Từ nhà ga về nhà phải đi một đoạn đường rất dài, Đồng Tuyết Lục dẫn theo bao lớn bao nhỏ, thiếu chút nữa mệt thành cẩu.
Thật hoài niệm công cụ hiện đại giúp người đi bộ, đến nơi nào cũng nhanh và tiện lợi.
Xem ra phải nỗ lực kiếm tiền mới được, cho dù tạm thời không mua được ô tô, nhưng tốt xấu gì cũng phải mua được một chiếc xe đạp.
"Tuyết Lục con đã về rồi?"
Bác Thái thấy Đồng Tuyết Lục bước vào sân, hưng phấn banh rộng yết hầu hô.
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: "Đúng vậy bác Thái, con ở nhà cha mẹ nuôi một đêm, vốn dĩ họ cũng không muốn con đi nhanh vậy, nhưng con thật sự không yên tâm để Gia Minh và Gia Tín một mình."
Vẻ mặt bác Thái vui mừng: "Có người chị là con, là phúc của hai anh em nó! Con trở về là tốt rồi, nếu con còn không về, không biết có vài người sẽ nói con thành cái gì đâu!"
Đồng Tuyết Lục trở về không đến một ngày đã chạy lấy người, sau khi có vài người biết liền bày đủ loại suy đoán.
Có người nói Đồng Tuyết Lục chịu không nổi ngày tháng cực khổ nên đã chạy mất, cũng có người nói cô về là vì dẫn Đồng Miên Miên đi, Đồng Miên Miên lớn lên xinh đẹp, bé gái xinh xắn như vậy có bó lớn người muốn.
Sau khi bác Thái nghe được, tức đến chửi ầm lên.
Bây giờ Đồng Tuyết Lục về, bà không lớn tiếng la lên đánh vào mặt mấy người đó sao vừa lòng bà được?
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua mọi người trong sân: "Nơi này là nhà của con, con không về đây thì về đâu? Chỉ là cha mẹ nuôi quá luyến tiếc con, còn chuẩn bị thật nhiều đồ để con mang về, bác xem hai tay con sắp xách đến đơ luôn rồi!"
Hôm qua cô ở lại nội thành, một là vì giả bệnh để Đồng Chân Chân bị đưa vào trại cải tạo, hai là muốn cho người trong đại viện biết, bốn chị em họ không phải cô nhi bất lực, nếu ai dám ăn hϊếp bọn họ, tốt nhất nên ước lượng lại mình trước.
Bác Thái giống như vai diễn phụ hùa theo nói: "Cha mẹ nuôi con thật tốt với con, cũng phải a, nuôi mười mấy năm, không giống con gái ruột thì giống gì?"
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, xách đồ vào phòng.
Cô cầm mấy miếng mứt vỏ hồng và bánh sơn trà đưa cho Đồng Miên Miên đi cách vách tìm Trư Đản chơi, nghỉ ngơi một hồi mới chuẩn bị rửa tay làm cơm chiều.
Đồng gia cho cô một cân thịt ba chỉ và khoai tây, cô định làm khoai tây thịt kho tàu và khoai tây sợi chua cay.
Cô tay chân lanh lẹ rửa sạch thịt ba chỉ, sau đó vớt lên bỏ vào nước lạnh ngâm đến lạnh thấu.
Tiếp theo cắt thịt ba chỉ thành bốn khúc, nghĩ đến Đồng Miên Miên còn nhỏ, cô cắt nhỏ thêm một chút.
Trên đường về cô có đi đến trạm mua một ít tiêu và hương liệu.
Sau khi nồi nóng, để hương liệu và hành gừng tỏi vào, để lửa nhỏ xào.
Chờ mùi hương bay ra mới để thịt ba chỉ vào, xào đến khi thịt vàng mới bỏ thêm đường vào.
Chờ mỗi khối thịt ba chỉ đều màu, đổ ba chén nước vào, bật lửa lớn đến khi sôi mới để lửa vừa hầm.
Kỳ thật khi hầm thịt ba chỉ nên dùng lửa nhỏ là tốt nhất, nhưng dùng lửa nhỏ cần phải hầm một tiếng, lúc này không có thời gian.
Một lát sau, trong nồi dần bay ra mùi thịt.
Mùi hương nồng đậm tràn ngập đại viện, làm mỗi người ở đây nhịn không được mãnh nuốt nước miếng.
Người lớn thì nhịn được, nhưng bọn nhỏ nhịn không nổi, chạy đến vây quanh trước cửa Đồng gia cái mũi hít mùi hương một cái lại một cái.
Có một đứa nhỏ nằm trên đất lăn lộn khóc la: "Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!"
Đứa nhỏ không hiểu chuyện đã đành, cha mẹ đứa nhỏ càng không hiểu chuyện hơn.
Vợ bác Lâm đi tới, nhe răng vàng nói: "Cô gái a ngày nào cũng ăn ngon vậy, cha mẹ nuôi của con nhất định là người có rất nhiều tiền có đúng không?"
Đồng Tuyết Lục cười mà không nói: Có nhiều tiền cũng không liên quan đến thím.
Thấy Đồng Tuyết Lục cười cười, vợ bác Lâm càng thêm chĩa cái mũi lên trời: "Thịt con nấu thơm quá, con xem hài tử thèm đếm khóc, đợi lát nữa con làm xong, con cho thím nửa chén được không?"
Bác Thái cách vách vừa nghe lời này liền nóng nảy, nhưng bà còn chưa kịp mở miệng đã thấy Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: "Được ạ."
Vợ bác Lâm vỗ đùi cười nói: "Đúng rồi đó con gái, người láng giềng nên giúp đỡ lẫn nhau có đúng không?"
Đồng Tuyết Lục lại cười gật đầu: "Thím nói đúng."
Vợ bác Lâm cười đến khóe miệng sắp đυ.ng tới mang tai: "Ai da thịt này thơm quá, chắc sắp được rồi đúng không? Thím về nhà lấy chén liền."
"Thím chờ chút," Đồng Tuyết Lục mở miệng gọi bà lại, "Sẵn thím về, thím lấy mười kí gạo lại đây cho con luôn đi."
Vợ bác Lâm vừa nghe lời này, đương trường nổ mạnh: "Vì sao tôi phải lấy gạo cho cô?"
Mười kí gạo tốn một nguyên bốn văn tiền, mở miệng một cái liền đòi mười kí, mặt cô lớn vậy sao?
Đồng Tuyết Lục ủy khuất: "Không phải thím nói người láng giềng nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhà con sắp hết gạo, nên mới xin thím một ít."
Rốt cuộc bác Thái cũng tìm được cơ hội nói chuyện: "Ai da, lúc mình muốn thịt ăn thì nói giúp đỡ lẫn nhau, quay đầu lại thì vắt chày ra nước, sao trên đời này lại có người mặt dày thế chứ?"
"..."
Vợ bác Lâm giống như gà bị bóp cổ, mặt trướng đến đỏ bừng.
Có vài người trong viện vừa rồi nghe vợ bác Lâm muốn đi lấy chén đựng thịt, trong lòng cũng có chút ý động, lúc này sắc mặt đều ngượng ngùng.
Vợ bác Lâm đi rồi, Đồng Tuyết Lục tiếp tục chuẩn bị cơm chiều, khóe miệng hướng lên trên nhẹ cong.
Muốn chiếm tiện nghi trên người cô?
Không có khả năng, cả đời cũng không có.
Thừa dịp thịt kho tàu còn đang hầm, cô xắt khoai thành sợi.
Kỹ thuật cô xắt rất lợi hại, mỗi sợi xắt ra lớn nhỏ đều đều nhau, bác Thái nhìn đếm tấm tắc khen hay.
Sau khi vợ bác Lâm về nhà, càng ngửi mùi thịt lòng càng không thoải mái, tròng mắt xoay chuyển, ra cửa đi đến Từ gia.
Từ Bách Căn và Chu Phương còn chưa tan tầm, nhưng có mẹ Từ ở nhà.
Qua nửa ngày, bà mới ra khỏi Từ gia, mặt hướng tới nhà Đồng Tuyết Lục hung hăng phỉ nhổ nước miếng.
Phi!
Nha đầu chết tiệt kia, quay đầu lại thấy Từ gia không bỏ công việc, xem cô khóc thế nào!
Đồng Tuyết Lục không biết vợ bác Lâm tính toán sau lưng cô, cô bỏ khoai vào nồi, đợi nóng rồi vớt ra.
Đổ dầu vào chảo, để tiêu tỏi hành lửa lớn xào đảo, xong bỏ khoai vào, xào một hai phút sau đó cho giấm chua vào.
Hoàng hôn dần nghiêng, người tan tầm lục tục về nhà.
Vừa đi đến đại viện, một làn hương xông vào mũi, mọi người tức khắc xôn xao lên.
"Mùi này ở đâu vậy?"
"Quá thơm, mùi gì thế?"
"Tôi ngửi thấy hình như là mùi thịt, còn có mùi cay cay!"
Mọi người theo bản năng nhìn Đồng gia, vừa thấy thân ảnh Đồng Tuyết Lục, trong lòng không khỏi kêu rên.
Mọi người nước mắt từ khóe miệng chảy ra..
Cuộc sống này quá khó khăn a.
Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín về sau cùng, hai người ôm hai bó củi.
Nhìn thấy cửa nhà khói bếp lượn lờ, đôi mắt Đồng Gia Tín mở to: "Quá tốt, cuối cùng cũng được ăn cơm!"
Đồng Gia Minh ngước mắt nhìn cậu: "Cuối cùng? Vậy lúc trước em ăn cái gì?"
Miệng Đồng Gia Tín điên cuồng phân bố nước miếng, cười mỉa hai tiếng: "Anh hai, em tuyệt đối không có ghét bỏ đồ ăn anh làm giống như cơm heo đâu, thật đó!"
Đồng Gia Minh: "..."
Nói thành cơm heo luôn rồi, thế thì thế nào mới là ghét bỏ nữa?
Đồng Gia Tín không nhìn biểu tình của anh cậu, như điên như dại mà chạy tới: "Miên Miên, anh ba về rồi!"
Nghe được động tĩnh, Đồng Miên Miên đá chân ngắn từ trong phòng lộc cộc chạy ra.
Đồng Gia Tín chạy nhanh ném củi xuống, mở ra đôi tay: "Miên Miên, anh ba rất nhớ em!"
Đồng Miên Miên lại giống như không nhìn thấy cậu, trực tiếp chạy qua người cậu: "Anh hai!"
Đồng Gia Tín: "..."
Trường hợp thập phần xấu hổ.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, khóe miệng hơi cong lên.
Thịt kho tàu, khoai sợi vừa lúc xong, cô mở nắp ra, một mùi hương nồng đậm lại bay khắp sân.
Mũi Đồng Gia Tín vừa động, nháy mắt quên xấu hổ là gì, người đã xuất hiện trước bệ bếp, một đôi mắt long lanh dính vào thịt kho tàu.
Thịt ba chỉ và khoai hầm đến non mềm, thịt mỡ sáng bóng, thịt heo xào qua nước màu nhan sắc thực mê người, nước sốt đặc sệt.
Quá thơm!
Đồng Gia Tín nhìn Đồng Tuyết Lục, ngượng ngùng nói: "Cái kia, tôi giúp cô, bưng nó ra nha?"
Đồng Tuyết Lục nhàn nhạt trả lời: "Bưng đi."
Đồng Gia Tín nghe vậy khóe miệng chạm mang tai, bưng tô thịt kho tàu tung ta tung tăng cười ngây ngô: "Ăn cơm ăn cơm!"
Đồng Tuyết Lục bưng dĩa khoai chua cay đi theo phía sau.
Sau khi múc một chén cho mỗi người, đang chuẩn bị cầm đi cho bác Thái cách vách, lại ở cửa nghe được hai anh em Đồng gia nói chuyện.
"Anh hai, anh yên tâm, vừa rồi em giúp cô ta bưng thức ăn, tuyệt đối không phải bỏ minh đầu ám!"
"Em chỉ làm bộ tốt với cô ta thôi, như vậy cô ta mới nấu cơm cho chúng ta ăn, anh hai, anh thấy em có thông minh không?"
"Không thấy."
"Sao không thấy được? Anh hai, anh nấu cơm khó ăn như vậy, nếu em không tốt với cô ta một chút, cô ta cũng chạy giống Đồng Chân Chân thì làm sao bây giờ?"
"Câm miệng!"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Nếu nói Đồng Gia Minh là phúc hắc, thì Đồng Gia Tín chính là gấu trúc ngốc nghếch.
Một con gấu trúc cũng muốn chơi thủ đoạn với cô?
Cậu ta thật đề cao mình.
Đến lúc ăn cơm, Đồng Gia Tín giống như người bị đói bụng ba ngày ba đêm, bới cơm dùng giá ép rồi lại bới thêm, chan canh thịt kho tàu, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.
Cơm hỗn hợp với nước canh ngon, thịt kho tàu mềm, mỹ vị đến nỗi làm người ăn muốn rơi lệ.
Ô ô ô quá ngon!
Cậu chưa bao giờ ăn thịt nào ngon như thịt này!
Vì sau này ngày nào cũng được ăn ngon vậy, cậu quyết định sẽ giả bộ tốt với cô ta hơn chút nữa.
Cứ quyết định vậy đi!
Tốc độ Đồng Gia Minh ăn cơm cũng nhanh hơn ngày thường vài phần, ngay cả Đồng Miên Miên cũng ăn đến hai má phình phình, giống con sóc nhỏ đáng yêu.
**
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Gia Tín bị đá vào rửa chén.
Đồng Tuyết Lục ôm Đồng Miên Miên ngồi cạnh bàn, lời ít ý nhiều nói: "Hộ khẩu đã được phê duyệt, ngày mai chị sẽ đến Cục Công An dời qua bên này."
Đồng Gia Minh: "Ừm."
Đồng Tuyết Lục hỏi: "Còn công việc cho Từ gia mượn là thế nào? Đối phương làm người có tin được không?"
Giọng Đồng Gia Minh trầm trầm: "Khi cha mẹ xảy ra chuyện, anh Từ đã giúp rất nhiều."
Đồng Tuyết Lục: "Còn cậu, cậu định làm gì tiếp theo? Tiếp tục đi học, hay ở nhà nuôi em?"
"..."
Khóe miệng Đồng Gia Minh hung hăng trề một cái: "Tất nhiên là muốn đi học, nhưng mà.."
Nhưng mà cậu sợ không giữ được tiền, còn lo lắng hơn là bọn họ sẽ bị bắt về nông thôn!
"Không cần phải nhưng mà, nếu cậu muốn đi học, ngày mai hãy đi đi, chỉ cần nhớ rõ phải viết một phong thư gửi cho người Bắc Hòa là được rồi, đi thôi, bây giờ dẫn chị đến Từ gia."
Đồng Tuyết Lục không để ý cậu rối rắm, nói xong nắm tay Đồng Miên Miên đi ra ngoài.
Đồng Gia Minh ngẩn ra một chút, chạy nhanh đứng lên đi theo.
Bên ngoài bóng đêm chìm nổi, có côn trùng không biết tên không ngừng kêu vang.
Người phía trước sống lưng đĩnh bạt, bỗng dưng làm cho người ta có cảm giác muốn ỷ lại.
Đồng Miên Miên ở phía trước quay đầu, mềm mại vẫy tay với cậu: "Anh hai, nhanh lên!"
"Ừm!"
**
Ôn Như Quy từ viện nghiên cứu khoa học trở về ký túc xá, Chu Diễm cách vách vừa lúc từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy anh cười nói: "Hai ngày nay tớ vội đến chân không chạm đất, nghe nói lão gia tử nhà cậu lại giả bệnh lừa cậu về nhà xem mắt, thế nào, có đẹp không?"
Ôn Như Quy ngược sáng đi vào, cực đạm mà nâng khóe miệng: "Không biết."
"Nói vậy lại không hợp?"
Ôn Như Quy "Ừm" một tiếng.
Chu Diễm nghe vậy "Chậc" một tiếng: "Nói đến cậu người này cũng thật là sao kỳ quái đến thế, cậu không nhớ được mặt phụ nữ, nếu người ta không biết, sẽ tưởng rằng cậu cố ý làm người ta xấu hổ đó."
Ánh trăng từ mái hiên chiếu xuống, chiếu lên Ôn Như Quy cao lớn thon dài.
Đột nhiên.
Trong đầu anh hiện lên một gương mặt kiều diễm vũ mị, da thịt trắng nõn cùng với nốt ruồi câu hồn đoạt phách.
Dưới ánh mặt trời ngói đỏ tường cao phản chiếu, gương mặt kia vô cùng rõ ràng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Như Quy: Tôi có chứng mù mặt.
Đồng Tuyết Lục: Không, anh không có.
Đồng Gia Tín: Thân ta tại Tào Doanh tâm tại Hán, ta vì ăn nhẫn nhục vì trọng..
Đồng Gia Minh: Câm miệng, người ngu đừng nói chuyện!