Tạ Kim Hoa nghe vậy mặt trướng đến đỏ bừng, bà nóng nảy bà nóng nảy bà nóng nảy.
“Tôi chưa nhận được tiền an ủi, tôi nói như vậy, là vì nha đầu chết tiệt này nói nó đưa tiền an ủi cho cha nuôi nó, cha nuôi nó là quan lớn, đúng rồi, là làm cái gì cái gì mà bộ trưởng gì đó, nó nói đưa tiền cho ông ấy, nửa tháng là có thể lấy lại gấp đôi, tổng cộng có hai ngàn nguyên, bảo tôi đừng nói cho người khác biết!”
Lời này vừa ra, mọi người dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn Tạ Kim Hoa.
Đồng Tuyết Lục: “Bà nội, bà thật là bệnh đến hồ đồ! Vừa rồi tùy tiện đổi khẩu cung thì thôi, bây giờ còn bịa chuyện! Cha nuôi con làm bộ trưởng bộ du liêu, là một người chính trực vô tư, không có khả năng làm ra bất cứ chuyện gì thiên tư trái pháp luật, nhưng cho dù ông ấy là loại người này, thì ông ấy đi đâu kiếm cho bà nhiều tiền như vậy nha?”
Đám người bác Thái nghe vậy liên tục gật đầu.
Cho dù có làm bậy, nửa tháng kiếm được một ngàn nguyên, dưới bầu trời này làm gì có chuyện dễ kiếm tiền như vậy!
Đồng chí Công An cũng không tin lời Tạ Kim Hoa nói, đúng là bộ du liêu quản lí quân khu và mua bán vật liệu, nhưng tiền không có qua tay bọn họ.
Lại nói, thực sự có người dám nhân cơ hội giành lợi tư, một số tiền lớn như vậy đã sớm bị phát hiện, làm gì có chuyện để chờ đến bây giờ?
Thấy tất cả mọi người không tin mình, Tạ Kim Hoa càng luống cuống hơn.
Đột nhiên, đầu óc bà linh quang chợt lóe, nghĩ đến chuyện trước khi đến Bắc Kinh.
Khi đó trong đội sản xuất có một người có con ở Bắc Kinh về, kỳ quái hỏi bọn họ vợ chồng Đồng Đại Quân chết sao bọn họ còn ở trong thôn, khi đó bà mới biết chuyện Đồng Đại Quân mất.
Lập tức đến văn phòng đội sản xuất gọi điện thoại đến nhà xưởng, nhà xưởng nói sáng sớm ngày hôm đó Đồng Gia Minh đã gọi điện thoại về thôn báo với bọn họ rồi, lúc ấy bà tức vô cùng, còn nghĩ sau khi đến Bắc Kinh nhất định phải giáo huấn tên nhãi ranh kia thật tốt.
Chỉ là sau khi tới Bắc Kinh rồi, đầu tiên là bọn họ bị người đoạt túi, tiếp theo lại đói bụng một ngày, sau đó được Đồng Tuyết Lục hứa hẹn có thể lấy được hai ngàn nguyên, bà mới quên mất chuyện này.
Bây giờ nhớ tới, bà lập tức hét lên: “Mày cái con nha đầu chết tiệt, từ lúc bắt đầu mày đã lên kế hoạch rồi, giám đốc Vu, ông còn nhớ cuộc gọi đến nhà xưởng trước khi tôi lên Bắc Kinh không? Lúc ấy chúng tôi không nhận được điện thoại của thằng nhãi ranh Đồng Gia Minh, nếu không chúng tôi đã tới Bắc Kinh từ lâu rồi, chứ làm gì có chuyện qua hơn nửa tháng mới lên đây?”
Giám đốc Vu nghe vậy nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, gật đầu nói với hai người Công An: “Đúng thật là có chuyện này, ngày hôm sau tôi còn hỏi lại đồng chí Đồng, em ấy nói là vì đồng chí Tạ điên rồi, đầu óc không nhớ rõ nên đã quên mất.”
Lúc trước Tạ Kim Hoa nghe mẹ Từ mắng mình là kẻ điên, chỉ cho là lời nói lúc tức giận, không ngờ không phải thế mà là Đồng Tuyết Lục nói hươu nói vượn ở bên ngoài.
Tức khắc tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, nhào lại muốn đánh Đồng Tuyết Lục: “Mày cái con nha đầu chết tiệt, nơi nơi nói hươu nói vượn, tao xé mày con tiện nhân!”
Đồng Tuyết Lục sợ tới mức che mặt lại: “Bà nội, bà đừng đánh con!”
Cô sợ quá.
Cô giả vờ.
Tạ Kim Hoa còn chưa đυ.ng tới Đồng Tuyết Lục, đã bị nữ Công An bắt cánh tay: “Bà còn dám động thủ đánh người, tôi liền nhốt bà vào tù!”
Lúc này Tạ Kim Hoa đang nổi nóng, không sợ nữ Công An như trước nữa, nhưng vẫn thu liễm lại một chút: “Đồng chí Công An, cô nghe được có phải không, từ lúc bắt đầu nó đã hãm hại chúng tôi, cô mau bắt nó lại đi!”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục ủy khuất: “Cha mẹ vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện về đội sản xuất ngay lập tức, lúc ấy người nhận điện thoại là bà nội người mà, bà nội bà lại quên nữa rồi sao?”
“Con m* m* đừng có ở đó thả rắm lung tung!”
Tạ Kim Hoa tức đến chửi bậy.
Nam Công An nói: “Muốn biết rõ ràng chuyện này cũng đơn giản, chúng tôi sẽ gọi điện đến đội sản xuất, hỏi bọn họ có nhận được cuộc gọi từ Bắc Kinh không.”
Tạ Kim Hoa: “Đúng đúng đúng, đồng chí Công An anh mau gọi đi!”
Đồng Ngạn Lương nghe vậy hai mắt sáng ngời, quay đầu đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: Tiện nhân, thực mau mày sẽ chết rồi!
Nhìn mặt ngoài Đồng Tuyết Lục bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác nhìn không thấy, tay đã lặng lẽ siết chặt lại.
Chuyện này là Đồng Gia Minh làm, lúc ấy cậu ta làm thực sự không cẩn thận.
Nếu đổi lại là cô, lúc ấy nhất định cô sẽ gọi đến đội sản xuất, còn chuyện nói gì trong điện thoại, những người khác sẽ không biết.
Đáng tiếc cô trở về quá muộn, bây giờ chuyện đã làm rồi, cô chỉ có thể một mực chắc chắn đã gọi điện về.
Dù sao chuyện tiền an ủi là chuyện Tạ Kim Hoa chính miệng thừa nhận, mà chuyện Đồng Ngạn Lương trộm qυầи ɭóŧ cũng đã bắt được cả người lẫn tang vật, nên chuyện không gọi điện thoại, nhiều lắm cũng chỉ làm người lên án.
Cục Công An có điện thoại, sau khi tìm được số của đội sản xuất, bọn họ lập tức gọi qua.
Người nhận điện thoại là kế toán của đội sản xuất, Trần Tiểu Liên.
Ngày thường đều là cô một người ở văn phòng, chuyện nhận điện thoại cũng do cô phụ trách báo với xã viên tới nhận.
Chỉ là lúc Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, cô cũng không có thời thời khắc khắc canh giữ trong văn phòng, mà là đi vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với anh rể cô!
Bắc Kinh bên kia có lẽ là gọi qua quá lâu, cô không bắt máy trở thành cuộc gọi nhỡ, nếu lúc này cô thành thật trả lời, rất có khả năng sẽ liên lụy đến mình, do đó để người khác không phát hiện chuyện giữa cô và anh rể.
Cô hung hăng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: “Có, tôi nhớ rõ vào ngày 7 tháng trước, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Đồng gia, sau đó bảo Tạ Kim Hoa đến nhận, nhưng trong điện thoại nói gì thì tôi không rõ lắm, lúc ấy tôi đang tính lương.”
Sau khi tắt điện thoại, nam Công An nói những lời Trần Tiểu Liên nói cho mọi người nghe, Tạ Kim Hoa và Đồng Tuyết Lục nghe xong cùng ngây người.
Tạ Kim Hoa: Con mẹ nó, Trần Tiểu Liên thối tha kia hại mình!
Đồng Tuyết Lục: ??? Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy?
Tuy Đồng Tuyết Lục không biết tại sao đối phương lại giúp cô, nhưng cô sẽ nhớ ân tình này.
Tạ Kim Hoa tức đến nhảy dựng lên: “Trần Tiểu Liên kia nói hươu nói vượn, cô ta là con đàn bà d*m đ*ng bị tôi chửi một lần, nên nhất định là cô ta muốn hãm hại tôi!”
Mặt nam Công An trầm xuống, lạnh giọng quát: “Ba hồi thì nói không ai điện về, bây giờ chứng minh đã từng gọi, bà lại không tin! Ba hồi lại nói tiền an ủi đã lấy được, rồi giờ nói không có, rốt cuộc lời bà nói có câu nào đúng sự thật không hả?!”
Tạ Kim Hoa bị nam Công An dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi lên ghế: “Tôi, tôi……”
Đồng Tuyết Lục đánh gãy lời bà nói: “Bà nội, bà đây là đang khai khẩu cung giả, là phạm pháp đó! Còn có, vừa rồi còn vu hãm cha nuôi con tham ô làm trái pháp luật, bà đây là công khai hãm hại quân nhân, một khi điều tra rõ chân tướng sự thật, bà nội sẽ chịu tội nặng lắm đấy!”
Nữ Công An gật đầu: “Bị nghi ngờ khai khẩu cung giả và hãm hại quân nhân, hai tội cùng phạt, nhẹ thì ngồi tù bảy năm, nặng thì, trực tiếp bắn chết!”
Bắn! Chết!!!
Quần Tạ Kim Hoa ướt, lại lần nữa bị dọa chảy nướ© ŧıểυ.
Tuy bà rất thương cháu, nhưng bà không muốn chết a a!!
Mẹ Từ thấy Tạ Kim Hoa bị dọa đến chảy nướ© ŧıểυ, khóe miệng giương lên cười trêu: “Ai da tởm chết đi được, lớn như vậy rồi mà còn đái trong quần! Người này đúng là bệnh không nhẹ a!”
Bệnh?
Đúng vậy, bà bị bệnh!!!
Tạ Kim Hoa đột nhiên ồn ào lên: “Tôi là người điên tôi là người điên tôi là người điên a a a! Vừa rồi đều là tôi nói hươu nói vượn a a a……”
Chỉ cần bà điên rồi, những lời bà nói vừa rồi sẽ không tính!
Bà đúng là quá thông minh!
Mọi người: “…………”