Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 22: Nước mưa

Trans+Edit: Team CN

“Cái gì?” Khương Phán nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Tô Huệ khi đang trên đường lái xe đến công ty: “Có phải người của uỷ ban chính phủ đã trực tiếp giao quyền quản lý công ty Y cho nhà họ Phó không?”

Thật là một điều hoang đường, hợp đồng đã được ký kết, cô không ngờ rằng ủy ban sẽ can thiệp vào.

Cô trấn tĩnh lại, nói: “Tôi sẽ đến ngay, trước tiên cô chuẩn bị sẵn sàng tổ chức một cuộc họp cấp cao đi.”

“Khương tổng, bộ phận pháp chế của công ty đã sẵn sàng khởi kiện công ty W rồi.” Tại cuộc họp, Phó tổng đã chủ trương tiên phong đề xuất ý kiến.

Khương Phán lắc đầu: “Không có tác dụng gì đâu, nhà họ Phó vậy mà lại có thể tìm được người từ uỷ ban chính phủ, nên chắc chắn đã cùng tòa án bên đó chào hỏi qua trước rồi.”

Cô đã từng nhìn thấy những thói quen này nơi bố mình, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Một vị giám đốc nào đó do dự nói: “Tại sao không tiếp tục sử dụng những mối liên hệ sâu rộng lúc trước đã hợp tác với nhà họ Hạng? Mặc dù bộ trưởng Hạng đã nghỉ hưu, nhưng chỉ cần ông ra mặt nói chuyện thì nhất định sẽ có hiệu quả.”

“Không thể được.” Khương Phán chắc như đinh đóng cột nói: “Chúng ta đã mất vài năm để xóa bỏ dấu vết hợp tác trước đây với nhà họ Hạng, bắt đầu làm lại từ đầu, liệu có nhất thiết phải đặt công ty vào bờ vực vi phạm pháp luật một lần nữa không?”

Những người đang có mặt ở đây bình thường nghe cô nói chuyện đều nhẹ nhàng và dễ tính, đây là lần đầu tiên nghe giọng điệu của cô cứng rắn như vậy, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở mạnh, không ai dám nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Tuân mở miệng: “Cô chủ, Phó tổng từ công ty W đang gọi điện tới.”

Cô giải tán cuộc họp, trả lời điện thoại, im lặng lắng nghe lời xin lỗi của đối phương, sau đó nói: “Chúng tôi đã đầu tư một khoản tiền lớn để bắt đầu cho việc sau khi thu mua lại công ty Y, Phó tổng cảm thấy nên làm thế nào đây?”

“Tối nay Khương tổng có thời gian rảnh không? Tôi hy vọng có thể chân thành nói chuyện với cô.”

Từ mùa hạ sang mùa thu, thường có những cơn mưa mùa thu bất chợt. Khương Phán từ trên xe đi xuống, mở ô ra, nhưng cơn mưa mát lạnh vẫn tạt vào bắp chân trần trụi của cô. Cô đẩy cửa của nhà hàng ra, thấy rằng trang trí ở đây theo phong cách cổ xưa, một nửa nhà hàng hướng ra mặt nước, nơi bạn có thể thưởng thức những hoa sen còn sót lại trong hồ sau mùa thu, gió mang hơi nước thổi qua má cô, làm tâm trạng đang rối bời của cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Hoàn cảnh ở đây vừa yên tĩnh, lại mát mẻ, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Phó Du ngồi ở cái bàn bên cửa sổ đợi cô, thấy cô đến, liền đứng dậy rót trà. Khương Phán nhìn đôi bàn tay trắng nõn và thon dài của anh ta như con thoi đưa qua đưa lại khi nhấc ấm trà cùng cầm tách, xương ngón tay mảnh khảnh như cành tre, trông khá là đẹp mắt.

“Phó tổng thật là có nhã hứng.” Tuy người đẹp, cảnh cũng đẹp nhưng không chút nào có thể giảm bớt lửa giận trong lòng cô, cô đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ có điều, hẹn tôi tới chỉ để ngắm cảnh, uống trà thôi sao?”

Phó Du ngừng lại một chút, trả lời: “Không, ngoài việc muốn xin lỗi ra, tôi còn có chuyện khác muốn bàn bạc với Khương tổng.”

“Chính bố tôi là người đã quyết định lật đổ hợp đồng lúc trước đã ký kết với Khương tổng, chắc hẳn Khương tổng đã đoán được ông ấy sử dụng thủ đoạn gì.”

Cô gật đầu, chọn cách tin tưởng vào lời anh ta nói.

“Tôi biết, nhà họ Khương chỉ có Khương tổng ngài là đứa con gái một, nhưng nhà họ Phó thì khác, tôi còn có hai anh trai và một em gái.”

“Khương tổng chắc có ấn tượng về em gái tôi đúng không? Cô đã từng gặp ở trung tâm mua sắm lần trước.”

Đầu ngón tay cô đang gõ nhẹ vào mặt bàn bỗng dừng lại, hóa ra đó là em gái của anh ta, vậy có nghĩa là…

Cô tuỳ ý tiếp lời: “Làm mẹ của Phó tổng thật là vất vả.”

Phó Du lắc đầu: “Không phải, tôi và hai anh trai không cùng một mẹ sinh ra.”

Cô nhấp một ngụm trà, đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe màn kịch ân oán của những người nhà giàu, nhưng không ngờ Phó Du lại nói: “Có một số việc, tôi không thể tự mình quyết định được, hi vọng Khương tổng sẽ luôn thông cảm.”

“Nhưng dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, Phó tổng nên có tính toán tốt cho tương lai của mình.”

“Phải, vì vậy tôi hy vọng cô có thể đứng về phía tôi.”

Cô sững người một lúc, đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào anh ta.

Có lẽ bởi vì gió hồ nhất thời thổi lên, khiến lông mi của anh ta ướŧ áŧ, giống như có một lớp băng đen, che đi một nửa đôi mắt đen kịt của mình.

Cô đoán chắc là nơi ánh mắt ấy đang lập loè ánh sáng của những người dã tâm.

Anh ta đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Khương Phán mỉm cười lắc đầu: “Anh có lý do gì để tôi phải làm như vậy, hay là nói, tôi sẽ có ích lợi gì?”

“Nhà họ Phó sẽ trở thành đối tác hợp tác lâu dài với Khương tổng. Còn đối với công ty Y, tất cả đều sẽ là của cô…”

Rất mê người, thù lao rất hậu hĩnh, không hề có chút bất lợi nào trong đó.

Cô nói: “Mong Phó tổng có thể thông cảm, ngoài mặt tôi không thể đứng về phía anh, dù sao, tôi cũng không muốn đắc tội với những người khác trong nhà họ Phó.”

“Vậy cứ theo tự nhiên đi.”

Các món ăn được dọn lên, tất cả đều được bày biện tinh xảo trên những chiếc đĩa sứ có vẽ những cành hoa khéo léo đầy màu sắc. Khương Phán nếm thử một miếng đậu phụ ninh cùng gạch cua, gạch cua tươi mà đậm đặc, còn đậu phụ mềm mà núng nính, cô ăn vài miếng, rồi đặt xuống thìa xuống, mỉm cười nhìn anh ta: “Làm sao Phó tổng biết tôi thích ăn những món này?”

“Muốn nhờ vả người khác, tất nhiên phải thuận theo sở thích của họ.”

Trái lại anh ta trả lời rất thích hợp.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, từng vết từng vết không ngừng tạt vào cửa sổ, Phó Du đóng cửa sổ lại, thấy một bên tóc cô hơi ẩm ướt, liền đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Tôi thực sự xin lỗi, không ngờ trời lại mưa to như thế.”

“Không sao đâu.” Cô vén một bên mái tóc đen huyền ra sau tai, thu những ngón tay mảnh khảnh lại, một mảng da nhỏ quanh mắt có dính chút nước mưa, làm hiện rõ màu sắc của giọt nước ngày càng trở nên trắng đến trong suốt, hình ảnh giống như một những giọt sương đọng lại trên cây hoa dành dành.

Dường như đang nhìn vào một bức tranh bao hàm sự cổ kính lâu đời, đó là vẻ đẹp của quan niệm nghệ thuật.

Tim anh ta đột nhiên đập nhanh hơn, giương mắt nhìn thêm một cái, lại lịch sự hỏi: “Lát nữa tôi có thể đưa Khương tổng về không?”

Đáng lẽ tài xế sẽ đến đón cô, nhưng trong nháy mắt, cô lại nảy ra một ý tưởng mới trong đầu, nên cô vui vẻ đáp: “Được.”

Lúc anh ta đến thì trời vẫn chưa mưa, nên không mang theo ô, đang định đội mưa đi đại về phía trước là được, nhưng lại bị cô đứng ở sau người kéo lại: “Tôi có mang theo ô.” Cô mở ô ra, nâng nó lên cao hơn một chút, vô số giọt mưa được tách khỏi đầu anh ta, rồi thuận theo đường viền ô như thác nước chảy xuống. Phó Du cầm lây chiếc ô nói: “Để tôi cầm cho.”

Không gian gần gũi về thể xác gần hơn dường như làm tăng khoảng cách về tinh thần, cô đứng sát bên cạnh anh ta, mái tóc ướt đẫm cũng dính vào áo sơ mi của anh ta, làn nước mát lạnh thấm đẫm qua lớp vải mỏng, làm anh ta ngay lập tức nhận thức được.

Đó là một loại cảm giác khá mập mờ, xúc cảm mát lạnh, dây dưa dính trên da thịt, đi vào tận sâu bên trong, không thể dứt ra được.

Anh ta nghiêng ô sang bên cô, làm nửa bên vai mình bị ướt đẫm. Cuối cùng khi xe chạy tới bên cạnh, anh ta đứng đó mở cửa xe, cầm ô sang bên cạnh, cẩn thận dìu cô lên xe.

Sau khi lên xe, cô ngồi ở băng ghế sau, lấy tờ khăn giấy mềm lau mái tóc dài, lau mặt, còn có cả chân và cổ chân, nhìn thấy anh ta đang lái xe trong bộ quần áo ướt sũng trên người, dính sát vào thân thể, lộ ra những đường nét cơ bắp tuyệt mỹ.

Sự cám dỗ của thể xác tựa như được phóng đại trong cái không gian chật chội này. Cô vò miếng khăn giấy ướt đẫm thành một quả bóng, sau đó ném vào túi giấy đựng rác trên xe, chậm rãi nói: “Ngoài những lợi ích chỉ có thể sau này mới đạt được, Phó tổng có thể ứng trước cho tôi cái gì khác được không?”

Phó Du trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Khương tổng muốn cái gì?”

“Ở cùng với tôi một đêm.”

Anh ta nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của cô, nó dường như còn mang một ý nghĩa khác, liền hỏi lại: “Cùng cô nói chuyện?”

Cô lắc đầu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng: “Ngủ cùng tôi.”

Trái tim anh ta rung lên vì sốc, nhìn lên gương chiếu hậu một cách không thể tưởng tượng nổi, giữa đôi lông mày của cô dường như chứa đựng một tình cảm mơ hồ nào đó, ánh mắt đổ dồn về phía anh.

“Nếu như không được, tôi cũng sẽ không ép buộc người khác, đồng thời chuyện này cũng sẽ không gây cản trở cho việc hợp tác của chúng ta.”

”Không phải Khương tổng đã kết hôn rồi sao?”

“Kết hôn?” Cô khẽ mỉm cười: “Anh nên biết rằng, bản chất những cuộc hôn nhân của những người như chúng tôi là gì.”

“Anh sợ tôi sẽ dây dưa níu kéo anh sao?”

Phó Du lắc đầu trả lời: “Làm sao có thể.”

Anh ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhất thời không nói tiếng nào, chỉ im lặng lái xe.

Trong xe không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

“Được.” Anh ta đột nhiên lên tiếng cắt ngang sự im lặng: “Khi nào?”

“Lúc chúng ta đều có thời gian rảnh.” Cô cũng không hề vội.

Xe đã chạy đến nơi, nhưng cô vẫn chưa xuống xe. Phó Du quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Phó tổng không để ý tôi kiểm tra một chút, được chứ?”

Kiểm tra? Kể từ khi cô bắt đầu nói hai từ cùng ngủ thì anh ta đã có chút không hiểu những lời cô nói rồi, đợi đến khi đôi môi mang theo nước mưa của người phụ nữ chạm vào môi anh, anh mới hiểu được hai từ kiểm tra có nghĩa là gì.

Một lần chạm vào cứ như sấm sét phát ra tia lửa, không thể kiểm soát được.

Môi anh ta lành lạnh, nhưng sau khi cạy mở hai cánh môi ra, có một luồng hơi thở sâu lắng trầm ấm chậm rãi truyền đến, khiến trên người cô vốn đang lạnh lẽo không kìm chế được mà hôn sâu hơn một chút, ngậm hút lấy đầu lưỡi của anh ta.

Vị cay đắng của hổ phách, sự êm dịu của cây an tức hương, mùi hương trên người anh ta như một bản nhạc cello hàm súc sâu lắng, được dồn nén lại sau biết bao năm qua đi.

Cô lùi lại một bước, rút lui về chỗ cũ.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có phải là…. từ rất sớm đã phát hiện ra tôi có thiện cảm với cô?” Nhưng trên hết đây là một mối quan hệ ba người, anh ta thấy mình luôn nghĩ đến cô hết lần này đến lần khác, nhưng loại tình cảm này chưa đến mức đậm sâu, vì anh ta biết cô là người đã có gia đình.

“Không, hôm nay tôi mới nhận ra. Tôi không nghĩ chỉ vì một vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa hai chúng ta, mà có thể làm cho anh kể hết toàn bộ về hoàn cảnh gia đình của mình.”

Cô nhớ lại dư vị nụ hôn vừa nãy với anh ta, đúng lúc nhớ lại phản ứng không lưu loát khi nãy, bâng quơ hỏi: “Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của anh phải không?”

Anh ta không trả lời.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh ta, cô không ngờ bản thân chỉ tuỳ tiện đoán mò, vậy mà lại đoán trúng, nhưng không nên như vậy chứ, anh ta trông cũng xấp xỉ tuổi cô, đáng lẽ ra phải có bạn gái rồi chứ.

“Tôi học đại học ở nước ngoài, muốn về nước sớm một chút, vì vậy tôi dùng toàn bộ ba năm để hoàn thành nhanh chóng việc học, vì thế không có thời gian tìm bạn gái.” Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, anh ta trả lời.

“Vậy rồi sau khi anh đi làm …”

“Tôi tốt nghiệp còn chưa đầy nửa năm, năm nay tôi mới hai mươi mốt.”

Anh ta vậy mà lại nhỏ hơn cô bốn tuổi, còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn nữa.

Trên khuôn mặt cô thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Có lẽ tính tình của anh quá chín chắn, làm việc gì cũng rất điêu luyện.” Nước hoa được sử dụng, nhưng cũng không phải là thứ mà những người trẻ tuổi bình thường có thể kiểm soát được.

“Ừm, nhìn tôi khá lớn tuổi.” Anh ta nhàn nhạt nói.

Nghe những gì anh ta nói, rõ ràng là không chỉ có một mình cô đã nói những điều tương tự như vậy với anh ta.

Cô vui vẻ mà không biết phải nói gì, chỉ nói: “Tôi xuống xe trước.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Cô đáp lại, khoé môi ngậm ý cười trêu đùa anh ta, nói một câu: “Em trai.”

——————