Từ Tử Thiên ứng thanh lui về sau, nhưng không thu hồi pháp khí, mà vẫn vận linh lực không ngừng áp chế, ý đồ muốn đánh văng cái lá phiến xanh mướt trong suốt trước mắt, muốn bắt sống hai người Từ Tử Thanh!
Điền Lượng sau khi quát Từ Tử Thiên lui xuống, liền lấy trong túi trữ vật ra một cái bình sứ, cắn rơi nắp bình, nuốt một viên thuốc trong bình vào bụng. Lập tức thần sắc gã liền biến đổi, trên trán nhô lên đầy gân xanh, sắc mặt cũng phồng lên biến hồng, khí thể cả người cũng tăng vọt, chỉ một thoáng tựa hồ tu vi đã bay lên một tầng, thành tu vi tầng tám Luyện Khí!
Uy áp biến hóa, mọi người làm sao không phát giác ra? Từ Tử Thiên đầu tiên là vui vẻ, sau đó liền âm thầm sinh thêm hai phần phòng bị. Ả cùng Điền Lượng là đồng bọn, giống như bảo hổ lột da*, nguyên bản hai người vốn có tu vi luyện khí bằng nhau, nên không có gì trở ngại, hiện giờ tu vi của Điền Lượng đột nhiên bạo tăng, đối với ả lại có uy hϊếp. Nghĩ vậy, trước đó ả dùng tám phần linh lực đối phó Từ Tử Thanh, từ từ dần dần giảm xuống chỉ còn bốn năm phần.
( bảo hổ lột da*: thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn họ hi sinh lợi ích cá nhân là không có khả năng).
Hai người Từ Tử Thanh cùng Từ Tử Đường lại âm thầm kinh hãi, nhất là Từ Tử Thanh, thân là người đứng đầu sóng ngọn gió, khí thế Điền Lượng biến đổi, y là trực diện thụ áp, Trấn Sơn Đỉnh trên đầu nặng hơn mười phần, khiến cho thanh mộc y phóng ra bị ép tới cong xuống, một số gần như là cực hạn!
…Vô cùng nặng!
Trấn Sơn Đỉnh càng ngày càng gần, áp lực phát ra cũng càng ngày càng lớn, Từ Tử Thanh cảm thấy bị vô hạn bức bách, miệng mũi nóng rần lên, chảy ra máu! Quá nửa khắc, liền choáng váng, đầu óc dần đờ đẫn mụ mị, không thể suy nghĩ được gì!
Đây cũng là do pháp khí quá mức cường đại, cuối cùng xâm nhập vào trong ngũ giác của Từ Tử Thanh, nếu không nhanh nghĩ cách, đến khi nó rơi xuống chỉ có kết cục “ Thanh mộc gãy, người cũng chết”.
Lại nói tới Từ Tử Đường lần nữa lại lâm vào tuyệt cảnh, chỉ hít sâu một hơi để lãnh tĩnh. Nàng lúc này trong người bị trọng thương, vô pháp tương trợ, nhưng không ngừng vận chuyển linh lực toàn thân để chữa trị càng nhiều càng tốt. Cũng may khí Ất Mộc tinh thuần không gì sánh được quả thật rất có hiệu nghiệm, sau ba bốn lần tuần hoàn, nội thương đã chữa trị được hơn phân nửa. Linh lực khôi phục lại cũng được năm thành, nhưng muốn tiến thêm một bước trị tận gốc chỉ khí Ất Mộc không thì chưa đủ, phải trở về thỉnh luyện đan sư nghiên cứu kĩ càng Bách Tổn Hoàn, mới có thể giải hết độc, tiêu trừ tai họa ngầm.
Từ Tử Thanh càng ngày càng gian nan, y cố chống đỡ ý thức, nhớ lại những tòng mộc mà y đã dung nhập vào đan điền , nỗ lực tìm ra biện pháp chống đỡ cái đỉnh trên đỉnh đầu. Nhưng uy áp mà Trấn Sơn Đỉnh bao phủ giáng xuống, muốn phân tâm cũng khó, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp đây? Dần dần hai mắt phình to, cổ họng tanh ngọt, làn da quanh thân dưới áp lực như vậy dần trở nên rạn nứt…
Đột nhiên, y cảm thấy cường lực của cái Đỉnh Trên Đầu vẫn đè ép như cũ, nhưng lực uy hϊếp của khăn mây bỗng dưng yếu đi vài phần. Từ Tử Thanh tâm tư khẽ động, cố nén thống khổ, giơ tay lên đánh ra một cái dây leo màu xanh!
Lần thử này làm hao phí của y hết chín thành linh lực, thoáng chốc liền mở ra một lỗ hổng trên khăn mây đang bao vây tứ phía, Từ Tử Thanh lập tức đạp lên một gốc bích thảo, sau đó dùng một chút linh lực còn lại sử dụng Mộc Độn Thuật, cuối cùng mới miễn cưỡng chạy trốn được. Lúc này y cũng không kịp mang Từ Tử Đường theo, chỉ kịp hét lên: “ Mau tránh ra!”. Rồi thoát lực ngã ngồi ra đất cách đó mấy trượng, không ngừng thở dốc.
Ngay lúc đó, Trấn Sơn Đỉnh cũng thình lình nện xuống, trên mặt đất phát sinh tiếng ầm ầm vang dội!
Đất ở phạm vi đó thoáng chốc đều nứt ra, đất đá bay mù trời, mấy nơi biến thành hố to. Mà Từ Tử Đường do không phải người Trấn Sơn Đỉnh muốn gϊếŧ chết, nên không chịu áp lực gì lớn. Ngay khi Từ Tử Thanh mở miệng nhắc nhở, nàng đã nhanh chóng vận linh lực, đào thoát ra ngoài.
Hai người lần thứ hai tụ lại một chỗ, Từ Tử Đường đưa tay giúp Từ Tử Thanh đứng lên, hỏi: “Có sao không?”
Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, nói: “ Tại hạ vẫn ổn.” Mới vừa nói xong liền nhanh chóng khôi phục linh lực lại.
Bên kia khăn mây sau khi bị đánh bật ra, được Từ Tử Thiên thu hồi chộp trong tay. Điền Lượng thấy Trấn Sơn Đỉnh không có hiệu quả, nhất thời giận dữ, lập tức biến chiết phiến đang cầm trong tay thành một trường đao, mở miệng niệm một tiếng:“Tật”, liền trực tiếp chém về phía này! Đao này không nhỏ, nhìn hình dáng có hơi nhẹ, lưỡi đao như có răng cưa, có ô quang lóe ra, mùi tanh xông vào mũi, mới vừa ngửi một cái, đã khiến cho trăm mạch như đông lại, mùi hư thối xâm nhập cơ thể!
Từ Tử Thanh đã thoát khỏi Trấn Sơn Đỉnh, đối với cây đao này cũng không sợ. Tuy nó có tác dụng với các tu sĩ khác, nhưng Từ Tử Thanh là người mang khí Mộc thuần hậu, những độc vật có tác dụng đối với y yếu hơn rất nhiều so với người khác.
Y liền há mồm nhả ra một ngụm thanh khí, trong thanh khí có rất nhiều nhánh cây nhánh cỏ bao quanh đan vào, biến thành một cái lưới to nửa thước, chính diện đón nhận trường đao, quấn lấy nó! Không lâu sau, ô quang trên trường đao chạm vào cái lưới, cái lưới thoáng chốc liền trở nên đen thùi, nhưng ô quang kia cũng bị cắn nuốt, dần dần bị hao mòn.
Gân trên cổ Điền Lượng đập liên hồi, cũng há mồm phun ra một đoàn khí nóng cháy lên thân trường đao, đao kia chợt lớn hơn gấp mấy lần, lửa đỏ bốc lên cuồn cuộn, thoáng cái liền đốt sạch cái lưới.
Từ Tử Thanh phất tay ném ra bảy tám cái lưới nữa, tầng tầng ngăn cản, nhưng vẫn bị trường đao kia dễ dàng phá hủy hết thảy! Mặc dù y đã dùng hết lực, nhưng mà tu vi tầng bảy Luyện Khí làm sao có thể sánh bằng với tu vi tầng tám, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ,… Không kịp nghĩ nhiều, hai chân y lần nữa đạp lên bích thảo, chỉ chờ tình thế nếu có nửa điểm xấu đi, sẽ lần thứ hai sử dụng Mộc Độn.
Bởi vì bị quấy rầy chuyện tốt, Điền Lượng hận Từ Tử Thanh đến tận xương tủy, nên thế tiến công toàn bộ đều tập trung hết lên người của y, so ra, Từ Tử Đường chịu ít thương tổn hơn .
Từ Tử Thiên cũng không quên nàng, thu hồi khăn mây, liền xoay người hướng về Từ Tử Đường, lấy tay ném ra một cái lục phù, phù này chính là Bạo Viêm Hồng phù đã được xúc tiến uy lực, mặc dù vẫn nổ tung, nhưng phạm vi và sức nổ đều lớn hơn gấp mười lần.
Từ Tử Đường kiến thức cũng rộng rãi, mắt thấy phù đánh tới, lại bởi vì thương thế mà không thể tránh được, lập tức đôi mắt đẹp híp lại, giơ tay đánh ra một bức tường lửa, càng gặp gió càng lớn, nhanh chóng mở rộng. Phù lục ở trên tường lửa nổ tung lên, cư nhiên không thể thương tổn được tường lửa nửa phần, tiếng nổ vang liên tiếp cũng bị nuốt vào, một chút gì cũng không phát sinh ra.
Từ Tử Thiên thấy thế, mắt hạnh trợn tròn: “ Ngũ Long Thực Hỏa Bình! Gia chủ vậy mà lại đem nó cho ngươi!”
Từ Tử Đường lạnh lùng cười: “ Mới vừa rồi, ta bị ngươi ám toán, không thể vận chuyển linh lực, vì vậy vô kế khả thi. Để coi hiện giờ ngươi còn dám coi ta dễ bị khi dễ nữa hay không?” Cho dù nàng chỉ còn một nửa sức mạnh, cũng đủ để gϊếŧ chết Từ Tử Thiên.
Từ Tử Thiên âm thầm cắn răng, căm giận liếc Từ Tử Thanh. Lần này nếu không có y, ả ta làm sao bị rơi vào thế bị động như vậy! Nhưng hối hận thì đã muộn, đã làm ra việc này rồi, không còn có khả năng quay đầu lại nữa, cũng không còn ý nghĩ muốn cho Điền Lượng lăng nhục Từ Tử Đường nữa, trong lòng chỉ muốn ra sức gϊếŧ nàng, mình mới có thể giữ được mạng sống.
Vì vậy không thèm che đậy nữa mà gọi ra một thanh phi kiếm, dài nhỏ như liễu, trạm lục như ngọc, là một pháp khí đỉnh trung cấp, sau này ả muốn dùng nó làm pháp khí bản mạng. Nghĩ đến phải sử dụng tới nước cờ này, Từ Tử Thiên đau lòng muốn chết, liền cắn đầu ngón tay, hung hăng nhỏ máu lên thân kiếm.
Bốn phía nhất thời sinh ra một màn hơi nước mông lung, khí Thủy tăng cao, trong đó lẫn vào huyết khí của nữ tữ thuần âm, liền sinh ra một loại ý niệm ô uế, là phương pháp ô nhiễm pháp bảo tốt nhất. Chỉ là sau lần sử dụng này, vật này cũng bị tổn hại, vì vậy Từ Tử Thiên mới đau lòng như vậy. Đáng tiếc chiêu này uy lực quá lớn, không phải pháp khí trên trung phẩm thì không thể tiếp nhận được, mà khăn mây thuộc tính nhu, không thích hợp, bằng không ả làm sao bỏ được!
Vật ấy vừa hiện ra, mùi tanh liền xông vào mũi, trong hơi nước dẫn theo tia huyết sắc, giống như những con rắn nhỏ, từ không trung trườn đến. Vừa mới tiếp cận đến, quang hoa trên Ngũ Long Thực Hỏa Bình liền ảm đạm đi nửa phân, giống như gặp phải khắc tinh, liền tránh né sợ thua.
Từ Tử Thiên tổn hại máu huyết, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt rất đắc ý, ả tự cho là chiêu này có khả năng làm ô uế pháp bảo, Từ Tử Đường cho dù có bao nhiêu pháp khí hộ thân, cũng không làm gì được nó.
Từ Tử Đường thấy Từ Tử Thiên phải dùng đến thủ đoạn này, càng cười lạnh không ngớt. Một chiêu này đích xác lợi hại, nhưng vẫn không làm gì được nàng.
Đến lúc này, Từ Tử Đường đã mất kiên nhẫn với Từ Tử Thiên đến cực điểm, nàng thấy Từ Tử Thanh bên kia khó có thể tiếp tục được nữa, liền không trì hoãn nữa, trực tiếp kẹp một miếng ngọc phù, đánh ra, nói: “ Đốt!”
Ngọc phù thoáng chốc liền nổ tung, bên trong bắn ra một đạo kiếm khí! Kiếm khí sắc bén không gì sánh được, giống như một thanh lợi kiếm vô hình, lấy thế sấm giật chớp gào lao ra!
Tốc độ kiếm khí cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt. Từ Tử Thiên cảm thấy một mảnh lãnh ý từ lòng bàn chân chạy thẳng lên, cuốn lấy toàn thân, nhất thời bị kiếm khí chấn nhϊếp, không thể kháng cự lại được.
“A——-” chỉ nghe một tiếng hét thảm, cả người ả bị kiếm khí trực tiếp xuyên thủng đầu, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt!
Bên kia Từ Tử Thanh đang lúc nguy cấp nhất, mắt thấy trường đao đã lao thẳng đến trước mặt, y đang tính sử dụng Mộc Độn Thuật, chợt nghe Từ Tử Đường hô to:“ Công tử mau bỏ chạy!”
Lời ấy thật hợp ý y, Từ Tử Thanh thân hình chợt lóe, biến mất.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí kéo tới, giống như mưa gió lạnh lẽo, lại tựa như hàn đao sương kiếm, lao thẳng tới chém nát trường đao, dư thế cũng không giảm, đâm thẳng vào ngực của Điền Lượng.
Điền Lượng cả kinh, gã dùng dược lực để thúc giục tu vi tăng tiến nhanh chóng, nhưng khi đối mặt với kiếm khí này, lại giống như đứa trẻ ba tuổi, không hề có sức chống đỡ!
Trong lòng gã đã muốn chửi ầm lên, nhưng kỳ thực lại mở miệng không được, hoang mang rối loạn phóng xuất ra Trấn Sơn Đỉnh, khó khăn lắm mới ngăn trở được một chút, nhưng kiếm quang kia vẫn bắn trúng gã, nhất thời liền chém rụng một cánh tay gã! Điền Lượng còn chưa kịp kêu đau, lại có thêm một đạo kiếm quang bay tới, lúc này gã còn chưa kịp có động tác gì, trên người chợt lạnh, cả người hoàn toàn bị chém thành hai khúc!
Toàn bộ quá trình bất quá chỉ trong một tức, ba đạo kiếm quang kia, trước khi hai địch thủ kia kịp hoàn lực thì đều mất đi tính mạng.
Từ Tử Đường phóng xuất ra ba đạo kiếm quang kia, tinh thần cũng là căng chặt, hiện giờ có thể buông lỏng, liền ngã ngồi trên đất, thở dốc.
Từ Tử Thanh cũng nhận ra được kiếm khí này, năm năm trước y từng chứng kiến Từ Tử Phong dùng một kiếm đẩy được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ, cũng từng thấy hắn đấu với yêu điệp, uy lực thực sự vô cùng bất phàm. Ba đạo kiếm khí này, đúng thật là của Từ Tử Phong.
Quả thật suy đoán này không hề sai, Từ Tử Đường không chỉ có pháp khí đỉnh trung phẩm gần như là thượng phẩm Ngũ Long Thực Hỏa Bình phòng ngự tốt nhất, còn có Ngũ Mai Ngọc Phù trong tay. Trong mỗi miếng ngọc phù, đều có một đạo kiếm khí do Từ Tử Phong dùng toàn lực chém ra, cho dù gặp phải tu sĩ Trúc Cơ, chỉ cần phóng thích ra, có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp. Bảo hộ kỹ càng như vậy, nếu không tin tưởng nhầm Từ Tử Thiên, hành trình đi bí cảnh lần này, Từ Tử Đường tuyệt không thể gặp chuyện không may được.
Lúc này sau khi trải qua một phen ngoan đấu, liên tiếp gϊếŧ chết hai người, năm đạo kiếm khí kia, cũng chỉ còn lại hai đạo.