Đồng Tuyết Lục mang theo Đồng Miên Miên ở bệnh viện một đêm.
Tuy tối hôm qua cô có gọi điện thoại nói với Đồng Gia Minh, nhưng nếu hôm nay cô lại không về, nói không chừng Đồng Gia Minh sẽ đi Cục Công An báo nguy.
Lại nói công việc và tiền an ủi không thể kéo dài nữa, cho nên cô tính hôm nay dùng một chiêu thu phục chuyện Đồng Chân Chân.
Bất quá trước khi làm, vẫn thu phục bụng Đồng Miên Miên và cô trước.
Cô dắt tay Đồng Miên Miên đi vào nhà ăn bệnh viện.
Kêu một tô cháo thịt lớn, hai cái bánh bao và hai trứng gà luộc, tổng cộng mất bảy phiếu gạo và bảy đồng tiền.
"Chị cả, chúng ta đừng tới đây ăn nữa, sẽ không còn tiền."
Đồng Miên Miên nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, một bên nuốt nước miếng, một bên nãi thanh nãi khí nói.
Đồng Tuyết Lục thiếu chút nữa cười phun: "Miên Miên đừng lo lắng, chị sẽ kiếm tiền, sau này em đi theo chị, mỗi ngày đều cho em ăn thịt, có chịu không?"
Mắt to ngập nước của tiểu nhân nhi chớp chớp, vui vẻ gật đầu: "Dạ, đi theo chị cả có thịt ăn."
"Ha ha ha.." Lần này làm Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười ra tiếng, "Em nói đúng, đi theo chị có thịt ăn."
Phương Văn Viễn đi vào nhà ăn thấy một màn này, mày nhíu nhíu.
Đồng Tuyết Lục trong ấn tượng anh ta chưa bao giờ ôn nhu và kiên nhẫn với trẻ con như vậy, hai cháu trai Đồng gia bị cô thường xuyên mắng khóc.
Cứ cảm thấy Đồng Tuyết Lục này và Đồng Tuyết Lục lúc trước có chút khác.
Bất quá những chuyện này không liên quan đến anh ta, hôm nay anh ta lại đây là muốn khuyên Đồng Tuyết Lục bỏ cử báo Đồng Chân Chân.
Anh ta thật sự không muốn có chút liên quan gì đến Đồng Tuyết Lục.
Bất đắc dĩ trưởng bối hai nhà Phương Đồng có tình cảm, tối hôm qua mẹ Đồng còn tự mình tới cửa cầu anh ta, anh ta cự tuyệt không được, chỉ có thể đáp ứng thử một lần.
Tuy nói là thử một lần, nhưng anh ta rất nắm chắc Đồng Tuyết Lục sẽ nghe lời anh ta, chắc chắn.
Nghĩ vậy, anh ta sải bước đi tới.
Bàn ăn rũ xuống một bóng râm.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, đối diện với mặt heo Phương Văn Viễn.
Tong lòng cô trợn trắng, cúi đầu lột trứng gà, dùng chiếc đũa cắm vào để Đồng Miên Miên cầm ăn.
Hẳn là Đồng Miên Miên chưa từng ăn trứng gà luộc, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến hồng hồng.
Đồng Tuyết Lục dặn bé ăn cẩn thận đừng để bị nghẹn, sau đó cầm bánh bao bẻ thành hai, thong thả ung dung ăn nuốt ăn.
Phương Văn Viễn: ?
Sao lại có cảm giác bị coi thường?
Anh ta ho khan một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô: "Tuyết Lục, cô đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến đây tìm cô là muốn nói chuyện Đồng Chân.."
Anh ta sợ Đồng Tuyết Lục hiểu lầm anh ta đến đây là vì cô, nên mới mở miệng giải thích trước để cô đừng hiểu lầm, chỉ là nói còn chưa nói xong, đã bị Đồng Tuyết Lục đánh gãy.
Đồng Tuyết Lục nhấc mi lên, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Anh không thấy tôi đang ăn cơm sao?"
?
Phương Văn Viễn ngẩn người một hồi lâu chưa phản ứng.
Nếu nói coi thường vừa rồi có thể là do anh ta ảo giác, vậy giờ này phút này Đồng Tuyết Lục không kiên nhẫn rõ ràng rành mạch viết trên mặt là gì.
Chẳng lẽ là vì ngày hôm qua anh ta không giúp cô xả giận?
Ngày hôm qua anh ta cho rằng đó là xiếc mới của cô nên mới thả chậm tốc độ, sau đó thấy Đồng Chân Chân đuổi gϊếŧ tới, trong lòng anh ta có một tia áy náy, nhưng không phải cô cũng không bị thương gì sao?
Được rồi, anh ta đại nhân có đại lượng: "Tôi ở đây chờ cô ăn xong rồi nói."
Đồng Tuyết Lục nhìn cũng lười nhìn anh ta một cái.
Cô cầm bánh bao nhai kỹ nuốt chậm, trong lòng nhớ tới mỹ thực đời trước.
Canh gạch cua, sủi cảo bọc tôm, lẩu cay, còn có tổ yến giòn và trứng Bắc Thảo, nghĩ lại thôi đã chảy nước miếng.
Đối với chuyện Phương Văn Viễn đến đây, cô thấy ngoài ý muốn đồng thời cũng thấy không ngoài ý muốn.
Bất quá mặc kệ anh ta đến đây có mục đích gì, một chuyến này anh ta đến không chắc rồi.
Phương Văn Viễn thấy cô ăn một chút rồi một chút miệng nhỏ nhai chậm nuốt kĩ, giơ tay nhìn đồng hồ, bực bội trong lòng cũng một chút một chút bò lên theo.
Vốn dĩ anh ta định tốc chiến tốc thắng thu phục trong hai phút, nhưng bây giờ đã hơn hai mươi phút, bữa sáng còn chưa ăn xong!
Nếu cứ vậy đi xuống, anh ta sẽ trễ giờ làm: "Cô có thể ăn nhanh chút được không?"
Mày đẹp Đồng Tuyết Lục nhíu một cái, rốt cuộc đưa mắt qua nhìn anh ta: "Anh có thể lăn xa chút được không?"
"!"
Phương Văn Viễn chinh lăng nửa nhịp, mới phản ứng lại mặt trướng đến đỏ bừng: "Đồng Tuyết Lục, cô có biết cô đang nói gì không? Cô trở nên vô lý gây sự từ khi nào vậy?"
Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng: "Không phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi vô lý hay gây sự sao? Sao giờ còn hỏi tôi?"
Phương Văn Viễn bị nghẹn, mặt nhăn như trái dưa chuột: "Tôi không có thời gian chơi với cô, tôi lại đây là muốn cô huỷ bỏ cử báo Đồng Chân Chân, làm người phải có lương tâm, Đồng gia nuôi cô mười mấy năm, cô hồi báo bọn họ như vậy?"
Đồng Miên Miên bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tay không cầm chắc làm trứng gà rơi xuống đất.
Đồng Tuyết Lục ôm bé vào lòng, bịt tai bé lại lạnh lùng nói: "Đồng chí anh là ai? Tôi và anh có liên quan gì nhau, anh dựa vào đâu quản tôi?"
Người xung quanh nhìn qua, ánh mắt sôi nổi dừng trên người Phương Văn Viễn, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Dựa vào tôi là.. Dù sao chuyện này cô phải nghe tôi, bây giờ đi đến Cục Công An bỏ cử báo liền đi!"
Vốn dĩ anh ta định nói dựa vào anh ta là vị hôn phu của cô, nhưng lời nói đến miệng mới nhớ tới mình chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ này.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "*Xứng chìa khóa, một xu một cái, một nguyên mười cái, anh xứng cái nào?"
*: Câu chơi chữ của người Trung. Ở đây nghĩa là chị Lục chửi anh ta là đồ ngốc. Còn hỏi ảnh là ảnh có "xứng" đáng đứng đây nói chuyện với chỉ không.
"Ha ha, cười chết tôi, cô gái này nói hay ghê."
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo, sắc mặt Phương Văn Viễn càng ngày càng khó coi.
Đồng Tuyết Lục lười để ý anh ta, thấy đồ ăn đã ăn hết, bế Đồng Miên Miên lên muốn xoay người đi.
Ánh mắt cô khinh bỉ làm Phương Văn Viễn lửa dâng ngập đầu, lập tức mất lý trí, duỗi tay muốn bắt cánh tay cô, không ngờ đυ.ng trúng cái bàn.
Chén trên bàn rơi xuống mặt đất, rầm nát đầy đất.
Khung cảnh lập tức rối loạn.
Thực mau người Phương gia nhận được điện thoại của Cục Công An, nói Phương Văn Viễn bị bắt lại.
Người Phương gia: ?
Đồng Tuyết Lục: ?
**
Đừng trách người Phương gia ngốc lăng, kỳ thật Đồng Tuyết Lục cũng đang ngốc lăng.
Lúc ấy cô chỉ hét lên một tiếng "Anh muốn làm gì", giọng nói còn chưa rơi xuống đất, Đầu bếp nhà ăn đã như gió lốc xông lên ấn Phương Văn Viễn ngã xuống đất, thực mau công an nhân viên cũng tới.
Lúc đó cô cũng giải thích chuyện không đến nỗi làm vậy, nhưng đầu bếp nhà ăn cho rằng cô là sợ khi xong chuyện bị trả thù, trái lại còn an ủi cô hơn.
* * * Dù sao cũng rất thái quá.
Lúc này người Phương gia lãnh Phương Văn Viễn từ Cục Cảnh Sát ra, sắc mặt đồng nhất đỏ như đít khỉ.
Mẹ Phương kéo tay Đồng Tuyết Lục vẻ mặt cảm kích: "Tuyết Lục, chuyện này quả thực là Văn Viễn có lỗi với con, A Di muốn cảm tạ con nguyện ý giúp nó nói chuyện, những cái này con cầm đi."
Nói xong bà đưa phiếu và tiền nhét vào tay Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục chạy nhanh đẩy trở về: "A Di người mau lấy về, sao con dám lấy đồ của dì?"
Tuy là hiểu lầm, nhưng tốt xấu cũng là một nhân tình, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện xử lý như vậy.
Mẹ Phương thấy cô không nhận, càng thêm cảm thấy cô hiểu chuyện hào phóng, lôi kéo tay cô nói cô có rảnh đến nhà bà chơi.
Đồng Tuyết Lục cười ứng dạ, sau đó mang theo Đồng Miên Miên đi đến Đồng gia.
Mẹ Phương nhìn bóng lưng Đồng Tuyết Lục cảm thán nói: "Tuyết Lục đứa nhỏ này trước kia có chút tùy hứng thật, nhưng nhân phẩm vẫn tốt, còn Văn Viễn con, rốt cuộc là chuyện thế nào, bảo con đi khuyên bảo, sao lại thành nháo đến muốn đánh muốn gϊếŧ?"
Mặt Phương Văn Viễn đen như đáy nồi: "..."
Anh ta cũng có giải thích a, nhưng có người tin lời anh ta nói không?
Không có!
Phương Tĩnh Viện thu hồi tầm mắt, vẻ mặt khϊếp sợ: "Anh cả, em phát hiện Đồng Tuyết Lục từ lúc đến tới lúc đi không có nhìn anh lấy một cái!"
"..."
Mặt Phương Văn Viễn hoàn toàn đen thành cục than.
**
Đồng Tuyết Lục đi vào Đồng gia, người Đồng gia vừa lúc nghỉ trưa về.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, mọi người không khỏi sửng sốt một chút.
Vẫn là chị dâu Trần Nguyệt Linh phản ứng lại trước: "Tuyết Lục em đã đến rồi, nhanh lên bước vào."
Lúc này mọi người mới hồi thần, mẹ Đồng có chút xấu hổ, không được tự nhiên nói: "Con đến sao không nói trước với mẹ một tiếng, đã ăn cơm chưa?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu nói chưa ăn.
Cha Đồng chạy nhanh sai anh cả Đồng đi nhà ăn mua một chén thịt kho tàu về.
Đồng Tuyết Lục vội nói không cần, nhưng anh cả Đồng đã chạy ra cửa.
Sau khi ngồi xuống sô pha, ánh mắt người Đồng gia mới đồng thời dừng trên người Đồng Tuyết Lục, lòng phỏng đoán lần này cô đến đây là có mục đích gì.
Cha Đồng thở dài một hơi: "Tuyết Lục a, chuyện này là Chân Chân không đúng, cha thay Chân Chân xin lỗi con.."
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, Đồng Tuyết Lục đã che mặt khóc lên: "Cha, cha nói vậy không phải muốn làm con khó chịu sao? Tuy con không phải con ruột của cha, nhưng cha nuôi con mười lăm năm, sao con có thể làm chuyện tổn thương Đồng gia?"
Cha Đồng khẩn trương: "Ai nha cha không có ý đó, cha không trách con.."
Trần Nguyệt Linh cũng chạy nhanh nói: "Tuyết Lục em đừng khóc, em xem em dọa em gái em rồi kia."
Đồng Miên Miên ngồi gần Đồng Tuyết Lục, mắt to ánh lệ, muốn khóc không khóc bộ dáng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Chỉ có Thái Xuân Lan là trợn trắng mắt bĩu môi nói: "Tuyết Lục em cũng đừng dùng bộ dáng này lừa dối cha, từ ngày hôm qua đến bây giờ vừa khóc vừa nháo, làm toàn bộ Đồng gia đều xoay chuyển theo em, em bảo mọi người phải an tâm thế nào?"
Đồng Tuyết Lục lại lần nữa bụm mặt khóc lên: "Chị hai, thì ra chị luôn thấy em như vậy, em thật là quá khổ sở!"
Anh hai Đồng thấy thế, trừng mắt nhìn Thái Xuân Lan: "Chỗ nào cũng có cô, cô câm miệng cho tôi!"
Thái Xuân Lan tức đến thiếu chút nữa hộc máu.
Đồng Tuyết Lục Trà khí tận trời nói: "Anh hai, hai người đừng cãi nhau, em không muốn hai người vì em mà cãi nhau."
Lời nói kinh điển của Trà Xanh vừa ra, Đồng Tuyết Lục cũng ghê tởm mình.
Anh hai Đồng: "Cô nhìn lại cô xem, đã già cái đầu cũng không hiểu chuyện bằng em dâu!"
"..."
Thái Xuân Lan bị Đồng Tuyết Lục Trà đến vạn tiễn xuyên tâm.
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục chân thành: "Cha, mẹ, người ngược đãi trẻ con là Đồng Chân Chân, người kêu đánh kêu gϊếŧ cũng là Đồng Chân Chân, chuyện này xảy ra trước mắt bao người, con có thể nể tình cha mẹ tha thứ cô ấy, nhưng người khác thì sao? Khi bọn họ biết Đồng Chân Chân ở bên đường đánh người mà không bị trừng phạt, các người cảm thấy mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
Người Đồng gia ngốc: Sẽ nghĩ thế nào?
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục trở nên vô cùng nghiêm túc: "Bọn họ sẽ cảm thấy Đồng gia lấy quyền mưu tư! Cha và mẹ không qua mấy năm nữa sẽ về hưu, có lẽ ảnh hưởng không lớn, nhưng các anh và các chị thì sao? Bọn họ còn trẻ, nếu để lại ấn tượng không tốt, sau này thăng chức còn cơ hội cho họ không?"
Lần này người Đồng gia nghe hiểu.
Tuy toàn Đồng gia đều là nhân viên chính phủ, nhưng bối cảnh này so với những người gần họ không đáng kể chút nào, đặc biệt là cha Đồng sắp về hưu, hai anh em Đồng gia cũng không xuất sắc.
Nếu lại có ấn tượng xấu, chỉ sợ đời này đừng nghĩ dịch vị trí.
Nói không chừng còn bị hạ cấp!
Thái Xuân Lan trong một giây liền bay theo chiều gió, kích động nói: "Ông trời của chị a, Tuyết Lục em đừng bỏ cử báo!"
Tuy trong hai em chồng thật giả cô ghét Đồng Tuyết Lục nhất, nhưng bây giờ sự tình liên quan đến lợi ích của chồng mình, đương nhiên cô chọn hy sinh Đồng Chân Chân.
Anh hai Đồng và hai vợ chồng Trần Nguyệt Linh cũng nghĩ vậy, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Cha Đồng và mẹ Đồng nhìn nhau một cái, tâm tình càng thêm trầm trọng và phức tạp.
Trong phòng khách an tĩnh có chút xấu hổ.
Đồng Tuyết Lục không để ý Thái Xuân Lan, cũng không nói thêm gì nữa.
Đã đạt được mục đích nên ngừng, nói thêm nữa sẽ không thú vị.
Đồng Chân Chân oán hận nguyên chủ cô hiểu, nếu cô ta hướng về cô, cô nhiều lắm giáo huấn cô ta một đốn.
Cô ta sai ở chỗ không nên động thủ với Đồng Miên Miên.
Loại chuyện ngược đãi nhi đồng này chỉ có không làm hoặc làm vô số lần.
Cô không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy bên người, nói không chừng ngày nào đó cô ta lại xuống tay với ba anh em Đồng gia.
Bởi vậy cô phải làm Đồng Chân Chân đi trại cải tạo.
Sau khi dùng buổi trưa ở Đồng gia, Đồng Tuyết Lục mang theo Đồng Miên Miên và một đống bồi thường Đồng gia cho Đồng Miên Miên chuẩn bị về huyện Duyên Khánh.
Đi ra tiểu viện, nghênh diện đi tới hai người.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Hai người này đúng là Phương Văn Viễn và Phương Tĩnh Viện.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, mày Phương Văn Viễn theo bản năng nhíu lại.
Nhớ tới buổi sáng chịu khuất nhục, anh ta hận không thể cả đời này không gặp lại Đồng Tuyết Lục!
Chỉ là mẹ anh ta ngàn dặn vạn dò anh ta phải cảm ơn Đồng Tuyết Lục.
Nghĩ vậy, anh ta hít sâu một hơi mở miệng nói: "Đồng --"
Lời còn chưa bay ra hết, Đồng Tuyết Lục đã trực tiếp đi qua anh ta.
Giống như không thấy anh ta vậy.
Phương Văn Viễn: "..."
Phương Tĩnh Viện: "Anh cả, anh xem em không có lừa anh, Đồng Tuyết Lục thật sự lười nhìn anh dù chỉ là một cái, cô ấy trực tiếp đi qua người anh, thật giống như.. Anh cả chỉ là một đống cứt chó."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tuyết Lục: Vì sao trên đời này có một người thoạt nhìn vô cùng bình thường, lại có thể tự tin đến vậy?