mười lăm khối linh thạch hạ phẩm thuê linh hạc nửa tháng, tu sĩ kia lấy ra một lọ thuốc viên, nói cho Vương Tiểu Bàn đây là để cho linh hạc ăn, một ngày đút một viên là được, vừa vặn mười lăm viên, hơn nữa dặn dò hắn nhất định phải trả linh hạc đúng hạn, nếu không linh hạc không được ăn thuốc viên kia sẽ tự mình bay về.

Vương Tiểu Bàn thu thuốc viên vào trong túi trữ vật, loại bỏ tâm trạng buồn bực vừa rồi, đi theo tu sĩ kia chọn linh hạc, chọn tới chọn lui, nhìn trúng một con béo tốt mập mạp, con chim kia nhìn Vương Tiểu Bàn trắng trắng mềm mềm, trên người còn lộ ra dáng vẻ trẻ con béo mập, cũng rất là thích, một người một thú lại là nhìn vừa mắt lẫn nhau.

Vương Tiểu Bàn trực tiếp cưỡi lên lưng linh hạc, linh hạc giương cánh vỗ một cái, đưa Vương Tiểu Bàn lên không trung, xoay vòng trong bóng đêm, chờ đợi chỉ thị của Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn tức thì hứng phấn rồi lại sợ hãi, hai tay gắt gao ôm lấy cổ linh hạc, cẩn thận ló đầu nhìn nóc nhà phía dưới, tìm sân viện của mình, nào biết não đột nhiên trống rỗng, cơ thể theo đó nhẹ bẫng, chờ khi y phục hồi lại tinh thần thì mình đã bay lên trên trời.

“Vương Tiểu Bàn” thay đổi khí chất, mặt không cảm xúc ngẩng đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Tiểu Bàn, duỗi tay bắt được mắt cá chân trần trụi của y, ôm hồn thể của y vào trong lòng mình, sau đó giơ ra một bàn tay vỗ vỗ linh hạc dưới thân, dùng ý niệm nói cho nó phương hướng cần tiến lên, linh hạc liền chui vào mây mù.

Quả cầu lửa thoát khỏi phạm vi khống chế của chủ nhân phát ra một tiếng vang nhỏ, “phụp”, dập tắt phù triện màu vàng kia, theo đó hóa thành tro tàn, bay xuống bến dưới theo tuyết mịn.

Màn đêm yên tĩnh.

……

Vương Tiểu Bàn cuộn tròn thân thể làm ổ ở trong lòng một “Vương Tiểu Bàn” khác, bởi vì người trần như nhộng mà ngượng ngùng.

“Sư tôn, không phải buổi sáng ngày mai mới đi sao?” Vương Tiểu Bàn có chút ngượng ngùng, hai chân khép lại che đậy “tiểu đinh đinh”, có thể cảm nhận được thân thể mềm mại, nóng hầm hập phía sau.

Tuy là bản thân mình béo nhưng dựa lên siêu thoải mái…

Vương Tiểu Bàn không khỏi nghĩ tới thân thể Hàn Lẫm, cơ bụng cứng rắn kia có lợi ích gì? Có thể làm gối dựa sao? Dựa lên có thoải mái như vậy sao? Quả nhiên thịt mới là vương đạo (thuật cai trị) nha!

Về sau phải cưới một người vợ mập mạp, ôm thoải mái cũng sẽ không ngại bản thân mình ăn quá nhiều. Vương Tiểu Bàn yên lặng làm quyết định.

“Không phải ngươi muốn về nhà ăn Tết Âm Lịch sao?” Hàn Lẫm ngẩng khuôn mặt của Vương Tiểu Bàn lên, chính là dựa vào khí chất mà biến khuôn mặt tròn đáng yêu kia trở nên anh khí bức người: “Đi sớm về sớm, có lẽ có thể kịp về ăn tết.”

Vương Tiểu Bàn hưng phấn: “À!”

“Ừ.” Hàn Lẫm nhàn nhạt lên tiếng, bởi vì hiện tại y đang dùng thân thể của Vương Tiểu Bàn khống chế linh hạc, thế nên đúng lúc cằm có thể dựa vào trên vai hồn thể của Vương Tiểu Bàn, để thấy rõ phía trước nên tùy ý dựa lên.

Thân thể chưa phát dục trưởng thành, mềm quá!

Hơi thở ấm áp phả ra bên tai Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn bởi vì không quen mà đỏ ửng cả mặt, y hơi hơi quay đầu nhìn Hàn Lẫm phía sau, kết quả bởi vì hai người dựa vào quá gần mà suýt nữa thì hôn, thân thể Vương Tiểu Bàn cứng đờ, lập tức quay đầu lại.

Suýt chút nữa hôn chính mình! Nguy hiểm thật!

Hôn chính mình?

Vương Tiểu Bàn lâm vào trong rối rắm kỳ lạ, Hàn Lẫm xem xét suy nghĩ của y thì có chút cạn lời, sau đó bình tĩnh dịch đầu khỏi vai Vương Tiểu Bàn, miễn cho ý tưởng kỳ lạ của thằng nhóc chưa mọc lông này càng đi càng xa.

“Bởi vì hồn phách của bản tôn chỉ lợi dụng khế ước tạm thời gửi ở trong cơ thể ngươi, cho nên bám được vào người nhiều nhất là nửa ngày, đợi đến sáng mai, ngươi phải tự tiếp tục điều khiển linh hạc.” Hàn Lẫm nói với Vương Tiểu Bàn, đặt một tấm bản đồ hình ảnh vào trong đầu Vương Tiểu Bàn: “Ngươi nhớ kỹ tuyến đường này.”

Trong đầu Vương Tiểu Bàn xuất hiện tấm bản đồ kia, y nhìn nhìn, sau đó kinh ngạc: “Nước Đại An? Chúng ta đến nước Đại An sao?”