Đồng Tuyết Lục bóp hai vai đau nhức, cô không muốn tiếp tục làm công việc này.
Ở trong xưởng dệt, công nhân dệt công và bốc xếp là mệt nhất, công nhân bốc xếp còn được nghỉ ngơi một chút, công nhân dệt công lại không thể, từ lúc bắt đầu làm việc đến tan tầm đều là vùi đầu khổ làm, buổi tối còn phải tăng ca.
Chịu không nổi.
Cô phải đổi công việc khác!
Ngay lúc Đồng Tuyết Lục mệt đến muốn nằm sấp xuống, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.
Hai mắt cô sáng ngời, giống như đàn bò được thả ra, theo công nhân đi đến nhà ăn.
"Cho em một cái bánh bột bắp."
Đồng Tuyết Lục ngựa quen đường cũ đi đến cửa sổ, đưa phiếu gạo và khay cơm đã chuẩn bị tốt qua.
Đầu bếp Hoàng để bánh bột bắp vào khay cơm cho cô, lắm miệng hỏi một câu: "Đồng chí Đồng, hôm nay em chỉ ăn một cái bánh bột bắp đủ no không? Không lấy chút thịt sao?"
Đồng Tuyết Lục lộ ra một nụ cười xấu hổ gãi đúng chỗ ngứa: "Không ạ, chờ có lương em mới ăn."
Nghe được lời này, đầu bếp Hoàng và nhân viên tạp vụ xung quanh sôi nổi dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Bởi vì mẹ Từ và Khâu can sự tuyên truyền, nên người trong đại viện và xưởng dệt cơ hồ đã biết cô không chỉ mất cha mất mẹ, mà bà nội còn điên rồi.
Thật là đáng thương a, cô ấy mới mười tám tuổi, gánh nặng gia đình đã đè hết trên vai.
Tổ trưởng Mã đi tới nói: "Đầu bếp Hoàng, anh cho em ấy thêm bánh rán hành và một phần thịt xào cải trắng đi, phiếu gạo và phiếu thịt đều tính cho tôi!"
Đồng Tuyết Lục chạy nhanh xua tay: "Tổ trưởng không cần, em ăn bánh bột bắp là được rồi."
Tổ trưởng Mã không cho cô cự tuyệt, đoạt khay cơm trong tay cô đưa qua: "Em khách sáo với chị làm gì, chẳng lẽ chút đồ ăn này chị còn mời không nổi sao?"
Con gái bà tháng sau xuất giá, nhà trai là con của phó chủ nhiệm cục giáo dục, gia cảnh tốt, người cũng tốt, rất thương con gái bà, chỉ là lễ hỏi thôi đã cho hẳn một trăm tám mươi nguyên, sau đó còn tặng máy may, đồng hồ và radio.
Mấy thứ này bọn họ đã từng thương lượng, cũng phải đưa của hồi môn cho con gái y như thế qua, đồng thời bà còn muốn cho con gái bà nở mặt hơn chút, bà mua thêm một chiếc xe đạp, làm đủ một chuyến vang danh.
Nhưng phiếu xe đạp rất khó có được, quanh năm suốt tháng một phiếu cũng không thấy, tuy mua xe đạp có thể dùng phiếu công nghiệp, nhưng cần phải có năm mươi phiếu.
Số lượng quá lớn, cả nhà bọn họ dành dụm hai ba tháng vẫn còn thiếu bảy phiếu, không biết Đồng Tuyết Lục từ đâu biết được bà gặp khó khăn, sau ngày làm việc đầu tiên đã cầm bảy phiếu công nghiệp tới tìm bà, cho bà dùng, còn không cần thù lao!
Các cô nói xem một cô gái thiện lương như vậy không thích có được không?
Đừng nói là mời em ấy ăn một bữa cơm, có mời mười bữa bà cũng nguyện ý.
Đồng Tuyết Lục thấy ngăn cản không được, đành phải nói cảm ơn với tổ trưởng Mã, quay đầu lại thấy đầu bếp Hoàng cho cô nhiều hơn người khác một chút, lại vội vàng nói cảm ơn, sau đó bị tổ trưởng Mã kéo đến bàn cơm.
Tổ trưởng Mã cắn một miếng bánh rán hành, quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: "Hôm nay giám đốc Vu về, để chị giúp em thúc giục ông ấy đưa tiền an ủi cho em."
Mắt hạnh Đồng Tuyết Lục ngập nước, cảm kích nói: "Cảm ơn chị, từ nhỏ đã có người nói em đặc biệt may mắn, luôn gặp được quý nhân, trước kia em còn không tin, nhưng bây giờ em tin rồi, chị xem em vừa vào làm, đã gặp được quý nhân là chị rồi không phải sao?"
Được nói thành quý nhân, tổ trưởng Mã lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt: "Em đứa nhỏ này, cái gì quý nhân không quý nhân! Nhưng sau này em có khó khăn gì, cứ tới tìm chị!"
"Cảm ơn chị, có thể gặp được chị, đúng là phúc ba đời em tích được!"
Hai mắt Đồng Tuyết Lục hồng hồng, dùng ánh mắt cảm kích và trìu mến nhìn bà.
Tâm tổ trưởng Mã bị nhét đến tràn đầy, đồng thời dâng lên một cảm giác mang sứ mệnh thần thánh.
Em gái đáng thương như vậy, bà phải chăm sóc em ấy nhiều hơn mới được, mời em ấy ăn cơm là một chuyện, sau này còn phải bớt lại giờ tăng ca cho em ấy..
**
Tới giữa trưa, quả nhiên giám đốc Vu đã trở lại.
Mẹ ông ở nông thôn bị bệnh, người trong điện thoại nói bà sắp không được, bảo ông mau về, ông vội vàng an bài vụ việc xong xuôi liền đi.
Mấy ngày nay ông láy xe suốt đêm, về nhà lại thức đêm chăm sóc mẹ ông, mệt đến cả người gầy đi một vòng, chờ mẹ ông qua khỏi, ông lại láy xe suốt đêm chạy về Bắc Kinh.
Lúc này mới vừa ngồi xuống, chưa kịp uống một ngụm nước, tổ trưởng Mã đã mặt nghiêm túc bước vào.
"Giám đốc Vu, có chuyện liên quan đến tiền an ủi của Đồng gia em muốn nói với anh."
Giám đốc Vu đặt ca tráng men trong tay xuống: "Em nói đi."
Tổ trưởng Mã nói từ chuyện khi vợ chồng Đồng gia còn sống có bao nhiêu siêng năng, đến sau khi chết để mấy đứa nhỏ lại có bao nhiêu đáng thương, lại nói mẹ Đồng Đại Quân bị điên rồi, nói ngắn lại, tao ngộ Đồng gia gặp phải có thể nói là cực kỳ bi thảm, nếu giám đốc Vu còn không đưa tiền an ủi cho Đồng Tuyết Lục nhanh chút, thì ông đúng là người không có lương tâm!
Người có thể ngồi vào vị trí này, đương nhiên không phải chỉ dùng dăm ba câu là lừa được: "Ý của em là con gái lớn Đồng Đại Quân đã trở lại, bây giờ còn làm việc trong nhà xưởng có phải không?"
Tổ trưởng Mã gật đầu: "Em ấy làm việc rất nghiêm túc, còn biết yêu quý, quan tâm chăm sóc các em, là một người đặc biệt đáng tin."
Giám đốc Vu xua xua tay: "Được rồi, anh biết rồi, em kêu em ấy lại đây đi."
Ông không tin lời tổ trưởng Mã nói.
Đến cha mẹ ruột của mình còn không nhận, đáng tin cái rắm!
Tổ trưởng Mã không biết giám đốc nghĩ thế, đứng lên chạy nhanh đi báo cho Đồng Tuyết Lục.
Sau khi Đồng Tuyết Lục cảm ơn tổ trưởng Mã, không hoảng hốt không vội vàng đi vào văn phòng.
Phàm là người được người ta đặt cho danh hiệu Trà Xanh, tuyệt đại đa số đều là sức quan sát kinh người.
Đồng Tuyết Lục vừa bước vào cửa văn phòng, lập tức biết giám đốc Vu bất mãn với cô.
Lúc này giải thích chỉ là mây bay, cô quyết định dùng chiêu đánh đòn phủ đầu.
Cô vừa đi vào, vừa móc trong túi ra một tờ giấy: "Nghe nói thân thể mẹ giám đốc không tốt lắm, đúng lúc em có phương thuốc ngự y trong cung để lại, có tác dụng cường thân kiện thể, giám đốc nhìn thử xem có dùng được không?"
"..."
Lời giám đốc Vu muốn trách cứ bị nghẹn lại trong cổ họng, muốn cự tuyệt cũng nghẹn lại luôn.
Phương thuốc của ngự y là thứ vô cùng tốt.
Thân thể mẹ ông ở tuổi trẻ bị phá hư, đặc biệt là vào những năm nạn đói hoành hành, vì ăn tiết kiệm để anh em ông được no, bà đói thành da bọc xương, sau này tuy cuộc sống dần tốt lên, nhưng thân thể không tốt lại được.
Ông dừng một chút, cầm phương thuốc hỏi: "Phương thuốc này.. Em mua ở đâu vậy?"
Đồng Tuyết Lục nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Cha mẹ nuôi em cho."
Kỳ thật phương thuốc này là do một lão trung y cho cô ở đời trước, đối với thân thể có tác dụng bổ dưỡng nhất định, người bình thường cũng có thể sử dụng.
"Cảm ơn em, Đồng chí Đồng."
Đồng Tuyết Lục một bộ ngoan ngoãn: "Giám đốc đừng khách sáo, anh mau cất phương thuốc vào đi, đừng để người ta thấy được."
Giám đốc Vu nhét phương thuốc vào túi, lại mở miệng hỏi: "Lúc cha mẹ em xảy ra chuyện, sao anh không thấy em xuất hiện?"
Trải qua một chuyến ở trên, ngữ khí ông mềm mại hơn nhiều.
Ai ngờ hốc mắt Đồng Tuyết Lục lại đỏ lên, một giây bắt đầu action.
"En biết ở trong mắt giám đốc, em là đứa con không hiểu chuyện, nhưng lúc hay tin cha mẹ sống chung nhiều năm đột nhiên nói không phải cha mẹ em, lúc ấy em thật sự rất sợ hãi rất hoang mang, chờ em không sợ hãi không hoang mang nữa, cha mẹ em đã.. bọn họ.. ô ô ô.."
"Đã từng có một tình thân chân thành đặt trước mặt em, em lại không quý trọng, giờ mất đi em mới hối hận không kịp, điều đau khổ nhất trên đời cũng chỉ có điều này thôi, nếu trời cao cho em thêm một cơ hội, em sẽ nói với cha mẹ em ba chữ: Thực xin lỗi!"
Nói xong lời cuối cùng, biểu tình cô cực kỳ bi ai nước mắt rơi như mưa.
Giám đốc Vu sợ phụ nữ khóc nhất, thấy cô khóc thành lệ nhân, tức khắc một cái đầu hai cái đại: "Em em đừng khóc! Không có chuyện gì tốt bằng biết sai chịu sửa, người đều có chuyện làm sai, huống chi em còn nhỏ chưa hiểu sự tình, nếu cha mẹ em biết, nhất định sẽ tha thứ cho em!"
Hai mắt Đồng Tuyết Lục đẫm lệ nhìn ông: "Thật vậy chăng? Cha mẹ em thật sự sẽ tha thứ cho em sao?"
Giám đốc Vu vội vàng gật đầu: "Sẽ!"
Đồng Tuyết Lục lộ ra thần sắc an tâm: "Nghe giám đốc nói vậy, lòng em dễ chịu hơn rồi."
Giám đốc Vu thấy cô cuối cùng cũng ngừng khóc, lòng cũng theo thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước ông cảm thấy đứa nhỏ này không lương tâm, lúc này thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, nói ra chân tình trong lòng, cảm thấy có thể là do ông hiểu lầm em ấy.
Huống chi ông còn nhận phương thuốc, nào không biết xấu hổ nói ra lời trách cứ?
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chuyện quá khứ có nhiều lời cũng vô ích, bây giờ em chỉ nghĩ nỗ lực làm việc nuôi ba đứa em của em, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng chúng nó thành nhân tài hữu dụng với nhân dân với quốc gia, giám đốc, sau này xin giám đốc giám sát em!"
"Rất tốt! Em còn nhỏ đã nghĩ được thế này là rất tốt, sau này em cứ giữ vững như vậy."
Đồng Tuyết Lục ý chí chiến đấu sục sôi: "Vâng giám đốc, em sẽ toàn thân toàn tâm phụng hiến cho Đồng gia, phụng hiến cho nhà xưởng, tranh thủ trở thành công nhân trong đội ngũ phần tử tích cực!"
Giám đốc Vu nghe vậy, cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu, kéo ngăn tủ, lấy tiền an ủi ra.
Vốn dĩ ông định đưa tiền an ủi cho người thân Đồng gia ở quê, bây giờ xem ra Đồng Tuyết Lục không giống như lời đồn nói em ấy không đáng tin, nên đưa tiền an ủi cho em ấy được rồi, dù sao cũng là của Đồng gia bọn họ.
Đồng Tuyết Lục cầm tiền an ủi đi ra văn phòng, thấy bốn bề vắng lặng, đưa bao thư lên mũi ngửi ngửi.
Mùi tiền, quá thơm.
Nhưng diễn kịch thật sự quá mệt mỏi, quá vất vả, cô quyết định ban phần thưởng cho mình.
Thực mau, cô liền xin tổ trưởng Mã cho nghỉ hôm nay.
Lý do xin nghỉ: Em muốn đi mua đồ bổ gửi về quê cho bà nội ăn.
Tổ trưởng Mã thấy cô có hiếu như vậy, làm gì có chuyện không cho?
Từ nhà xưởng đi ra, Đồng Tuyết Lục đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh.
**
Tới tiệm cơm, bởi vì đã qua giờ cơm, tiệm cơm không còn khách.
Có hai người nữ phục vụ đang ngồi một bên tán gẫu.
"Đồng chí, bây giờ còn thịt không?"
Vì xây dựng hình tượng nhà nghèo khó khăn, mấy ngày nay cô chỉ xào rau xanh hoặc là ăn dưa chua, miệng sắp mọc ra mõ chim luôn rồi.
"Không có không có, giờ cơm đã qua, còn muốn ăn thịt, ăn cái rắm ấy!"
Nữ phục vụ tóc ngắn không kiên nhẫn đáp.
Thái độ phục vụ này, đưa đến thời hiện đại chỉ trong một giây sẽ bị nước miếng người ta dìm chết, nhưng ở niên đại này người phục vụ đúng là có thể kiêu ngạo như vậy!
Đồng Tuyết Lục mới sẽ không vì người khác vô lễ mà tức giận: "Vậy bây giờ còn gì ăn?"
Người phục vụ tóc dài nói: "Có nước đường đậu xanh và bánh chưng táo đỏ, mua không?"
"Mua mua, cho tôi mỗi thứ một phần."
Nữ phục vụ tóc dài nói: "Nước đường đậu xanh một mao một đồng tiền một chén, bánh chưng táo đỏ chín đồng một cái, tổng cộng hai mao tiền và hai phiếu gạo một phiếu đường."
Thật là quá tiện nghi.
Đồng Tuyết Lục chạy nhanh đưa tiền và phiếu.
Nữ phục vụ tóc dài thu tiền và phiếu rồi bưng đồ đến, sau đó lại vùi đầu tán gẫu.
Nước đường đậu xanh không đủ ngọt, nhưng bánh chưng táo đỏ không tệ lắm.
Đồng Tuyết Lục một bên ăn, một bên suy nghĩ.
Người Bắc Hòa hai ngày nay đã nhận được tin, từ Bắc Hòa lên Bắc Kinh chỉ mất một ngày một đêm, nói cách khác, hẳn là thứ hai tuần sau bọn họ sẽ gϊếŧ tới.
Hộ khẩu cô đã chuẩn bị tốt, tiền an ủi tới tay, công việc cũng bán được, gom tổng thể tới nói, cô hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu có thể đổi cho mình một công việc nhẹ nhàng hơn, vậy càng tốt.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng hai người nữ phục vụ nói chuyện..
"Sao chị họ cậu muốn đổi công việc, hai người đều làm việc ở tiệm cơm Quốc Doanh, còn đổi cái gì?"
Nữ phục vụ tóc dài thở ra: "Chị họ tớ bị mẹ chồng và chồng chị ấy đánh đập, chị ấy muốn tìm một công việc xa nhà chút, như vậy sẽ không cần ở nhà, có lẽ sẽ không bị đánh nữa."
Tuy cô đồng tình với chị họ, nhưng người nhà chị ấy đều ở đó, huống chi chị ấy vào nội thành không có chỗ ở, chẳng lẽ phải đi thuê nhà?
"Tớ cảm thấy dù chị ấy có nguyện ý đổi, mẹ chồng và chồng chị ấy cũng không cho chị ấy đến đây!"
"Bị cậu nói trúng rồi, ngày hôm sau chị ấy gọi lại nói không đổi, sau đó tớ nghe mẹ tớ nói, chị ấy chỉ nói ra một câu đã bị chồng chị ấy đánh vỡ đầu.."
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển.
Tiệm cơm Quốc Doanh à..
Công việc này rất tốt nha, không những không mệt còn có thể mỗi ngày cơm ngon rượu say.
Hơn nữa cô thích nấu ăn, công việc này quả thực sinh ra vì cô đây mà.
Đồng Tuyết Lục nuốt một miếng bánh chưng táo đỏ cuối cùng vào, chuẩn bị lại diễn lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tuyết Lục: Oscar thiếu tôi một bục nhỏ.
【 Chú Thích】 "Đã từng có một tình thân chân thành đặt trước mặt.. Thực xin lỗi!" Một đoạn này là lời nói cải biên từ《Đại Thoại Tây Du》, một lời kịch kinh điển.