Ngày hôm sau ánh mặt trời xán lạn.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, nên buổi sáng Đồng Tuyết Lục chỉ làm một phần tỏi nhuyễn xào cải.
Thịt kho khoai tây hôm qua còn dư một ít, đun nóng lên là có thể ăn tiếp, hơn nữa Đồng Gia Minh cũng dậy sớm nấu cháo khoai lang, thanh thanh đạm đạm, thực thích hợp dùng làm bữa sáng.
Sau khi cơm nước xong, cô ném bát đĩa lại cho Đồng Gia Tín rửa, sau đó mang theo Đồng Miên Miên đi cách vách cảm ơn bác Thái đã giúp đỡ.
Hôm qua bác Thái nhận được một chén thịt kho khoai tây cô tặng, bọn họ ăn ngon đến nỗi suýt chút nữa nhai luôn đầu lưỡi.
Bà còn đang lo phải làm gì để trả lại ân tình này, đúng lúc Đồng Tuyết Lục mở miệng nhờ trông trẻ giúp, đương nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Đồng Miên Miên kéo quần chị cả, nghiêng đầu hỏi: "Chị cả, Miên Miên không thể đi cùng chị sao?"
Khuôn mặt nhỏ của tiểu nhân nhi phấn phấn nộn nộn, mi dài giống như hai cây quạt nhỏ chớp a chớp a, đáng yêu đến làm cô không chịu được.
Lòng Đồng Tuyết Lục mềm thành một đoàn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé nói: "Hôm nay chị có rất nhiều chuyện phải làm, còn phải đi làm kiếm tiền, cho nên chị cả không thể dẫn Miên Miên theo, Miên Miên phải ngoan ngoãn ở nhà đi theo bác Thái, đừng chạy loạn có được không?"
Mắt nho đen to ngập nước, môi nhỏ bẹp bẹp, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn, đầu nhỏ gật gật: "Miên Miên sẽ ngoan, Miên Miên sẽ không chạy loạn."
Tiểu nhân nhi quá đáng yêu, Đồng Tuyết Lục ôm mặt nhỏ hôn một cái: "Miên Miên thật ngoan, chờ chị cả về, chị cả sẽ làm món ngon cho Miên Miên ăn."
Vẫy tay từ biệt tiểu nhân nhi lưu luyến không rời, Đồng Tuyết Lục cầm tờ phê duyệt và chứng minh nhân dân đi Cục Công An.
Chứng minh nhân dân này cô làm lúc đi tố cáo Đồng Chân Chân.
Có chứng minh và giấy phê duyệt, ghi tên vào hộ khẩu đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ký tên là được.
Còn tên Đồng Chân Chân thì sao ư? Lúc vợ chồng Đồng Đại Quân chưa xảy ra chuyện cô ta đã đổi trước rồi.
Sau khi làm xong hộ khẩu, cô vội vàng chạy tới xưởng dệt.
Đi đến xưởng dệt, xa xa đã thấy Chu Phương đứng trước cửa xưởng chờ cô: "Làm phiền chị Chu Phương quá, để chị đợi lâu."
Chu Phương cười nói: "Không lâu không lâu, chị cũng vừa mới tới."
Đồng Tuyết Lục nóng đến hai má đỏ bừng: "Giờ chúng ta vào thôi."
Chu Phương gật đầu.
Công việc dệt công này vốn dĩ là của Đồng gia, nên bây giờ chỉ cần nói với nhà xưởng một tiếng, làm chút thủ tục thực mau đã thu phục được.
Thủ tục xong xuôi, Chu Phương đang muốn trở về, lại bị Đồng Tuyết Lục gọi lại.
"Chị Chu Phương, nếu đã tới, không thì chúng ta làm thủ tục chuyển giao công việc bốc xếp luôn đi?"
Chu Phương ngẩn ra: "Bây giờ sao? Nhưng chị còn chưa trả hết tiền cho em!"
Cô tính làm thủ tục xong liền về thôn một chuyến, mượn ba mẹ và thân thích ít tiền.
Đồng Tuyết Lục nói: "Không sao, chờ hai người mượn đủ lại tới đưa cho em là được, anh chị làm người chẳng lẽ em còn không yên tâm sao?"
Muốn thu mua nhân tâm, chưa bao giờ là nói bằng miệng mà thôi, mà phải từ thực tế cho đối phương chỗ tốt.
Quả nhiên, Chu Phương nghe được lời này cảm động đến không được: "Tuyết Lục, em.. Chị cũng không biết nên nói gì mới tốt!"
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vậy cái gì cũng đừng nói, chị Chu Phương, bây giờ chị gọi anh Từ lại đây đi, chúng ta làm thủ tục cho xong luôn."
Chu Phương gật đầu liên tục, vội vàng đi gọi chồng.
Thực mau Từ Bách Căn mồ hôi đầy mình chạy tới, cảm kích liên tiếp nói cảm ơn.
Đồng Tuyết Lục nói bọn họ đừng khách sáo, sau đó ba người lại lần nữa đi vào văn phòng xưởng.
Khâu can sự phụ trách xử lý thủ tục nhìn thấy mấy người Đồng Tuyết Lục đi mà quay lại, trong lòng đang tò mò, sau đó nghe được cô muốn bán công việc cho Từ Bách Căn, khϊếp sợ đến không khép miệng được.
"Cô thực sự muốn bán công việc ra ngoài? Không phải người thân của cô còn chưa lên sao?"
Mặt Đồng Tuyết Lục lộ ra thần sắc khổ sở: "Khi hay tin cha mẹ em ra đi, bà nội em bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên rồi, động bất động liền mắng chửi đánh người, phải có người chăm mới được, nên sau khi người nhà em thương lượng với nhau đã quyết định bán công việc đi."
"Điên rồi?"
Chẳng trách người Đồng gia ở quê lâu vậy rồi còn chưa lên, thì ra đã xảy ra chuyện.
Bất quá nói trở về, Đồng gia này không biết đã đắc tội vị thần nào, sao một người tiếp một người xảy ra chuyện thế này?
Đồng Tuyết Lục thở dài: "Đúng vậy, khi em nghe bà nội xảy ra chuyện, mấy chị em chúng em đều lo lắng đến không ngủ yên, chỉ là do em gái em còn quá nhỏ, một mình em không dám dẫn theo chúng nó cùng ngồi xe về."
Khâu can sự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ánh mắt dừng trên người Từ Bách Căn: "Đồng chí Từ Bách Căn động tác anh thật mau a, anh mua công việc này bao nhiêu tiền?"
Từ Bách Căn thành thật: "Ba.."
Đồng Tuyết Lục vội vàng đánh gãy lời anh nói: "Lần trước có người bán bốn trăm mười lăm, anh Từ và chị Chu Phương vì chiếu cố mấy em, nên cố ý cho nhiều hơn hai mươi nguyên."
Vậy là bốn trăm ba mươi nguyên, giá này mua một công việc bốc xếp, cũng không tính là đoạt tiện nghi.
Khâu can sự "Ừm" một tiếng, hạ con dấu lên giấy phê duyệt.
Từ văn phòng ra tới, không đợi vợ chồng Từ Bách Căn mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã chủ động xin lỗi trước: "Thực xin lỗi anh Từ, chị Chu Phương, vừa rồi em tự tiện làm chủ nhiều lời nói thêm tiền, em rất lo nếu nói trắng ra, bọn họ sẽ cảm thấy hai người cố ý ăn hϊếp chúng em không cha không mẹ, cho nên mới.."
Từ Bách Căn và Chu Phương căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Đặc biệt là Chu Phương, vừa rồi cô nghe Đồng Tuyết Lục nói nhiều hơn năm mươi nguyên, trong lòng còn lo lắng Đồng Tuyết Lục quay đầu lại đòi thêm tiền thì làm sao bây giờ, không ngờ thì ra là cô ấy một lòng tính toán vì bọn họ!
Lòng cô tức khắc vừa cảm kích lại áy náy, kéo tay Đồng Tuyết Lục nói: "Tuyết Lục em đừng nói xin lỗi, anh chị cảm ơn em còn không hết."
Từ Bách Căn ở một bên liên tục gật đầu.
Khi vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, bọn họ bất quá chỉ là thuận tay giúp một phen, không ngờ cô ấy lại có tâm như vậy.
Tri ân báo đáp, có tâm, có hiếu, chăm sóc các em chu đáo, con gái lớn của Đồng Đại Quân này quả thật là rất ưu tú!
Chỉ tiếc hai vợ chồng bọn họ không có phúc khí hưởng thụ phúc từ con gái, ai.
Sau khi cùng hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương tách ra, Đồng Tuyết Lục đi vào xưởng làm.
**
Nghĩ đến khả năng thực mau mình sẽ có công việc, sau khi Chu Phương ra khỏi nhà xưởng, miệng chưa từng khép lại.
Khi cô đi ngang qua trạm bán đồ ăn, nghĩ một chút, mũi chân vừa chuyển liền quay đầu đi vào trong.
Không đến mười phút, cô đã mua xong một kí kẹo sữa và hai hộp điểm tâm bốn mùa về nhà.
Mẹ Từ thấy cô mua nhiều như vậy, mày nhăn thành kết: "Sao cô mua nhiều quá vậy? Cô không biết bây giờ trong nhà đang thếu tiền sao?"
Ngữ khí bất mãn không khác gì nói thẳng cô là đàn bà phá của.
Nhưng lần này Chu Phương không tức giận, cô kéo mẹ Từ vào nhà kể chuyện xảy ra vừa rồi cho bà nghe.
"Tuyết Lục nơi chốn nghĩ cho chúng ta, lại còn cho chúng ta tiện nghi lớn như vậy, con nghĩ chúng ta nên tặng em ấy gì đó."
Mẹ Từ không ngờ Đồng Tuyết Lục nhanh như vậy đã làm cong thủ tục chuyển việc, thái độ lập tức xoay 360 độ: "Đúng vậy, phải tặng, con làm rất tốt."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Thím ơi, muối nhà con vừa hết, cho con mượn một muỗng được không?"
Nghe ra là giọng vợ bác Lâm, Chu Phương lập tức cất kẹo sữa và điểm tâm vào tủ bát.
Mẹ Từ đi ra ngoài múc cho vợ bác Lâm một muỗng muối, vợ bác Lâm lấy muối nhưng không vội đi.
"Thím, chuyện công việc nhà thím thế nào rồi? Cái kia Đồng gia có nói gì khó nghe không?"
Mẹ Từ nghe vậy, lông mày vừa thô vừa ngắn giương lên: "Tuyết Lục tốt như vậy, sao nói chuyện khó nghe được? Còn cô, người này rốt cuộc cô có tật xấu gì vậy, sao cứ hai ba lần đến trước mặt tôi nói người ta nói bậy?"
Vợ bác Lâm bị nghẹn cái chết khϊếp: "Thím đừng nói hươu nói vượn, con nói em ấy nói bậy khi nào?"
"Tôi nói hươu nói vượn? Ngày hôm qua còn kêu tôi đừng đưa công việc dệt công lại cho người ta! Người ta không cha không mẹ, cô không nghĩ giúp người ta nhiều hơn chút cũng đành thôi, đằng này còn cả ngày chỉ nghĩ chiếm tiện nghi, tâm địa cô bị heo ăn rồi hả?"
Giọng nói Mẹ Từ vừa to vừa vang, không thua bác Thái chút nào, to như vậy, toàn bộ người trong sân đều nghe được.
Bác Thái đang giặt quần áo trong sân nghe thấy, bĩu môi nói: "Hôm qua Tuyết Lục không cho ăn thịt, liền đi khắp nơi nói Tuyết Lục nói bậy, còn dám mặt dày chối không nói!"
Chuyện xảy ra ngày hôm qua mọi người ai cũng thấy, rất nhiều người cảm thấy vợ bác Lâm không biết xấu hổ.
Nhưng không ngờ bà ta còn đi đồn Đồng Tuyết Lục nói bậy.
Nhân phẩm này cũng quá kém rồi không phải sao?
Mặt vợ bác Lâm lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu phi thăng.
Chỉ là bà một miệng khó địch hai mồm, cuối cùng như gà trống đấu bại chạy về nhà.
**
Bị tức giận đến chết khϊếp không chỉ có vợ bác Lâm, mà còn có Đồng Chân Chân.
Lúc này trạng thái cô ta như kẻ điên, một khuôn mặt xanh mét: "Hai người thực sự muốn đưa con đi trại cải tạo? Rốt cuộc hai người có phải cha mẹ ruột của con không?"
Hốc mắt mẹ Đồng đỏ hoe, đáy mắt phiếm áy náy: "Chân Chân à, là mẹ có lỗi với con, chỉ là lần này con thật sự đã làm sai.."
"Bà câm miệng cho tôi! Tôi không làm sai! Rõ ràng là con tiện nhân Đồng Tuyết Lục đánh tôi trước, hai người rõ ràng là không tin lời tôi nói, tôi biết rồi, ở trong lòng hai người, cô ta mới là con của hai người!"
Đồng Chân Chân hét đến dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cha Đồng và mẹ Đồng.
Bị con gái mắng mình như vậy, mẹ Đồng khó chịu đến ngực phập phồng, cơ hồ không thở nổi.
Cha Đồng xụ mặt quát: "Con bình tĩnh một chút! Có ai nói cha mẹ mình như con vậy không?"
Đối mặt với cha Đồng, Đồng Chân Chân vẫn có sợ hãi, nhưng không thể át đi lửa giận trong nội tâm cô ta.
Cha Đồng nói: "Con oán hận cha hiểu, nhưng sự tình năm đó vốn dĩ không phải do Tuyết Lục sai, huống chi nó đã rời khỏi Đồng gia, con cần gì phải nơi chốn nhằm vào nó?"
"..."
Đồng Chân Chân tức giận đến sắp nghiến nát một cái răng: "Là cô ta nhằm vào con trước!"
Cha Đồng đánh gãy: "Được rồi, kết thúc chuyện này tại đây đi! Đừng tranh cãi nữa! Còn chuyện của con ảnh hưởng quá nặng, cha cũng không có cách nào bảo vệ con! Nhưng con yên tâm, trại cải tạo bên kia cha đã chuẩn bị tốt, con đến bên kia bọn họ sẽ không làm khó dễ con, chỉ cần con tiếp thu cải tạo tốt, một năm sau chúng ta liền đến đón con về!"
Những năm gần đây thế cục vẫn luôn không ổn định, đặc biệt là năm sáu mấy, rất nhiều người bởi vì một chút chuyện nhỏ mà bị phê đấu, mọi người đều sống đến như đi trên băng mỏng.
Tuy những năm nay thế cục đã dần dần vững vàng, nhưng ai bảo đảm được?
Vạn nhất có người bắt lấy nhược điểm này, nói một nhà bọn họ lạm dụng tư quyền, đến lúc đó người một nhà này chẳng phải là xong đời rồi sao!
Vì gia đình này, ông không thể không từ bỏ Đồng Chân Chân.
Ông biết làm vậy rất có lỗi với nó, nhưng nói đến cùng trách ai được? Còn không phải là do nó tự tìm đường chết.
Cha Đồng nói xong liền kéo mẹ Đồng đi.
Đồng Chân Chân tức giận đến thét chói tai, nhưng mà có tức hơn nữa cũng vô dụng.
Qua hai ngày, cô ta sẽ bị đưa đến trại cải tạo, cho dù Đồng gia có mua cho cô ta nhiều đồ ăn đi nữa, cũng không thể làm cô ta nguôi giận.
Lúc này đây, cô ta cũng hận cả nhà Đồng gia.
Đồng Chân Chân vừa đi, Đồng Tuyết Lục bên này thực mau đã nghe được tin.
Tuy chỉ có thể nhốt cô ta một năm, nhưng một năm cũng đủ để cô đứng vững ở Bắc Kinh.
Còn chuyện sau khi Đồng Chân Chân trở về có trả thù bọn họ không, vậy phải chờ cô ta về lại nói.
Lúc này trong căn cứ, Ôn Như Quy cũng vừa lúa hay được tin này.
".. Hôm nay con gái út Đồng gia bị đưa đi cải tạo, trong vòng một năm sẽ không về."
Giọng Ôn Như Quy nhàn nhạt nói: "Ừm, cảm ơn cậu."
"Giữa cậu và tớ còn khách sáo làm gì, lại nói tớ cũng chỉ là mở miệng nói một tiếng mà thôi. Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện nhà họ Đồng thế? Tớ nhớ rõ Ôn gia đâu quen biết Đồng gia."
"Tớ quen một người trong đó."
Đối phương nghe được lời này, hiển nhiên hứng thú bùng dậy, trong giọng nói mang theo ý nhiều chuyện: "Người đó là ai? Là nam hay nữ?"
"Người cậu không biết, chuyện lần này coi như tớ nợ cậu một ân tình."
Ôn Như Quy nói xong tắt điện thoại.
Dương quang từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên áo sơ mi anh đến trắng tinh.
Ánh mắt anh xuyên qua cửa sổ dừng trên điểm nào đó, lại tựa như không phải.
Trong ánh sáng trắng xóa, có một bé trai bốn năm tuổi quỳ gối trên mảnh chén đĩa bể khóc lóc xin tha: "Mẹ ơi mẹ ơi, con không dám nữa, mẹ đừng đánh con, con đau quá."
Máu đỏ tươi chảy ra từ đầu gối nhỏ, nhiễm đỏ mặt đất.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Như Quy, Chủ nhiệm kêu cậu qua một chuyến."
Ôn Như Quy hồi thần, chậm nửa nhịp mới lên tiếng: "Ừm, tớ qua liền."
Anh xoay người rời khỏi, đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại nhìn cửa sổ.
Không thấy bé trai đâu nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Kế hoạch vả mặt Đồng Chân Chân: Bị vả mặt lần thứ nhất "Check" √
Đồng Tuyết Lục: Ôn tiểu đáng thương, đến, để chị ôm em vào lòng.