Ngược lại là Đồng Ngạn Lương lớn lên lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt!
Ngày hôm qua hắn vừa thấy bọn họ liền chột dạ chạy trốn, hơn nữa trước đó còn nói muốn gϊếŧ người phóng hỏa.
Bởi vậy không chỉ có cô, mà người trong cục đều nhất trí cảm thấy hắn là đang cắn loạn.
Đồng Tuyết Lục lau lau đôi mắt, kích động nói: “Cảm ơn chị, đồng chí Công An, trong sạch của em phải dựa vào chị rồi!”
Bị Đồng Tuyết Lục nhìn một cách tín nhiệm như vậy, trong lòng nữ Công An đột nhiên dâng lên một ý thức trách nhiệm, nghĩ thầm nhất định phải cho cô một cái công đạo tốt.
Đi vào Cục Công An.
Đồng Tuyết Lục thấy Đồng Ngạn Lương.
Trải qua một buổi tối, Đồng Ngạn Lương trở nên vô cùng tiều tụy, đáy mắt có quầng thâm thật lớn, tóc loạn như ổ gà.
Đồng Ngạn Lương nhìn thấy cô, lập tức giống như được tiêm máu gà, giơ nắm đấm bay về phía cô: “Mày cái con khốn nạn này, mày dám hãm hại tao trộm qυầи ɭóŧ!”
Con khốn này, nơi nơi nói túi con cháu của hắn bị đá hư, còn nói hắn sờ mông phụ nữ, cho nên chuyện trộm qυầи ɭóŧ nhất định cũng là nó hãm hại mình!
Chỉ là hắn không nghĩ ra tại sao cô ta lại làm vậy, nghĩ không ra không quan trọng, dù sao hắn tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Đồng Tuyết Lục ở lúc Đồng Ngạn Lương bay lại đã hét lên một tiếng, nhào vào ngực nữ Công An, sợ tới mức run rẩy: “A", "Đồng chí Công An, em sợ quá, em ấy muốn gϊếŧ người!”
Nữ Công An chạy nhanh bảo vệ cô: “Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm tổn thương cô!”
Bên này cánh tay Đồng Ngạn Lương còn chưa đυ.ng tới Đồng Tuyết Lục, đã bị nam Công An túm chặt.
Sắc mặt nam Công An cũng khó coi như nữ Công An, nhíu mày quát lên: “Ngồi yên cho tôi, còn dám xằng bậy tôi lập tức nhốt cậu vào ngục giam!”
Đồng Ngạn Lương nghe vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Đồng chí Công An, tôi, tôi không phải muốn đánh chị ấy, tôi chỉ là muốn hỏi chị ấy tại sao lại hãm hại tôi!”
Đồng chí Công An cũng không cho hắn sắc mặt tốt, lại quát: “Hãm hại cái gì mà hãm hại, đều là do một mình cậu nói, ngồi xuống!”
Đồng Ngạn Lương chạy nhanh ngồi xuống ghế, lần này cũng không dám trừng Đồng Tuyết Lục nữa.
Đồng Tuyết Lục ở trong lòng nữ Công An ô ô ô một hồi lâu mới ngồi xuống ghế đối diện.
Nam Công An bắt đầu hỏi chuyện: “Đồng chí Đồng, Đồng Ngạn Lương hiềm nghi cô là người trộm qυầи ɭóŧ hãm hại cậu ta, chuyện này cô có giải thích gì không?”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục bi thương: “Em không biết vì sao em ấy lại nói vậy, nhưng em từ nhỏ đã không sống với Đồng gia, lần này vẫn là lần đầu tiên em gặp em ấy, em và em ấy không có bất kì ân oán tư thù gì!”
Nữ Công An gật đầu, ghi chép lại: Không có động cơ phạm tội, không có bất kì ân oán tư thù gì.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: “Còn có, mọi chuyện chú ý chứng cứ, em ấy nói em trộm, có nhân chứng vật chứng không?”
Nam Công An: “Cậu ta nói em đi khắp nơi bịa đặt cậu ta sờ mông phụ nữ, còn nói cậu ta…… Nơi đó của cậu ta bị đá hỏng rồi, có chuyện này không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Em có nói, nhưng em không có bịa đặt nha, những chuyện đó đều là bà nội em nói cho em biết!”
Đồng Ngạn Lương tức đến cắn răng: “Chị nói hươu nói vượn, bà nội tôi không có khả năng nói những lời này!”
Đồng Tuyết Lục: “Nhưng đúng là bà nội nói cho chị biết, bằng không em nói xem, tại sao chị phải nói những lời đó để nhằm vào em?”
Đồng Ngạn Lương: “……”
Con mẹ nó hắn cũng rất muốn biết được không?
Bởi vì cách nói của hai người không giống nhau, thực mau Tạ Kim Hoa cũng bị mang đến đây.
Tại sao nói là mang ư?
Vì Tạ Kim Hoa được con trai Đồng Tam Tráng cõng lại đây.
Đồng chí Công An vừa nói muốn mang bà đi Cục Công An hỏi chuyện, bà liền đương trường mềm nhũn ngã xuống đất, còn bị dọa chảy nướ© ŧıểυ!
Sau khi ngồi xuống, bà thấy bộ dáng bây giờ của Đồng Ngạn Lương, tức khắc đau lòng mà ai da ai da kêu lên: “Tâm can bảo bối của bà nội ơi, sao con lại biến thành như vậy?”
Đồng Ngạn Lương lại không có tâm tư dong dài với bà, chỉ vào Đồng Tuyết Lục nói: “Bà nội, chị ta nói bà nói con sờ mông phụ nữ, còn nói túi con cháu của con bị người ta đá hư, bà có từng nói những lời này không?”
Tạ Kim Hoa ngẩn ra một chút, quay đầu lại mắng Đồng Tuyết Lục: “Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, tao nói những lời đó khi nào hả?”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất: “Bà nội, bà lại quên rồi sao? Ngày đó khi bà đuổi những người khác ra khỏi nhà, chính bà đã nói như vậy với con!”
Tạ Kim Hoa tức đến nổi trận lôi đình: “Mày cái con nha đầu chết tiệt này, tao đánh chết mày, cho mày nói hươu nói vượn……”
“Không được ầm ĩ!”
Khi nữ Công An còn nhỏ thường xuyên bị bà nội đánh chửi, thấy Tạ Kim Hoa vừa đến đã mắng Đồng Tuyết Lục, không khỏi một lòng càng thêm nghiêng về phía Đồng Tuyết Lục.
Tạ Kim Hoa bị dọa đến cả người run run, mềm nhũn ngã lên ghế: “Đồng chí Công An, nó nói dối a, tôi chưa từng nói những lời này!”
Mày Đồng Tuyết Lục càng nhíu chặt hơn: “Bà nội, đầu bà đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này chỉ qua có mấy ngày, mà bà đã quên hết rồi!”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn hai vị đồng chí Công An nói: “Mấy hôm trước người nhà và bà nội em lên Bắc Kinh, bọn họ ở ga xe lửa đánh nhau với người ta, sau đó vào bệnh viện, em và em trai em đến bệnh viện nhận bọn họ về, trở về còn dẫn bọn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm.”
“Sau khi về đến nhà, bà nội đuổi những người khác ra ngoài, sau đó nói muốn lấy tiền an ủi, em đưa tiền cho bà, bà liền kể lại chuyện bị đánh ở ga xe lửa, nói em họ là vì sờ mông phụ nữ, mới bị người ta đá hư túi con cháu, lúc ấy bà nội còn nguyền rủa cả nhà người kia sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết thẳng cẳng!”
Tạ Kim Hoa: “……”
Đồng Ngạn Lương: “……”
Tạ Kim Hoa tức đến cái mũi oai lên: “Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, tao nói những lời đó khi nào hả, còn có tiền an ủi mày chưa có đưa cho tao!”
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục trừng lớn: “Bà nội, bà nói những lời này là có ý gì? Nếu con không đưa tiền an ủi cho bà, mấy ngày nay mọi người đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn bằng gì, rồi mỗi ngày đi trạm bán đồ mua đồ bằng gì?”
Tạ Kim Hoa bị nghẹn một chút: “Những cái đó đều là tiền mày cho tao!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, chứ khống phải là bà cho con!”
Tạ Kim Hoa: “……”
Sao lại cảm giác thấy không đúng chỗ nào đó?
Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Công An mọi người đều nghe được có phải không, bệnh của bà nội em thật đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, trong chốc lát nói em không có đưa tiền cho bà, một hồi lại nói là em cho bà tiền.”
Nữ công an ký lục: Nhân chứng Tạ Kim Hoa lời nói trước sau không đồng nhất, hoài nghi tinh thần không được bình thường.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: “Ngày đó em đã đưa tiền an ủi cho bà rồi, chuyện này giám đốc Vu xưởng dệt cũng biết, hơn nữa người trong viện, người ở tiệm cơm Quốc Doanh và trạm bán đồ đều có thể làm chứng cho em!”
Tạ Kim Hoa tức đến thiếu chút nữa hộc máu: “……”
Thực mau đoàn người nhân chứng đã được gọi đến.
Người ở tiệm cơm Quốc Doanh đến là Trần Đại Ni.
Trần Đại Ni thấy Đồng Tuyết Lục bị ức hϊếp, lập tức nổi giận: “Đồng chí Công An, em có thể làm chứng, hai bà cháu này mỗi ngày đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, bữa nào cũng phải ăn thịt mới chịu!”
Nhân viên ở trạm bán đồ: “Tôi cũng có thể làm chứng, bác gái này từng mua quần áo, ba kí kẹo sữa và điểm tâm, còn thằng bé này thì mua túi du lịch và giày vải.”
Bác Thái và mẹ Từ cùng gật đầu: “Chúng tôi cũng có thể làm chứng……”
Cuối cùng đến giám đốc Vu: “Đồng chí Tạ Kim Hoa thật sự đã nói với tôi, bà ấy đã lấy được tiền an ủi.”
“…………”
P/s: Nếu thấy hay thì cho Muội xin một lời khen nhé. Yêu các nàng ~ Chụt ~