Liên tiếp qua hai ngày, Từ Tử Thanh thường thấy người hai nhà Từ Điền hỗ đấu, tranh đoạt linh vật hoặc kɧıêυ ҡɧí©ɧ lẫn nhau, đều ra tay ngoan độc, một bộ tư thái ngươi chết ta sống, nghĩ đến thế cục hai nhà quả thực là vô cùng bế tắc, không có khả năng vãn hồi như trước kia nữa. Nếu là người Từ gia ra tay trước, Từ Tử Thanh để bọn họ đấu, nếu là Điền gia ra tay trước, y liền nhúng tay tương trợ Từ gia, bất quá để tránh phiền toái, y vẫn đeo mặt nạ, trừ phi người có tu vi trên Trúc Cơ đến đây, nếu không đều không thể nhìn ra hình dạng của y.
Cũng may, trong khoảng thời gian này, Từ Tử Thanh chưa gặp phải cao nhân Trúc Cơ nào. Những người dưới Trúc Cơ, cho dù linh lực có mạnh đến đâu cũng không có khả năng đuổi kịp y, y cũng có thể tránh thoát đi.
Hữu kinh vô hiểm, đảo mắt đã đến ngày thứ ba.
Tranh đấu càng thêm kịch liệt, đệ tử của Điền gia rất lớn mật, ở trong bí cảnh, ngoại trừ người Từ gia khó tránh khỏi xung đột ra, cho dù là người Tam gia, gặp phải người của Điền gia, cũng bị gϊếŧ người đoạt bảo, vô cùng ác độc.
Từ Tử Thanh mặc dù cũng cứu mấy người, nhưng gặp người có tu vi cực cao, y có đánh hết sức, cũng chỉ có thể khiến đối phương nghênh ngang mà đi. Trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy có hơi uể oải.
Trong bí cảnh đã sớm huyết tinh khắp nơi, so với năm vừa rồi còn tàn khốc hơn ba phần. Từ Tử Thanh vừa mới cứu một gã đệ tử Từ gia có tu vi tầng năm Luyện Khí, người này càn quấy, không nhìn được mặt y là không chịu. Từ Tử Thanh không chịu nổi phiền, liền ném gã đi, sử dụng Mộc Độn Thuật nhanh chóng rời đi, đi thẳng tới cạnh một khe núi.
Nơi này rất hoang vắng, linh thảo linh vật linh giai khó thấy, cho nên vẫn rất ít người đến. Không quá nửa ngày nữa là bí cảnh phong bế, Từ Tử Thanh thầm nghĩ nghỉ tạm ở đây một lát, sau đó đi tìm chỗ tụ tập của đệ tử Từ gia, bí mật chờ đợi. Nếu lúc đi ra ngoài, thì tùy cơ ứng biến. Y thầm nghĩ, nếu xui xẻo lỡ bại lộ thân phận, đến lúc đó cứ giả bộ đáp ứng, chờ tới khi ra được bí cảnh, lại tìm một cơ hội chạy trốn tiếp.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh cũng không cuống quít nữa, an tâm đả tọa điều tức.
Mấy ngày tranh đấu, huyệt khiếu chỉ mới đả thông được một hai cái… mà thôi, nhưng lại thu hoạch được rất nhiều. Bởi vì cùng nhiều người đối chiến, linh lực vận chuyển, thuật pháp chuyển hoán cũng ngày càng thành thạo, nếu không cứ như ngày xưa một người độc luyện thì rất trúc trắc. Bất quá Thị Huyết Yêu Đằng ba ngày nay đã không được ăn máu, nên rục rịch một phen, hiện giờ yêu đằng đã có thể dài ra thêm dây leo, một khi xuất ra, rất là rêu rao. Tính nó thị huyết( khát máu, tàn bạo) vẫn không đổi, nhưng Từ Tử Thanh giờ cũng không còn như năm năm trước, tu vi của y tăng tiến nhanh, sử dụng càng thêm thành thạo, mặc dù dây càng nhiều, lực áp chế so với trước còn phải mạnh hơn vài phần, để chúng nó an phận thủ thường, không đả thương người lung tung.
Là dị chủng thượng cổ Thị Huyết Yêu Đằng, càng lớn càng lợi hại. Lúc này mặc dù bị Từ Tử Thanh áp chế, nhưng tu sĩ dưới Trúc Cơ đều có thể trở thành bữa ăn của nó. Tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể thắng được nó, nếu muốn trở ngại nó, nó cũng có thể liều mạng một phen. Từ Tử Thanh có nó bàng thân, tuy khả năng bảo mệnh hạng nhất, nhưng dù sao nó cũng quá mức hung mãnh, càng về sau nay, không biết là phúc hay là họa!
Tĩnh tâm điều tức trong chốc lát, Từ Tử Thanh như cũ dùng ý thức chìm vào đan điền, cùng ý thức mỏng manh của yêu đằng chạm vào nhau.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, trong ý thức kia liền truyền đến ý ủy khuất mỏng manh, giống như trẻ nhỏ, thập phần khả ái, mà trong ý thức kia cũng có một tia thị huyết, một chút ý tàn nhẫn, giống như bị bóp nghẹn đau đớn.
Từ Tử Thanh không chút hoang mang, chậm rãi truyền một cỗ ý niệm trấn an, ý thức mỏng manh kia đầu tiên là vui mừng, sau đó ồn ào không chịu, lập tức được ý niệm quấn lấy trấn an, dần dần trở nên vui sướиɠ. Này là đã thành công.
Tiếp xúc như vậy mấy năm qua không biết đã bao nhiêu lần, lúc đầu Từ Tử Thanh còn ngây thơ, đối với những vật không biết có chút kiêng dè cảnh giác, sau tiếp xúc nhiều hơn, y mới biết được yêu đằng mới vừa sinh ra, ý thức trống rỗng, cái gọi là thị huyết chỉ là bản năng, không cần quá mức đề phòng. Vả lại yêu đằng cùng Từ Tử Thanh cộng sinh, Từ Tử Thanh là chủ, yêu đằng là phó, Từ Tử Thanh liền cho rằng linh trí yêu đằng chỉ như trẻ mới sinh, cẩn thận dạy dỗ. Như vậy một người một đằng, ở chung với nhau cũng ngày càng ăn ý hơn.
Trấn an yêu đằng xong, Từ Tử Thanh đang định hấp thu linh khí thiên địa, tuần hoàn kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài, đem linh lực rèn luyện nhiều hơn, không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, khiến cho ý thức y lưu bên ngoài khẽ động, lập tức tỉnh lại. Y đã đến một nơi hoang vắng như vậy, không ngờ còn có thể gặp phải người đến.
Suy nghĩ một chút, Từ Tử Thanh liền đứng lên, hướng về phía phát ra tiếng động đi đến. Thôi được, tuy đã nói y không muốn nhiều chuyện, nhưng cái này cũng coi như hữu duyên. Vẫn là nên đi coi trộm một chút xem thử coi có chuyện gì.
Vì vậy y liền đi hướng về phía Tây Bắc cách đó mấy trượng, thanh âm kia càng phát ra rõ ràng hơn, hóa ra là có một nam một nữ đang giở trò ngang ngược, còn có tiếng quát mắng nghe có chút quen tai của một nữ tử khác.
Từ Tử Thanh hơi dừng lại bước chân, thân thủ lấy ra một phiến lá như lá chuối tây, quấn quanh người. Thoáng chốc cả người liền trở nên mờ ảo, giống như hòa một thể với gió. Chỉ khi nhìn thật kỹ, mới có thể nhìn ra một tia không thích hợp.
Cũng vừa khéo, Từ Tử Thanh mới đi tới cạnh rừng cây, đã thấy được trên khoảng đất trước đó, có một hoàng sam nữ tử, đánh lén sau lưng một nữ tử mặc tử y đi trước. Tử y nữ tử liền phun ra một búng máu, té nhào về phía trước hơn vài thước.
Đối diện là một nam tử diện mạo có vài phần anh tuấn, thấy thế càng cười cuồng vọng hơn, mặt mày trong lúc đó cũng toát ra ý da^ʍ tà.
Chứng kiến cảnh này, Từ Tử Thanh không biết nên cười hay nên thán.
Trong ba người này, có hai người y biết. Trong đó tử y nữ tử bị ám toán là Từ Tử Đường mà Từ Tử Thanh chỉ sợ tránh né còn không kịp, nam tử cuồng vọng đã nhiều năm chưa gặp kia là Điền Lượng của Điền gia, còn hoàng sam nữ tử, Từ Tử Thanh cũng hơi có ấn tượng, chính là người bạn thân thiết ba ngày trước còn thấy đi chung với Từ Tử Đường. Ả ta cũng là người Từ gia, không biết tại sao lại ở sau lưng Từ Tử Đường ám thi độc thủ!
Đáng thương Từ Tử Đường quá mức tín nhiệm hoàng sam nữ tử, bên người cũng không mang theo người có tu vi cao để bảo hộ. Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, lấy nàng là một người tu vi tầng sáu Luyện Khí, bên cạnh còn có hoàng sam nữ tử tu vi tầng bảy Luyện Khí, ở trong bí cảnh này tung hoành, an toàn cũng không cần thiết phải lo lắng. Điền Lượng này bất quá chỉ mới tu vi tầng bảy Luyện Khí mà thôi, gã ngăn ở phía trước, Từ Tử Đường còn chưa có tính toán gì thì nữ tử phía sau đã phản bội, khiến Từ Tử Đường sơ ý, liền bị thương nghiêm trọng như vậy!
Từ Tử Thanh thấy bầu không khí giữa hai nữ tử có chút biến hóa kỳ lạ, nói vậy có lẽ có gì gút mắt phức tạp, nên vẫn có chút do dự. Dưới tình hình này, y không biết có nên nhúng tay vào hay không.
Suy nghĩ một hồi, y liền ra quyết định trước cứ đợi một chút. Xem tình thế phát triển thế nào rồi mới tính tiếp.
Chỉ thấy Điền Lượng kia cực kỳ kiêu ngạo, mắt thấy Từ Tử Đường bị thương nặng, liền vỗ tay cười nói: “ Tử Thiên cô nương hảo thủ đoạn, Điền mỗ đây đa tạ!”
Hoàng sam thiếu nữ dịu dàng cười: “ Cũng là may mắn gặp dịp”. Lại nói, “ Ta và ngươi bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau, đảm đương không nổi Điền thiếu đa lễ.”
Từ Tử Đường bị một chưởng linh lực kia đánh vào cơ thể, phá hư kinh mạch toàn thân, khiến nàng không thể vận chuyển linh lực. Nàng cũng quật cường, cố nén đau nhức, chuyển hướng hoàng sam nữ tử, tức giận hỏi: “ Từ Tử Thiên, sắp tới đây ngươi sẽ là tẩu tẩu( chị dâu) của ta, xưa nay ta đối với ngươi thân cận, ngươi lại đối với ta ti tiện như vậy. Ngày thường ngươi cùng ta giao hảo, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, thảo nào Từ Tử Đường lại tín nhiệm Từ Tử Thiên như vậy, hóa ra nữ tử này chính là vị thê tử chưa xuất giá của Từ Tử Phong, chỉ một đoạn thời gian nữa, là có thể trở thành người một nhà.
Từ Tử Thiên cũng cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, bộ dáng tươi cười dần dần tiêu thất: “ Từ Tử Đường, ta tuy nói muốn trở thành thê tử của Từ Tử Phong, nhưng ở trong lòng hắn, cũng chỉ có một mình muội muội ngươi là trọng yếu nhất, làm sao ta có thể dễ dàng tha thứ chứ!”
Từ Tử Phong hiện giờ chính đệ tử được coi trọng nhất Từ gia, lúc chưa Trúc Cơ sức mạnh đã không thể đỡ, Từ gia tất nhiên phải nắm chặt người này trong tay, nên mới tìm trong tộc một người để gả làm thê tử cho hắn.
Mà Tử Từ Thiên cũng là nữ tử nổi bật trong cùng thế hệ, tư chất đồng dạng thượng đẳng, chỉ lớn hơn Từ Tử Phong một tuổi mà thôi. Ả ta ngày thường tu hành cực kỳ khắc khổ, lớn lên trổ mã ngày càng động nhân, đối nhân xử thế thì thành thạo tự nhiên, chắc chắn trong những nữ tử Từ gia, ả là người thích hợp nhất để định ra hôn ước cùng Từ Tử Phong .
Trong trường hợp đó, huynh muội Từ Tử Phong và Từ Tử Đường mặc dù là thiên tài, nhưng từ nhỏ đã không nơi nương tựa, nên cảm tình huynh muội vô cùng tốt. Nhìn Từ Tử Thiên này khoan dung ôn nhu, nhưng kỳ thực lòng dạ nhỏ mọn, ả ta từ lâu đã đối Từ Tử Phong phương tâm ám hứa( thầm ôm trái tim mơ mộng thiếu nữ), tất nhiên kiểu gì cũng xem Từ Tử Đường không vừa mắt.
Từ Tử Đường nghe vậy càng tức giận tràn trề: “ Quỷ ngôn xảo biện! Huynh trưởng yêu quý ta chính là vì thân tình, ngươi đươc gả cho huynh trưởng ta, tất nhiên là đại tẩu của ta. Cái gọi là “ huynh trưởng như cha, đại tẩu như mẹ”, ngươi không thương yêu ta cũng không sao, lại mượn cớ này để làm chuyện hung ác, thật sự không xứng phối cùng huynh trưởng ta!”
Từ Tử Thiên tú mục lạnh lùng: “ Tạm thời cứ tùy ngươi thích nói gì thì nói, dù sao ngươi cũng không thể sống sót ra khỏi bí cảnh này. Đến lúc đó ta tự có biện pháp để Từ Tử Phong tin ta, không cần ngươi ở đây lo lắng.” Ả ta vừa dứt lời, liền nhìn thoáng qua Điền Lượng bên kia, nói: “ Điền công tử, canh giờ không còn sớm, ngươi cứ nhanh chóng hưởng thụ đi.”
Điền Lượng cười đến càng thêm đắc ý, nhìn về phía Từ Tử Đường, trong ánh mắt cũng không che dấu dâʍ ɖu͙©: “ Từ Tử Đường, ngươi tự cho mình tài trí hơn người, không chỉ ở tông gia Từ gia dám tiêu khiển bản công tử, còn dám cự tuyệt bản công tử cầu thân, khiến cho bản công tử vô cùng mất mặt với phụ thân. Hôm nay còn không phải rơi vào tay ta? Mau ngoan ngoãn dâng âm nguyên lên cho bản công tử .”
Gã vừa dứt lời, bàn tay vung chiết phiến lên, cắt đứt vạt áo trước ngực Từ Tử Đường, lộ ra áσ ɭóŧ màu tím nhạt.
Từ Tử Đường cực kỳ sợ hãi, nàng không lường trước trong đầu tên tiểu nhân bỉ ổi này lại có ý niệm dơ bẩn với nàng, cuống quít điều động linh lực trong cơ thể, muốn phản kháng lại. Nhưng mà tất cả kinh mạch đều bị tổn hại, chẳng biết Từ Tử Thiên dùng cách gì, khiến cho toàn thân nàng không có nửa điểm khí lực.
Từ Tử Thiên cười nhạt: “ Ta lợi dụng một chưởng lực, đem Bách Tổn Hoàn hóa thành bột phấn, đánh vào trong cơ thể của ngươi. Không quá canh ba, toàn bộ kinh mạch của ngươi đều sẽ bị hủy hết, đừng có mơ mà ôm ý niệm may mắn.”
Từ Tử Đường nghe được ba chữ “ Bách Tổn Hoàn”, nhất thời lâm vào một mảnh tuyệt vọng.
Loại đan dược này rất thâm độc, nó vào trong cơ thể của nàng, toàn bộ kinh mạch của nàng thật sự sẽ bị phế đi… nàng hung hăng liếc mắt nhìn Từ Tử Thiên, vừa ném một ánh nhìn căm hận độc địa về phía Điền Lượng.
Điền Lượng mặt mày hớn hở, múa may chiết phiến trong tay, mà áσ ɭóŧ của Từ Tử Đường cũng bị gã nhẹ nhàng đùa giỡn rạch ra…