Đi đến Từ gia, Từ gia đang ăn cơm.
Người Từ gia thấy Đồng Tuyết Lục đến, có chút sửng sốt.
Cuối cùng vẫn là Chu Phương phản ứng lại trước: “Em gái tới rồi sao, mau vào.”
Nhà Từ gia nhỏ hơn nhà Đồng gia, lại còn ở ba người lớn một đứa nhỏ, trông thập phần chật chội.
Lúc này mẹ Từ đang ôm một bé trai hai tuổi, một khuôn mặt tức giận vừa xấu vừa nhăn.
Đồng Tuyết Lục làm bộ không thấy, câu môi cười nói: “Chị Chu Phương, không thì mọi người ăn cơm trước đi, bọn em ở bên ngoài chờ, hai người ăn xong, chúng ta lại nói.”
Từ Bách Căn ba lượng hai hạ húp sạch cháo trong chén, đứng lên nói: “Mẹ nó ơi, em dẹp chén đũa đi, em gái, em vào ngồi đi.”
Chu Phương ứng một tiếng, lại nói với Đồng Tuyết Lục: “Bên ngoài muỗi nhiều, mau vào đi em.”
Đồng Tuyết Lục ứng một tiếng, lúc này mới dắt Đồng Miên Miên đi vào.
Đồng thời quan sát biểu tình Từ Bách Căn và Chu Phương, thấy bọn họ không biểu hiện có gì không vui, trong lòng không khỏi gật gật đầu.
Tuy Đồng Gia Minh còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt nhìn người rất tốt nha.
Xem ra vợ chồng Từ Bách Căn trước mắt này thật sự không tham, không ỷ mạnh hϊếp yếu.
Tuy vẻ mặt mẹ Từ không vui, nhưng vẫn chưa nói lời nào không dễ nghe, đưa bé trai cho con dâu, bưng chén đũa ra ngoài rửa sạch.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Tuyết Lục nói thẳng: “Hôm nay chúng em đến đây, là vì công việc dệt công.”
Từ Bách Căn gật đầu, trên mặt mang theo một tia xấu hổ: “Đây là chuyện hẳn là. Ngày đó em về, anh đã nghĩ tới nói chuyện này với các em, nhưng hôm đó con trai anh không khỏe, anh phải chở nó đi bệnh viện kiểm tra, quay đầu lại ngày hôm sau về, em đã đi thành phố rồi.”
Chu Phương gật đầu phụ họa nói: “Hôm nay biết em về, anh chị định cơm nước xong liền đi qua đó, không ngờ chưa kịp qua các em đã đến trước rồi.”
Đồng Tuyết Lục: “Ngày mai em đi xưởng dệt làm, còn tiền công của chị Chu Phương, chờ khi có lương em sẽ đưa cho Gia Minh mang đến đây.”
“Cảm ơn em.”
Chu Phương cười nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Thất nghiệp, đến lúc đó mẹ chồng lại nói cô vô dụng, còn liên lụy đến con cô.
Cô và Từ Bách Căn đều là người trí thức, nhưng có chỗ không giống là, Từ Bách Căn là dân thành phố, còn cô là dân quê.
Mẹ chồng cô vẫn luôn muốn con dâu nội thành, nên sau khi cô gả lại đây, mẹ chồng luôn nhìn cô không vừa mắt, ghét bỏ mọi thứ.
Tuy cô có bằng trung cấp, nhưng công việc trong thành phố này đều là một cái củ cải một cái hố, không có người quen rất khó vào.
Nguyên bản lần này bọn họ tính mua công việc này, nhưng không ngờ Đồng Tuyết Lục đột nhiên về đây, chuyện mua công việc tất nhiên là phải dẹp qua một bên.
Tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng công việc này vốn dĩ là của Đồng gia, trả lại là đều hẳn là.
Đồng Tuyết Lục nhìn mặt hai vợ chồng họ thật sự không có oán giận, lúc này mới tung kế hoạch ra: “Gia Minh chuẩn bị đi học lại, công việc bốc xếp em định bán đi, không biết anh Từ và chị Chu Phương có biết ai muốn mua không?”
Từ Bách Căn và Chu Phương nghe được lời này ngẩn ra: “Bán đi? Nhà các em không cần công việc này sao?”
Đồng Đại Quân còn có hai em ở quê, trước kia mỗi lần lên đây đều oán trách Đồng Đại Quân không xin cho họ có công việc làm, ở thành phố hơn nửa tháng mới cầm tiền chạy lấy người.
Có hai người em như vậy, bọn họ thật sự nguyện ý bán công việc này sao?
Đồng Tuyết Lục làm bộ làm tịch thở dài nói: “Dạ, cũng là do bắt buộc anh chị ạ, bà nội em điên rồi, đi đâu cũng phải có người đi theo, hai chú có hiếu, đều muốn ở lại nông thôn chăm sóc nội, cho nên mới bảo em bán công việc đi.”
“Hả, điên rồi?”
Từ Bách Căn và Chu Phương khϊếp sợ.
Bà nội Đồng gia nửa năm gần đây khỏe mạnh mỗi khi ăn đều đòi ăn thịt còn ăn thêm hai cái bánh bao lớn, khi mắng người mắng tới mười phần công lực, bỗng dưng nói điên liền điên rồi?
Đồng Gia Minh nghe được lời này cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục.
Nhưng thực mau cậu rũ mi mắt xuống, không vạch trần lời Đồng Tuyết Lục nói dối.
Đồng Tuyết Lục nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Dạ đúng rồi, bác sĩ nói bệnh kia của bà gọi là bệnh của người già hay mất trí gì đó, cũng không phải là điên hoàn toàn, có đôi khi nhận được người, khi nói chuyện nhìn qua giống người thường, nhưng có đôi khi lại điên lên liền mắng chửi đánh người, nghe nói trong thôn có không ít người đã bị bà đánh qua!”
“Chính vì vậy, hai chú của em mới không dám mang bà tới thành phố sống, đáng lí ra khi nghe tin, bọn họ vội vàng xong việc nhà nông liền đi lên, nhưng vì bệnh của bà nội mới trì hoãn lại đến giờ, ai.”
Chu Phương nghe được trong lòng run sợ: “Nghiêm trọng đến vậy sao? Vậy sau này có tốt lại được không?”
Đồng Tuyết Lục lại thở dài một hơi, xua xua tay: “Không tốt lại được nữa, tuy em chưa từng gặp bà nội, nhưng nghe được bà đã già còn bị chứng bệnh này, lòng em cũng thấy rất khó chịu……”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, vẻ mặt đau thương khó chịu chực khóc.
Đồng Gia Minh: “……”
Cậu thiếu chút nữa cũng tin.
Từ Bách Căn và Chu Phương nghe vậy cảm thấy Đồng Tuyết Lục là người có tâm.
Lúc Đồng Tuyết Lục chưa đến, người trong đại viện nói cái gì cũng có, đặc biệt là lúc vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, mọi người càng nói càng khó nghe.
Bây giờ xem ra mọi người đã hiểu lầm cô ấy, đối với bà nội chưa gặp đã quan tâm đến vậy, sao có thể là người ngại bần ham phú chứ?
“Vậy các em định về quê sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không về ạ, ở quê vốn dĩ đã bận nhiều việc, bây giờ bà nội còn cần có người chăm sóc, nếu chúng em về nữa, các chú và các cô chẳng phải là càng lo liệu không hết!”
“Huống chi em đã lớn, em có thể kiếm tiền nuôi các em, chờ gom góp được tiền, em sẽ gửi tiền và đồ bổ về cho bà nội!”
Nghe xong lời này, ánh mắt Chu Phương nhìn cô càng thêm nhu hòa: “Em thật có hiếu, bà nội em biết được, nhất định sẽ rất vui.”
“Hiếu thuận với người già là điều đương nhiên mà chị.” Đồng Tuyết Lục nghe vậy, sắc mặt lộ ra thẹn thùng, “Đúng rồi, anh Từ, chị Chu Phương, hai người có định mua công việc bốc xếp không?”
Chu Phương ngẩn ra: “Mua làm gì? Có mua anh chị cũng không dùng được.”
Công việc bốc xếp thường tốn sức, từ trước đến nay chỉ cần nam, Từ gia chỉ có Từ Bách Căn một người con trai, bọn họ mua cũng vô dụng.
Đồng Tuyết Lục: “Anh chị có thể mua để đó, sau này có thể bán đi, hoặc khi tìm được một công việc thích hợp, cơ hội đổi sẽ lớn hơn là chờ đợi như bây giờ.”
Từ Bách Căn và Chu Phương nhìn nhau.
Đúng rồi, sao trước đây bọn họ không nghĩ tới chuyện này?
Trong tay có công việc để trao đổi, so với uổng công chờ đợi tốt hơn nhiều, nhưng mà……
“Không biết em muốn bán bao nhiêu?”
“Anh chị đưa em ba trăm năm mươi nguyên là được.”
“Ba trăm năm mươi?” Từ Bách Căn ngây người, “Em gái, em có nói thiếu không?”
Bây giờ một công việc bán được năm trăm nguyên, tốt hơn chút không chừng bán được tám trám hoặc hơn một ngàn, tuy công việc bốc xếp làm mệt tiền lương thấp, nhưng ít nhất cũng bán được bốn trăm nguyên.
Chu Phương đi theo gật đầu: “Em gái chắc em không biết giá của một công việc bán được bao nhiêu có đúng không? Trước kia trong xưởng có người bán được bốn trăm mười lăm nguyên.”
Đồng Tuyết Lục thấy hai người thành thật như vậy, càng thêm vừa lòng: “Em biết, chỉ là em nghe Gia Minh nói, khi cha mẹ em xảy ra chuyện, anh Từ và chị Chu Phương giúp không ít, không nhờ hai người, mấy đứa nhỏ này chắc chắn không lo liệu được, nên anh chị chỉ cần đưa em ba trăm năm mươi nguyên là được rồi.”
Thì ra là vậy, người biết tri ân báo đáp như em ấy thực sự quá ít.
Nhưng chính vì vậy, bọn họ càng không thể chiếm tiện nghi.
Từ Bách Căn nói: “Em gái, công việc này anh mua, nhưng không thể ba trăm năm mươi, cứ dựa theo giá người khác bán đi, bốn trăm mười lăm nguyên!”
Tất nhiên Đồng Tuyết Lục sẽ không lấy, nếu lấy liền uổng phí một phen tâm tư của cô rồi không phải sao.
“Anh Từ, chị Chu Phương, không thể làm vậy……”
Cuối cùng sau một phen người đẩy ta đưa, lấy ba trăm tám mươi nguyên thành giao.
Từ Bách Căn làm việc sảng khoái, trực tiếp đưa hai trăm năm mươi nguyên cho cô, số còn lại bọn họ phải đi mượn mới đưa được.
Tất nhiên Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ không thành vấn đề, sau khi viết ký nhận, đứng lên liền muốn về.
Lúc này, mẹ Từ không còn một khuôn mặt đen như đáy nồi nữa, mà là mặt già tươi như hoa: “Trời đã tối rồi, để bọn ta đưa chị em các con về.”
Đồng Tuyết Lục khách khí hai câu cũng không kiên trì nữa.
Một nhà Từ gia đưa bọn họ đến cửa, Chu Phương còn chủ động giúp cô ôm Đồng Miên Miên.
Thế trận kia rất giống mọi người vui vẻ đưa tiễn lãnh đạo quốc gia, làm vợ bác Lâm núp sau cửa sổ đang âm thầm quan sát nhìn đến sửng sốt.
Sao không đánh nhau mà còn một bộ quan hệ thực tốt?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lòng vợ bác Lâm tò mò đến giống như bị mèo cào.
Nhưng lúc này chạy tới hỏi Từ gia cũng không thỏa đáng, thực là gấp chết bà!
Trở lại Đồng gia.
Đồng Gia Tín đang làm bài tập, miệng cắn bút chì, một bộ thực buồn rầu.
Thấy bọn họ về, cậu ném bút chì nhảy dựng lên hỏi: “Anh hai, xong chuyện rồi?”
Đồng Gia Minh “Ừm” một tiếng, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.
Đồng Gia Tín lại giống con chim khờ ríu rít hót cái không ngừng: “Anh hai, vậy mọi người qua Từ gia làm gì? Sao Miên Miên đi được, em đi không được?”
Lần này mắt Đồng Gia Minh mới chịu nhìn cậu: “Bài tập em làm xong rồi?”
Đồng Gia Tín tức khắc giống như cà tím bị nướng, héo: “…… Chưa xong.”
Đồng Gia Minh nghiêm mặt: “Còn không mau đi làm?”
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ, trở về tiếp tục cắn đầu bút chì.
Đồng Tuyết Lục ở bên ngoài nấu nước chuẩn bị tắm rửa, cô là người đặc biệt sợ lạnh, nên dù bây giờ là mùa hè, cô cũng muốn tắm nước ấm.
Đồng Gia Minh đi ra, đứng trước bệ bếp, hạ giọng nói: “Vừa rồi tại sao phải nói dối?”
Đồng Tuyết Lục đổ nước, đứng dậy nhìn cậu: “Cậu nói chuyện bà nội bị điên?”
Đồng Gia Minh gật đầu.
“Đương nhiên là vì cậu!” Đồng Tuyết Lục nói, “Nếu chị không nói vậy, đến lúc đó chờ người dưới quê lên đây, cậu muốn nói dối cũng không dùng được!”
Em bé biết khóc có sữa uống.
Cô vì đối phương làm việc, tuyệt đối sẽ không dấu dấu diếm diếm.
Đồng Gia Minh nhíu mày: “Vậy bây giờ cô nói dối dùng được sao?”
Một người điên không điên những người khác chẳng lẽ nhìn không ra?
Nói nữa, người Bắc Hòa lên nhiều, sao có thể để cô nói hươu nói vượn?
Đồng Tuyết Lục nhún vai: “Cho nên mới phải tiên hạ thủ vi cường.”
Chẳng lẽ đêm nay cô diễn trò lại biểu hiện hiếu tâm là vì chơi đùa chút sao?
Không có nha. Chờ người Bắc Hòa lên, lời lấy cớ của Đồng Gia Minh trước đó sẽ bị chọc phá, cậu liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Bởi vậy cô chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
Chỉ khi nào bà nội Tạ Kim Hoa “Điên rồi”, nhiều chuyện phía sau mới dễ thao tác hơn.
Còn chuyện đêm nay cô bán công việc tiện nghi Từ gia, chính là muốn làm Từ gia có hảo ý, hy vọng đến lúc đó nháo lên, Từ gia sẽ đứng dậy bên vực bọn họ.
Còn có hãm hại một người già vô tội mà cô còn chưa gặp mặt, lương tâm cô có đau không?
Đáp án đương nhiên là không.
Ở trong sách, ba đại gia có thời thơ ấu thê thảm, hoàn toàn là từ tay Tạ Kim Hoa lão chủ chứa này tạo thành.
Đồng Miên Miên từ nhỏ đã xinh đẹp, lúc bé lên sáu, bé bị anh họ lớn hơn bé mười tuổi dâʍ ɭσạи, sau khi Tạ Kim Hoa phát hiện, không chỉ không mắng cháu trai, còn ngược lại chỉ trích Đồng Miên Miên không biết xấu hổ, mới tí tuổi đã biết quyến rũ đàn ông.
Chuyện này tạo thành bóng ma thật lớn ở thơ ấu Đồng Miên Miên, bé sợ hãi lại ủy khuất, nhưng không dám nói cho hai anh trai ruột, cứ thế lớn lên trước sau không thể vượt qua tâm lý, cuối cùng ở đỉnh cao sự nghiệp lựa chọn tự sát.
Đồng Gia Minh còn muốn nói chuyện, bỗng thấy Đồng Miên Miên từ trong phòng đá chân nhỏ chạy ra.
Bé bay thẳng đến Đồng Tuyết Lục: “Chị cả, Miên Miên mệt quá, em muốn ngủ.”
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, ôm bé: “Em chờ một chút, chúng ta tắm rồi đi ngủ, em bé không tắm sẽ biến thành heo xấu xí.”
Đôi mắt Đồng Miên Miên trợn tròn, giống như chó con ngây ngốc, phe phẩy móng vuốt nhỏ hô hô: “Miên Miên không muốn biến thành heo xấu xí.”
“Vậy chúng ta tắm rửa thơm tho mới đi ngủ, có được không?” Đồng Tuyết Lục hôn hôn khuôn mặt nhỏ.
Đồng Miên Miên rụt cổ cười khanh khách: “Dạ, tắm thơm tho.”
Đồng Gia Minh thấy em gái dựa vào ngực Đồng Tuyết Lục cười tủm tỉm, mày một chút một chút giãn ra.
Cậu nhớ rõ lúc cha mẹ cậu vừa mới đi, Đồng Miên Miên vừa khóc vừa nháo, khóc đến nất lên.
Sau đó tuy không khóc nữa, nhưng hoàn toàn không hoạt bát vui vẻ như trước kia.
Nhưng mấy ngày nay bé rất vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ chỉ có tươi cười.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy để cô gái trước mặt này ở lại, có lẽ là một quyết định đúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kim Hoa: Lương tâm cô không đau sao?
Đồng Tuyết Lục: Không đau, còn sướиɠ rung lên nữa.