Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 21: Hôn nhân

Trans+Edit: Team CN

Khi Hạng Lệ lên tám tuổi, có một người khách đột nhiên đến nhà anh. Dù đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng trên mặt của vị khách đó vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngoài bảnh bao của ông ấy khi còn trẻ.

Ông ấy cùng Hạng Chương thảo luận về một dự án nào đó mà mình muốn phát triển, lịch sự hỏi liệu có nên tránh mặt đứa trẻ này rồi mới thảo luận hay không.

“Không sao cả, nó sớm muộn gì cũng phải hiểu những chuyện này, cứ để nó ngồi một bên nghe đi.” Bố anh đã nói vậy.

Sau vài năm, khi anh đã hiểu được một số kiến

thức về pháp luật, sau đó anh mới nhận ra rằng hoá ra bố anh đang sử dụng chức vị của mình, giúp cho vị khách hàng đó phát triển các công trình hạng mục, như vậy thì ông sẽ thu được quyền lợi.

Bố anh đã nhận được một món quà bằng tiền mặt, và vì vị khách đó có mối quan hệ khá sâu rộng trong giới làm ăn, điều này đã thuận tiện mở ra một cánh cửa có lợi cho bố anh.

Đây chính là giao dịch “Sòng phẳng.”

Vị khách chính đó là bố của Khương Phán, Khương Hoành Thanh.

Sau đó, số lần Khương Hoành Thanh đến nhà họ Hạng càng ngày càng nhiều hơn, anh cũng biết được công việc làm ăn của nhà họ Khương càng làm càng lớn, đồng thời sự nghiệp của bố anh cũng sáng sủa hơn, cứ lên như diều gặp gió, được điều động từ địa phương lên trung ương. Cuối cùng, ông đã nghỉ hưu với tư cách là một bộ trưởng.

Anh vẫn luôn nhớ rằng ban đầu khi bố anh chỉ là một nhân viên văn thư bình thường, ông đã dạy anh trở thành một người ngay thẳng, phải biết chống lại những điều bất bình đẳng, rốt cuộc điều gì đã làm cho ông trở thành như thế này.

Phải mất một thời gian dài anh mới hiểu rằng: Đặc quyền, là một kho báu bị nguyền rủa. Nó cám dỗ người khác, hiếm hoi khó tìm và khiến cho người ta đổ xô chen vào. Tuy nhiên, những người thường giao tiếp với nó thường biến thành những ác quỷ dị dạng và xấu xí, từ những kẻ đấu tranh chống lại dần trở thành những kẻ xu nịnh cường quyền, và từ những người tự do trở thành những kẻ nô ɭệ phục tùng.

Tội lỗi là đầy tớ của nó và luôn đi cùng với nó.

Sau đó một ngày, bố anh nói với anh rằng con gái của Khương Hoành Thanh là người mà anh nhất định phải kết hôn.

Dù ngạc nhiên nhưng anh cũng không cảm thấy bất ngờ, tất cả bọn họ đều là những quân cờ trong ván cờ khổng lồ do các bậc cha chú sắp đặt. Hôn nhân, đối với những người như họ mà nói, đều được quyết định bằng lợi ích.

Vào một buổi tối năm anh mười sáu tuổi, trước khi bữa tiệc bắt đầu, bố anh đã bảo anh đứng chờ ở lề đường ngoài cổng bữa tiệc.

Khi cửa xe được mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt anh là chiếc váy trắng như tuyết của cô, tựa như một đám mây uyển chuyển. Sau đó là góc nghiêng khuôn mặt của cô, đường nét mảnh mai từ thái dương đến dưới cằm, cứ như dòng nước chảy trong vầng hào quang của mặt trời lặn, như một dòng suối xinh đẹp.

Cô quay mặt lại, gật đầu và mỉm cười với anh một cách lịch sự và dè dặt, rồi đặt bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của mình lên tay anh.

Đây có phải là vợ tương lai của anh không? Anh ngẩn ngơ nghĩ. Nó cũng không khác gì mấy đứa con của tầng lớp quý tộc mà anh biết: hoặc là được nuông chiều mà kiêu ngạo, hoặc là đứng đắn mà hào phóng. Nhưng dù là loại nào, họ cũng đều bằng lòng với hoàn cảnh gia đình ưu việt mà bố mẹ ban cho, sẵn sàng làm con rối cho bọn họ điều khiển và phản bội lại sự tự do của chính mình.

Anh đã đoán trước được cuộc hôn nhân của họ sẽ thành kiểu vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, hoà thuận và lễ độ. Nhưng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.

Lúc này đây, anh vẫn còn chưa yêu cô.

Cuối mùa xuân, trong khu vườn tươi tốt xanh ươm của nhà họ Khương. Anh nhìn xung quanh một lượt mới tìm thấy cô, thì thấy cô đang ở trên một cái cây, đang trèo qua cành cây, từ từ đi xuống.

Khi cô nhìn thấy anh, hiển nhiên là bị giật mình, tay lỡ trượt ra, ngã xuống khỏi cái cây.

Anh vô thức bước tới phía trước, đưa hai tay ôm lấy cô, cũng may vị trí cô rơi xuống cũng không cao, nên anh cũng không cảm thấy va chạm quá mạnh, chỉ cảm nhận được cơ thể ấm áp và mềm mại của cô trong vòng tay mình. Khi phản ứng lại, cơ thể của thiếu nữ đã dựa vào vòng tay anh, khẽ cau mày, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc ngước nhìn anh.

Anh nghe tiếng tim mình đập như đánh trống.

Hơi thở của cô phả vào mặt anh, toát ra một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, hoặc có lẽ đó là hương thơm của những bụi hoa ở xung quanh.

Anh thả cô xuống, đợi cô đứng vững lại, sau đó lùi lại một bước, khá bất ngờ hỏi cô: “Tại sao em lại ở đây?”

Cô gái rũ mi xuống, bóng đen xanh thẩm đổ xuống che đi đôi mắt của cô, có hơi thích thú khó hiểu nói: “Bố em nhốt em trong căn phòng trên tầng hai, em muốn thoát ra ngoài, nên chỉ có thể từ trên cây bên ban công này trèo xuống.”

“Hạng Lệ, anh có thể đừng nói với bố em được không?”

Anh nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là anh sẽ không nói với ông ấy.”

“Cám ơn anh.” Cô mỉm cười, nhưng trong nụ cười xinh đẹp ấy lại chứa một nỗi buồn sâu lắng, không giống với người thường.

Nụ cười này đã khắc rất sâu vào tâm trí của anh, rất nhiều năm về sau anh vẫn có thể nhớ lại được.

Cô hoàn toàn khác với những gì anh đã tưởng tượng. Sau này khi sống chung với cô, anh dần dần khám phá ra những khía cạnh không khoan nhượng của cô, sức sống táo bạo của cô dưới lớp vỏ nho nhã lịch sự này, và cũng tương tự như anh, cô có sự khinh bỉ đối với đặc quyền. Họ cùng nhau trưởng thành trong một gia đình có giai cấp đặc quyền, nhưng họ lại có một khát vọng giống nhau là muốn thiêu nó cháy rụi, kéo bản thân mình ra khỏi vũng bùn dơ bẩn này, không có sự phục tùng, chỉ có sự phản kháng. Trong một mảng nước đọng lại u ám, cô cứ như một ngọn lửa trắng đang bùng cháy vù vù.

Cuối cùng, ngọn lửa nổi loạn của cô đã thiêu rụi đi cuộc đính hôn của bọn họ.

Cô đã yêu một người khác.

Cô đã chống lại bố mình, nhảy từ ban công tầng hai xuống gốc cây, rồi lại lao vào vòng tay của người này.

Cô nói với bố mình: “Con không phải sống vì bố, mà là vì chính con, con cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”

Đây là chuyện mà cô có thể làm được, anh nghĩ.

Trên vẻ mặt của mỗi người trong nhà họ Hạng đều quanh quẩn hiện lên lòng tham về du͙© vọиɠ không cách nào cưỡng lại, đây là số phận, là cái giá phải trả để đổi lấy sự vinh quang cho gia tộc. Ông nội anh là một người háo sắc, những đứa con hoang của ông đã có thể tạo thành một gia tộc đầy sự hỗn loạn. Còn bố anh thì dựa vào khả năng của mình để đấu tranh trên con đường đầy máu lửa này từ biết bao nhiêu anh chị em, nhưng cuối cùng lại mê muội tiền bạc và quyền lực.

Anh đã từng nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cái gia tộc đầy tội ác, nhưng một ngày nọ, anh nhìn vào ánh mắt của chính mình trong gương, sự do dự cùng tính tham lam về du͙© vọиɠ ấy giống y như những người khác trong nhà họ Hạng.

Anh có sự tham lam du͙© vọиɠ đối với cô.

Bi kịch chính là bắt đầu theo phương pháp này: Anh đã yêu cô, vì tâm hồn tự do của cô, cuối cùng nhờ vào sự trợ giúp của quyền lực mà anh đã có được cô, chiếm hữu lấy cô.

Khi anh gặp lại cô lần nữa, cô hỏi: “Hạng Lệ, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”

“Em.” Anh đã nói như vậy.

Trên mặt cô lộ ra vẻ giễu cợt: “Cái này rất dễ dàng, không phải sao?”

Trước khi tiệc đính hôn bắt đầu, cô đã thay lại quần áo, mặc lại một bộ váy trắng sạch sẽ.

Cô rướn người lên phía trước, chủ động hôn anh.

Đây là lần đầu tiên anh hôn môi cùng một cô gái. Xúc cảm khi chạm vào môi cô cứ như một đoá hoa hồng tươi mới, mang theo những giọt sương sớm của ban mai.

Bây giờ anh mới biết cái gì được gọi là đôi môi hoa hồng.

Kiềm chế lại sự thích thú, anh vòng tay qua eo cô, muốn làm sâu hơn nụ hôn này.

Cô bị anh hôn làm cho mặt đỏ cả lên, dựa vào lòng anh, nhưng vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh và kiên định: “Hạng Lệ, anh có thể hôn em, ôm em, thậm chí là làʍ t̠ìиɦ với em.”

“Nhưng mà, em sẽ không bao giờ yêu anh.”

“Không bao giờ.”

Sau một thời gian dài, anh nhớ lại khi mình đọc lời tuyên thệ “Tuân thủ đạo đức nghề nghiệp kiểm sát, giữ gìn sự công bằng và công lý” của kiểm sát viên, khi anh đang điên cuồng truy tìm bằng chứng về tội tham ô và vi phạm pháp luật của những kẻ ăn cắp quyền lực cùng trục lợi, khi anh được mọi người coi là một công tố viên thanh liêm chính trực, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, mình có tội, anh đã bán một phần nào đó cho quyền lực của ma quỷ, để đổi lấy người mình yêu.

Giống như một cái rễ nhỏ nhưng sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim, tuy bề mặt trái tim trông vẫn còn nguyên vẹn như cũ, nhưng ở bên trong nơi sâu thẳm ấy, cái chỗ trống đó vừa lở loét vừa sưng mủ đã trở thành một hang động của ác quỷ.

Mỗi ngày anh luôn đòi hỏi bản thân với những đạo đức nghiêm khắc, nhưng trong từng ngày ấy, khoảng trống đó cứ ám ảnh lấy anh, khiến anh co giật và vô cùng đau đớn.

Nhưng anh sẽ không hối hận.

Ít nhất, bây giờ cô chỉ là của anh.

Chỉ của một mình anh.

——————