Sau khi gϊếŧ chết hai người, một mạt ngoan độc trên nét mặt Từ Tử Đường cũng tiêu thất, hơi định thần lại, xoay người liền đi về phía Từ Tử Thanh, nói: “ Đa tạ công tử viện thủ, Từ Tử Đường vô cùng cảm kích.”
Từ Tử Thanh lắc đầu nói: “ Là cô nương đã tự mình diệt trừ hai kẻ ác nhân, ta vẫn chưa giúp đỡ cái gì.”
Từ Tử Đường lại nói: “ Bất luận là ngọc phù này hay pháp khí hộ thân gì dù tốt thế nào, nhưng phải có linh lực kích phát mới sử dụng được, nếu không có công tử tương trợ, ta nhất định sẽ phải chết ở chỗ này.”
Từ Tử Thanh mỉm cười, cũng không cùng nàng biện bạch nữa: “ Nếu cô nương đã không có chuyện gì, tại hạ liền cáo từ.”
Từ Tử Đường hơi ngạc nhiên, nàng cứ tưởng người này biết được lai lịch của nàng nên mới ra tay, nhưng hiện giờ xem ra, giống như không phải vậy? Liền nói: “ Công tử chớ vội.” Nàng dừng lại một chút, lại hỏi: “ Không biết công tử là thế huynh của nhà nào, chờ ta về báo cho huynh trưởng, cũng dễ đăng môn bái tạ.” Về phần người này quần áo xốc xếch, có chút bất nhã, nàng cũng không nhắc tới.
Từ Tử Thanh nói: “ Cô nương không cần phải như vậy, bất quá chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.”
Từ Tử Đường là người ân oán phân minh, tuy người này chỉ có tu vi tầng bảy Luyện Khí, còn có Độn Thuật thần diệu, nhưng cũng không thể đoán trước được có thể đảm bảo an toàn hay không? Nhưng y lại rút dao tương trợ, mặc dù y tự nói chưa giúp đỡ được đại ân gì, nhưng Từ Tử Đường cũng nhận ân cứu mạng này.
Nàng thấy Từ Tử Thanh muốn đi, liền sẵn giọng hỏi: “ Thế huynh không chịu nói tên họ, có phải là xem thường ta không?”
Từ Tử Thanh trước giờ chỉ biết Từ Tử Đường lạnh lùng, hôm nay thế nào lại cứ phải tra ra nguyên cớ? Rơi vào đường cùng, y đành nói: “ Tử Đường cô nương, tại hạ là người Từ gia, ngươi không cần hỏi nhiều.”
Từ Tử Đường kinh ngạc: “ Những tộc huynh trong tộc có tu vi bậc này ta đều nhận thức, nhưng…” Nàng mắt lạnh quan sát, những tộc huynh đều là người tâm cao khí ngạo, còn người này khiêm tốn bình thản, chính là không hề có chỗ nào tương tự. Chỉ là, người này nếu muốn nói dối, cũng không cần thiết phải lấy thân phận người Từ gia, có lẽ y có nỗi niềm gì khó nói.
Nếu ân nhân đã không muốn bại lộ thân phận, Từ Tử Đường cũng không quá mức miễn cưỡng nữa. Liền nói: “ Đã như vậy, ta cũng không hỏi nhiều nữa. Hiện giờ chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa phải rời khỏi bí cảnh, không bằng tộc huynh và ta đi cùng nhau, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau.”
Từ Tử Thanh thấy nàng không hỏi, cũng không tiện chối từ nữa, liền đáp ứng. Sau đó, Từ Tử Đường lục soát hai cỗ thi thể, lấy túi trữ vật của bọn chúng. Nàng tất nhiên cũng hỏi qua ý nguyện của Từ Tử Thanh, nhưng y không lấy.
Hai người cũng không tiếp tục tìm kiếm bảo vật nữa, chỉ một đường đi, một đường thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu. Từ Tử Thanh năm năm chưa ra ngoài, không thể không nói bóng gió, hỏi chuyện bên ngoài. Từ Tử Đường mặc dù nghi hoặc vì sao người này không rành thế sự, nhưng cũng giải bày cặn kẽ nghi hoặc của y, cũng coi như làm chút hồi báo. Càng về sau nàng ẩn ẩn có suy đoán, nhưng cũng kiềm chế trong lòng, không đi truy vấn.
Từ Tử Thanh lúc này mới biết, trong năm năm này, quả nhiên xảy ra không ít chuyện đại sự.
Đầu tiên là bởi vì hành trình đi bí cảnh lần trước, năm thế gia đều tổn thất không ít đệ tử ưu tú, sau khi rời khỏi đây người Từ gia tổn thất ít nhất, bị lên án không ít.
Lúc này Điền gia khởi xướng trận chiến thế gia với Từ gia, không chỉ ở khắp nơi ngáng chân với sản nghiệp của Từ gia, còn xuất động đội tuần tra, đối với những đệ tử Từ gia xuất hành làm nhiệm vụ bên ngoài diệt sát. Càng ở nhiều mặt lúc ngũ gia trao đổi đối chọi gay gắt với Từ gia. Mặt khác tam gia tuy không thích người Điền gia gây sự, nhưng cũng chưa từng thiên về Từ gia, trái lại nhân lúc hai nhà hỗn chiến thỉnh thoảng còn mò một ít tiện nghi.
Vốn thực lực hai nhà Từ gia và Điền gia ngang bằng nhau, nhưng Điền Thăng đột nhiên dùng một loại thuốc viên, gọi là “ Xúc Linh Đan”. Phàm là những người tu vi đã trên tầng năm Luyện Khí, dưới tu sĩ Trúc Cơ ăn vào, tu vi liền có thể lập tức tăng vọt, ít thì một tầng, nhiều thì hai tầng, nếu là tu sĩ tầng chín Luyện Khí ăn vào trong thời gian ngắn có thể có thực lực của tu sĩ Trúc Cơ, vô cùng lợi hại. Muốn nói có tác hại gì, thì đó là sau hai canh giờ, hiệu quả của đan dược biến mất, tu sĩ lập tức sẽ không còn chút sức lực gì trong ba ngày, chỗ bất ổn nào cũng không có.
Bởi vì có viên thuốc này tương trợ, Điền gia cùng Từ gia tranh chấp thì chiếm thượng phong hơn, đệ tử chỉ cần lúc xuất ngoại, trên người có chuẩn bị viên thuốc này, cứ thế mà Từ gia tổn thất không ít đệ tử ưu tú.
Sau, gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên dứt khoát khởi xướng truy sát người Điền gia, cho nên ở bên ngoài người hai nhà một ngày gặp nhau, đều là chém gϊếŧ không ngừng. Điền gia còn phái ra những tu sĩ tầng chín Luyện Khí tùy ý gϊếŧ chóc người Từ gia, những người này thực lực đã gần bằng tu sĩ Trúc Cơ, những đệ tử tầm thường làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng được chứ? Sau, Từ gia không còn cách nào khác, trừ phải lưu lại hai người thủ hộ Từ gia, thì đều thỉnh các vị tu sĩ Trúc Cơ xuất động ra ngoài để bảo hộ những đệ tử có tiềm lực ưu tú nhất.
Như vậy trong năm năm này, hai nhà có thể nói là kết hạ tử thù, trong mấy trăm năm sau chỉ sợ không có khả năng hàn gắn lại như xưa.
Lúc này Lâm Nguyên bí cảnh lần thứ hai mở ra, ngũ đại thế gia vẫn như cũ bắt tay hợp tác, gần đây Điền gia quá mức kiêu ngạo, tam gia La, Mạnh, Ngụy liền cùng nhau tạo áp lực. Ước định của tam gia phàm là những người có tu vi trên tầng chín Luyện Khí không được vào bí cảnh, như vậy mới coi như là tạo thêm chút đảm bảo cho các đệ tử tu vi thấp hơn. Mà những nhân vật thiên tài như Từ Tử Đường, tất cả trưởng lão, gia chủ đều tặng pháp khí tốt nhất cho, vì để bảo trụ tính mạng của bọn họ.
Từ Tử Thanh nghe vậy, mới biết vì sao từ lúc bí cảnh mở đến nay y không nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ nào, hóa ra nguyên nhân là như vậy.
Từ Tử Đường nói xong, lại thở dài: “ Bí cảnh này lâu nay được ngũ gia nắm trong tay, lúc này còn có thể tiến vào, nhưng Điền gia dã tâm ngày càng lớn mạnh, cứ tiếp tục bừa bãi như vậy… chỉ sợ năm năm sau, sẽ không thể cho người khác tiến vào nữa.”
Từ Tử Thanh trong lòng thầm nghĩ, lần này dù thế nào cũng phải ra ngoài bí cảnh cho bằng được, bằng không đợi thêm năm năm nữa không ai đến, chỉ sợ y sẽ bị vây chết trong này mất.
Hai người nói một hồi, Từ Tử Đường dọc theo đường đi, nhìn thấy linh hỏa của Từ gia nổ vang trên không trung, biết được đây là tín hiệu triệu hoán đồng tộc, nên cũng tăng nhanh cước bộ hơn.
Không bao lâu sau đi tới một thảm cỏ xanh, thấy được hơn mười bóng áo tung bay, còn có mấy người nhìn thật quen mắt, Từ Tử Thanh nhận ra được, đúng là người Từ gia. Từ Tử Đường vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp, cùng Từ Tử Thanh đứng sóng vai trong góc, những người này xưa nay đều biết tính tình Từ Tử Đường, nên cũng không ai tiến lên bắt chuyện, nhưng lại liên tục liếc mắt nhìn Từ Tử Thanh, như là không biết người này lạ mặt này ở đâu ra lại có thể có giao tình cùng vị mỹ nhân lạnh lùng này. Có hai người sinh lòng ái mộ với Từ Tử Đường, ánh mắt đố kỵ cũng bắn về phía y, Từ Tử Thanh đứng ngồi không yên, thực sự là khổ không thể tả. Từ Tử Đường lại thản nhiên giống như không phát giác ra, vẫn dùng thái độ hòa hoãn, cùng Từ Tử Thanh nói chuyện.
Khó khăn chịu đựng hơn nửa canh giờ, mặt đất chợt chấn động, trong không trung liền hiện ra năm cánh cửa đại diện cho năm nhà. Cánh cửa kia cao hơn mười trượng, ngang mười trượng, lơ lửng trên không trung hệt như cánh cửa dẫn lên trời, cực kỳ rung động.
Cái cửa cao lớn nhường này, mặc dù chỉ ở một chỗ trong bí cảnh, nhưng cũng có thể khiến cho mọi người dù ở bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từ Tử Thanh vẫn còn rung động không ngớt, cửa kia lại đột nhiên phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy cánh cửa của ngũ đại thế gia đồng loạt bắn ra quang mang, trong đó có một đạo bạch quang đột nhiên bay xuống, hình thành một màn sáng vô cùng lớn, đem những người Từ gia bao vào. Sau đó màn sáng nâng lên cuốn mọi người ra ngoài.
Từ Tử Thanh trong lòng khẩn trương không ngớt, chỉ sợ màn sáng này phát hiện ra điều bất thường. May mà không có chuyện gì, bạch quang đánh vào người cảm thấy hơi nóng, cũng không đau đớn, y liền tự nhiên thuận theo phiêu nhiên bay lên.
Từ Tử Đường thấy thế , trong lòng cũng yên tâm vài phần. Nếu cái l*иg này không có cảm giác bất thường gì, vậy thân phận của người này chính là người Từ gia, chính xác không thể nghi ngờ.
Tất cả quá trình chỉ mới trong vòng một hai tức, màn sáng hạ xuống đất tán đi, tất cả mọi người đều an toàn tiếp đất. Trước mắt chính là gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên, vừa thu hồi ngọc kiếm.
Lúc này người của ngũ đại thế gia đều đứng phân biệt rạch ròi, mỗi bên tự chiếm một phương, Điền gia cùng Từ gia cách nhau khá xa, Từ Chính Thiên khoát tay nói: “ Mau chóng trở về, chớ dừng lại lâu, trên đường cũng cần phải cẩn thận.”
Mọi người đều đáp: “ Vâng.”
Từ Chính Thiên tiếp đón Từ Tử Đường phải tiến lên thăm viếng, Từ Tử Đường không cùng Từ Tử Thanh nhiều lời nữa, chỉ nói một tiếng: “ Thất lễ”, liền lập tức ly khai.
Mà Từ Tử Thanh liền lặng yên không tiếng động lui về phía sau, dần dần kéo giãn khoảng cách với người xung quanh.
Lúc này bởi vì thế cục ác liệt, linh cầm đều bị phái đi ra ngoài, cấp cho những tu sĩ Trúc Cơ dùng thay đi bộ, cho nên mọi người đều dùng Ngự Phong Thuật mà đi. Lại vì phải tiết kiệm linh lực, nên cũng không dùng pháp khí mà bay là là trên mặt đất.
Điều này vừa hay đúng với tâm tư Từ Tử Thanh, y tự cho mình một cái Tiêu Ẩn Thuật, lại tránh né sự chú ý của mấy trưởng lão theo bảo hộ, mượn mấy gốc cây gặp trên đường, không tiếng động ẩn nấp vào. Đợi đến khi người đi xa một chút, y liền lập tức sử dụng Mộc Độn Thuật, hướng về một phương xa lạ cấp tốc lao đi.
Sau khi Từ Tử Đường nói hết những việc xảy ra trong bí cảnh cho Từ Chính Thiên, Từ Chính Thiên cũng rất hứng thú với vị ân nhân cứu mạng nàng, nhưng ngay lúc Từ Tử Đường muốn dẫn Từ Tử Thanh ra mắt với gia chủ, lại không thấy người đâu.
Từ Chính Thiên cực kỳ kinh ngạc: “Y đã tự ý rời đi, vậy mà không có người nào phát hiện?”
Từ Tử Đường thở dài: “ Người nọ có độn thuật rất tinh diệu, không biết làm sao tu tập được. Y giúp ta một phen, nhưng lại che mặt, rõ ràng là người Từ gia, không hiểu sao y lại muốn làm vậy.”
Từ Chính Thiên hạ mắt, tùy tiện nói: “ Nếu đã không có ác ý, thì không cần quản y. Chỉ là ngày sau nếu gặp lại người này, ngươi có thể nhận ra được không?”
Từ Tử Đường suy nghĩ một chốc, nói: “ Khí tức của người này gần giống như thiên nhiên, rất dễ nhận ra.”
Từ Chính Thiên gật đầu khen ngợi: “ Cứ như vậy đi.”
Không nói đến Từ Chính Thiên cùng Từ Tử Đường bên này đang suy đoán, Từ Tử Thanh cuối cùng cũng thoát ly Từ gia, hữu kinh vô hiểm, kiên trì ngày đêm chạy suốt một đường, hiện giờ đang cách xa hơn mấy trăm dặm. Chắc chắn không người nào có thể truy đuổi theo, y mới gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Từ Tử Thanh khoanh chân ngồi dưới bóng cây, y cũng biết hiện giờ hành tẩu rất nguy hiểm, tốt hơn hết vẫn nên vạn sự cẩn thận. Cho nên khi có thể dựa vào cây cối bên đường, y liền sử dụng Mộc Độn Thuật mà đi.
Sau khi ngồi vào chỗ, như cũ đem ý thức chìm vào nhẫn trữ vật, không lâu sau được người trong nhẫn đáp lại, Từ Tử Thanh hạ cấm chế ở bốn phía, liền thấy một bạch y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Từ Tử Thanh tâm tình rất tốt, ngẩng đầu liền nói: “ Vân huynh, mời ngồi.”
Vân Liệt cũng tự ngồi xuống, cùng Từ Tử Thanh đối mặt: “ Những chuyện đã xảy ra lúc nãy, ta đã nhìn thấy hết thảy.”
Từ Tử Thanh có chút ngẩn ra, cười nói: “ Vân huynh nghĩ như thế nào?”
Vân Liệt thần sắc băng lãnh: “ Ngươi có thiện tâm, tốt lắm.” Trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý, “ Kẻ da^ʍ ác, kẻ phản bội bằng hữu, đều đáng chết.”
Từ Tử Thanh khó có khi được Vân Liệt khen ngợi, có chút vui mừng: “ Nếu Vân huynh nói vậy, thì chắc ta đã làm đúng rồi.”
Vân Liệt khẽ vuốt cằm: “ Chỉ Là thực lực của ngươi vẫn chưa đủ, phải khổ tu thêm.”
Từ Tử Thanh biết được vị bằng hữu này xưa nay nói thẳng, cũng không bất mãn gì, trái lại còn đáp: “ Vâng. Nếu không có Từ Tử Đường cô nương hôm nay có tuyệt chiêu áp đáy hòm, ta đây chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.” Cứu người còn đem mình liên lụy vào, thì đúng là cực kỳ ngu ngốc.
Sau đó Vân Liệt liền nhất nhất vạch ra những chỗ còn thiếu sót trong đấu pháp của Từ Tử Thanh, để ngày sau y còn biết cẩn thận phòng bị, không còn tái phạm những lỗi đó nữa. Lại nói: “ Ngươi có yêu đằng trong tay, phòng thân quả thật không cần phải lo lắng. Bất quá sát khí của nó quá nặng, ngươi còn chưa tìm ra đạo của bản thân, nếu không hết sức cảnh giác, chỉ cần dao động tâm tính, liền rơi vào ma đạo.”
Từ Tử Thanh trong lòng sợ hãi, lúc này tự xét lại. Thị Huyết Yêu Đằng đích xác dùng rất tốt, nhưng tu vi của y vẫn chưa thể bắt kịp, tuy rằng không có phản phệ, nhưng nếu bị trầm mê trong sát khí, thì thật là vô cùng hung hiểm. Cũng may Từ Tử Thanh không phải người khát máu, nếu đối thủ không phải người đại gian đại ác, y cũng không ác đến nỗi chỉ vì để yêu đằng ăn máu thịt mà làm chuyện tàn nhẫn.
Vân Liệt cũng biết tâm tính của Từ Tử Thanh, vì vậy chỉ nhắc tới, khiến cho y đề phòng mà thôi.
Việc này đã xong, Từ Tử Thanh hồi tưởng lại trận đánh kịch liệt trong bí cảnh, nhớ đến ba đạo kiếm khí kia, có chút tâm niệm, không khỏi khen: “ Tử Phong công tử đem kiếm khí ký thác trong ngọc phù, chỉ trong một khắc đã chém chết liên tục hai người, thực sự là vô cùng lợi hại!” Nói đến đây, y nghiêng đầu nhìn về phía bằng hữu quanh năm chỉ mặc bạch y, dò hỏi: “ Vân huynh cũng đã nhìn thấy, không biết huynh có lời bình gì không?”
Chỉ vì vị bằng hữu này khí phách cuồn cuộn, chưa có người nào y từng gặp có thể so được với hắn. Vì vậy ở trước mắt Vân Liệt, cũng không gọi hắn là tiền bối. Bây giờ hỏi kiếm khí của Từ Tử Phong làm sao, cũng có ý muốn Vân Liệt chỉ điểm đánh giá.
Vân Liệt hơi trầm ngâm, nói: “ Kiếm khí cũng tạm được, nhưng đã có pha tạp, vẫn cần phải gọt giũa dài lâu, mới coi như là nhập môn.”
Từ Tử Thanh kinh ngạc, kiếm khí của Từ Tử Phong sắc bén cực kỳ, y cứ tưởng rằng đó là mạnh nhất rồi, không nghĩ tới nhiêu đó chẳng là gì trong mắt bằng hữu, đủ thấy được người này nghiêm khắc tới cỡ nào. Hai người đã tương giao nhiều năm, Vân Liệt mặc dù lạnh lùng ít nói, nhưng chưa bao giờ nói dối, nếu hắn đã nói Từ Tử Phong vẫn chưa đủ, thì chắc chắn vẫn chưa đủ.
Y liền cười nói: “ Tử Phong công tử nếu muốn tiến thêm một bước, phải làm như thế nào?”
Vân Liệt lạnh lùng nói: “ Không vận linh lực, một ngày vung kiếm ba vạn lần, cho đến khi đạo chính kiếm thế, mới nói đến những cái khác.”
Từ Tử Thanh không khỏi líu lưỡi: “ Hóa ra ngay cả kiếm thế cũng không chuẩn sao?”
Vân Liệt nói: “ Nếu muốn tập kiếm, ngay cả Phách, Thứ, Trảm, Mạt cũng không thể tinh chuẩn, thì nói gì đến kiếm thuật.”
Từ Tử Thanh hơi ngẫm nghĩ, cũng cho là như vậy. Bất luận cái gì dù là tập kiếm hay gì chăng nữa nếu không đủ căn cơ, không chịu tốn sức, ngày sau thành tựu tất nhiên hữu hạn, sau khi hiểu được sai lầm, cũng nên bắt đầu từ cái cơ bản, thì ngày sau mới có tương lai.
Chuyện bí cảnh liền dừng ở đây.
Từ Tử Thanh hướng không trung huýt một tiếng, Trọng Hoa liền hạ xuống, nhảy lên đầu vai y.
Nó vẫn luôn xoay quanh trên cao, chưa từng làm cho đám người Từ Tử Đường phát hiện, may mà nó phá xác nhờ có máu của Từ Tử Thanh, nên mới có thể cùng theo ra ngoài bí cảnh.
Trọng Hoa cực kỳ thân thiết với Từ Tử Thanh, đối với Vân Liệt cũng rất kính nể, không dám làm càn chút nào. Nó thấy Vân Liệt ở bên cạnh, cũng không dám cọ cọ Từ Tử Thanh, chỉ cúi đầu kêu vài tiếng, ra vẻ làm nũng.
Từ Tử Thanh sờ sờ lông nó, thấy nó một thân đen tuyền pha vàng kim trông rất sạch sẽ chỉnh tề, mới nhìn lại chính mình, đang mặc bộ trường sam từ lúc tiến vào bí cảnh đến nay, cũng không còn vừa người nữa, đã vậy còn trải qua nhiều trận chiến đấu, đã cực kỳ chật vật. Không khỏi vỗ trán một cái: “ Nhiều năm ở trong bí cảnh, lại không có mang theo quần áo và đồ dùng hằng ngày, thật là thất lễ.”
Vân Liệt im lặng.
Từ Tử Thanh cười nói: “ Vân huynh, ngươi thấy ta có nên đi phường thị đặt mua một bộ xiêm y không?”
Vân Liệt thân hình khẽ động, trở lại trong nhẫn: “ Nên như vậy.”
Từ Tử Thanh không khỏi bật cười. Để bằng hữu phải nói ra câu này, thật sự là quá thất lễ rồi. Y đã rời khỏi Từ gia, cũng coi như cởi bỏ ràng buộc, chỉ là, ngày sau không biết phải làm thế nào, vẫn nên có dự định rõ ràng. Hiện giờ trước cứ đi phường thị nhìn một cái, rồi mới dự tính sau.
Ở địa phương của tu sĩ, thường ngày trao đổi bình thường thì dùng vàng ngọc, nếu giá trị vật trao đổi cao thì dùng linh châu. Từ Tử Thanh trên người không có gì, cũng may từng ở trong bí cảnh hái ít không linh thảo, lại có thêm Trọng Hoa cùng với yêu đằng săn được không ít yêu đan của yêu thú còn để trong nhẫn, lúc này trước tiên cứ bán vài gốc cây, để mua ít vật dụng cần thiết.
Lại nói, phường thị là nơi, hoặc là được che chở dưới danh nghĩa của các đại môn đại phái có thế lực lớn, hoặc là do chúng tán tu tụ tập mà thành , tồn tại lâu dài. Bất quá cái trước có người che chở, loại sau thì không đảm bảo lắm.
Tuy nói vậy, nhưng Từ Tử Thanh trước giờ chẳng bao giờ bước ra khỏi cửa Từ gia, tất nhiên chẳng biết được đây là nơi nào, càng không biết được đâu là phương hướng đến phường thị, cho nên nói với Trọng Hoa vài câu. Trọng Hoa rất là nghe lời, nghe xong liền giang cánh bay lên, thoáng cái đã bay lên không trung.
Không lâu sau, Trọng Hoa bay trở về, sau khi kêu vài tiếng, Từ Tử Thanh hiểu được, liền theo nó bay đi.
Từ Tử Thanh nhớ lại khoảng thời gian trước còn ở trong Bách Thảo Viên học được những thường thức về tiểu thế giới Hạo Thiên, biết được đất đai trên thế giới này rất rộng lớn, thời Thượng Cổ từng có một vị đại năng phân đất đai nơi này thành hai khu vực, ở lục địa phía Đông là nơi tu sĩ ở, cũng có một ít phàm nhân hỗn cư, nhưng những người này sống trong địa giới cũng không có đế vương cai trị, các thế lực nắm quyền đều là các tu sĩ. Mà phía Nam cũng có lục địa, chỉ có người phàm, nhưng không bao giờ biết được trên đời này còn có thánh địa tu chân phía Đông, chỉ biết bè lũ xu nịnh, tranh quyền đoạt lợi.
Bởi vậy lục địa phía Đông linh khí dư thừa, mà phía Nam không có tu sĩ trường cư, lại còn lẫn lộn khí của người phàm, nên kém rất nhiều. Mặc dù chia Đông Nam, tiên phàm, nhưng mỗi bên đều có chín lục địa, chia ra làm Khê châu, Lô châu, Cù châu, Hà châu, Kỳ châu, Vũ châu, Lam châu, Phiền châu, Lăng châu. Bên Đông thì gọi là thượng châu, bên Nam thì gọi là hạ châu. Tu sĩ gọi người phàm của thượng châu là người phàm tục, còn người của hạ châu là người phía Nam.
Phủ Đăng Lâm ở chỗ tông gia Từ gia là ở thượng Cù châu, bên trong đều biết tông gia có rất nhiều phường thị, trùng hợp là có một cái cách đây trăm dặm, hiện giờ Từ Tử Thanh có khả năng là đang đi về đó.
Trọng Hoa trên không trung dẫn đường, Từ Tử Thanh sử dụng Mộc Độn nhanh chóng đuổi theo, thân hình như gió như khói, mới chớp mắt đã đi được trăm dặm. Địa phương trước mắt là phường thị, bên trong tu sĩ đông đảo, để tránh tạo thành hiểu lầm, Từ Tử Thanh mặc dù y quan không chỉnh, nhưng cũng phải dừng chân đi bộ vào, cho đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Phường thị này cùng trong sách miêu tả rất giống nhau, phần đông cửa hàng đều sắp xếp theo chữ “ Tỉnh” (井 ), mà một ít sạp nhỏ thì xen lẫn vào, bày sạp trong chỗ trống giữa hai cửa hàng, cực kỳ náo nhiệt, cùng với nhân gian phàm tục cũng không khác gì mấy.
Người tới người lui đều là tu sĩ, mặt tiền cửa hàng đều có mấy võ giả Hậu Thiên chấn tiệm, những người này không có linh căn, không tu tiên được, nhưng cũng sống ở trong chín châu, nên đa số đều có gia tộc chống lưng. Mà tiểu gia tộc thì lại phụ thuộc vào đại gia tộc, trở thành ngoại đường, gia tăng thêm tu sĩ cho gia tộc.
Từ Tử Thanh đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy một đại hán đi tới, ôm quyền làm lễ: “ Vị tiên trưởng này không lẽ mới tới lần đầu?”
Y có chút ngẩn ra, liền gật đầu: “ Đúng vậy.”
Từ Tử Thanh hiện giờ đã không còn như năm năm trước, lần nữa gặp lại võ giả Hậu Thiên, tất nhiên chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhìn thấu được tu vi bên trong. Chính là Hậu Thiên cửu trọng, nếu dựa theo cách chia của người phàm tục, thì hắn là võ giả cấp chín, ngoại công cũng không tồi.
Chỉ là tuy nói thế, võ giả ở trong mắt tu sĩ chỉ là lớn hơn con kiến hôi một chút mà thôi, tu luyện tới Tiên Thiên đã là cực hạn, mà lực lượng của võ giả Tiên Thiên chỉ sánh bằng với tu sĩ tầng năm tầng sáu Luyện Khí là cùng, không còn khả năng phát triển hơn nữa, vì vậy dù những tu sĩ chỉ mới bước vào con đường tu tiên thôi cũng rất xem thường bọn họ. Mà võ giả nhìn thấy tu sĩ, nếu không có gia phó, phải tự xưng là “ Vãn bối”.
Trong mắt võ giả cấp chín tràn ngập vui vẻ, giơ tay lên thỉnh nói: “ Tiên trưởng mới tới, không bằng để vãn bối dẫn đường, cùng tiên trưởng đi một vòng được không?”
Từ Tử Thanh hồi tưởng năm mười ba tuổi năm ấy mới gặp gỡ võ giả Hậu Thiên lần đầu, người nọ tuy là tôi tớ, thấy y cũng chỉ là mặt mũi cung kính, cùng cảnh ngộ lúc này đúng là khác nhau một trời một vực.
Bất quá thấy được trong mắt người này có tia mong mỏi, cũng không làm khó dễ hắn, chỉ cười nói: “ Vậy làm phiền.”
Võ giả cấp chín cũng rất vui mừng, hắn ở chỗ này tiếp đãi người đã lâu, khó có khi thấy được một người tu tiên tính tình hòa nhã, thái độ không khỏi càng phát ra thân cận vài phần: “ Vãn bối Trần Đường, không biết tiên trưởng xưng hô thế nào?”
Từ Tử Thanh vốn muốn nói “ họ Từ”, nhưng nghĩ lại, liền thay đổi: “ Ta họ Vân”. Lúc nói ra, ở trong lòng thầm hướng hảo hữu xin lỗi, đã mượn họ của hắn.
Trần Đường không chút nghi ngờ, cười không ngừng nói: “ Vân tiên trưởng, mời theo vãn bối.” Hắn liền giới thiệu cặn kẽ chi tiết về phường thị này cho y: “ Nơi này đều là hẻm nhỏ, ngang hai đường, thẳng năm đường, chia làm ba khu. Khu bên trái là nơi chúng tiên giao dịch đồ vật, không cần vàng ngọc linh châu, mà tự thương lượng. Trong khu có các cửa hàng về đan thảo, dược vật, phù chú, pháp khí, bên trong có các cao nhân tọa trấn, phòng vệ nghiêm mật. Mà khu bên phải là khu có đủ loại cửa hàng thủ công, hoặc ở bên trái, nếu cả khu này không chấp nhận thu vật, thì có thể đi nơi đó.”
Quả thực là có người giảng giải cho cùng tự mình tra xét không giống nhau, nếu không có người rành đường ở đây nói rõ, nếu để một mình Từ Tử Thanh ở đây chậm rãi tìm tòi mày mò, sẽ phải hao phí rất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền ra quyết định : “ Ta mấy ngày trước vừa có một gốc linh thảo, nếu muốn bán ra, không biết Trần quân có thể đề cử cho ta nơi nào tốt nhất không?”
Trần Đường thấy y ôn hòa, có chút thụ sủng nhược kinh, liền nói: “ Tú Thảo Đường ngày thường hay thu mua linh thảo, giá cũng coi như công đạo. Không bằng vãn bối dẫn Vân tiên trưởng đến?”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Vậy làm phiền.”
Trần Đường đỏ mặt, bước đi như bay, rất nhanh thì đã dẫn Từ Tử Thanh tới một ngã ba. Sau đó đi vào trong hẻm, linh khí nhất thời nồng đậm hơn rất nhiều, Từ Tử Thanh nhìn ngó trái phải, nhìn thấy mặt tiền các cửa hàng rất sạch sẽ rộng rãi, bên trong dùng ngọc bản, hộp ngọc hoặc dùng cấm chế đặc thù để bố trí vô số linh thảo. Hương khí nồng đậm, thấm vào ruột gan. Trên đường này đều là thu bán linh thảo, thảo đường, dược đường, đan đường, đều cực kỳ chỉnh tề.
Tú Thảo Đường ở vị trí chính giữa, trên đỉnh treo một tấm bảng vàng, trên đó ghi tên tiệm, ba chữ thiết họa ngân câu, đường nét sắc bén. Mà mặt tiền cửa hàng rất lớn, sàn nhà được làm từ đá, nhìn có vẻ càng thêm sạch sẽ.
Mặt tiền cửa hàng có nữ tu đang đứng, linh khí trên người rất kém, tướng mạo thanh tú, dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển. Trong quầy có một vị trưởng quỹ có râu đang đứng, tướng mạo khá lớn tuổi, cũng là một tu sĩ có chút tu vi.
Từ Tử Thanh từ bên ngoài nhìn vào, đoán được tiệm này cũng có chỗ dựa vào, tên tiệm cũng không xấu. Nên liền cất bước vào, Trần Đường hưởng ké may mắn, cũng vào theo.
Trong đó có một nữ tu thấy người tới, liền muốn lên đón khách, mặc dù thấy Từ Tử Thanh tướng mạo nghèo túng, nhưng bởi vì không thể nhìn ra tu vi của y nên cũng không dám xem thường, cười ngọt ngào tiến đến: “ Khách nhân mời vào, không biết có gì chỉ giáo?” Lúc nói chuyện, nửa điểm cũng chưa từng bắt chuyện với Trần Đường.
Từ Tử Thanh ôn hòa cười: “ Ta có một gốc cây linh thảo muốn bán ra, không biết nơi này có thu không?”
Nữ tu kia không kinh ngạc tí nào, những tu sĩ tới đây đa phần là cần mua hoặc bán ra linh thảo, dù gì thì cũng chỉ trong hai chuyện này mà thôi. Lúc này liền nói: “ Như vậy mời khách nhân theo ta đi gặp trưởng quỹ, thỉnh lão nhân gia ông xem xét, rồi sau đó mới trở lại thương lượng giá cả.”
Từ Tử Thanh cười nói: “ Như vậy vừa lúc.” Liền theo nàng đến trước quầy, gặp lão tu sĩ kia.
Lão chưởng quỹ liếc mắt trên dưới quan sát Từ Tử Thanh, nói: “ Khách nhân thỉnh”
Từ Tử Thanh liền giả vờ ở trong tay áo lục lọi, kỳ thực là lấy ở trong nhẫn trữ vật một túi lá, bên trong đó là một gốc cây linh thảo. Bởi vì lá cây xưa nay không thân linh khí, vì vậy có thể đem linh khí tồn trữ lâu tới mấy ngày, chuẩn bị vật này là dùng để bảo tồn linh thảo phổ thông.
Lão chưởng quỹ tiếp nhận túi lá, thân thủ mở ra, nhất thời một cỗ linh khí tràn ra, vô cùng trong lành, mùi cây cỏ thơm ngát động lòng người. Ông không khỏi nheo mắt lại: “ Thiên Tắc Thảo thành thục, thượng phẩm.”
Kỳ thật lấy phương pháp bảo quản bất nhập lưu này của Từ Tử Thanh, tuy có túi lá, nhưng cũng làm cho linh khí xói mòn vài phần. Nhưng Thiên Tắc Thảo này dù gì cũng là vật trong bí cảnh, cho dù bị vậy, nhưng cũng không kém so với những cây trong Bách Thảo Viên của Hạ lão đầu. Cho nên lão chưởng quầy này vừa thấy, đã biết là vật bất phàm.
Nhìn lại kỹ càng lần nữa, lão chưởng quầy híp mắt nói: “ Vật này có giá trị mười lăm cân bạch ngọc. Thế nào?”
Từ Tử Thanh nói: “ Chưởng quỹ buôn bán công đạo”
Hiện giờ các tu sĩ trao đổi với nhau thường dùng hoàng kim, bạch ngọc, thanh ngọc. Thanh ngọc là tầm thường nhất, trong đó hoàng kim và bạch ngọc có giá trị bằng nhau, còn thanh ngọc kém hơn chút. Một cân bạch ngọc có thể đổi được mười cân thanh ngọc. Mà giá cả của linh châu thì càng cao, một linh châu trị giá trăm cân hoàng kim. Giá một gốc cây Thiên Tắc Thảo thượng phẩm, có thể đổi lấy mười lăm cân bạch ngọc đã là không tệ.
Như vậy liền quyết định.
Hai nữ tu hai bên trái phải lập tức thân thủ xuất từ trong túi trữ vật ra ba khối bạch ngọc, mỗi khối nặng nửa cân, cực kỳ chuẩn xác không thiếu một phân. Từ Tử Thanh cũng thân thủ vươn tay, thu ba khối bạch ngọc vào trong nhẫn trữ vật. Mọi người chỉ nghĩ y đem túi trữ vật giấu trong người, nên cũng không chút hoài nghi.
Có được ngọc chuyên, Từ Tử Thanh cũng không ở lâu trong điếm, liền gọi Trần Đường một tiếng, hai người cùng đi ra ngoài.
Trần Đường thấy y vẫn chưa rời đi, liền hỏi: “ Vân tiên trưởng còn muốn đi nơi nào?”
Từ Tử Thanh nói: “ Ta muốn tìm một bộ pháp y vừa người.”
Trần Đường cũng biết y phục của vị tiên trưởng này cũng không tính là vừa người, thiết nghĩ chắc là vị tiên trưởng này có sở thích đặc biệt gì đấy hoặc là mới vừa cùng người đấu pháp xong cho nên mới chật vật như vậy. Lúc này nghe Từ Tử Thanh nói trắng ra, nghĩ vị tiên trưởng này rất dễ ở chung, nên sảng khoái nói: “ Vân tiên trưởng thỉnh đi bên này, phàm là các loại pháp y phổ thông, bình thường được xếp vào loại nghề thủ công, nên ở khu bên phải. Vân tiên trưởng nếu không tìm được bộ ưng ý, có thể đi khu bên trái hoặc khu chính giữa thử vận may. Khu bên trái có các vị tiên trưởng tu vi tăng cao hoặc trái với thuộc tính, sẽ đem pháp y trao đổi với người khác. Khu giữa thỉnh thoảng có Luyện khí sư đem pháp y luyện thành pháp khí có phẩm cấp, nhưng lại đắt hơn mấy lần thậm chí là hơn gấp mười gấp trăm lần.
Từ Tử Thanh cười, theo lời hắn nói. Tất nhiên vẫn là nên đi khu bên phải trước, Từ Tử Thanh chỉ cần ăn mặc chỉnh tề, chứ không cần pháp khí linh tinh gì.
Ở khu bên phải, có hai ba hiệu may. Phải biết, nếu là tiểu thư công tử trong gia tộc, tu đạo tài nguyên đều do gia tộc cung cấp, xiêm y cũng không ngoại lệ. Chỉ có tán tu mới đến phường thị may pháp y mà thôi, mà các tán tu cũng không có nhiều tiền lắm, nếu có mong muốn, càng nguyện ý đi cầu luyện khí sư chế cho một kiện pháp y khắc lục pháp trận, bởi vậy số lượng những hiệu may cũng rất ít ỏi.
Trần Đường dẫn Từ Tử Thanh đi tới một tiệm có danh tiếng tốt, chủ tiệm là một nữ tu, tướng mạo không xấu không đẹp, tu vi khoảng tầng bốn tầng năm Luyện Khí, cũng là không cao không thấp. Trong tiệm của nàng không có người giúp, chỉ có một mình nàng, nghe Trần Đường nói nữ tử này tay nghề cũng không tồi, mặc dù giá hơi cao, nhưng đồ vật làm ra cũng rất đáng giá đồng tiền.
Đi vào cửa tiệm, nữ tữ kia liền cười hỏi: “ Khách nhân muốn mua y phục?”
Từ Tử Thanh nói: “ Đúng vậy”
Tiệm này cũng không giống các cửa tiệm ở phàm giới đều gói tơ lụa thành cuộn đặt trên quầy, mà là thiết lập cấm chế, treo những hàng mẫu trên đó, để cho khách nhân tùy ý lựa chọn.
Nữ tu nghe Từ Tử Thanh nói vậy, lại hỏi: “ Xin hỏi khách nhân cần thuộc tính nào trong ngũ hành?”
Tu sĩ tu tập công pháp, xiêm y cũng căn theo thuộc tính mà chọn, mặc pháp y cũng phải đúng với thuộc tính của mình. Mà pháp y phổ thông từ trước đến nay đều làm từ tơ của Thiên Tàm, Thiên Tàm trời sinh là linh thú, cũng phân ra ngũ hành, là Kim tàm, Mộc tàm, Thủy tàm, Hỏa tàm, Thổ tàm. Những thợ may thủ công đều tìm ấu tàm mà nuôi, thuần hóa nó làm sủng, nuôi đến khi thành thục, mỗi ngày có thể phun ra tơ, cũng đủ để may xiêm y.
Từ Tử Thanh liền cười nói: “ Ta thuộc tính Mộc”
Nữ tử sáng tỏ, liền vung tay lên, lòng bàn tay hiện ra năm ống thêu, chỉ dài cỡ ngón cái, độ lớn cùng lắm chỉ lớn cỡ trứng bồ câu mà thôi. Sau đó liền niệm một chú quyết, ống thêu mở ra, phun ra năm kiện y phục mẫu lơ lửng giữa không trung, sợi tơ tằm mền nhẵn, phân ra ba màu chàm, xanh lá, xanh phỉ thúy, quang hoa nội liễm, tinh tế mà không phô trương.
Từ tử thanh quét mắt nhìn một cái, liền chọn màu xanh lá, chỉ một cái nói: “ Là màu này. Cô nương cho ta ba bộ, không biết định giá bao nhiêu?”
Nữ tu lại ngoắc tay một cái, thu hồi những ống thêu trước mặt, lại giao cho Từ Tử Thanh ba ống khác: “ Năm cân bạch ngọc là được.”
Từ Tử Thanh liền đưa cho nàng một khối bạch ngọc, sau đó vào vách ngăn bên trong thay y phục ra.
Lúc trở ra, chỉ thấy y mặc một bộ trường sam thanh sắc, nhìn giản dị lại tự nhiên, nhìn kỹ còn có một vị đạo đặc biệt khác. Như vậy cũng không quá trương dương, mà còn nổi bật khí chất dịu dàng ôn nhuận, nói cười bình thản, người gặp người thích của y.
Nữ tu thấy khí độ của y như vậy, không khỏi tán thưởng, cười nói: “ Đều nói tu sĩ chúng ta như tiên nhân trên mặt đất, nhưng ngày thường cũng hiếm khi gặp được một người có khí chất tiên nhân thoát tục, hôm nay nhìn thấy công tử, mới biết được lời ấy quả không sai.”
Từ Tử Thanh cũng cười nói: “ Đều nhờ pháp y của cô nương tinh xảo khéo léo mới đúng, đa tạ.”
Hai người nói hai câu, Từ Tử Thanh nói lời từ biệt, liền đi ra ngoài.
Trần Đường ở một bên không dám xen vào cuộc nói chuyện của hai vị tu sĩ, lúc này đi ra ngoài, không khỏi khen ngợi: “ Vân tiên trưởng mặc y phục này, càng thêm tao nhã.”
Từ Tử Thanh lại cười nói: “ Ngươi cứ khen ta như vậy, ta cũng rất xấu hổ.” Đúng là đang cùng hắn trêu đùa.
Khó có được nhìn thấy một tu sĩ thân thiện như vậy, Trần Đường còn muốn cùng y thân cận hơn một chút, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người lén lút, đứng ở đầu hẻm bắn pháo hiệu.
Trần Đường sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức nói với Từ Tử Thanh: “ Vân tiên trưởng hiện giờ còn có việc gì ở phường thị nữa không?”
Từ Tử Thanh thấy vẻ mặt những người trên đường cùng bầu không khí chợt trở nên nghiêm túc, không khỏi trong lòng phỏng đoán. Mặt y bất động thanh sắc: “ Còn muốn đi chung quanh một chút.”
Trần Đường thở dài, liên thanh nói: “ Ngài nếu không có chuyện quan trọng, xin hãy nghe lời khuyên của vãn bối, lúc này tốt hơn hết đừng lưu lại phường thị nữa.”
Từ Tử Thanh nghi hoặc: “ Vì sao vậy?”
Trần Đường càng lo lắng, nói: “ Thôi được, nếu ngài tin tưởng vãn bối, trước xin hãy cùng vãn bối ra khỏi phường thị, vãn bối sẽ vừa đi vừa giải thích cho ngài nguyên cớ làm sao?”
Người này là người sống ở phường thị đã lâu, nếu hắn đã khuyên bảo tất nhiên y cũng nghe theo. Từ Tử Thanh liền gật đầu: “ Cũng được”
Trần Đường không dám chậm trễ chút nào, dẫn Từ Tử Thanh nhanh chóng theo hẻm nhỏ mà đi, sau khi qua bảy quẹo tám ngoặt, liền tự mình tìm nơi vắng vẻ ly khai phường thị. Hai người vội vã chạy được vài dặm, mãi đến khi không còn thấy bóng phường thị nữa, Trần Đường mới dừng lại.
“ Vãn bối khiến ngài chê cười rồi.” Hắn trước tiên liền tạ lỗi.
Từ Tử Thanh cười trấn an: “ Không sao, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không bằng ngươi nói với ta trước xem sao?”
Trần Đường có vẻ bất đắc dĩ, nói: “ Vân tiên trưởng chắc là một vị tán tu,…” thấy Từ Tử Thanh gật đầu, yên lòng, rồi mới nói tiếp: “ Thảo nào ngài không hiểu được. phường thị ở thượng Cù châu có hơn mười nơi, đa số đều dựa vào thế gia đại tộc phát triển, mà chỗ dựa vững chắc của phường thị này là Từ gia trong ngũ đại thế gia.”
Hóa ra nơi này là sản nghiệp của Từ gia. Từ tử thanh trong lòng âm thầm may mắn, may là trước đó không có nói tên họ thật ra.
Trần Đường lại nói: “ Mấy năm gần đây, Từ gia cùng Điền gia trở mặt, hai nhà đã xé rách da mặt, không có khả năng cùng tồn tại. Khoảng một năm trước, trong phường thị này thường xuyên có người của Điền gia đến tác oai tác quái, nhưng chúng ta chỉ là võ giả, tu vi của những tiên trưởng đến đây mở cửa hàng cũng không sánh bằng người đến, nên thường bị thua thiệt. Sau Từ gia liền lưu lại đây vài người của ngoại đường, nếu có người Điền gia đến đây, thì phát pháo hiệu, phái người trong Từ gia đến đây, chống đỡ cùng Điền gia… người trước đó phóng pháo hiệu, là người của chúng ta mật báo.”
Hắn nói đến đây liền dừng lại, thành khẩn nói: “ Nhưng mà nếu những tiên trưởng khác đấu nhau, chúng ta đứng gần đó, cũng khó tránh khỏi bị liên lụy. Vân tiên trưởng, ngài lần đầu mới đến đây, cũng không khéo bị dính đến việc này,… vãn bối cả gan, xin mời ngài rời đi trước.”
Từ Tử Thanh khoát tay chặn lại, ôn hòa nói: “ Việc này xác thực ta không có khả năng nhúng tay, còn phải đa tạ ngươi đã nhắc nhở.” Y suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra một túi lá “ Vậy ta không ở đây nữa. Đây cũng là linh thảo ta hái được, hôm nay nhờ ngươi rất nhiều, liền đưa ngươi làm thù lao, cũng coi như đa tạ tâm ý săn sóc của ngươi.”
Trần Đường tiếp nhận túi lá, hơi ngửi một cái, đã biết bên trong có chứa linh thảo trân quý, chờ cho mọi việc bình ổn rồi lại đem bán, có thể có được giá tốt, thậm chí có thể đổi được vài viên đan dược không tồi. Hiện giờ càng thêm cảm kích: “ Lòng tốt của Vân tiên trưởng, vãn bối…đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau nếu tiên trưởng có gì sai phái, chỉ cần nói một tiếng, cho dù nước sôi lửa bỏng, vãn bối cũng không chối từ!”
Từ Tử Thanh cũng rất có hảo cảm với người này, liền cười nói: “ Không cần quá lời như vậy, ngươi đi đi, ta cũng phải rời đi rồi.”
Trần Đường liền ôm quyền, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Từ Tử Thanh thấy hắn đi xa, than nhẹ một tiếng.
Thượng Cù châu vốn là căn cơ của lưỡng đại thế gia Từ Điền, toàn bộ phường thị nơi này sợ rằng đều không thoát khỏi liên quan đến hai nhà đó. Hiện giờ hai nhà tranh đấu không ngớt, gia tộc nhỏ cũng bị cuốn vào trong đó, bên cạnh đó phường thị cũng trướng khí mù mịt, sợ là hôm nay Từ Tử Thanh không thể đi.
Nghĩ như vậy, vẫn là nên đi qua châu khác.
Thượng Cù châu đất đai cực kỳ rộng lớn, phạm vi cực xa, Từ Tử Thanh một đường bôn ba, cuối cùng cũng đến được biên giới. Đi lên trước nữa là đại dương, mặt biển trải dài bất tận, vùng biển này chảy quanh chín đại lục.
Qua đại dương, là có thể tới được Thượng Vũ châu, Thượng Lam châu, Thượng Kỳ châu, chỉ xem ngươi lựa chọn thế nào thôi.
Từ Tử Thanh đến được đây, thấy trước mặt có một cái linh thuyền cực lớn, cao hơn mấy tầng lâu, có khi còn dài hơn mười trượng. Trọng Hoa đứng ở đầu vai y, cũng nghiêng đầu nhìn, dáng điệu ngây thơ khả cúc.
Chỉ thấy cấm chế trên linh thuyền sáng lóe lên, phát ra từng trận hào quang, có một nam tu đứng ở mũi thuyền, nói: “ Thuyền này đi tới Vũ châu, người tới muốn đi nơi nào?”
Từ Tử Thanh căn bản không biết nên đi tới nơi nào, chỉ không muốn dính dáng tới hai chuyện của hai nhà Từ Điền là được. Từ đây có thể đi đến ba lục địa, không còn dính dáng gì tới ngũ đại thế gia nữa, vì vậy có thể đi. Hiện giờ đã ở trên linh thuyền đến Thượng Vũ châu, đã vậy không bằng cứ đi thôi.
Quyết định xong, y liền hỏi: “ Xin hỏi đạo hữu phí lên thuyền là bao nhiêu?”
Nam tu kia nói: “ Nếu đi một mạch tới Thượng Vũ châu, thì năm cân bạch ngọc!”
Cũng không tính là rẻ. Từ Tử Thanh lại nói: “ Vậy thỉnh cởi bỏ cấm chế, để tại hạ lên thuyền.”
Nói xong cấm chế lóe lên, lộ ra một cánh cửa rộng cỡ một người đi vào. Từ Tử Thanh ngự phong mà lên, trực tiếp lên đầu thuyền. Cấm chế ở sau liền liền đóng lại, y mỉm cười, đem khối bạch ngọc để vào trong tay nam tu.
Nam tu thấy y xuất thủ lanh lẹ, sắc mặt cũng tốt hơn hai phần: “ Đạo hữu thỉnh”
Từ Tử Thanh mặt mang ý cười, quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên mạn thuyền có hai ba tu sĩ, y phục cũng giống như nam tu lúc này, đều là người tiếp khách. Có hơn mười người khác uy áp mơ hồ, nhưng không giống những tu sĩ. Y nhận ra được, những người này đều là võ giả Tiên Thiên.
Nam tu ngoắc tay kêu một võ giả Tiên Thiên đến, để dẫn Từ Tử Thanh vào khoang thuyền. Từ Tử Thanh lúc này mới hiểu được, hóa ra những Tiên Thiên này đều làm việc trên thuyền, nhưng cũng chỉ làm những việc của tôi tớ mà thôi. Khoang thuyền cực kỳ rộng lớn, vừa bước vào thì linh khí dạt dào, tươi mát dễ chịu. Khoang thuyền này lại có mấy trăm gian phòng, chia thành hai bên trái phải, chứ không nối liền. Gian phòng của Từ Tử Thanh nằm bên trái, cũng rất rộng rãi.
Võ giả Tiên Thiên đưa y vào phòng, cung kính nói: “ Vãn bối Lưu Thịnh, tiên trưởng nếu có phân phó, chỉ cần gọi tên vãn bối là được.” Hắn nhìn qua Trọng Hoa, lại nói: “ Nếu tiên trưởng cần thêm vật gì, chỉ cần phân phó, vãn bối cũng cố gắng hết sức tìm cho ngài…”
Hiểu được mọi việc trên thuyền này đều có ý tứ, Từ Tử Thanh liền cười nói: “ Ta hiểu rồi, ngươi tự đi làm việc của mình đi.”
Lưu Thịnh lui xuống, cẩn thận đóng cửa lại, chưa được bao lâu, liền mang một hộp gỗ đựng thức ăn tới, rồi mới thực sự rời đi.
Từ Tử Thanh thấy hắn không đi vào nữa, mới có tâm quan sát xung quanh. Thấy trong phòng có một giường đá, trên giường có mền gối mềm mại. Bên phải có cái bàn, bên trái có một cái bồ đoàn đặt trên mặt đất, tất cả đều được bày biện rất chu đáo cẩn thận. Tu sĩ ngày thường vốn không đặt nặng chuyện hưởng thụ, vật ngoài thân cũng không để ý lắm, nhưng nếu có thể nơi nơi chốn chốn đều được săn sóc, cũng có thể khiến tâm tình con người ta thư sướиɠ.
Trọng Hoa đi theo Từ Tử Thanh cũng nhiều năm, quen cảnh sống màn trời chiếu đất, chưa từng được thấy một căn phòng lịch sự tao nhã như bây giờ. Thấy ở đây không có người ngoài, nó liền uỵch cánh bay loạn trong phòng, nhìn cái này ngó cái kia, cái nào đối với nó cũng rất mới mẻ.
Sau khi bay tới bay lui mấy vòng, cuối cùng đậu xuống cái giá treo bên cạnh, móng vuốt sắc bén bấu chặt vào cái giá, nhìn chung quanh, lại dùng cái mỏ mổ mổ cái giá, vui quên trời đất.
Từ Tử Thanh nhìn nó tự mình chơi đùa, chỉ mỉm cười, cũng không nhiều lời, linh thuyền này sau nửa canh giờ nửa mới rời bến, vậy giờ y cứ nên tĩnh tâm chờ đợi thôi.
Nghĩ nghĩ, y liền đưa ý thức chìm vào trong nhẫn, kêu: “ Vân huynh, huynh có thể ra ngoài không?”
Một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp lại, Từ Tử Thanh đang thất vọng thì bỗng cảm thấy trong nhẫn có dị động, nhất thời trong lòng vui vẻ.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, trong phòng liền xuất hiện một nam tử lạnh lùng nghiêm nghị, áo trắng như tuyết, khí tức lạnh như băng tuyết, hỏi: “ Chuyện gì?”