Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển: Tiểu Bí Cảnh Lâm Nguyên – Chương 32: Kẻ dâm ác

Từ Tử Đường giận dữ và xấu hổ muốn chết, tức giận đến nổi ngực phập phồng. Phần da thịt mịn màng trắng nõn dần lộ ra, ánh vào trong mắt Điền Lượng, thoáng chốc khiến cho cổ họng gã khô nóng, nuốt nước miếng ừng ực, càng nổi lên khoái ý muốn đặt thiên chi kiêu nữ kia dưới thân! Từ Tử Đường thấy vậy làm sao không rõ? Nàng hiểu được hôm nay chắc chắn là không thể chạy thoát, hận không thể tự bạo đan điền, cho dù táng thân, cũng muốn khiến cho hai kẻ này không đạt được mưu đồ! Nhưng cố ý hiệu lực của Bách Tổn Hoàn quá mạnh mẽ, khiến cho ngay cả tâm nguyện này cũng không thể đạt thành…

Lại nghe Từ Tử Thiên nhàn nhạt nói: “ Điền công tử, đêm dài lắm mộng, ngươi còn ở đây chơi đùa làm chi? Nhanh động thủ đi!”

Điền Lượng cũng nhịn không được, mắt thấy gã sắp nhào tới, Từ Tử Thiên liền lùi lại mấy bước, giống như muốn tận mắt nhìn thấy gã giày xéo Từ Tử Đường, đúng là dụng tâm rắn rết.

Từ Tử Thanh vốn còn đang do dự, lúc này sao có thể do dự nữa. Mới vừa rồi y nghe hai kẻ kia nói những lời khiến người ta giận sôi, y có thể nào mặc kệ Từ Tử Đường thuần khiết bị kẻ nham hiểm kia hủy hoại? Càng không nói đến hồi nãy Điền Lượng có nhắc tới, muốn đoạt âm nguyên của Từ Tử Đường. Nếu nàng bị người mạnh mẽ cướp đoạt âm nguyên, sẽ gây tổn hại đến thọ nguyên, tổn thương căn cơ, tiền đồ cũng bị hủy.

Nghĩ vậy, y liền nhanh chóng quyết định, giơ tay phóng ra một dây leo màu xanh, thừa dịp hai người Từ Tử Thiên và Điền Lượng thiếu phòng bị, quấn lên lưng Từ Tử Đường, đem nàng kéo tới sau lưng.

Từ Tử Đường tuyệt xử phùng sanh*, hai người kia bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng chốc giật mình, lát sau liền phản ứng lại, vận khởi linh lực, nhìn về phía Từ Tử Thanh.

(tuyệt xử phùng sanh*: tìm được đường sống trong chỗ chết)

Hai người chỉ thấy được một tu sĩ thiếu niên một thân quần áo đơn sơ, cầm trong tay một vật gì giống pháp khí dạng côn giống gỗ nhưng không phải gỗ, giống vàng nhưng không phải vàng, đang bảo hộ trước người Từ Tử Đường. Chỉ là trên mặt thiếu niên mang mặt nạ, không thể thấy rõ hình dạng, duy chỉ có một thân khí độ thong dong tĩnh nhã, khiến người khắc sâu ấn tượng.

Mắt thấy con vịt chết sắp ăn đến miệng còn bay đi, Điền Lượng tất nhiên vô cùng bất mãn, quát to: “ Ở đâu ra dã tiểu tử, cũng dám phá hư chuyện tốt của bản công tử? Mau đem người trả lại cho ta, bằng không mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ nổi đâu!”

Từ Tử Thiên tự phụ, nên cũng không có tức giận mắng, mà là ôn nhu khuyên nhủ: “ Công tử tu vi mặc dù không tệ, nhưng hai người bọn ta cũng không kém, nếu động thủ, chỉ sợ ngược lại công tử,…” Trong câu đã mang đầy đủ ý, nhưng lại chuyển đề tài: “ Bất quá chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, không bằng công tử hãy rời đi, cũng tránh khỏi bị thương hòa khí.”

Từ Tử Thanh thở dài: “ Ta đã tới nơi hẻo lánh này, vốn cũng không muốn nhiều chuyện. Chỉ là chuyện xảy ra trước mắt, thực không thể làm như không thấy.”

Từ Tử Thiên vốn chỉ là đề phòng đêm dài lắm mộng, thấy Từ Tử Thanh không thức thời, nhất thời liền lạnh mặt: “ Công tử đây cứ nhất định muốn đối địch với bọn ta sao?”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Thật có lỗi.”

Điền Lượng đã sớm không kiên nhẫn: “ Tử Thiên cô nương, ngươi cần gì cùng tiểu tử này nói lời vô ích? Ta và ngươi cùng nhau sao phải sợ y!” lại nói, “ Hảo tiểu tử, ăn một đỉnh của ta!”

Nói xong gã làm một cái thủ quyết, thì thấy một cái đỉnh ba chân ở trên trời giáng xuống, uy áp cực thịnh, giống như một quả núi to từ trên trời nện xuống, đem Từ Tử Thanh trấn áp!

Từ Tử Thiên cũng giận Từ Tử Thanh, giơ tay lên đánh ra một cái khăn mây, cái khăn ở trên không trung đột nhiên tăng lớn hơn gấp trăm lần, hình thành một cái lưới lớn kín không kẽ hở, từ phía dưới theo chiều ngang cuốn về phía Từ Tử Thanh.

Đỉnh như núi áp, lưới như tràn lan, mắt thấy tám mặt đều bị phong tỏa, Từ Tử Thanh chỉ là một thiếu niên bị kẹt bên trong, tất nhiên sẽ bị giam trong đó, bị đè nát mà chết!

Từ Tử Đường mặc dù chẳng biết tại sao lại có người tới cứu, cũng cảm thấy rất là may mắn, lúc này thấy Từ Tử Thanh gặp nạn, trong lòng còn gấp hơn y ba phần. Nếu Từ Tử Thanh thua, nàng ở đây cũng khó thoát.

Nàng liền vội vã mở miệng: “ Đỉnh này chính là pháp khí trung phẩm, tên là “ Trấn Sơn Đỉnh”, có thể xuất ra lực lượng như một quả núi, cực kỳ lợi hại. Khăn mây kia gọi là “ Thiên La Địa Võng Mạt” cũng là pháp khí trung phẩm, có thể phong tỏa tứ phương bát hướng, nếu bị nó quấn lấy, toàn thân linh lực đều bị hút vào, khó có thể nhúc nhích được. Vị công tử này, ngươi nhất định phải cẩn thận!”

Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng hiểu được không có cửa chạy trốn được, liền đánh ra một chuỗi thanh quang. Đó là một phiến lá xanh mơn mởn giống như đao phong, linh quang chớp lóe, hình thành một cái vòng bao quanh hai người, khó khăn lắm mới ngăn được cái khăn kia.

Cái khăn vốn sẽ quấn lấy Từ Tử Thanh, nhưng lại bị phiến lá đánh ra ngăn chặn lại cách đó hơn hai thước, không thể tiếp tục tiến lên nữa, mà phía trên đỉnh đầu Từ Tử Thanh cũng phóng ra vài thanh mộc, uốn lượn ngoằn ngoèo chống đỡ lại cái đỉnh, không để cho nó tiếp tục đè ép xuống nữa.

Bởi vì hai kiện pháp khí này đều phải cẩn thận thao túng, Từ Tử Thiên cùng Điền Lượng tuy kinh ngạc vì Từ Tử Thanh có thể phòng ngự được, nhưng lại không thể buông tay ra để hạ đại chiêu sát thủ.

Từ Tử Thiên hận đến nghiến răng, không ngờ Từ Tử Đường lại may mắn như vậy, đã đến bước đường này còn có người nhảy ra cứu giúp! Lúc này trong lòng ả ta vô cùng nôn nóng, nếu để Từ Tử Đường chạy trốn được, ả là đầu sỏ mưu toan sát hại nàng, đừng nói kết hôn với Từ Tử Phong, chỉ sợ mới vừa gặp, hắn liền một kiếm gϊếŧ chết ả!

Điền Lượng cũng vô cùng bất mãn, gã mơ ước Từ Tử Đường đã lâu, khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một kẻ như vậy, thực khiến người ta sinh hận mà.

Lúc này lại tăng thêm hai phần linh lực nữa, giận dữ nói: “ Bản công tử thật muốn nhìn tiểu tử ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!” lại nói tiếp, “ Tử Thiên cô nương chớ tiếc rẻ khí lực, ta với ngươi hai người đánh một người, chẳng lẽ còn có thể để cho hắn chạy thoát sao?”

Từ Tử Thiên cũng ngẫm lại, đạo lý này cũng đúng. Tuy nói ba người bọn hắn tu vi xấp xỉ nhau, nhưng dù sao cũng là hai trọi một, cho dù liều mạng hao tổn khí lực, mao đầu tiểu tử mới tới này cũng không thể là đối thủ được! Nghĩ vậy liền kiềm chế bất an trong ngực xuống, cũng càng phóng thích nhiều linh lực hơn.

Bên Từ Tử Thanh tiêu hao cũng cực đại. Pháp khí trung phẩm uy thế hiển hách, cực kỳ bất phàm, y còn bị hai kẻ kia áp bức bên trong, giam hãm như nhà tù, khó có thể chuyển mình. Cũng may phiến lá và dây leo đều thuộc tính Mộc, cùng y tâm linh tương thông, cũng đỡ tốn tinh thần như hai kẻ kia.

Vì vậy còn có thể cùng Từ Tử Đường nói chuyện: “ Tử Đường cô nương, không biết cô nương có mang theo linh dược giải độc không?”

Từ Tử Đường cười khổ nói: “ Không. Bách Tổn Hoàn là vật cấm, cũng rất khó luyện chế thành công. Giải dược thì lại càng muôn vàn khó khăn hơn, ta làm sao có thể có được.”

Từ Tử Thanh hơi trầm ngâm, Bách Tổn Hoàn này ta có biết một ít, chính là dùng liệt hỏa luyện chế ra loại độc dược có tính kịch độc đối với kinh mạch, có độc tính rất mạnh, khi tan vào cơ thể, lấy tốc độ vô cùng hung ác tàn sát bừa bãi, làm thương gân đoạn mạch, tổn hại nguyên khí, hủy đi căn cơ. Tóm lại là, chặt đứt sức sống của kinh mạch, nên mới có biểu hiện này.”

Nói liền ngẫm lại, có một biện pháp không biết có được không.

Y liền nói: “ Tử Đường cô nương, nếu ngươi chịu tin ta, thì đừng có kháng cự lại.”

Từ Tử Đường mặc dù không tin người này có thể giải được độc của Bách Tổn Hoàn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là ngựa chết thành ngựa sống, liền nhận lời: “ Ta tất nhiên tín nhiệm ngươi.”

Từ Tử Thanh cười, thân thủ nắm ngay mạch môn của Từ Tử Đường, cổ tay Từ Tử Đường run lên, nhưng cũng không rút lại.

Sau một khắc, liền có một đạo linh lực dịu dàng ôn thuận theo mạch môn chảy vào kinh mạch, Từ Tử Đường lập tức có cảm giác. Linh lực tinh tế chảy nhỏ giọt, không hề có nửa điểm bá đạo, mà trong bình thản lại có một loại sinh cơ bừng bừng mạnh mẽ, phàm là những chỗ nó đi qua, cảm giác như có cây cỏ sinh sôi, gió xuân lướt nhẹ qua khắp nơi.

Này đây là khí Ất Mộc cực kỳ tinh thuần! Người này đến tột cùng là người phương nào? Rõ ràng chỉ mới tu vi tầng bảy lLuyện Khí, linh lực lại giống như sinh sôi không ngừng, thuần hậu cuồn cuộn.

Từ Tử Đường có chút kinh nghi bất định, cổ khí lưu này không hề lẫn tạp chất, vô cùng thuần khiết, trước đây nàng chưa từng gặp qua. Bản thân nàng cũng là một thiên chi kiêu nữ kiến thức rộng rãi, không ngờ còn có người còn yêu nghiệt hơn cả huynh trưởng của nàng, cho dù là huynh muội nàng trong quá trình tu hành, ngoài thuộc tính chủ ra thì trong kinh mạch cũng khó tránh khỏi có những thuộc tính ngũ hành khác trộn lẫn trong đó, bởi vì họ đều là song linh căn. May mà là nhất thô nhất tế, tế linh căn cũng không có chút ảnh hưởng nào. Đến khi tu hành đến tầng cao hơn, phải dùng các loại phương pháp để loại bỏ tạp tính dư thừa ra ngoài cơ thể, vì vậy linh căn càng tinh khiết tu hành càng nhanh.

Người này có linh lực tinh thuần như vậy, chẳng lẽ là đơn linh căn? Nhưng người có đơn linh căn ngàn năm nay chưa từng xuất hiện mà, nếu là thật, sao một nhà sỡ hữu người có thiên tư tung hoành như vầy, sao nàng lại không biết?

Chỉ một thoáng nên không kịp nghĩ nhiều, những chỗ kinh mạch bị tổn thương được khí Ất Mộc chảy qua đã tự động tu bổ, từ từ thức tỉnh sinh cơ trở lại… ngắn ngủi chỉ trong vài tức, Từ Tử Đường đã có chuyển biến tốt, vốn linh lực lắng ở đan điền không thể điều động vừa được kích khởi, kinh mạch cũng không còn đau nhói nữa.

Từ Tử Thanh thấy sắc mặt Từ Tử Đường chuyển biến tốt đẹp, không khỏi hỏi: “ Sao rồi?”

Từ Tử Đường trong lòng hơi an ổn vài phần, liền nói “ Quả thực rất hiệu nghiệm.”

Từ Tử Thanh nghe vậy liền vui vẻ. Khí Ất Mộc chữa thương là đứng đầu, lần đầu y thử nghiệm, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, may mà hữu dụng. Từ Tử Đường so với y càng vui mừng hơn, nàng gặp phải đại nạn, tuy có người cứu giúp, nhưng là tu sĩ mà mất đi linh lực tựa như lục bình không rễ, không chỗ đặt chân. Hiện giờ thấy linh lực có thể khôi phục, càng là vui sướиɠ không thôi.

Cử động này của hai người rơi vào trong mắt Từ Tử Thiên và Điền Lượng, cực kỳ chói mắt. Đặc biệt là lúc Từ Tử Thiên thấy được Từ Tử Thanh đang nắm mạch môn của Từ Tử Đường, giọng càng mang châm chọc: “ Ta nói vị công tử này sao không đi, hóa ra là nhìn trúng giai nhân, chỉ là chớ vì cứu mĩ nhân mà trái lại không cần mạng!”

Từ Tử Đường xưa nay cao ngạo, nghe được vậy, mặt cười liền tức giận đến đỏ bừng, nói: “ Ngươi nghĩ ai cũng bỉ ổi như ngươi sao.” Lúc này nàng đã rõ ràng phẩm tính của Từ Tử Thiên, tất nhiên sẽ không thể để ả trở thành đại tẩu của nàng được, còn muốn cùng ả ngươi chết ta sống nữa kìa. Nếu đã châm chọc thì tất nhiên cũng không thể để ả ta tốt đẹp được: “ Cũng không biết ngươi khi nào thì cùng tặc tử Điền gia cấu kết, bực này “ Tự tôn tự ái” huynh trưởng ta tất nhiên không dám trèo cao. Không bằng ngươi tự gả cho Điền Lượng, cũng thành một đôi mỹ tốt lương duyên!”

Từ Tử Thanh lặng lẽ không nói gì, mấy cô nàng này trong lúc đấu võ mồm mùi thuốc súng còn hơn nam tử bọn họ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Y vẫn là trêu chọc không nổi, vẫn nên nhanh chóng dẫn thêm nhiều khí Ất Mộc chữa trị cho Từ Tử Đường khiến nàng nhanh chóng khôi phục chiến lực để giúp đỡ y chiến đấu thì tốt hơn.

Điền Lượng thấy hai nữ tữ đấu võ mồm qua lại, Trấn Sơn Đỉnh lại còn không thể đè chết được đối thủ, nên thập phần không kiên nhẫn, liền quát to: “ La hét ầm ĩ cái gì? Thời gian không còn nhiều, bản công tử muốn hưởng thụ nàng, hơi sức đâu nghe bọn ngươi đấu võ mồm! Lui ra, để bản công tử xuất thủ!”