Từ Thành Võ đang cùng Điền Quỳ đánh nhau, bởi vì hắn ra chiêu chậm hơn một bước, nên bị ép tới gắt gao, lại còn phải che chở thêm một thiếu niên có tu vi không cao, tự nhiên càng khó thoát ra. Bởi vậy trong lòng càng lo lắng hơn, nếu cứ tiếp tục đau khổ chống đỡ như vậy, không nói đến tiêu hao linh lực quá nhiều, còn không thể bù đắp kịp thời, chỉ sợ dầu hết đèn tắt thì nguy to. Vừa đánh còn vừa phải nhìn chằm chằm con yêu sủng của tên kia, khiến cho hắn thập phần kiêng kỵ!
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một người trên trời giáng xuống, dừng trước người Từ Thành Võ. Hắn còn chưa kịp phòng bị, đã thấy người tới vung tay đánh ra một chùm thanh quang, thẳng hướng Điền Quỳ.
Điền Quỳ không hề lường trước sẽ có người nửa đường nhảy ra, vốn đang thao túng phi kiếm, lúc này lại bị quấy nhiễu tiến độ, lập tức liền tế xuất ra một viên thuẫn( l*иg phòng hộ) nhỏ, che chắn trước mặt. Chỉ nghe một chuỗi bạo hưởng “ Đốc đốc đốc”, Điền Quỳ quét mắt nhìn, thì thấy vô số cây cỏ có gai đâm đến, toàn bộ đều đánh lên lá chắn.
Viên thuẫn lóe linh quang, mấy bụi cây gai đều tuôn rơi xuống đất. Bất quá mặc dù cây gai vẫn chưa thương tổn được viên thuẫn, nhưng vẫn xuyên qua được lớp phòng hộ của viên thuẫn, đúng là không hề tầm thường. Điền Quỳ nhìn về phía người đeo mặt nạ, cảm thấy y tuy rằng linh lực cao cường, nhưng ăn mặc đơn sơ, không giống người trong ngũ đại thế gia. Nhưng nếu không phải người trong ngũ đại thế gia thì không thể đi vào bí cảnh Lâm Nguyên, thân phận của người này hẳn cũng không cần phải nghi ngờ. Nhưng không biết y là người nhà nào, lại dám đến đây gây trở ngại hắn.
Hắn mặt không đổi sắc, quát lên: “ Điền gia ta làm việc, người ngoài như ngươi còn không mau biến ra chỗ khác”
Nhưng người kia lại nói: “ Ngươi gây thương tổn đến người Từ gia, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Từ lúc năm năm trước, hai nhà Từ Điền xé rách da mặt, hiện giờ mâu thuẫn ngày càng tăng lên, ngay cả hòa nhã ngoài mặt còn không thể duy trì. Huống chi chết trong bí cảnh này lại càng không có đối chứng, Điền gia cùng Từ gia cư nhiên là vào thế ngươi chết ta sống.
Từ Từ Thanh mặc dù năm năm trước từng bị Từ gia vứt bỏ, nhưng cũng thiếu Từ gia một phần công ơn nuôi dưỡng. Vả lại lần đó, hung thủ hại y cũng chính là Điền gia, hôm nay gặp phải người Điền gia muốn gϊếŧ hại người của Từ gia, cho dù không có tình cảm huyết mạch gì với Từ gia, cũng muốn báo cừu hận suýt nữa bị gϊếŧ chết với Điền gia.
Điền Quỳ nheo lại hai mắt, những đệ tử Từ gia lần này tiến nhập bí cảnh, Điền gia trong lòng đều biết rõ, người này hắn không biết, có thể thấy được đối phương nảy lòng tham nên muốn giấu giếm thân phận. Chỉ không biết, y là người của Mạnh gia, Ngụy gia hay La gia?
Từ Thành Võ cũng đang nghi hoặc, suy nghĩ của hắn cùng Điền Qùy cũng không sai biệt lắm, bất quá nếu đã có người tới tương trợ, hắn tất nhiên sẽ không suy nghĩ đến cùng nữa.
Nhờ có Từ Tử Thanh nhúng tay, Từ Thành Võ liên tục nhỏ vài hớp máu lên phi kiếm, khiến cho quang hoa càng tăng mạnh, thoáng chốc phun ra từng đạo Kim khí va chạm với nhiệt khí trên phi kiếm của Điền Quỳ, dần dần rút ngắn chênh lệch vừa rồi, nhất thời hai bên không phân biệt được cao thấp.
Điền Quỳ mắt thấy Từ Thành Võ hàm ngư phiên thân*, trong lòng bất mãn, lạnh lùng nói: “ Ngươi đã khôn biết tốt xấu, bản công tử cũng không tất khách khí nữa!” Hắn vừa nói xong, liền vỗ lên đầu hổ hai cái, quát một tiếng: “ Đi”
hàm ngư phiên thân*: rơi vào đường cùng, tuyệt vọng nhưng lại gặp được cơ hội trở mình.
Chỉ thấy con Song Dực Phi Hổ kia gào to một tiếng, vỗ hai cánh đánh về phía Từ Tử Thanh.
Từ Thành Võ lập tức hét lớn: “ Cẩn thận!”
Chỉ trong nháy mắt, tiếng gió phá không đã thổi trên đỉnh đầu, Từ Tử Thanh ngửi được mùi tanh trong miệng hổ, nếu chỉ chần chờ một khắc thôi, là đã táng thân trong miệng hổ.
Từ Tử Thanh có rất ít kinh nghiệm lâm địch, cũng may mấy năm qua ở trong bí cảnh đã từng đọ sức qua nhiều yêu thú, nên lúc này cũng không quá hoảng hốt. Y ở trong lòng bàn tay phải rút ra một cây mộc côn giống ngọc bích nhưng không phải ngọc bích, giống màu xanh nhưng không phải màu xanh ( nguyên văn là: tự bích phi bích, tự thanh phi thanh), phần đầu sắc bén, mà cán lại rất tròn, được y nắm trong tay.
Chỉ thấy Từ Tử Thanh khom người, cả người ở dưới bụng hổ, một tay đâm mộc côn lên, phần sắc bén đâm về phía bụng hổ. Nếu con linh hổ này dám nhào xuống, sẽ bị đâm một lỗ thủng bụng, chết oan chết uổng! Nhưng con linh hổ này đã có linh trí, liền đảo cánh qua, lăn một vòng trong không trung, cách xa ra vài thước.
Con Song Phi Dực Hổ này vẫn rất hung mãnh, sau khi được chủ nhân hạ lệnh, liền cuốn lấy Từ Tử Thanh, dốc sức cắn xé, thẳng đến khi nuốt được y vào bụng mới thôi. Từ Tử Thanh vì phòng bị người ngoài, nên vẫn chưa gọi Thị Huyết Yêu Đằng ra, mà chỉ từ lòng bàn tay lấy ra mấy cây thứ yếu đã thu phục được, đối chiến cùng linh hổ.
Đã là phi hổ, tất nhiên là có thể bay, phi hổ thấy ở dưới chẳng chiếm được chút ưu thế nào, e sợ chủ nhân trách tội, liền bay lên cao, nhảy lêи đỉиɦ đầu Từ Tử Thanh, hai móng đột nhiên cào xuống, muốn đem Từ Tử Thanh xé ra thành từng mảnh nhỏ!
Từ Tử Thanh khẽ nhíu mày, dưới chân thanh quang lấp lánh, sinh ra hai phiến lá Quạt Hương Bồ thật lớn, làm điểm tựa cho Từ Tử Thanh nghiêng người tránh thoát móng của linh hổ.
Vì vậy một người một hổ liền đem chiến trường chuyển đến không trung, phiến lá dưới chân Từ Tử Thanh là lá cây chủ của Huyền Không Thảo dùng khí Ất Mộc thôi sinh ra, tuy có năng lực di động trên không, nhưng thời gian không thể kéo dài, cũng không quá linh động, so sánh với phi hổ trời sinh đã có hai cánh tất nhiên là còn lâu mới sánh bằng. Bởi vậy Từ Tử Thanh đành phải tăng nhanh cước bộ, muốn tốc chiến tốc thắng.
Nói cho cùng thì vẫn chưa quen chiến đấu, nên Từ Tử Thanh cùng linh hổ giằng co mãi, ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi. Song Dực Phi Hổ càng chiến càng mạnh, Từ Tử Thanh thấy nó ngày càng hung lệ hơn, đã không còn kiêng dè y nữa, lập tức liền thu hồi mộc côn, đưa hai tay ra, đẩy về phía trước, phóng ra vô số châm diệp.
Từng cây châm diệp cứng nhọn như cương châm, lại vận chuyển tự nhiên tùy theo tâm ý của Từ Tử Thanh, lập tức liền bao quanh Song Phi Dực Hổ!
“ Phốc phốc phốc phốc phốc——-” chỉ trong chớp mắt, đã đem nó tươi sống đâm thành một con nhím!
Song Dực Phi Hổ cũng không phải dễ chơi, sau một tiếng hổ gầm, hỏa quang quanh thân lóe lên, châm diệp thoáng chốc liền hóa thành bụi mù.
Linh hổ đốt cháy châm diệp, vừa muốn đi tìm cái người khiến cho nó đau đớn khắp người kia, mới phát hiện trên đầu nổi gió, vừa muốn đập cánh bay đi, lại có một đạo khí sắc bén đâm tới, thẳng tắp đâm thẳng vào đầu nó!
Nhất thời đau nhức không gì sánh được, linh hổ phát sinh một tiếng hét thảm, máu tươi từ trong mắt ồ ạt chảy ra, khắp người bị nhuộm đỏ.
Hóa ra, mới vừa rồi Từ Tử Thanh học theo linh hổ, dùng châm diệp nhiễu loạn nó, lần thứ liền biến ảo lợi khí, từ trên không đánh bất ngờ! Con phi hổ một đường giãy dụa rơi xuống đất, kêu rống không dứt.
Ngắn ngủi trong vòng hai tức, Song Phi Dực Hổ dần dần mất đi khí tức, rơi trên mặt đất tạo ra một tiếng nổ vang, lập tức hơi co quắp chớp mắt một cái, liền triệt để chết đi…
Từ Thành Võ đại hỉ, linh quang trên phi kiếm liền sáng hơn vài phần. Nếu không có con yêu sủng nhìn chằm chằm, một cái tầng sáu Luyện Khí như Điền Quỳ, vẫn không thể bức bách hắn.
Trái lại Điền Quỳ, trong lòng vô cùng đau thương. Con linh hổ này cùng hắn lớn lên, chủ sủng tình nghĩa không hề tầm thường. Lần này hắn cố ý mang nó đến đây, cũng là để nó ăn thêm nhiều máu thịt, không ngờ tới lại làm cho nó táng mạng nơi đây. Nghĩ vậy trong lòng càng nảy sinh ác độc, thề nhất định phải gϊếŧ chết đám người Từ Thành Võ, băm thành thịt vụn để hiến tế cho anh linh của Song Dực Phi Hổ!
Như vậy một bên sĩ khí đại chấn, một bên cừu hận thấu xương, càng đấu càng kịch liệt. Từ Tử Thanh hạ xuống, đem linh quang thu liễm, quan sát trận chiến, trong lòng Từ Tử Thanh biết hai người Từ Thành Võ không còn nguy hiểm gì nữa, cũng không có đi lên bắt chuyện, mà xoay người rời đi.
Từ Thành Võ hô hoán gọi y, nhưng không được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Lại nói, Từ Tử Thanh hướng một đầu khác đi tới, mặt nạ vẫn chưa gỡ xuống. Y suy tư một phen về trận chiến với linh hổ vừa rồi, cảm thấy rất có thu hoạch.
Mấy năm qua Từ Tử Thanh ở trong bí cảnh, mặc dù y vẫn chưa thu cây thứ, nhưng để tự bảo vệ mình, đã thu hơn mười loại cây thứ yếu. Thí dụ như thôi sinh phiến lá của Huyền Không Thảo dưới chân, có thể làm cho y dù không có pháp khí phi hành cũng có thể di động trên không trong một khoảng thời gian ngắn; lại thí dụ như mộc côn trong lòng bàn tay, nó được tôi luyện từ một loại cương mộc ngàn năm, độ cứng có thể so với pháp khí thượng phẩm, cũng là vật liệu luyện khí; lại thí dụ như châm diệp cũng là lá của cương mộc, cây gai là chi thứ của Vạn Hoa Thảo, cũng đều là vật liệu tốt để luyện khí.
Mới vừa rồi, chính là trận chiến đầu tiên với tu sĩ Từ Tử Thanh sử dụng chúng, mặc dù vẫn chưa hoàn mỹ, nhưng cũng không có trở ngại gì. Nghĩ vậy trong lòng lại đem những lỗi sai, những chỗ còn vụng về, nhất nhất ngẫm nghĩ hết, y mới vừa lòng.
Tự xét tới xét lui, Từ Tử Thanh liền phân ra phân nửa ý thức, đi vào trong nhẫn trữ vật, hô hoán với bằng hữu.
Vân Liệt vẫn không hiện thân, chỉ ở trong nhẫn nói: “ Tòng mộc được lựa chọn tốt, nhưng lúc chiến đấu còn thiếu lưu loát, nghiền ngẫm nhiều hơn, càng tiến thêm một bước.”
Từ Tử Thanh nghe được, mỉm cười: “ Vâng, nguyện nghe Vân huynh giáo huấn.”
Vân Liệt tuy là hồn phách, nhưng đối với cách chiến đấu lại hơn Từ Tử Thanh gấp trăm lần. Từ việc lựa chọn sử dụng tòng mộc nào, hay thường ngày tu tập, Từ Tử Thanh đều nhờ Vân Liệt chỉ điểm, mới có thể vừa có thể vừa tăng tu vi ở ngoài còn có thêm bản lĩnh tự bảo vệ bản thân. Vì vậy sau mỗi lần đối chiến với yêu thú, Từ Tử Thanh đều phải thỉnh Vân Liệt phê bình một phen, Vân Liệt ở trong nhẫn cũng cảm giác được, cũng không tiếc chỉ dạy y, cứ như vậy một thời gian, Từ Tử Thanh đối với Vân Liệt càng thêm kính phục tôn trọng.
Hai người nói nói mấy câu, Từ Tử Thanh liền đi về phía trước.
Ngày khai nguyên có ba ngày, trong khoảng thời gian này, y phải tìm cách để ra ngoài bí cảnh. Trái lo phải nghĩ, nhớ tới lúc đầu y mới tiến nhập bí cảnh, thì có một màn hào quang xuyên phá hư vô, đưa mọi người vào. Có người nói cái màn ấy có thể phân biệt được huyết mạch của các thế gia, để ngừa có người dịch dung trộn lẫn vào trong. Chỉ tiếc Từ Tử Thanh chỉ vào mà không có ra, nên cũng không hiểu mọi người làm cách nào ra được bí cảnh. Nghĩ tới nghĩ lui thì chắc không khác gì mấy với cách vào, dù sao y cũng là người Từ gia, chắc cũng không khó để trộn lẫn vào.
Suy nghĩ vậy, Từ Tử Thanh vẫn hết sức cẩn thận. Y thấy hai nhà Từ Điền tranh phong như vậy, chỉ sợ vẫn còn có khúc chiết gì đó, cũng không thể phớt lờ.
Ngay lúc này, hùng ưng vừa mới đi kiếm ăn về, phành phạch dừng trên vai Từ Tử Thanh.
Có lẽ do huyết mạch làm hại, Trọng Hoa hiện giờ đã là vị thành niên, cũng không dài ra được bao nhiêu, hình dáng tướng mạo năm năm qua vẫn như cũ không đổi, nhưng mà linh trí lại càng thông minh hơn.
Vân Liệt tính tình mặc dù lãnh, nhưng học thức lại cực kỳ uyên bác, liền đưa cho nó một bộ pháp luyện thể cho yêu thú. Trọng Hoa có được, cũng khổ tu không ngừng, hiện giờ cương trảo với thiết uế ( móng thép, mỏ thiết) có thể làm nứt cả đá, cực kỳ lợi hại! Mà Từ Tử Thanh cũng câu thông được với nó, không giống lúc trước phỏng đoán khó hiểu, giờ chỉ cần y cho nó một cái ánh mắt, Trọng Hoa đã ngầm hiểu, phi thường ăn ý.
Trọng Hoa cúi đầu xuống, mặc cho Từ Tử Thanh sờ sờ đỉnh đầu nó, trong mắt toàn ý ỷ lại.
Từ Tử Thanh thì lại cười nói: “ Ăn no cũng không được lười biếng, lại bay tiếp đi.”
Trọng Hoa lúc này mới giương cánh, nhanh chóng bay lên.
Từ Tử Thanh ý cười không đổi, tâm trạng nặng nề lúc trước cũng thoáng chốc tiêu biến vô tung.