Trans+Edit: Team CN
Trong vài ngày, Khương Phán nhận được lời mời từ nhà họ Phó cho một bữa tiệc, cô đang tiến đến trang viên ở ngoại ô Bắc Kinh nơi nhà họ Phó sinh sống.
“Mục đích của bố tôi chắc là chỉ muốn khoe khoang trước mặt cô, không có chuyện gì khác.” Phó Du đã gọi điện thoại nói với cô.
Quả nhiên là không có cái gì khác, Khương Phán bước vào bãi cỏ trong khu rừng, nơi tổ chức bữa tiệc dã ngoại, Phó Bình vội vàng đứng dậy khỏi bàn, sốt sắng chào hỏi: “Khương tổng đến rồi.”
Khương Phán lấy ra một chiếc hộp từ trong túi xách tay của mình, dùng hai tay đưa nó cho ông ta: “Tôi nghe nói Phó tổng phu nhân, bà Chương Lân thích kim cương hồng, đúng lúc tôi vừa mua được một viên trong buổi bán đấu giá trước đó, vì vậy đã làm thành một chiếc vòng cổ tặng cho bà ấy, hy vọng Phó đổng có thể thay tôi chuyển nó cho bà ấy.”
Ông ta nắm chặt tay Khương Phàn: “Chuyện lần này của công ty Y may mà Khương tổng khoan dung độ lượng, làm sao có thể không biết xấu hổ để Khương tổng mang quà qua được chứ.”
Khương Phán mỉm cười: “Phó đổng và bố tôi là người quen cũ, theo lý mà nói cũng là trưởng bối của tôi, không cần thiết phải khách sáo như vậy.”
Hai người đưa qua đẩy lại hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng nhận món đồ mà cô tặng, Khương Phán thu tay lại và phát hiện cổ tay của mình đã bị ông ta nắm đến đỏ bừng, cũng không biết rốt cuộc Phó Bình đã dùng bao nhiêu lưc.
Phó Bình lại lần lượt giới thiệu các con của mình, cô chú ý thấy hai người anh trai của Phó Du đều đẹp trai nhưng khá xanh xao yếu ớt, đôi mắt trôi nổi không ổn định, thoạt nhìn khó có thể đảm đương trọng trách lớn, nhưng trái lại Phó Du và em gái Phó Tư của anh ta thì thấy có tinh thần hơn. Đợi đến khi ông ta giới thiệu đến cháu gái của mình, cô không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái này.
Cô ngập ngừng hỏi: “Cô là...... Bành Kinh.”
Bành Kinh tiến lên phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Khương Phán, đã lâu không gặp.”
Sau những cơn mưa mới của đầu mùa thu, thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, sau bữa ăn, Khương Phán cưỡi một con ngựa, một mạch chạy đến bên bờ hồ.
Trời gần như chuyển sang hoàng hôn, hồ nước nhuốm màu sắc của mây núi, như một cánh đồng đang bùng cháy.
Nhìn thấy một người đang đứng bên kia hồ từ xa, ngước nhìn những tia sáng lấp lánh trên mặt hồ trong veo, suy nghĩ trầm tư, tràn đầy toan tính.
Cô xuống ngựa, Phó Du nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn cô.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô đi về phía anh.
“Những chuyện trong nhà.”
“Hơi.” Cô hạ giọng thở dài: “Mới hai mươi mốt tuổi, đừng lúc nào cũng sâu lắng như vậy.”
“Bị hoàn cảnh ép buộc.”
Cô bước đến bên cạnh anh ta, nhìn hồ nước trước mặt và sông núi ở phía xa xa, nhắc nhở nói: “Chị họ của anh, Bành Kinh, cũng là bạn thời đại học của tôi, nếu như có thể lôi kéo được cô ấy, thì hãy cố gắng mà lôi kéo cô ấy đi.”
Khi còn là sinh viên, Bành Kinh là sự tồn tại chói sáng nhất trong trường Kinh tế và Quản lý của bọn họ, thông minh, dũng cảm, giàu có lại rất to gan.
Cô luôn rất ngưỡng mộ Bành Kinh, không muốn cô ấy trở thành kẻ thù của mình.
Phó Du nhẹ giọng nói: “Sợ là không được.”
“Tại sao chứ?”
“Chị ấy là con gái ruột của bố tôi, có cùng một mẹ sinh ra với hai anh trai của tôi, nhưng có điều là bố tôi đã đưa chị ấy cho chú tôi.”
“Chị ấy rất hận bố tôi, vì vậy chị ấy đã đổi họ của mình thành họ của mẹ chị ấy.”
Khương Phán hiểu rất rõ những mối quan hệ phức tạp và hỗn loạn trong gia đình bọn họ, bùi ngùi nói: “Phó Bình, người này thực là ….”
“Làm cho người khác cảm thấy kinh tởm.” Anh ta bình luận về bố mình một cách lạnh lùng, như thể coi ông ta như là kẻ thù.
“Vậy thì, ít nhất anh và Bành Kinh cũng có cùng một kẻ thù.”
Phó Du nghĩ đến thái độ dửng dưng của Bành Kinh đối với anh ta ngày thường, chỉ đành nói: “Tôi cố gắng hết sức vậy.”
Anh ta lặng lẽ nhìn góc nghiêng gương mặt cô, hàng mi mảnh mai của cô nhận lấy màu sắc của hoàng hôn, ánh vàng từng chút chiếu vào, khiến trái tim trong lòng anh ta như hơi nhói lên. Anh ta muốn nói, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, sau khi tâm trạng anh ta bình tĩnh lại, cuối cùng nói: “Khi nào tôi sẽ …”
Lại mắc kẹt lại nói không ra được.
Hai từ mà anh ta muốn nói làm cho khuôn mặt anh ta hơi đỏ lên.
Khương Phán quay đầu lại, nghi ngờ nhìn anh: “Làm cái gì?”
“Ở bên cô?” Anh ta vẫn chưa nói được hai từ cùng ngủ này.
Khương Phán nghe anh ta nói vậy thì hiểu rồi, cô nhìn hàng mi run rẩy vì căng thẳng của anh ta, lại nghĩ tới bộ dạng tâm tư trầm ngâm vừa rồi của anh ta, trong lòng cô thầm nhủ, đây mới đúng là bộ dạng của một thanh niên hai mươi mốt tuổi chứ.
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Có xem qua một ít video rồi.”
Anh ta còn mua bαo ©αo sυ với chất bôi trơn, còn mua cả nến thơm giúp thư giãn tâm tình, có thể nói là khá nghiêm túc.
Cô mỉm cười nói: “Mấy ngày nay vào buổi tối, tôi có thời gian rảnh, nhưng mà chúng ta chỉ làʍ t̠ìиɦ, không nói chuyện yêu đương, biết chưa?”
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm.” Sau đó, cô lại bổ sung thêm một câu: “Khi nào anh muốn kết thúc thì khi đó kết thúc.”
Đầu tiên nên làm sáng tở trước, cô sợ mình sẽ lại gặp phải tình huống như khi ở cùng với Hạng Đường.
Phó Du biết rằng cô chỉ thích vẻ ngoài của mình, và anh ta cũng biết rất rõ rằng đối với tình hình bây giờ của bản thân mà nói, tình yêu không phải được xếp ở vị trí đầu tiên, anh ta còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Tôi đồng ý với cô. Cô quyết định thời gian đi.”
“Vậy thì tối ngày mốt đi. Chỉ cần tuỳ tiện tìm cái khách sạn nào đó, trong nhà anh không thuận tiện.”
“Được.”
Phó Du đưa cô trở lại dọc theo con đường, cô cũng dắt ngựa, đi bộ bên cạnh anh ta, thuận tiện thưởng thức phong cảnh dọc theo đường đi.
Lúc đi ngang qua một bụi cây, cô nghe thấy tiếng ai đó, nắm tay Phó Du lùi lại một bước, lấy tay ra hiệu anh đừng phát ra tiếng động.
Dưới những cái bóng lốm đốm của những cái cây gần đó, bất thình lình xuất hiện hai người anh trai của Phó Du.
“Đã có người nhìn chằm chằm vào chúng ta rồi, mấy ngày gần đây, cũng nên thu liễm một chút đi.”
"Biết rồi, những chuyện cần giải quyết đều đã giải quyết xong.”
Hai người họ nói chuyện một lúc lâu, các trọng tâm câu chuyện đều được che đậy bằng những từ ngữ khó hiểu, mờ mờ ảo ảo.
Đợi khi hai người bọn họ rời đi, Khương Phán nghiêng đầu hỏi anh ta: “Bố anh có giao tài sản gì cho bọn họ quản lý không?”
“Tôi cũng đang điều tra gần đây. Đó là một số quán trà, nhà hàng hoặc câu lạc bộ, nhưng đều không đặc biệt quan trọng lắm.” Bàn tay cô đang nắm tay anh ta còn chưa buông ra, Phó Du uốn cong các đốt ngón tay, nhẹ nhàng nắm lại tay cô, “Nghe nói quanh năm thu nhập không nhiều nhưng bố tôi vẫn không ngừng đầu tư.”
“Một doanh nhân sẽ không lãng phí tiền theo ý muốn của mình mà không có lý do.” Khương Phán nói, cô nhìn chằm chằm vào con ngươi đen láy trong mắt anh ta, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười: “Anh không cảm thấy, chuyện này rất thú vị sao?”
——————-