Từ Tử Thanh cũng không sợ giọng điệu lạnh như băng của y, chỉ cười nói: “ Ta muốn đi Thượng Vũ châu trước, trên đường tịch mịch, liền gọi Vân huynh ra hàn huyên một chút. Bởi vì đoạn thời gian trước chỉ lo chạy trốn, đã mấy ngày chưa gặp được Vân huynh, nên hiện tại có chút nhớ nhung.”
Vân Liệt cũng không nói gì, lại khoanh chân ngồi ở một bên giường.
Từ Tử Thanh ý cười càng sâu, cũng ngồi vào bên khác, phất tay lấy ra bàn cờ cùng quân cờ, đặt giữa hai người: “ Không bằng đánh cờ?”
Vân Liệt khẽ vuốt cằm: “ Ngươi đi trước.”
Từ Tử Thanh cũng không khách khí với Vân Liệt, lúc hai người đánh cờ, bởi vì tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau, vì vậy Từ Tử Thanh chưa từng thắng trận nào, nhưng lại không biết chán là gì. Với y mà nói, cùng Vân Liệt đánh cờ cũng giống như cùng Vân Liệt nói chuyện, chỉ cảm thấy ăn ý, chứ không hề có cảm giác khô khan chán nản nào.
Vân Liệt ra tay không chút lưu tình, chỉ mới hơn một khắc ( một khắc bằng 15′) mà thế cờ của Từ Tử Thanh đã bị diệt hơn phân nửa, quân cờ thất linh bát lạc, đã vào thế thua. Từ Tử Thanh cười cười nhận thua, Vân Liệt liền mặc y thu thập quân cờ, sau đó lại đánh ván mới.
Cứ như vậy đánh được hai bàn, thân thuyền chợt lắc lư lay động, thanh âm của Lưu Thịnh từ bên ngoài truyền đến: “ Tiên trưởng, linh thuyền đã di chuyển.”
Từ Tử Thanh đáp: “ Ta biết.”
Nghe xong câu đó, Lưu Thịnh liền rời đi.
Từ Tử Thanh một bên đánh cờ một bên than thở: “ Đây là lần đầu ta được ngồi linh thuyền, cái gì nhìn cũng thấy thích. Đáng tiếc không thể cùng Vân huynh ra ngoài đi dạo ngắm cảnh biển tráng lệ, thật là tiếc nuối.”
Quân đen của Vân Liệt ăn mất mấy quân trắng của Từ Tử Thanh, nói: “ Ngươi cũng có thể đi một mình.”
Từ Tử Thanh lắc đầu: “ Cảnh trí tuyệt vời như vậy, nếu chỉ có một mình thưởng thức, thì còn gì thú vị nữa.”
Vân Liệt không nói gì, đến khi đánh xong, mới nói: “ Ta ở trong nhẫn, cũng có thể cùng ngươi ngắm cảnh.”
Từ Tử Thanh vô cùng vui mừng, liền đứng dậy: “ Vậy liền cùng đi?”
Vân Liệt vuốt cằm nói: “ Cùng đi”
Ước định như vậy, Vân Liệt liền trở lại trong nhẫn, Từ Tử Thanh mở cửa phòng ra ngoài khoang thuyền. Trọng Hoa vội vàng nhảy lên, ở phía sau y vỗ cánh đuổi theo.
Không lâu sau, một người một ưng đã ra ngoài khoang thuyền, đứng trên boong thuyền.
Linh thuyền đi nhanh như gió, nhìn kỹ phía dưới, đáy thuyền từ đầu đến cuối chưa từng chạm mặt nước, mà lại hơi trôi nổi trên không. Bên ngoài thuyền có một lớp hào quang phòng hộ bao bọc, mặc dù không trở ngại ngắm cảnh, nhưng cũng chỉ có khả năng nhìn mà thôi. Nếu có gió biển thổi tới cũng không có cảm giác gì.
Chỉ có điều dù sao cũng là hải lưu rộng lớn chiếm toàn bộ tiểu thế giới, cái gọi là lục địa cũng chỉ là mảnh đất lớn trên đại dương, nếu so về diện tích, lục địa chỉ chiếm một diện tích nhỏ của đại dương mà thôi.
Mới chỉ trong chốc lát, linh thuyền đã vào trong hải lưu, dòng nước chảy xiết, thuyền đi lại cũng cực kỳ vững vàng. Linh thuyền này là một kiện linh khí, vượt trên cả pháp khí, mới có thể theo gió vượt sóng trong đại dương này, bảo hộ các tu sĩ đến nơi an toàn.
Từ Tử Thanh từng đọc trong sách, phàm là những linh thuyền đi qua hải lưu, kỳ thực đều thuộc sở hữu của Cửu Tinh Hải Môn. Mà linh thuyền này cũng thuộc sản nghiệp của Cửu Tinh Hải Môn.
Hải lưu mênh mông trước mặt này được gọi là “ Cửu Tinh Hải”, trong đó có một đảo Cửu Tinh, được chín lục địa bảo hộ xung quanh, ở trung tâm hải lưu, diện tích có thể so với nửa lục địa. Mà Cửu Tinh Hải Môn lại cắm rễ trên đảo Cửu Tinh, uy thế to lớn, có thể nói là xưng bá một phương.
Trên đảo có vô số tu sĩ, ngoài một số ít thuộc môn phái khác, còn lại đều là người của Cửu Tinh Hải Môn. Cửu Tinh Hải Môn nhân thủ đông đúc, không biết bao nhiêu năm trước đã có thể khai thông đường đến chín lục địa ngoài đại dương mênh mông rộng lớn kia, mà linh thuyền chuyên chở người, tư phí khá đắt, vì vậy mà có vô số tài nguyên dũng mãnh chảy vào trong môn phái, trở thành cự phú vạn năm, các đệ tử tự hào vì mình là người của môn phái.
Mà một miếng thịt béo bở này những đại phái khác ai ai cũng muốn nhảy vào chấm mυ'ŧ, chỉ tiếc bọn họ không có linh khí vượt biển, còn không có khả năng bảo vệ các tu sĩ vượt biển an toàn, nên tất nhiên không thể nuốt trôi cái sản nghiệp này.
Dần dà lâu ngày, cuối cùng Cửu Tinh Hải Môn đã một mình độc chiếm con đường lưu thông trên đại dương.
Từ Tử Thanh đứng ở mép thuyền, ý thức thì lại chìm vào trong nhẫn trữ vật, nói: “ Vân huynh, huynh có thấy được hơn mười tu sĩ đang ngồi ở boong thuyền, đầu thuyền và đuôi thuyền không?”
Người trong nhẫn ứng thanh trả lời.
Từ Tử Thanh lại nói: “ Những người này có lẽ là đệ tử của Cửu Tinh Hải Môn, nhưng sao đều đứng cùng một tư thế chứ?”
Người trong nhẫn nói: “ Ngươi nhìn kỹ đi”
Từ Tử Thanh vốn chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện với bằng hữu mà thôi, nếu mục đích đã đạt được, liền nhoẻn cười nhìn sang. Quả nhiên những tu sĩ kia đều niệm pháp quyết đánh vào vòng bảo hộ phía trên, khiến cho nó càng kiên cố hơn, lại có tu sĩ dùng pháp quyết điều khiển linh thuyền, khiến cho nó không bị lệch hướng mà lạc đường.
Thấy rõ rồi, y liền hướng bằng hữu nói ra những việc y vừa quan sát được, nhận được một câu “ Không sai”, lại nghe bằng hữu nói tiếp: “ Nếu muốn thuận buồm xuôi gió, chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ.”
Từ Tử Thanh kinh ngạc: “ Còn phải làm như thế nào nữa?” Y mỉm cười: “ Thỉnh Vân huynh giải thích nghi hoặc cho ta”
Vân Liệt nói: “ Những tu sĩ này, đa phần đều là linh căn hệ Thủy, tu Thủy hành pháp quyết. Người của Cửu Tinh Hải Môn đều học , nếu nghiên tập tinh thâm, có thể khiến sóng yên biển lặng, khiến cho thuyền thuận buồm xuôi gió vượt biển.”
Bằng hữu học thức uyên bác, Từ Tử Thanh từ lâu đã biết, nghe hắn giải thích tường tận như vậy, cũng chỉ cho là hai người nói chuyện hòa hợp với nhau mà vui mừng, cũng không cho là có gì khác lạ,
Y liền khen: “ Việc làm ăn này cũng không phải dễ làm, Cửu Tinh Hải Môn có thể kinh doanh như vậy, thực sự cũng rất hiếm thấy.”
Vân Liệt không nói, Từ Tử Thanh cũng không làm phiền hắn nữa, hai người một ở trong nhẫn, một ở ngoài, đều là tĩnh tâm thưởng thức cảnh biển, ngược lại sinh ra vài phần ăn ý.
Qua khoảng một canh giờ, Từ Tử Thanh ngước nhìn lên, một nửa hình bóng của Thượng Vũ châu cũng không thấy, đi lên trước nữa nhìn, cũng chỉ thấy một mảnh nước biển cuồn cuộn mênh mông xung quanh.
Lúc này linh thuyền bỗng nhiên xóc nảy, thoáng cái liền bình ổn. Từ Tử Thanh ngước mắt nhìn lên, hóa ra phía trước có một cơn sóng lớn nhấc lên, lộ ra một cái đầu Giao Long dữ tợn, mắt đỏ sừng đen, như trực chờ muốn nuốt cái thuyền này vào bụng.
Vốn dĩ trong đại dương này có vô số hải thú, yêu thú chiếm giữ, khi có người đi qua biển, thì sẽ trở mình tạo ra sóng biển quấy nhiễu, nhào lên gϊếŧ chết những tu sĩ người phàm.
Vả lại hải thú đa phần đều có thọ nguyên rất dài, dù không có pháp quyết thượng đẳng, tu vi cũng từng bước tăng cường theo năm tháng. Những con loại này thì đã câu thông linh trí, được tôn là yêu vương, bái làm đầu lĩnh, kéo bè kéo cánh, tụ tập yêu chúng, mở động yêu, ở trong biển xưng vương xưng bá. Đồng thời cũng phân chia lãnh địa riêng.
Tất nhiên cũng có vài yêu thú hoang dã, không đầu nhập vào bất cứ bá chủ vùng biển nào cả, chỉ là không biết con yêu Giao này, đến tột cùng là loại nào.
Yêu Giao thăm dò tạo ra sóng biển, vừa là thử cũng vừa là uy hϊếp, nó nhìn thấy cái linh thuyền này, nếu nổi lên tâm tư muốn đánh chìm thuyền, chỉ sợ hai bên phải đánh nhau một trận to.
Từ Tử Thanh thăm dò yêu lực quanh thân nó, nhìn không ra có bao nhiêu năm đạo hạnh, chỉ thấy đôi mắt nó trợn trừng, quang mang bắn tới, khiến người sợ hãi. Có thể biết được tu vi của nó nhất định cao hơn y!
Vài tu sĩ điều khiển linh thuyền cũng không hoảng hốt, bọn họ đầu tiên là đánh ra một pháp quyết, làm cho linh thuyền tạm thời dừng lại, sau đó có một nữ tu giơ tay lên, ném ra một phù lục, trên không trung nổ tung, hiện ra một dấu hiệu Cửu Tinh liên châu kỳ dị.
Chỉ thấy hai mắt yêu Giao trong veo loé sáng, nó đảo qua dấu hiệu, đuôi dài vung lên, cả thân thể dần chìm vào sâu đại dương.
Từ Tử Thanh thấy vậy, tấm tắc lấy làm lạ. Y nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Lưu Thịnh đang đứng trang nghiêm gác ở một chỗ cách đó không xa, liền giơ tay vẫy vẫy gọi hắn lại.
Lưu Thịnh nhanh chóng bước đến, cung kính mở miệng: “ Tiên trưởng”
Từ Tử Thanh liền cười hỏi: “ Lúc nãy ta vừa chứng kiến thấy yêu Giao muốn tàn sát bừa bãi, nhưng khi thấy được dấu hiệu Cửu Tinh liên châu, liền lặn xuống. Ngươi có biết tại sao không?”
Lưu Thịnh sáng tỏ, hắn ở trên linh thuyền này cũng đã lâu, đây cũng không phải lần đầu có người hỏi câu này, liền đáp: “ Tiên trưởng có chỗ không biết, phàm là những đội thuyền muốn vượt qua hải lưu, đều khó tránh khỏi bị yêu thú tấn công. Cửu Tinh Hải Tiên Môn nắm trong tay đường biển, nếu muốn an ổn, không thể không câu thông với bá chủ đáy biển.”
Từ Tử Thanh càng nghe càng hăng hái, truy vấn: “ Ngươi có thể nói kĩ càng hơn chút không?”
Lưu Thịnh thấy y có hứng thú, liền giải thích: “ Trong hải vực Cửu Tinh này, có ba vị yêu thú đứng đầu, hai vị linh thú đứng đầu, phía dưới có vô số binh tướng. Nghe đồn, tu vi của năm vị bá chủ đáy biển này gần bằng một Kim Đan chân nhân, chính là bá chủ hùng mạnh không thể trêu chọc”
Từ Tử Thanh cũng biết, trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, tu sĩ Trúc Cơ đã là cực lợi hại, trên đó nữa còn có tu sĩ Hóa Nguyên, những người này ở trong thế giới này đã là lông phượng sừng lân, về phần những người tu vi cao hơn nữa, đều định cư ở đại thế giới.
Những loại như yêu thú linh thú, tu vi phân chia cùng tu sĩ không hề giống nhau. Nhưng những con thú có linh trí, được phân thành mười hai cấp, mỗi cấp đều chia theo ba giai gọi là sơ, trung, hậu kỳ.
Nói đến bá chủ đại dương tu vi gần bằng Kim Đan chân nhân, vậy thì không thể bằng với Hóa Nguyên viên mãn, nhưng lại bằng với Hóa Nguyên hậu kỳ, nếu dựa vào cấp bậc phân chia, thì có lẽ cũng khoảng cấp bốn, quả nhiên là cấp bậc của lão quái vật. Tại trong tiểu thế giới này, tuy không thể nói là hoàn toàn không có đối thủ, nhưng cũng có thể hô phong hoán vũ.
Có điều, Từ Tử Thanh lại có nghi hoặc.
Nhìn con đường vượt biển này, Cửu Tinh Hải Môn dường như cùng bá chủ đại dương giao dịch, nhưng nếu thực lực của đối phương hùng hậu như vậy, vì sao còn phải giao dịch với Cửu Tinh Hải Môn chứ?
Lưu Thịnh nhìn thần sắc của y, trong lòng biết rõ y đang nghĩ gì, liền giải thích: “ Tiên môn chính là đại phái hải ngoại, thời điểm khai phái đã có cao nhân Hóa Nguyên tọa trấn, tồn tại nhiều năm, chưa bao giờ gián đoạn, cho nên bá chủ đại dương ít nhiều gì cũng phải cho hai phần mặt mũi. Vả lại…” Trên mặt hắn bỗng dẫn theo vài phần cuồng nhiệt, “ Vả lại các thế hệ tông chủ của tiên môn đều bí mật truyền một kiện linh khí đời này qua đời khác, nghe đồn chính là linh khí trung phẩm, uy lực cực đại, có khả năng phiên giang phúc hải! Nếu bá chủ không chịu dàn xếp, hai người xé rách da mặt, cũng không chiếm được tiện nghi gì!”
Hắn nói đến chỗ này liền đè thấp thanh tuyến: “ Tiên trưởng, trong đáy biển này có ngũ đại bá chủ, nhưng cũng không phải bền chắc như thép, nếu một phương trong đó cùng tiên môn lưỡng bại câu thương, không phải là cho người khác nhặt được tiện nghi sao? Chẳng bằng chấp thuận việc này, còn có thể chiếm được ít chỗ tốt.”
Cứ như vậy, đại đa số đường biển của Cửu Tinh Hải Môn vẫn an toàn không gặp nguy hiểm, nhưng các thế lực môn phái khác thì lại không có mặt mũi lớn như vậy. Còn có một loại nữa là những tán tu khốn cùng vất vả, vọng tưởng tự hành rời bến, nếu may thì không có chuyện gì, xui thì táng thân trong bụng yêu thú.
Lưu Thịnh có chút khéo nói, những chuyện này cũng đã được Cửu Tinh Hải Môn chấp thuận cho kể ra, hiển nhiên là để biểu dương uy danh môn phái, nếu tán tu nghe được, tâm trí khó tránh khỏi sinh lòng hướng tới, mà các đệ tử của đại môn phái khác nghe được, cũng không dám xem thường bọn họ.
Từ Tử Thanh nghe hắn nói, bất tri bất giác đã hơn hai canh giờ.
Lúc này sắc trời gần đến giờ Ngọ, vốn lúc đầu trên boong thuyền không có quá nhiều người ngoại trừ những người thuộc Cửu Tinh Hải Môn cùng với các Tiên Thiên, hiện giờ cũng đã có mấy tu sĩ lục tục đi tới.
Có một đám tu sĩ từ trong khoang thuyền đi ra, đi phía bên trái người nọ thân cao hơn chín thước, cực kỳ cao to, thân hình uy vũ hùng tráng; mà phía bên phải có khoảng bốn năm người, có nam có nữ, tướng mạo đều không hề tầm thường.
Những nam nữ này nói cười yến yến, hiển nhiên quen thuộc với nhau, nhưng có đôi lúc ngẫu nhiên thoáng nhìn nam tu cao to kia, trong ánh mắt đều là khinh miệt, dáng vẻ như không muốn làm bạn với nam tu kia vậy.
Từ Tử Thanh bên này thấy rõ, nam tu cao to này vô cùng xấu xí, không chỉ có đầu lớn như cái đấu, đỉnh đầu cũng không có bao nhiêu tóc, mắt như chuông đồng, chỗ tai cũng không có vành tai, chỉ có lỗ tai. Nếu để cho người phàm thấy được, chỉ sợ sẽ gọi hắn là “Yêu quái”, đứng trong đám tu sĩ, tướng mạo người này cũng coi như đặc biệt kỳ dị.
Tuy nói tu sĩ không phải ai cũng là người tuấn dật mỹ mạo, nhưng khi đã bước vào tu tiên, quanh thân tự có linh lực vờn quanh, có vẻ thoát tục. Tướng mạo người này xấu thái quá như vậy, cũng có chút không hợp lắm. Huống chi người này không chỉ tướng mạo xấu, tu vi lại chỉ có tầng hai tầng ba Luyện Khí mà thôi, làm sao có thể khiến người khác coi trọng được?
Vì vậy khi hắn bước lên boong thuyền này, không chỉ những tu sĩ cách xa hắn, mà những Tiên Thiên kia cũng không thèm đến đây tiếp đãi hắn.
Từ Tử Thanh thấy thế, không khỏi khẽ nhíu mày. Nhưng chợt thở dài, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, những người kia xa lánh hắn, nhưng cũng chưa có hành động gì nhục mạ hắn, nên cũng không có gì đáng trách lắm.
Thấy tu sĩ cao to kia vẫn chưa tìm được chỗ an ổn đặt chân, rốt cuộc cũng không đành lòng, liền mở miệng nói: “ Vị đạo hữu này, nơi này vẫn còn chỗ trống, không biết đạo hữu có muốn đến đây cùng tại hạ trò chuyện một phen không?”
Tu sĩ cao to nhìn lại, lộ ra bộ dáng tươi cười xấu xí, sải bước, hướng bên này đi tới.
Từ Tử Thanh mặt mang ý cười, hơi dời thân thể về phía sau: “ Mời”
Tu sĩ cao to ôm quyền: “ Đa tạ”
Từ Tử Thanh cười nói: “ Bèo nước tương phùng cũng là có duyên, bất quá chỉ là một tấc vuông, cần gì nói lòng biết ơn.”
Vùng xung quanh lông mày của tu sĩ cao to nhíu lại, càng lúc càng nhăn chặt: “ Các hạ không chê ta xấu xí?”
Từ Tử Thanh nói: “ Chỉ là túi da, vô luận xấu đẹp, cũng đều là trời cho. Mà phẩm chất con người thì khác, cùng người tương giao không nhìn túi da, chỉ cần quan tâm khí độ phẩm cách mà thôi.”
Tu sĩ cao to liền cười nói: “ Lòng dạ của các hạ rất tốt. Ta tên Chương Cửu, không biết các hạ xưng hô thế nào?”
Từ Tử Thanh cười: “ Tại hạ Từ Tử Thanh.”
Hai người trao đổi tên họ, cũng có thêm vài phần quen thuộc, lúc nói chuyện, đều âm thầm đánh giá đối phương. Nếu là tu sĩ tầm thường, hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi Từ Tử Thanh, cũng hiểu được gặp phải tiền bối, nếu không phải khúm núm lấy lòng nịnh nọt, thì cũng phải càng thêm cung kính. Nhưng vị trước mắt này thần sắc vẫn tự nhiên, không chỉ không tự ti vì dung mạo của mình, trái lại thái độ rất hào sảng phóng khoáng, khiến người không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Mà Tử Tử Thanh xưa nay ôn hòa, lúc cùng người nói chuyện, bất luận một thân tu vi thế nào, cũng luôn vô cùng thân thiện, không làm người khác có cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Chương Cửu nói chuyện với y, cũng cảm thấy như được gió xuân thổi qua. Nói chuyện một hồi, cũng càng thêm thân cận.
Chương Cửu kiến thức uyên bác, Từ Tử Thanh nhiều năm bị giới hạn trong sơn trang, trong bí cảnh, rất nhiều chuyện y chưa từng được nghe thấy, hôm nay nghe người này nói sinh động như thật, khiến người có cảm giác như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Hai người nói đến say sưa, Chương Cửu từ trong túi trữ vật lấy ra một vò rượu nhưỡng lâu năm “ Bách Thối Hương”, cộng thêm hai ly rượu nhỏ lớn chừng ngón cái ẩn chứa linh khí dạt dào, rót đầy ly, đưa cho Từ Tử Thanh: “ Rượu này ta cất đã lâu năm, hôm nay khó có được gặp gỡ một người bằng hữu tương đầu ý hợp, không bằng cộng ẩm.”
Từ Tử Thanh chưa từng uống rượu bao giờ, nên vô cùng hăng hái nhận lấy, đặt dưới chóp mũi ngửi một cái, khen: “ Quả nhiên mùi rượu cam thuần, không tệ.”
Chương Cửu cao lớn ngồi xếp bằng xuống, nâng chén nói: “ Uống?”
Từ Tử Thanh cũng thản nhiên ngồi xuống, nâng chén lên: “ Uống”
Hai người nhìn nhau cười, đồng loạt ngửa cổ uống cạn.
Rượu trong vắt vừa chảy vào miệng, liền có một hương vị tinh khiết ngọt ngào lan tràn khắp cổ họng, vừa có cảm giác chua cay nhè nhẹ, lại vừa thơm ngọt không gì sánh được, dư vị vẫn còn kéo dài. Từ Tử Thanh mím môi một cái, vẫn chưa thỏa mãn.
Chương Cửu thấy thế, cười ha ha một tiếng, nhắc bầu rượu tới, lại rót đầy một ly cho y: “ Lại đến”
Từ Tử Thanh cười đáp: “ Đến”
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, không bao lâu, đã uống hết nửa vò rượu.
Từ Tử Thanh mặt mày ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn cảnh biển ngoài thuyền, chỉ nhìn thấy biển rộng mênh mông trải dài một màu, đường nhìn cực kỳ trống trải, chân thật khiến tâm trí con người ta như được rộng mở, những việc gì từng khiến người phiền não, lúc này tất cả đều tiêu tán theo những con sóng trong đại dương.
Chương Cửu lúc uống rượu cũng không nói nhiều, bất quá thấy Từ Tử Thanh sắc mặt đỏ hồng, thoạt nhìn còn có cảm giác vài phần châu ngọc rực rỡ, liền cười nói: “ Từ huynh đệ, Chương mỗ mạo muội hỏi,… ngươi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Từ Tử Thanh ôn hòa cười: “ Tính tính tuổi mụ chắc cũng mười tám.”
Chương Cửu có chút kinh ngạc, trên dưới quan sát y một phen: “ Từ huynh đệ quả thật thiên phú hơn người.”
Từ Tử Thanh lại lắc đầu: “ Chung quy cũng không ngoài một chữ “Xảo”.
Nói đến đây liền thôi, người tu hành, có mấy người ai mà không gặp gỡ kỳ ngộ gì? Chuyện này liền không nói đến nữa.
Chương Cửu cũng quay đầu nhìn cảnh biển xa xa, than thở: “ Đáng tiếc bị vây trong cái vòng này, nếu không ta dùng một chút khí lực, cũng có thể bắt được vài con cá ngon. Đến lúc đó dùng lửa nướng, cộng thêm rượu ngon, mới thật sự là sảng khoái!”
Từ Tử Thanh thử nghĩ một chút, quả nhiên là vô cùng tốt, y cũng gật đầu nói: “ Đúng là như vậy, thật là đáng tiếc.” Y suy nghĩ lại một chút, nói tiếp “ Bất quá trong biển có thể xảy ra những việc ngoài ý muốn, vòng phòng hộ này cũng là vì bảo vệ an toàn cho chúng ta, nên đành phải vậy thôi.”
Lúc nói chuyện, đã đến chính Ngọ.
Tu sĩ dưới Kim Đan chân nhân không có khả năng ích cốc, tuy không giống người phàm tục phải ăn một ngày ba bữa, nhưng cũng không thể nhịn đói được. Ở trên linh thuyền này, nếu muốn băng qua hai châu, thường ít nhất cũng từ hai ba đến năm sáu ngày mới tới,… những tu sĩ lên thuyền này thường có chuẩn bị Ích Cốc Đan cho đỡ đói, nếu thiếu thì phải dựa vào linh thuyền. Vì vậy mỗi ngày ba lần đúng giờ, đều có đồ ăn cung cấp cho đám tu sĩ. Tất nhiên cũng phải tính phí.
Lúc này cũng vừa đúng giờ, liền có một vài Tiên Thiên tự mình lên bắt chuyện tiếp đãi khách nhân.
Từ Tử Thanh do Lưu Thịnh tiếp đãi, lúc này liền thấy hắn hướng y đi tới. Trái lại Chương Cửu bởi vì tướng mạo quá khủng khϊếp, tu vi lại thấp, vì vậy cũng không có Tiên Thiên nào lên tiếp đãi hắn.
Lưu Thịnh kỳ thực là người có nhãn lực, hắn thấy Từ Tử Thanh cùng Chương Cửu đang uống rượu, chuyện trò vui vẻ, bởi vậy mặt dù trong lòng có chút khinh thường Chương Cửu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, trái lại còn chào hỏi hai người: “ Hai vị tiên trưởng, đã đến giờ Ngọ, không biết hai vị có gì phân phó không?”
Từ Tử Thanh cười cười, y lúc này có chút ngà ngà say, phản ứng có hơi chậm: “ … Phân phó cái gì?”
Chương Cửu thì lại minh bạch, liền nói: “ Cho chúng ta linh cốc tốt nhất, mười cân thịt thái, không cần để ý giá cả, cứ tính cho ta.”
Từ Tử Thanh hai mắt tuy có chút mơ hồ, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, liền đưa tay lấy bạch ngọc ra: “ Chương huynh, ta mới uống rượu của ngươi, không thể như vậy được,…”
Chương Cửu dùng bàn tay to ngăn cản y lại: “ Hôm nay ta vừa kết giao bằng hữu với ngươi, trong lòng vui mừng. Ngươi khách sáo như vậy, chẳng lẽ không muốn thừa nhận ta là bạn?” Theo lý mà nói là hắn trèo cao với Từ Tử Thanh, nhưng hắn nói vậy, nửa điểm cũng không làm người ta chán ghét.
Từ Tử Thanh cũng không phải người tính toán chi li, nghe vậy liền cười nói: “ Cũng được, vậy ta tạm chiếm tiện nghi Chương huynh vậy. Ngày sau ta lại đáp lễ, huynh cũng không được từ chối đâu đấy.”
Chương Cửu cười ha ha, tự nhiên đáp ứng: “ Được”
Chỉ là hai người đều rất minh bạch, tuy rằng hợp ý, nhưng dù sao chỉ là bèo nước tương phùng, thế giới rộng lớn, tiên đồ gian nguy. Chỉ sợ vừa xuống khỏi linh thuyền, hai người họ cũng không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.
Ăn xong bữa cơm, trong đầu Từ Tử Thanh đã có chút hỗn độn. Rượu này là rượu do tu sĩ nhưỡng thành, một khi đã say, tu sĩ cũng khó mà ngăn cản được. Từ Tử Thanh cả hai kiếp đều chưa từng uống rượu, lần đầu uống, tất nhiên say.
Chương Cửu thấy y đi lại lảo đảo, thu dọn đồ vật, cười muốn đi lên dìu y về.
Từ Tử Thanh lại không chịu, đứng vững định thần lại, mặc dù say, nhưng vẫn đi lại bình thường được.
Mà Chương Cửu thấy y khăng khăng như vậy, không thể làm gì khác hơn là lo lắng theo y đến tận cửa phòng, đến khi thấy y đi vào, mới yên tâm rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Tử Thanh đã ngã người vào giường, mặt hướng lên trời, sắc mặt ửng hồng, cả người toàn mùi rượu.
Đột nhiên, một đạo bóng trắng đột ngột hiện thân trước giường, thân thể như ẩn như hiện. Hắn đầu tiên là liếc nhìn cánh cửa trước, rồi mới lạnh nhạt nhìn thiếu niên tuấn nhã say khướt trên giường, im lặng không nói gì.
Từ Tử Thanh thần trí mê muội, nhưng cũng không ngủ. Y nửa tỉnh nửa mê thoáng nhìn thấy một góc bạch y, liền mở to mắt, mang theo mấy phần men say kêu: “… Vân huynh?”
Bóng trắng tiến lại gần một chút, nhưng cũng không nói gì.
Từ Tử Thanh liền khẽ cười nhẹ vài tiếng: “ Ta hôm nay vừa kết giao một người bạn mới, trong lòng rất khoái hoạt.” Y nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo chút khó hiểu: “ Vân huynh?”
Vân Liệt nói: “ Người này đối với ngươi cũng không ác ý, có thể kết giao.”
Từ Tử Thanh tuấn nhan như ngọc, tiếng cười càng phát ra nhẹ nhàng hơn: “ Vân huynh nói phải.” Y nghiêng đầu nhìn hư ảnh trước mắt, “ Vân huynh có uống rượu không?”
Vân Liệt nói: “ Không bao giờ uống rượu”
Từ Tử Thanh có hơi thất vọng than thở: “ Nếu có thể cùng Vân huynh cộng ẩm,…” âm cuối dần dần tắt hẳn, vẫn chưa kịp nói rõ.
Vân Liệt nhắm mắt, lập tức liền biến mất vô tung.
Một đêm vô mộng.
Ngày kế, Từ Tử Thanh tỉnh lại, nhớ đến đêm qua mình cùng Chương Cửu uống rượu, nghĩ đến sau đó không những say khướt không biết trời trăng, còn lôi kéo bằng hữu trong nhẫn ra nói toàn chuyện đâu đâu, nhịn không được mỉm cười.
Bằng hữu chính là một vị kiếm tu, ý niệm kiên định, không bị mê hoặc bởi bất cứ thứ gì, có thể nói tâm như bàn thạch. Mà rượu có thể khiến tâm trí con người ta mệt nhọc, hắn tất nhiên là không thích.
Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tử Thanh liền đứng dậy xuống giường. Lúc này mới phát giác, mặc dù là say rượu tỉnh dậy, nhưng đầu không hề đau chút nào, thân thể cũng không bủn rủn vô lực, có thể thấy rượu tu sĩ uống cũng không phải loại rượu kém, gây bệnh như rượu của người phàm tục.
Đẩy cửa phòng ra, mùi rượu đã tán đi từ lâu, Từ Tử Thanh thần thanh khí sảng, bước ra khoang thuyền ngắm cảnh biển buổi sáng.
Trên boong thuyền các Tiên Thiên vẫn như trước đợi lệnh, còn các đệ tử Cửu Tinh Hải Môn lại được thay đổi thành người khác, chắc là những người trước đó đã đi nghỉ ngơi. Dù sao đây cũng là linh thuyền, đi hết một ngày, không tiêu hao linh lực cực lớn mới là chuyện lạ.
Từ Tử Thanh đứng cạnh mép thuyền, dõi mắt trông về phía xa xa, gió êm sóng lặng.
“Từ huynh đệ, đêm qua ngủ ngon không?” chợt nghe phía sau có một tiếng cười sang sảng truyền đến, có người cước bộ phân minh, đang bước nhanh tới.
“ Chương huynh.” Từ Tử Thanh quay đầu lại cười “ Rượu ngon say lòng người, tất nhiên ngủ vô cùng tốt.”
Chương Cửu đi tới bên cạnh y, cười nói: “ Rượu vẫn còn rất nhiều, nếu Từ huynh đệ thích, không bằng hôm nay chúng ta uống tiếp một phen?”
Từ Tử Thanh cũng không khước từ: “ Cũng được, rượu này rất tốt, khiến người ta lưu luyến không ngừng.”
Chương Cửu chẳng hề để ý: “ Nếu Từ huynh đệ thích, ta sẽ cho huynh đệ vài vò. Chương mỗ cũng còn không ít rượu. Hôm nay thay một loại “ Tiên Nhân Hương”, bảo đảm cho ngươi uống thống khoái!”
Tiên Nhân Hương này so với Bách Thối Hương hôm qua còn mạnh hơn vài phần, vừa vào tới cổ họng đã nóng hừng hực, từ vị cay dần chuyển sang vị ngọt, một trận nhiệt khí xông thẳng lên đầu, sinh ra cảm giác phiêu phiêu dục tiên. Quả nhiên xứng với tên gọi của nó.
Hai người nâng ly, uống qua một lần.
Chương Cửu mặc dù vẫn cười rất sảng khoái, nhưng Từ Tử Thanh lại cảm thấy có gì đó bất thường, không khỏi khó hiểu. Liền mở miệng hỏi: “ Chương huynh, ngươi nếu có tâm sự, có thể nói với ta.”
Chương Cửu vẻ mặt chần chờ, sau đó bày ra cấm chế xung quanh hai người, mới lên tiếng: “ Từ huynh đệ, ta và ngươi nhất kiến như cố, ta cũng không gạt ngươi.” Hắn thở dài: “ Ta từ Thượng Cù châu đến Thượng Vũ châu này, cũng là vì né tránh hỗn chiến của hai thế gia ở Thượng Cù châu mấy năm gần đây. Ta vốn có thương trong người, vừa là tán tu, ở lại nơi đó thật sự cảm thấy không an tâm.”
Từ Tử Thanh chăm chú nghe hắn nói, cũng không nói xen vào.
Chương Cửu liền nói tiếp: “ Tửu lượng của ta xưa nay rất tốt, đêm qua sau khi uống rượu, mặc dù ngươi say, nhưng ta vẫn còn rất thanh tỉnh, liền ở trong phòng tự uống một mình. Nhưng không ngờ lại nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ ở phòng bên cạnh.”
Từ Tử Thanh trong lòng biết, đây là sắp nói đến chỗ quan trọng. Chỉ là nói chuyện trên linh thuyền này, chỗ nào cũng đều hạ cấm chế, làm sao hắn có thể nghe được?
Chương Cửu thấy y nghi hoặc, liền giải thích: “ Từ hyunh đệ có chỗ không biết, ta từ nhỏ mặc dù bộ dạng xấu xí, nhưng nhĩ lực vô cùng tốt, cấm chế tầm thường không thể ngăn trở.” Thấy Từ Tử Thanh không lộ ra vẻ dị thường, liền nói tiếp “ Một phen tranh cãi ầm ĩ đó tất cả đều vào tai ta, lúc này ta mới biết, những người ở phòng kế bên đều là người của Điền đại thế gia!”
Từ Tử Thanh con ngươi bỗng dưng co rụt lại, tim đập nhanh hơn vài phần!
Chương Cửu vẫn không ngừng lại mà nói tiếp: “ Hóa ra lần này người của Điền gia đến Thượng Vũ châu, là vì đến Lôi Hỏa Phái thỉnh một vị cao nhân Hóa Nguyên đến trợ trận, muốn đem Từ gia gϊếŧ không còn một móng!”
Từ Tử Thanh trong lòng thất kinh, nhưng nét mặt vẫn cố không thể hiện ra: “ Lôi Hỏa Phái là một trong tam đại môn phái đứng đầu lục địa, thế mà lại cùng Điền gia bọn họ có giao tình?”
Chương Cửu nói: “ Nếu chỉ riêng Điền gia, tu vi cao lắm chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, tất nhiên Lôi Hỏa Phái sẽ không để vào mắt. Nhưng mấu chốt là, bọn họ cấu kết với nhau,…”
Từ Tử Thanh hỏi: “ Cấu Kết cái gì?”
Chương Cửu đè thấp thanh tuyến: “ Cấu kết với hải thú”
Từ Tử Thanh kinh hãi, mấy cái này hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau, sao bây giờ lại dính đến bá chủ đại dương?”
Chương Cửu thấy y kinh sợ như vậy, liền nhanh chóng kể hết đầu đuôi.
Lúc này Từ Tử Thanh mới biết được, hóa ra nguyên nhân Điền gia trở mặt không phải chỉ vì chuyện Từ gia không đồng ý việc hôn sự, mà là sớm có dự mưu, lên kế hoạch cũng đã nhiều năm.
Từ lúc Điền Thăng còn chưa làm gia chủ Điền gia, không biết làm sao kết bạn được với một yêu thú cấp bốn, mà yêu thú này cũng vừa khéo quen biết một vị cao thủ tu vi đã sắp viên mãn Trúc Cơ của Lôi Hỏa Phái tên là Mộ Chấn Hải, cả ba rất ăn ý với nhau. Sau đó Điền Thăng ở Điền gia lôi kéo quyền lực, trở thành gia chủ, bên ngoài thì ngủ đông, bên trong thì cùng một người một thú làm chuyện mờ ám.
Nhiều năm sau, địa vị của Mộ Chấn Hải vững chắc, đột phá từ cao thủ Trúc Cơ viên mãn thành cao nhân Hóa Nguyên, mà yêu thú cấp bốn kia trước giờ vẫn không phục mấy vị bá chủ, từ lâu âm thầm thu mua những yêu thú lợi hại, ý đồ khiến cho chúng nó phục vụ cho mình. Hôm nay đã có chút thành tựu.
Như vậy ba bên lần thứ hai hợp tác, thương lượng ra một kế hoạch.
Đầu tiên, vị cao nhân Hóa Nguyên nhờ có yêu thú cấp bốn kia nên có không ít dược liệu tốt dưới biển sâu, trong thời gian ngắn chế ra đan dược đề thăng tu vi, để nó giao cho Điền Thăng.
Điền Thăng muốn nuốt trọn những gia tộc khác, trở thành thế gia lớn mạnh nhất trong tiểu thế giới Hạo Thiên, một mình có thể độc chiếm bí cảnh Lâm Nguyên; yêu thú cấp bốn hứa hẹn nếu có thể lên làm bá chủ, sẽ phân tặng một con đường vượt biển cho Lôi Hỏa Phái; còn vị cao nhân Hóa Nguyên tên Mộ Chấn Hải kia sau khi có được con đường này, có thể đổi lấy địa vị cao hơn trong phái, đạt được vô số ưu đãi.
Cứ như vậy ăn ý với nhau, Điền Thăng bắt đầu liền tìm cơ hội gây hấn.
Vì vậy mà có cuộc chiến giữa hai nhà Từ Điền, hai bên đều vào thế ngươi chết ta sống, đều tự tìm kiếm ngoại viện, Điền Thăng thỉnh Mộ Chấn Hải tới, nhưng Từ gia thì chưa chắc có vận khí tốt như vậy.
Bất quá việc này vô cùng trọng đại, vì để những người cạnh tranh với Mộ Chấn Hải không phát hiện ra mánh khóe, Điền Thăng trái lo phải nghĩ, phái tâm phúc mang vô số vật trân quý, đến Lôi Hỏa Phái bái kiến Mộ Chấn Hải, dùng danh nghĩa riêng của mình thỉnh hắn đến dự bữa tiệc sinh thần của mình. Kết quả những đệ tử Điền gia đi cùng với nhau bởi vì tranh giành cơ hội xuất đầu mà náo loạn lên, mới khiến cho Chương Cửu nghe được, từ trong những lời lẽ tranh cãi dần suy đoán ra rõ ràng đầu đuôi sự kiện.
Từ Tử Thanh nghe xong mà kinh sợ, y vạn lần không ngờ toàn bộ Từ gia đều bị những người này tính kế, mà hiển nhiên, lần này Điền gia đến Lôi Hỏa Phái, nếu kế hoạch lần này thành công, lập tức Từ gia liền rơi vào hiểm họa tổ nát trứng vỡ!
Nghĩ vậy, y cũng đã biết vì sao Chương Cửu nói chuyện này cho y biết.
Lúc mới tương giao, Từ Tử Thanh vẫn chưa hề che giấu tên họ, Chương Cửu cũng coi như có chút hiểu biết với Từ gia, nên cũng biết thân phận của Từ Tử Thanh. Chỉ là hai người cố nhiên hợp ý, dù sao chỉ mới quen biết hai ngày mà thôi, không tiện nói thẳng, cho nên liền lợi dụng cơ hội lần này, nói hết những việc hắn biết cho y nghe.
Chương Cửu nói xong chuyện này, thấy thần sắc Từ Tử Thanh, trong lòng cũng biết y đã minh bạch dụng ý của mình, cũng không hỏi nhiều, lần nữa rót rượu cho y, cùng nhau uống tiếp.
Từ Tử Thanh trong lòng do dự không yên, gút mắt của y với Từ gia thật sự rất phức tạp, tuy nói không có hận ý, nhưng cũng không có cảm giác thuộc về nơi đó. Vì vậy suy nghĩ tới lui, vẫn là tạm đem việc này vứt ra sau đầu.
Lúc hai người đang uống rượu, linh thuyền đã đi được nửa đường đến lưỡng châu, đang tiến tới mạch nước ngầm chảy xiết.
Nơi này xưa nay đều rất khó đi qua, lúc này đệ tử Cửu Tinh Hải Môn hô to lên: “ Sắp tiến vào dòng chảy xiết, xin chư vị hãy cẩn thận!”
Nói là cẩn thận, nhưng cũng không phải là thiên nan vạn hiểm gì, mà chỉ cần cố định thân thể trên mặt đất, bằng không khi linh thuyền xóc nảy, tất cả mặt mũi đều rơi sạch.
Chương Cửu cùng Từ Tử Thanh nhìn nhau cười, đều tự vận khởi linh lực, kết dính thân thể với mặt thuyền. Nếu linh thuyền không bị tổn thương gì thì hai người cũng bình yên vô sự.
Những đệ tử Cửu Tinh Hải Môn cũng không phải lần đầu lái thuyền, tài nghệ rất thuần thục. Khi đi qua dòng chảy xiết, mặc dù linh thuyền khó tránh khỏi bị dòng nước tông đến lắc lư, nhưng cũng chưa từng đυ.ng vào đá ngầm, cũng không quá mức xóc nảy.
Sau cơn rung chuyển, đã đi được hơn nửa dòng chảy xiết, ở phía trước bỗng có một vòng xoáy, hút nước khắp bốn phía, trông rất khó qua. Các đệ từ từ xốc lại tinh thần, hi vọng có thể vượt qua thuận lợi.
Không ngờ vừa đến gần vòng xoáy, thuyền đột nhiên bị vật gì va chạm! Linh thuyền chợt lảo đảo một cái, người trên thuyền cũng bị làm cho hoa mắt chóng mặt, hình như có một đạo linh lực cực mạnh xông thẳng đến, mặc dù linh thuyền đã cản hơn phân nửa, nhưng vẫn tạo thành chấn động cường đại.
Chương Cửu tu vi thấp, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên, Từ Từ Thanh thì vẫn trụ được, nhanh nhẹn vươn tay kéo tay hắn, mới khiến cho hai người vững vàng trở lại.
Ầm! Rầm rầm——-
Theo sát đó, là những đạo linh lực liên tiếp mãnh liệt xông tới!
Linh thuyền bị đánh cho lật lên, nửa thân thuyền phía sau đều muốn cắm xuống, đầu thuyền thì nhếch lên thật cao, trước sau không ngừng lật tới lật lui! Lúc này vòng bảo hộ bỗng nhiên nổi lên một đạo ánh sáng bảy màu, mỗi lần bị dính đòn nghiêm trọng, ánh sáng lại càng phát ra sáng hơn, trên mặt gợn lên từng vòng sóng gợn rung động.
Trong chốc lát, nhiều tu sĩ từ trong khoang thuyền đều chạy ra, trên mặt đều lộ vẻ kinh hoàng. Những người tu vi không cao có chút đứng không vững, lúc này sóng biển tầm thường không thể làm ra chấn động như vậy, mà chắc chắn là có vật gì đó đang dùng linh lực trùng kích, dư âm của linh lực lan đến, làm cho một đám tu sĩ ngã trái ngã phải.
Từ Tử Thanh kéo Chương Cửu đứng lên, liên tiếp bị va chạm khiến y có chút ăn không tiêu. Linh lực chấn động đi qua vòng bảo hộ, mặc dù không thể đả thương người, nhưng lại làm cho y bị ảnh hưởng linh lực hỗn loạn, khó có thể vận chuyển linh lực.
Chương Cửu cố sức nắm chặt lan can thuyền, lớn tiếng nói: “ Hải thú dị động!”
Từ Tử Thanh ứng thanh trả lời nhìn ra ngoài, lập tức hít một hơi khí lạnh!
Chỉ thấy phía trước ngay chỗ nước chảy xiết, hải thú đông nghìn nghịt ngạo mạn xông ra từ trong xoáy nước nhỏ, kết thành đội quân, tập trung đông đúc.
Chỉ nhìn lướt qua thì thấy có mấy trăm đầu thú, dựa vào uy áp này, xem ra tất cả đều là yêu thú, tu vi không chỉ cấp một mà còn có rất nhiều yêu thú cấp hai, còn kẻ làm đầu lĩnh, thì rất ngang nhiên hùng cứ một phương dưới mặt nước!
Từ Tử Thanh có một thân tu vi tầng bảy Luyện Khí, cũng không tính là yếu, nhưng xét đến cùng chỉ bằng thực lực của yêu thú cấp hai mà thôi. Nếu chỉ có một hai con, có lẽ y sẽ không ngại, nhưng ở đây rõ ràng là đông nghìn nghịt, cho dù tính tình y có rộng rãi cỡ nào, cũng phải sinh ra một tia dè chừng và sợ hãi.
Với lại những năm gần đây, y chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như lúc này,… nếu Từ Tử Thanh chưa từng bồi hồi giữa ranh giới sự sống và cái chết vài lần, có lẽ y cũng sẽ tuyệt vọng giống những tu sĩ kia.
Chương Cửu mở miệng nói: “ Cừ thật! Giao tộc, Sa tộc, Mãng tộc, Kình tộc, Ngư Long tộc dưới đáy biển đều xuất hiện phản đồ!”
Từ Tử Thanh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn: “ Chương huynh?”
Chương Cửu hai mắt lấp lánh: “ Ta đi qua vài chỗ, cũng nghe nói rất nhiều về chuyện của hải thú. Trong đáy biển có vô số tộc quần, phân dưới trướng của bá chủ đại dương. Bất quá tuy rất nhiều tộc quần tuy là bộ tộc, nhưng cũng không quy thuận đồng nhất một bá chủ, giữa các nhánh, cũng có sự khác nhau.”
Từ Tử Thanh gật đầu: “ Thì ra là vậy.”
Chương Cửu tuy tu vi thấp, nhưng cũng ăn không ít đau khổ, lúc này cũng không có nhiều úy kỵ gì, chỉ một ngón tay về hướng đám yêu thú: “ Từ huynh đệ, ngươi xem.”
Từ Tử Thanh liền nhìn sang.
Chương Cửu lại nói: “ Nếu là những nhánh hải thú khác nhau dưới trướng bá chủ, lúc xuất động, nhất định sẽ phân thành tiểu đội, đầu lĩnh binh sĩ đều sắp xếp ngay ngắn. Nhưng ngươi nhìn những hải thú này đi, màu sắc loang lổ. Ta cũng có thể nhận ra được Xích Ma Mãng, Cự Thần Sa, Thép Nham Sa… mấy loài này mặc dù đều thuộc Mãng tộc, Sa tộc nhưng cũng không phải cùng chung nhánh. Hôm nay chúng nó cùng nhau chui ra, cũng đủ thấy rõ.”
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, cũng cho là vậy. Y bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu: “ Chẳng lẽ…”
Chương Cửu sảng khoái gật đầu: “ Ta cũng đoán là vậy. Nếu Lôi Hỏa Phái muốn nuốt chửng con đường vượt biển, cũng cần phải có nguyên nhân… những hải thú này chính là muốn chạy ra ngăn cản gϊếŧ chóc…” Hắn nói tiếp: “ Sau này chắc hẳn cũng không riêng lần này thôi đâu. Thương vong càng nhiều, mặt mũi của Cửu Tinh Hải Môn càng mất nhiều. Quả thật là giỏi tính toán a!”
Từ Tử Thanh nghe vậy không khỏi thầm than. Những người này cho dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng rốt cuộc vẫn không thể buông xuống du͙© vọиɠ tham lam… bên cạnh những thủ đoạn tranh giành đoạt lợi của các thế lực này, không biết phải đánh đổi biết bao nhiêu sinh mạng của các tu sĩ khác.
Đang lúc hai người nói chuyện, linh thuyền bị hải thú va chạm càng thêm mạnh bạo, tuy món linh khí không bởi vì vậy mà bị thương tổn, nhưng vòng phòng hộ nguyên bản vốn kiên cố càng ngày càng không thể chống đỡ nổi nữa, huống chi, linh thuyền có thể khống chế được nữa hay không, vòng phòng hộ còn có thể kiên trì được nữa hay không, xét cho cùng đều do đệ tử của Cửu Tinh Hải Môn thao túng.
Từ Tử Thanh lo lắng cũng không sai, đám yêu thú nhày nhất định cũng có chủ ý như vậy. Vòng phòng hộ không ngừng bị tấn công, vốn đã không chịu được gánh nặng, lại còn bị va chạm không ngừng, những đệ tử kia cũng dần không thể đứng vững nổi nữa.
Điều khiển linh thuyền cũng không phải là một việc đơn giản, không chỉ phóng thích ra đầy đủ linh lực trôi chảy, mà còn phải chuẩn xác đánh ra vô số pháp quyết. Nhưng nếu như không thể đứng vững, làm sao bọn họ có thể làm được?
Rốt cuộc đệ tử Cửu Tinh cũng là người có kinh nghiệm, còn kiên cường hơn các tu sĩ ngã trái ngã phải nhiều. Mặc dù linh thuyền lắc lư xóc nảy, bọn họ vẫn có thể cố định lòng bàn chân đứng vững vàng ở trên boong thuyền, dù tất cả không thể xuất ra khí lực, nhưng hai người có thể đỡ lấy một người, khiến cho người đó có thể vững chắc cầm lái hơn.
Bởi vì mỗi lần rời bến, đệ tử đều được ngày đêm thay ca, vì vậy trong môn phái cử đến không ít người, cứ như vậy thay phiên nhau, mặc dù hơi có chút quẫn bách, nhưng trái lại vẫn còn chống đỡ được đến giờ.
Đáng tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang, chỉ nghe liên tiếp tiếng nổ “ Rầm rầm rầm” , bọt sóng to lớn nổ tung tóe, đàn thú cũng càng ngày càng kích động. Nhiều Kình tộc lẻn xuống đáy biển, lấy thân hình to lớn từ phía dưới tông lên linh thuyền, càng thêm lợi hại!
Không chỉ như vậy, trên bầu trời đột nhiên vang lên vài âm thanh kì quái.
“ Xuy xuy xuy——-”
Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hóa ra có một cột sóng xanh biếc ập xuống vòng bảo hộ, thoáng chốc che đậy hết tầm nhìn, mà vòng bảo hộ của linh thuyền cũng dần bị ăn mòn, bốc lên khói độc đen kịt. Có lẽ không phải là ảo giác, sau khi nước độc luân phiên trùng kích, linh quang trên vòng bảo hộ dường như càng ảm đạm đi không ít…
Lại nghe Chương Cửu nói: “ Đúng là kịch độc!”
Nếu là chất độc bình thường tất nhiên không có khả năng thương tổn được tu sĩ nửa phần, nhưng độc của yêu thú thì khác. Nếu độc lợi hại, không chừng có thể làm tan chảy cơ thể của tu sĩ, thậm chí còn có thể gây tổn thương cho thần hồn của tu sĩ, biến tất cả thành máu loãng cũng không chừng! Càng đừng nói đến chất độc có thể hủy pháp bảo, hủy cả linh quang, không gì là không làm được.
Chất độc mà bọn họ thấy lúc này, đó là chất độc chứa trong túi chứa của yêu thú chuyên dụng độc, chẳng biết đã cất chứa được bao nhiêu năm mà có thể thần thông như thế. Cứ tiếp tục như vậy, vòng phòng hộ cũng không duy trì được bao lâu nữa.
Rất nhanh không chỉ hai người Chương, Từ bên này, mà những địa phương còn lại cũng bị văng chất độc lên. Cả đám tu sĩ kinh sợ hoảng loạn không gì sánh được, lại nhìn đến vô số hải thú đang nhìn chằm chằm ngoài kia, quả thật càng sợ đến mức hồn bay lên trời.
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, dưới chân hiện ra hai mảnh bích diệp, chậm rãi nâng y lên. Không lâu sau, hai chân y đã cách mặt đất khoảng nửa thước. Nếu linh thuyền không trụ được nữa, y sẽ đạp nó bay đi. Chương Cửu không có bản lĩnh này, Từ Tử Thanh cũng không thể kéo thêm người, không thể làm gì khác hơn là trôi nổi bên cạnh Chương Cửu, để tùy thời có thể bảo vệ hắn.
Mặt khác, những tu sĩ nhìn thấy Từ Tử Thanh làm vậy, lúc trước bị đánh trở tay không kịp, lúc này đã phản ứng kịp, đều bừng tỉnh đại ngộ, học theo. Bất quá Ngự Phong Thuật không thể kéo dài, bởi vậy thoáng chốc, trên linh thuyền liền xuất hiện vô số ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Giờ khắc này, cho dù những người mang pháp khí, bình thường bất luận che giấu cỡ nào, cũng đều muốn phóng ra sử dụng, chỉ vì tranh thủ một con đường sống.