Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận

Chương 23

Tạ Kim Hoa là người điển hình ức hϊếp người nhà.

Vừa rồi có đồng chí Công An ở, bà bị dọa đến rắm cũng không dám thả, trơ mắt nhìn cháu trai bị bắt đi.

Lúc này thấy mọi người đi hết rồi, bà lập tức hồi thần, ngón tay chỉ Đồng Tuyết Lục mắng: “Mày cái con nha đầu chết tiệt này, tại sao mày đánh Ngạn Lương?”

Còn đánh liên tiếp ba cái, dám thừa nước đυ.c thả câu!

Đồng Tuyết Lục lại lần nữa làm ra một bộ rất đau lòng: “Bà nội, vừa rồi là do con quá đau lòng, em ấy là cháu đích tôn của Đồng gia, là trụ cột tương lại của Đồng gia chúng ta! Nhưng bà xem sau khi em ấy tới Bắc Kinh đã làm ra chuyện gì!”

“Đánh nhau ẩu đả cũng đành, đằng này còn uy hϊếp hàng xóm nói muốn gϊếŧ người phóng hỏa, bây giờ đến qυầи ɭóŧ cũng trộm luôn rồi, cứ như vậy đi xuống, em ấy còn có chuyện gì không dám làm? Con đánh em ấy là muốn cho em ấy thanh tỉnh một chút, chẳng lẽ bà nội không muốn em ấy tốt lại sao?”

Tạ Kim Hoa tức đến dậm chân: “Mày đừng đánh rắm nữa! Cháu trai tao, tao không mong nó tốt thì mong ai, tao hỏi tại sao mày đánh nó?”

Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục ủy khuất: “Bà nội, con làm vậy đều vì toàn bộ Đồng gia chúng ta! Gây hấn gây chuyện, vũ nhục phụ nữ, em ấy làm những chuyện này chẳng khác nào đang coi rẻ luật pháp quốc gia? Níu em ấy cứ đi tìm đường chết như vậy, nói gì đến phê bình, quay đầu lại coi chừng sẽ bị bắn chết luôn đấy!”

Nghe được hai chữ “Bắn chết”, hai chân Tạ Kim Hoa mềm nhũn, tức khắc ngã ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng cũng trở nên không đẹp.

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Em ấy làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, mọi người không phê bình em ấy, không chạy nhanh phân rõ giới tuyến, chẳng lẽ mọi người muốn đi theo em ấy cùng bị phê bình, cùng bị bắn chết sao?”

Người Đồng gia lập tức bị dọa đến thở cũng không dám thở: “……”

Mắt hạnh Đồng Tuyết Lục đảo qua đoàn người Đồng gia: “Cho nên vừa rồi con đánh em ấy, là muốn cho đồng chí Công An thấy, thấy chúng ta đều là công dân tốt, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với em họ!”

“……”

Tạ Kim Hoa nguyên bản còn muốn kêu Đồng Tuyết Lục về bên kia xin Đồng gia giúp đỡ, nhưng lúc này miệng mở ra rồi khép lại, một chữ cũng không nói ra được.

Không phải bà không muốn giữ cháu trai, mà là bà sợ nha.

Trước kia có người bị phê bình, bà sẽ chạy tới ném cục đá nhổ nước miếng, khi đó sảng khoái vô cùng, nhưng nếu người bị phê bình biến thành bà, tưởng tượng đến hình ảnh kia, bà không nhịn được rùng mình một cái.

Bác Thái phun Tạ Kim Hoa một ngụm nói: “Tuyết Lục suy nghĩ vì mấy người như vậy, không những không được cám ơn mà còn bị mắng, đúng là một đám bạch nhãn lang!”

Mẹ Từ: “Không phải bạch nhãn lang thì là gì? Còn có ngày hôm qua là ai dõng dạc nói cháu trai mình sẽ không bị bắt đi, bây giờ thì tốt rồi, thằng nhãi ranh chết tiệt kia đã bị bắt rồi, sau này không cần phải lo trong viện có một thằng khốn nạn nữa!”

Tạ Kim Hoa hung hăng trừng mắt nhìn mẹ Từ, nhưng lại không dám kiêu ngạo như ngày hôm qua.

Mẹ Từ thấy Tạ Kim Hoa không dám cãi lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý đến giống như một con gà mái già đá thắng trận.

Đồng Tuyết Lục hơi hơi rũ mi mắt, trong đôi mắt dưới hàng mi đen nghìn nghịt kia đều là ý cười.

Lúc trước đánh một nước cờ lấy lòng Từ gia thật đúng là không uổng công.

Có mẹ Từ hỗ trợ đối phó Tạ Kim Hoa, cô bớt tốn nước miếng không ít.

Sau khi Đồng Ngạn Lương bị mang đi, hai người công đoàn cũng thực mau đã quay về báo cáo với nhà xưởng.

Bọn họ đem sự tình nhìn thấy một năm một mười báo cáo hết, bao gồm cả chuyện người Đồng gia mỗi ngày đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, không làm này cũng không làm kia, đem hết mọi chuyện đổ lên người chị em Đồng Tuyết Lục, còn gây chuyện thị phi khắp nơi.

Tổ trưởng công đoàn nghe xong, mày nhíu đến có thể kẹp chết một con ruồi: “Quá đáng, bọn họ thật quá đáng, đúng là tác phong của tư bản mà!”

Giám đốc Vu cũng ở đây, mày cũng đồng dạng đang nhíu lại: “Hai đứa em Đồng Đại Quân cũng thật có chút không giống Đồng Đại Quân.”

Hai vợ chồng Đồng Đại Quân thành thật siêng năng, đến nhà xưởng làm mười mấy năm, trước nay chưa từng cãi nhau với người ta.

Sao anh em và cháu trai cậu ấy lại có tính này chứ? Thật là làm người khó hiểu.

Tổ trưởng công đoàn bưng ca tráng men lên uống một ngụm nước nói: “Lão Vu à, quay đầu lại nếu hai anh em Đồng gia muốn đến nhà xưởng làm, cậu cần phải thận trọng, người như vậy tới nhà xưởng, nhất định sẽ dạy hư toàn bộ nhà xưởng!”

Giám đốc Vu trầm mặc một chút rồi gật đầu: “Cậu yên tâm, tớ có suy xét.”

Hai vợ chồng Đồng Đại Quân là ân nhân cứu mạng của con ông, ônh rất cảm kích bọn họ, cho nên ngay từ đầu liền cho bọn họ đến nhà xưởng làm việc.

Sau khi hai vợ chồng họ xảy ra chuyện, ông cũng là cho người an bài hậu sự, ngay cả tiền an ủi kia, cũng là ông nơi nơi bôn ba giúp gom góp.

Ông tự nhận ông không làm chuyện có lỗi với bọn họ, nhưng ông không thể vì báo ân mà không màng đến nhà xưởng.

Quay đầu lại phải nói với phòng nhân sự một tiếng, nếu hai anh em Đồng Đại Quân muốn đến nhà xưởng làm việc, bọn họ không được tùy tiện đóng dấu.

**

Sau sự việc của Đồng Ngạn Lương, không khí Đồng gia trở nên thấp trầm vô cùng, đến mấy đứa nhỏ cũng không dám náo loạn.

Tại sao có mấy đứa nhỏ ư? Chuyện này phải nói về Đồng gia một chút.

Ông nội của Đồng Gia Minh là Đồng Căn Lai có tổng cộng hai anh và một em gái, chỉ tiếc hai người anh còn chưa thành niên đã bị bệnh chết, còn cô em gái thì sau đó không lâu cũng bị bệnh chết.

Cha mẹ Đồng Căn Lai chết sớm, trong nhà không có trưởng bối lo liệu, lại nghèo đến thanh bạch rõ ràng, những cô gái trong thôn không ai muốn gả cho ông, thẳng đến năm ba mươi tuổi mới dưới sự tác hợp của người khác cưới Tạ Kim Hoa vì quá xấu không ai thèm lấy.

Tạ Kim Hoa xấu là xấu thất, nhưng bụng rất tốt, gả lại đây không đến một năm liền sinh một đứa con trai, sau lại lục tục sinh thêm hai đứa con trai nữa, cái này làm cho bà ở Đồng gia nói một không ai dám cãi hai.

Tạ Kim Hoa sinh ba người con, phân biệt là Đồng Đại Quân, Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng.

Đồng Đại Quân cưới một cô gái sắp tuyệt hậu trong thôn, sinh hai trai hai gái.

Đồng Nhị Trụ cưới Tôn Quế Lan ở thôn kế bên, cha Tôn Quế Lan là đội trưởng đội sản xuất, khi gả lại đây lại sinh cho Đồng gia cháu trai, cho nên trong mấy người con dâu, Tạ Kim Hoa thích Tôn Quế Lan nhất.

Hai vợ chồng bọn họ trừ Đồng Ngạn Lương ra, còn có hai con gái, nhỏ nhất mới sáu tuổi.

Đồng Tam Tráng cưới Phùng Chiêu Đệ cùng thôn, mẹ Phùng Chiêu Đệ đặt tên cho bốn chị em trong nhà là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Lai Đệ và Cầu Đệ, bởi vì khi đứa trẻ thứ tư ra đời là con trai.

Phùng Chiêu Đệ giống như mẹ của bà, sinh hai đứa đều là con gái, cái này làm cho Tạ Kim Hoa rất bất mãn với bà.

Nói cách khác, trừ hai đứa con trai của Đồng Đại Quân ra, người Đồng gia chỉ có Đồng Ngạn Lương là đứa cháu trai duy nhất.

Tôn Quế Lan bởi vì sinh được con trai, ngày thường không thiếu lấy cớ này tới chèn ép tam phòng, hai phòng bởi vậy mà bất hòa với nhau.

Lúc này Đồng Ngạn Lương bị bắt đi, hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng không chỉ không lo lắng, mà nội tâm còn mừng thầm.

Còn Tạ Kim Hoa thì có vài phần thiệt tình thực lòng lo lắng cho cháu trai.

Và sau khi bình tĩnh, bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn từ bỏ con đường giúp đỡ của Đồng gia bên kia: “Mày đợi lát nữa liền đi qua nhà cha mẹ nuôi mày cho tao. Nói mặc kệ bọn họ làm gì cũng phải cứu Ngạn Lương ra!”

Đây là người Đồng gia thiếu bọn họ.

Bọn họ giúp bọn hắn nuôi con gái mười lăm năm, nếu không nhờ bọn họ, phỏng chừng Đồng Chân Chân sớm đã không còn sống trên cõi đời này!

Đồng Tuyết Lục nói: “Bà nội, con sẽ không đi, con kiên quyết muốn phân rõ giới tuyến với loại người coi rẻ luật pháp quốc gia, phá hư trị an xã hội này, còn bà nội muốn đi thì tự bà đi đi!”

Tạ Kim Hoa tức đến mặt xanh mét: “Ngạn Lương chính là em họ của mày đó, rốt cuộc mày có lương tâm không vậy?”

Đồng Tuyết Lục sờ sờ ngực mình: “Bà nội con lúc nào cũng có lương tâm như vậy, bà đừng khen con mãi thế, con sẽ ngại lắm.”

Tạ Kim Hoa thiếu chút nữa bị bộ dạng mặt dày mày dạn này của cô chọc cho tức chết: “……” Tao không có khen mày!

“Còn có, giữa trưa con có chạy ra ngoài gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi con, bọn họ nói tình huống của em họ quá ác liệt, bọn họ kiên quyết không nhúng tay, nếu bà dám đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đi báo Công An!”

“…………”

Tạ Kim Hoa tức đến đau đầu, nằm trên giường hừ hừ kêu than.

Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ tới trời tối mới trở về.

Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng bọn họ trở về sẽ quậy với cô, nhưng không ngờ Tôn Quế Lan vừa thấy cô, liền đương trường quỳ xuống.

“Cháu gái à, thím cầu xin con, con đi xin cha mẹ nuôi con, cứu Ngạn Lương giúp thím đi, thím lạy con!”

Nói xong bà phanh phanh phanh lạy Đồng Tuyết Lục.

Tôn Quế Lan có thể làm đến điểm này, làm Đồng Tuyết Lục thấy rất kinh ngạc.

Nhưng muốn cô đi cứu Đồng Ngạn Lương, đó là chuyện không có khả năng, cả cuộc đời này cũng không có khả năng.

**

Ngày hôm sau, cô như cũ bắt đầu đi làm.

Nhưng thực mau đã bị đồng chí Công An mang về cục cảnh sát.

Ở trên đường đi tới cục cảnh sát, cô làm ra một bộ thấp thỏm bất an: “Đồng chí Công An, có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không, tại sao lại muốn mang em đến cục cảnh sát?”

Người đến nhà xưởng tìm cô là nữ công an, thấy cô tuổi cũng không lớn hơn con gái mình bao nhiêu, bây giờ đang sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không khỏi nổi lòng trắc ẩn.

“Cô đừng lo, chỉ là hỏi chuyện như ngày thường, cô chỉ cần phối hợp là được! Chỉ là, em họ kia của cô nói chuyện trộm qυầи ɭóŧ là do cô hãm hại cậu ta, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Đồng Tuyết Lục “A” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc: “Tại sao em ấy lại nói như vậy? Em và em ấy không oán không thù, tại sao em phải hãm hại em ấy? Em vẫn luôn coi em ấy như em ruột, em ấy lại nói vậy, thật sự là quá đau lòng!”

Nữ Công An chạy nhanh an ủi cô: “Đồng chí cô đừng khóc, Công An chúng tôi sẽ không tùy tiện oan uổng người tốt, nếu cô không làm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô!”

Kỳ thật trong lòng nữ Công An cũng không tin lời Đồng Ngạn Lương nói.

Nữ đồng chí trước mặt này, lớn lên lịch sự văn nhã, nói chuyện khách khí có lễ phép, nghe nói trước kia còn là người làm trong đoàn công văn, sao có thể làm ra chuyện hãm hại người khác được chứ?