Chương 35: Chương Cửu
--Tao ngộ hải thú, tranh giành một con đường sống--
Từ Tử Thanh cũng không sợ giọng điệu lạnh như băng của y, cười nói:
- Ta muốn đi đến Thượng Vũ châu, trên đường tịch mịch, liền nghĩ mời Vân huynh ra gặp mặt nói chuyện một lúc. Khoảng thời gian trước chỉ lo chạy, đã mấy ngày không gặp mặt Vân huynh, ta đúng là có chút nhớ nhung.
Vân Liệt không nói gì, chỉ ngồi khoanh chân ở một bên giường. Từ Tử Thanh cười càng thêm tươi, cũng ngồi đối diện, phất tay lấy ra một bàn cờ và hộp cờ, đặt ở giữa hai người:
- Không bằng đánh cờ?
Vân Liệt gật gật đầu:
- Ngươi đi trước.
Từ Tử Thanh không khách khí với Vân Liệt, lúc hai người đánh cờ, vì tính cách của hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cho nên Từ Tử Thanh chưa bao giờ thắng trận nào cả, nhưng hắn vẫn chơi mà không biết chán. Theo lời hắn nói thì, đánh cờ với Vân Liệt giống như nói chuyện với y vậy, chỉ cảm thấy ăn ý, không hề có chút buồn tẻ chán nản.
Vân Liệt hạ cờ không chút lưu tình, không qua mười lăm phút, trận cờ đã qua hơn nửa, quân cờ của Từ Tử Thanh thất linh bát lạc*, cũng đã vào thế thua. Từ Tử Thanh mỉm cười nhận thua, Vân Liệt mặc hắn thu dọn quân cờ, rồi bắt đầu một ván mới. Cứ như vậy đánh chừng hai bàn, thì cảm thấy thuyền lắc lư, thanh âm của Lưu Thịnh từ ngoài truyền vào:
- Tiên trưởng, linh thuyền đã di chuyển.
Từ Tử Thanh đáp:
- Ta biết.
Nghe xong câu trả lời, Lưu Thịnh liền rời đi. Từ Tử Thanh vừa đặt quân cờ, vừa thở dài nói:
- Lần đầu tiên ngồi linh thuyền, thật sự là kiến liệp tâm hỉ*. Đáng tiếc không thể cùng Vân huynh đi ra ngoài dạo một vòng thưởng thức cảnh biển tráng lệ, quả thật tiếc nuối.
Quân đen của Vân Liệt ăn mấy quân trắng của Từ Tử Thanh, nói:
- Ngươi có thể một mình ra ngoài.
Từ Tử Thanh lắc đầu:
- Cho dù cảnh tượng tuyệt vời cỡ nào, nếu chỉ có một mình mình thưởng thức thì có gì thú vị nữa.
Vân Liệt không nói gì, đợi đến khi trận cờ kết thúc, mới nói:
- Ta ở trong nhẫn, cũng có thể ngắm cảnh với ngươi.
Từ Tử Thanh vô cùng vui mừng, đứng dậy nói:
- Vậy cùng đi?
Vân Liệt gật đầu nói:
- Cùng đi.
Giao hẹn xong, Vân Liệt trở lại trong nhẫn, Từ Tử Thanh thì lại mở cửa phòng, đi ra ngoài khoang thuyền. Trọng Hoa vội vàng nhảy lên, đập cánh bay theo sau hắn. Không bao lâu, một người một ưng đã ra khoang thuyền, đi đến boong thuyền ngắm cảnh.
Linh thuyền lướt băng băng trên mặt biển, nhìn kỹ thì đáy thuyền không hề chạm vào mặt biển, ngược lại trôi lửng lờ phía trên. Cả con thuyền đều được ánh hào quang bảo phủ, mặc dù không trở ngại việc ngắm cảnh, nhưng chỉ ngắm chứ không làm được gì cả. Nếu muốn cảm nhận gió biển và nước biển mặn thì sẽ không cảm nhận được.
Chỉ có điều dù sao cũng là hải lưu rộng lớn chiếm cứ toàn bộ tiểu thế giới, cái gọi là lục địa chẳng qua là một mảnh đất lớn nổi trên đại dương thôi, nếu so về diện tích, đất liền cũng chỉ chiếm một góc nhỏ đại dương thôi. Qua một lúc, linh thuyền đã đi vào hải lưu, dòng nước chảy xiết, nhưng thuyền lại trôi đi rất vững vàng. Linh thuyền là một bộ linh khí, ở trên pháp khí, mới có thể ở trên đại dương đạp gió rẽ sóng, bảo vệ các tu sĩ bình an vượt biển.
Từ Tử Thanh từng đọc được trong sách, bất cứ linh thuyền nào lưu thông qua hải lưu đều thuộc quyền sở hữu của Cửu tinh hải môn. Đây cũng là một trong nhiều sản nghiệp của Cửu Tinh hải môn thôi. Cho nên hải lưu rộng lớn này được gọi là "Cửu Tinh hải", trong đó có một đảo Cửu Tinh, được chín lục địa bảo vệ xung quanh, ở trung tâm hải lưu, diện tích gần hơn một nửa lục địa. Mà Cửu Tinh hải môn lại cắm rễ ở trên đảo Cửu Tinh, uy thế rất lớn, có thể nói là hùng cứ một phương. Trên đảo có vô số tu sĩ, ngoại trừ một số ít môn phái phụ thuộc ra, tất cả đều là người của Cửu Tinh hải môn.
Môn phái này không biết bao nhiêu năm trước đã khai thông con đường hàng hải đi qua chín đại lục, dùng linh thuyền chở người, phí lên thuyền cũng mắc, cho nên vô số tài phú dũng mãnh chảy vào trong môn phái, trở thành cự phú vạn năm, đệ tử luôn tự hào vì mình được vào môn phái. Miếng thịt béo này không phải là không có phái lớn khác muốn nhúng tay vào, chỉ tiếc là bọn họ không có linh khí vượt biển, cũng không thể bảo đảm, bảo vệ an toàn của tu sĩ lên thuyền, cho nên không nuốt được ngành này. Lâu dài về sau thì bị Cửu Tinh hải môn độc chiếm con đường hàng hải. Từ Tử Thanh đứng trên boong thuyền, ý thức đưa vào nhẫn trữ vật, nói:
- Vân huynh, huynh có thấy được hơn mười tu sĩ phân chia ở boong thuyền, đầu thuyền, đuôi thuyền không?
Người trong nhẫn lên tiếng trả lời. Từ Tử Thanh lại nói:
- Những người này xem ra đều là đệ tử của Cửu Tinh hải môn, nhưng tại sao lại đứng cùng một tư thế chứ?
Người trong nhẫn nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem.
Từ Tử Thanh vốn chỉ muốn tìm đề tài nói với bạn tốt, nếu mục đích đã đạt tới, cũng chỉ đành cười quan sát kỹ càng. Quả nhiên, những tu sĩ đều đem pháp quyết đánh vào trên vòng bảo hộ, khiến cho nó thêm vững chắc vững vàng, lại có tu sĩ niệm pháp quyết khống chế linh thuyền, khiến nó không đi lệch hướng, lạc đường. Đã nhìn ra, hắn liền nói với bạn tốt những gì nhìn thấy, liền nghe được một câu "Không tệ", lại nghe bạn tốt nói:
- Nếu muốn đi đúng hướng, chỉ như thế vẫn chưa đủ.
Từ Tử Thanh kinh ngạc:
- Còn cần gì nữa à? - Hắn khẽ mỉm cười - Còn phải mời Vân huynh giải thích nghi hoặc cho ta.
Vân Liệt nói:
- Loại tu sĩ này, thường linh căn thuộc tính thủy, tu pháp quyết thuộc tính thủy. Người của Cửu Tinh hải môn đều học "Đạo hải quyết", nếu nghiên tập đến mức tinh thâm, có thể khiến sóng yên bể lặng, để thuyền đi đúng hướng.
Bạn tốt học thức uyên bác, Từ Tử Thanh đã sớm hiểu, nghe y kể lại tường tận như vậy, cũng chỉ cho là do hai người nói chuyện hòa hợp vui vẻ với nhau, không hề nghĩ gì lạ khác. Hắn liền khen:
- Việc buôn bán này cũng không tốt làm, Cửu Tinh hải môn có thể kinh doanh đến mức này, thật sự khó được.
Vân Liệt không nói, Từ Tử Thanh cũng không quấy nhiễu y nữa. Hai người một người trong nhẫn, một người ở bên ngoài, đều tĩnh tâm thưởng thức cảnh biển, thật có chút ăn ý. Được hơn một canh giờ, Từ Tử Thanh nhìn về sau, bây giờ đã không còn nhìn thấy Thượng Cù châu nữa, lại quay đầu nhìn về phía trước, mặt biển mênh mông không bến bờ, xung quanh đều là nước, chẳng nhìn thấy gì phía trước.
Lúc này, linh thuyền bỗng nhiên xóc nảy, được một lát thì vững vàng lại. Từ Tử Thanh giương mắt nhìn, phía trước có một con sóng lớn ập đến, đầu con sóng bỗng xuất hiện một cái đầu giao long hung tợn, mắt đỏ sừng đen, khiến người ghê tởm. Thì ra trong đại dương này có vô số hải thú yêu thú chiếm cứ, nếu thấy có thuyền bè qua lại, nhất định sẽ tạo sóng biển quấy nhiễu, nhào lên thuyền gϊếŧ chết tu sĩ người phàm. Bọn hải thú có thọ nguyên lâu dài, không cần pháp quyết, tu vi cũng có thể tăng theo năm tháng. Chúng đều có linh trí, tôn yêu vương, bái đầu lĩnh, kéo bè kéo cánh, tụ tập chúng yêu, mở động yêu, ở trong biển xưng vương xưng bá, đồng thời cũng phân chia lãnh địa riêng. Tự nhiên cũng có một số ít yêu thú hoang dã, không đầu nhập vào bất cứ bá chủ vùng biển nào cả. Không biết con yêu giao này đến tột cùng là thuộc loại nào.
Yêu giao tạo sóng biển, vừa là thử cũng vừa là uy hϊếp. Nó nhìn thấy linh thuyền, liền muốn dùng đầu đυ.ng mạnh vào mạn thuyền, chỉ sợ phải đánh một trận. Từ Tử Thanh nhìn yêu lực yêu giao, lại nhìn không ra nó có bao nhiêu năm đạo hạnh, chỉ thấy mắt thú trợn tròn, hào quang bắn ra, khiến người kinh sợ. Có thể thấy, tu vi của nó nhất định ở trên hắn!
Vài tu sĩ khống chế linh thuyền cũng không hoảng hốt, đầu tiên bọn họ đánh ra một pháp quyết, khiến linh thuyền tạm dừng, lập tức có một nữ tu vung tay lên, ném ra một lá bùa. Lá bùa nổ tung trong không trung, hiện ra một hàng chín ngôi sao sắp xếp kỳ dị. Yêu giao nhìn thấy, hai mắt trong suốt lấp lánh, nó đi vòng quanh chuỗi chín ngôi sao, rồi vung đuôi dài lên, cả người chìm nhanh xuống biển.
Từ Tử Thanh thấy cảnh tượng này, tấm tắc lấy làm lạ. Hắn nghiêng đầu sang một bên thì thấy Lưu Thịnh đang đứng trang nghiêm ở một sườn khác cách hắn không xa, liền vẫy tay bảo gã lại. Lưu Thịnh tự nhiên là nhanh chân bước đến, cung kính mở miệng:
- Tiên trưởng.
Từ Tử Thanh liền cười hỏi:
- Lúc nãy ta thấy yêu giao tàn phá bừa bãi, nhưng mới thấy hàng chín ngôi sao kia liền chìm xuống nước. Ngươi có biết đó là vì sao?
Lưu Thịnh đã rõ, gã làm việc trên linh thuyền này cũng đã lâu, tự nhiên không phải lần đầu tiên bị người đặt câu hỏi, liền đáp:
- Tiên trưởng có điều không biết, những con thuyền nào muốn qua sông, qua hải lưu, đều tránh không được bị hải thú tập kích. Cửu Tinh hải môn nắm trong tay con đường hàng hải, nếu muốn an ổn, chắc chắn không thể không giao tiếp với bá chủ đáy biển.
Từ Tử Thanh bỗng nổi lên hứng thú, tiếp tục hỏi:
- Ngươi có thể nói kỹ hơn không?
Lưu Thịnh thấy hắn hứng thú, cũng thả lỏng nói:
- Trong vùng biển Cửu Tinh này, có ba vị yêu thú, hai vị linh thú đứng đầu, bên dưới lại có vô số binh tướng. Tục truyền rằng, năm vị bá chủ biển sâu này đều có tu vi ngang với Kim đan chân nhân, đều là bá chủ hùng mạnh không thể trêu chọc.
Từ Tử Thanh cũng biết, ở trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, tu sĩ Trúc Cơ đã là cực kỳ lợi hại, phía trên lại có tu sĩ Hóa nguyên kỳ, nhưng những tu sĩ Hóa nguyên chịu ở lại thế giới nhỏ này vô cùng ít, phần lớn đều tình nguyện định cư ở đại thế giới.
Về tu vi của yêu thú linh thú, phân chia không giống với tu sĩ. Nhưng những con thú nào đã có linh trí, đều chia ra làm mười hai cấp, mỗi cấp lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Nếu nói tu vi của bá chủ vùng biển gần với kim đan chân nhân, vậy thì không thể bằng hóa nguyên kỳ viên mãn, nhưng cũng bằng hóa nguyên kỳ hậu kỳ, nếu dựa vào cấp bậc phân chia thì chắc chừng cấp bốn, quả nhiên là cấp bậc lão quái vật mà. Ở trong thế giới này tuy không thể nói là hoàn toàn không có địch thủ, nhưng cũng coi như có thể hô phong hoán vũ.
Nói đến đây, Từ Tử Thanh lại thấy nghi ngờ. Để bình an qua hải vực, Cửu Tinh hải môn đã cùng bá chủ vùng biển giao dịch, nhưng thực lực của đối phương mạnh như vậy, sao phải giao dịch với Cửu Tinh hải môn chứ?
Lưu Thịnh nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng liền biết hắn nghĩ gì, lên tiếng giải thích:
- Tiên môn là phái lớn ngoài biển, lúc ban sơ mới khai phái thì đã có cao nhân hóa nguyên kỳ tọa trấn, nhiều năm trôi qua, chưa bao giờ gián đoạn, cho nên bá chủ vùng biển ít nhiều cũng cho chút mặt mũi. Vả lại.... - Gã ngừng một chút, trên mặt hiện lên nét cuồng nhiệt - Vả lại lịch đại tông chủ của Tiên môn đều bí mật truyền một bộ linh khí từ đời này sang đời khác, nghe đồn là một linh khí trung phẩm, uy lực rất lớn, có thể phiên giang phúc hải! Nếu vị bá chủ nào không muốn dàn xếp, hai bên xé rách da mặt với nhau, cũng không chiếm được ích lợi gì!
Gã nói đến đây, giọng nhỏ lại:
- Tiên trường, dưới đáy biển này có năm vị bá chủ lớn, nhưng quan hệ giữa họ cũng không bền vững như thép. Nếu bên nào cùng Tiên môn lưỡng bại câu thương, thì không phải là khiến cho người khác được lợi ích sao? Chẳng bằng đồng ý việc này, còn chiếm được một ít ưu đãi nữa.
Cứ như vậy, con đường hàng hải của Cửu Tinh hải môn đại đa số đều an toàn không gặp nguy hiểm, nhưng những con đường của các thế lực môn phái khác thì không như vậy. Có một số tán tu nghèo khó chán nản, mơ mộng hảo huyễn tự mình rời bến, số phận tốt thì không gặp chuyện gì, nhưng số phận không tốt, thì thành thức ăn vào bụng yêu thú.
Lưu Thịnh khá giỏi nói chuyện, những chuyện này xem ra đã được Cửu Tinh hải môn đồng ý, tỏ rõ uy danh của Tiên môn. Nếu tán tu nghe được, sẽ tránh không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, hướng tới, còn nếu là các đệ tử đại môn đại phái nghe được, cũng không thể coi khinh môn phái.
Từ Tử Thanh nghe gã nói, bất tri bất giác thì đã qua hơn hai canh giờ. Lúc này sắc trời gần trưa, boong thuyền vốn chỉ có người của Cửu Tinh hải môn và các tiên thiên ra thì không còn người khác nữa, bây giờ lại lục tục có vài tu sĩ bước ra.
Một đám tu sĩ này từ trong khoang thuyền bước ra, người bên trái cao hơn chín thước, cực kỳ cao lớn, thân hình cũng uy vũ hùng tráng; còn bên tay phải thì có ba năm người, chia nam nữ, tướng mạo đều không tầm thường. Ba năm nam nữ kia nói cười oanh oanh yến yến, xem ra có quen biết lẫn nhau, nhưng khi họ ngẫu nhiên liếc nhìn nam tu cao lớn kia, trong mắt đều xuất hiện nét khinh miệt, không muốn làm bạn với nam tu kia vậy.
Từ Tử Thanh đứng bên này nhìn thấy tất cả, nam tu cao lớn kia diện mạo vô cùng xấu xí, không chỉ cái đầu lớn như cái đấu, trên đầu vô cùng ít tóc, mắt như chuông đồng, hai tai không có vành tai, chỉ có lỗ tai. Nếu để người phàm tục nhìn thấy, chỉ sợ phải kêu người cao lớn này một tiếng "yêu quái", với tu sĩ thì tướng mạo như vậy cũng là kỳ dị. Tuy nói không phải tu sĩ nào cũng tuấn dật mạo mỹ, nhưng một khi đã bước trên tiên đồ, đều có linh lực vờn quanh, thoáng hiện vẻ thoát tục. Nhưng như vậy lại có chút không thích hợp với những người có tướng mạo xấu xí. Huống chi người này không chỉ tướng mạo xấu xí, tu vi cũng chỉ ở Luyện khí tầng hai tầng ba thôi, như vậy sao có thể trách mọi người đều khinh thường cơ chứ. Cho nên khi người cao to nọ lên boong thuyền, không chỉ các tu sĩ cách thật xa, ngay cả tiên thiên cũng không muốn qua chiêu đãi nữa.
Từ Tử Thanh thấy thế, nhịn không được khẽ nhíu mày. Nhưng rồi lại thở dài, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp chứ, các tu sĩ kia xa lánh vị tu sĩ cao lớn kia, lại không có hành động khi dễ, cũng chẳng có gì đáng trách cả. Hắn thấy vị tu sĩ cao lớn kia vẫn không tìm được một chỗ an ổn đặt chân, rốt cuộc vẫn không đành lòng, liền mở miệng nói:
- Vị đạo hữu này, chỗ này vẫn còn trống, không biết đạo hữu có muốn đến cùng tại hạ nói chuyện phiếm một chút không?
Tu sĩ cao lớn kia nhìn qua, nở một nụ cười vô cùng xấu xí, rồi sải bước đi đến. Từ Tử Thanh mỉm cười, xê dịch cơ thể qua một chút:
- Mời.
Tu sĩ cao lớn ôm quyền nói:
- Đa tạ.
Từ Tử Thanh cười nói:
- Bình thủy tương phùng cũng có như là có duyên, bất quá chỉ là một khoảng đất trống nho nhỏ, cần gì phải nói đa tạ chứ.
Tu sĩ cao lớn hơi hơi nhíu mày, mặt càng thêm nhăn:
- Các hạ không chê ta xấu xí?
Từ Tử Thanh nói:
- Chỉ là túi da thôi, cho dù xấu hay đẹp, đều là thứ mà ông trời đã ban tặng. Còn tính cách phẩm chất của con người thì lại không như vậy, kết bằng hữu với người nào đó, không phải nhìn túi da, mà phải xem khí độ phẩm cách.
Tu sĩ cao lớn cười ha ha:
- Các hạ rất có trí tuệ. Ta tên Chương Cửu, không biết các hạ xưng hô như thế nào?
Từ Tử Thanh cười:
- Tại hạ Từ Tử Thanh.
Hai người trao đổi họ tên xong thì thấy không còn lạ mặt nữa, bắt đầu trò chuyện với nhau, hai bên đều ở trong lòng âm thầm đánh giá đối phương. Chương Cửu này tuy tu vi không cao, nhưng khí độ lại rất bất phàm. Nếu là tu sĩ tầm thường, khi không nhìn thấu tu vi của Từ Tử Thanh, đều gọi một tiếng tiền bối, dù không phải hạng khúm núm lấy lòng a dua, nhưng cũng phải tỏ chút lòng kính trọng. Nhưng Chương Cửu lại không làm như vậy, người này không chỉ không tự ti vì khuôn mặt của mình, ngược lại thái độ hào phóng sảng khoái, tạo cho người ta ấn tượng rất tốt. Còn Từ Tử Thanh thì xưa nay ôn hòa, lúc nói chuyện với người khác, cho dù tu vi như thế nào, cũng đều vô cùng thân thiện, không hề cho người ta cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Chương Cửu nói chuyện với hắn, cũng cảm thấy được như gió xuân đang thổi qua. Trò chuyện một hồi, hai bên đều cảm thấy có chút thân thiết.
Chương Cửu hiểu biết uyên bác, Từ Tử Thanh nhiều năm qua bị vây trong sơn trang, trong bí cảnh, rất nhiều sự cố hắn cũng chỉ đọc qua lại chưa từng nhìn thấy, bây giờ nghe người này kể sinh động như thật, trong