Đảo mắt đã năm năm.
Vẫn động thiên đó, có một mái nhà tranh được dựng dưới bóng cây, ở giữa có một bàn cờ làm bằng gỗ, bên trên vẽ khung, bày nhiều mảnh quân cờ hai màu.
Ngồi ở bàn cờ bên trái là một thiếu niên mặc áo đơn, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, khí chất nhu hòa như ngọc thạch trong khe suối được cọ rửa, ôn nhuận không câu nệ, không mang theo nửa điểm góc cạnh. Trong tay y nắm một quân cờ, được đẽo gọt từ cục đá có màu nhạt, đang ngưng thần suy nghĩ.
Ngồi đối diện y là một bạch y nam tử, thân hình mờ ảo như có như không, khí thế như ở giữa ranh giới ấm và lạnh, như một thanh lợi kiếm phóng lên cao, nhưng thần khí cũng có một cỗ sát ý lẫm nhiên ẩn hiện trong hai mắt, nhìn chằm chằm bàn cờ.
Bầu không khí giữa hai người bình thản, mặc dù đang đánh cờ, cũng không có không khí giương cung bạt kiếm, đủ loại chiến cuộc trên bàn cờ cũng không giằng co.
Bạch y nam tử hơi nhắm mắt, lặng im không nói.
Thiếu niên vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng để cờ xuống, cười nói: “ Vân huynh, ta lại thua rồi.”
Bạch y nhân âm sắc vô cùng lạnh lùng: “ Ngươi không có sát ý, mà ta có”
Thiếu niên ý cười vẫn không đổi: “ Vân huynh chiêu thức tinh diệu, khí phách phong duệ, tại hạ cam bái hạ phong.”
Bạch y nhân giương mắt, quân cờ trên bàn cờ trống rỗng bay lên, phân ra làm hai đổ vào hộp đựng cờ của hai người: “ Còn muốn đánh cờ hay không?”
Thiếu niên lắc đầu: “ Không được, Trọng Hoa chắc hẳn đang đói bụng, yêu đằng cũng nên đi săn, ta ra ngoài một chuyến.”
Bạch y nhân thần sắc lãnh túc: “ Yêu thú đả thương người, nên gϊếŧ thì gϊếŧ, không cần thương hại.”
Thiếu niên cười cười: “ Vâng, lời khuyên bảo của Vân huynh, tại hạ xin ghi nhớ.”
Bạch y nhân không thèm nhắc lại nữa, thoáng cái thân ảnh đã tiêu thất vô tung.
Từ Tử Thanh cúi đầu, mỉm cười nhìn nhẫn trữ vật trên ngón út tay trái, đưa tay vuốt ve, đứng dậy.
Ẩn cư ở đây mấy năm, Từ Tử Thanh không có gì ngoài tu vi tăng tiến nhanh, đã tiến tới tầng bảy Luyện Khí, thành tựu lớn nhất của y chỉ e là quen thân cùng với bạch y nhân.
Nhớ tới ngày đó Từ Tử Thanh biết được tên của Vân Liệt, từ đó liền cho rằng hắn là bằng hữu, ở dưới đáy hồ tịch mịch, không thể không tìm một người bạn để nói đôi câu. Bởi vì Vân Liệt tính tình lạnh lùng, Từ Tử Thanh cũng không thường xuyên quấy rối, nhưng Vân Liệt đối với y mặc dù không thân cận, nhưng cũng không ghét, thỉnh thoảng cũng trả lời lại vài tiếng.
Mãi sau này Từ Tử Thanh mới biết Vân Liệt không phải chỉ bị vây hãm trong nhẫn mà cũng có thể hiện ra thân ảnh. Gần đây y nổi lên hưng trí, liền tỉ mỉ mài bàn tạo quân cờ, mời Vân Liệt cùng đánh cờ, vô cùng tiêu dao.
Hiện giờ quen thuộc với Vân Liệt, Từ Tử Thanh phát giác tính tình Vân Liệt vô cùng tốt, có thể cùng hắn làm bạn, quả thật là chuyện vô cùng may mắn. Nhưng Vân Liệt sát khí quá nặng, cũng làm cho Từ Tử Thanh có vài phần bất đắc dĩ.
Sau khi cáo biệt cùng Vân Liệt, Từ Tử Thanh giống như mọi ngày, từ dưới đáy hồ theo đường xoáy nước ngoi lên trên. Mấy năm qua, Từ Tử Thanh cũng luyện được một thân kỹ năng bơi lội, trong chớp nhoáng đã lên tới bờ.
Mới vừa chỉnh lý quần áo xong, y chợt cảm thấy có chút không đúng lắm.
Trong bí cảnh hiện giờ, giống như cùng trước đây bất đồng.
Y bấm ngón tay tính toán, hóa ra hôm nay là ngày bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mở ra một lần, chả trách có rất nhiều nhân khí. Từ Tử Thanh phóng xuất hùng ưng, một người một chim càng thêm cẩn thận hành sự. Y mới có tu vi tầng bảy Luyện Khí, nếu gặp gỡ đệ tử thế gia xuất chúng, cũng không phải là đối thủ của họ.
Đi xa một chút, chợt nghe thấy tiếng người. Từ Tử Thanh thầm nghĩ, thực sự là vận khí không tốt, liền ẩn thân phía sau cây âm thầm quan sát.
Quả nhiên phía trước có hai nữ tữ đang đi tới, đều là váy dài phiêu phiêu, nhan sắc động nhân. Từ Tử Thanh nhìn thấy trong lòng khẽ động, lúc này vậy mà gặp được người quen.
Hóa ra vị phía bên trái, mặc một thân váy dài tử sắc, tóc vấn cao, thần tình lãnh ngạo, chính là kiêu nữ Từ Tử Đường. Trên người nàng linh quang trầm tĩnh, dáng người thoát tục, Từ Tử Thanh ngưng tự linh lực lên hai mắt, dùng linh thức đảo qua thật nhanh.
Tầng sáu Luyện Khí.
Từ Tử Thanh hồi còn làm tạp vụ trong Bách Thảo Viên cũng có nghe người ta bàn tán về Từ Tử Đường. Ai cũng nói nàng có song linh căn nhất thô nhất tế, tư chất giống hệt huynh trưởng của nàng, đều là thượng đẳng. Bản thân Từ Tử Thanh là đơn linh căn, tư chất theo lý cũng là thượng đẳng, bất quá thượng đẳng kia cùng thượng đẳng này cũng có sự khác biệt lớn, cho dù là tế đơn linh căn, cũng mạnh hơn nhiều so với song linh căn.
Nhưng Từ Tử Đường tiến cảnh cũng cực kỳ nhanh, y mới vài năm không gặp nàng, nàng đã tiến thêm một tầng, có thể thấy ngày thường tu hành rất khắc khổ. Từ Tử Thanh nhờ ăn Ất Mộc Chi Tinh, mà tu vi cũng chỉ mới hơn nàng một tầng thôi.
Mặc dù có chút tán thưởng đối với nàng, Từ Tử Thanh cũng không nguyện ý hiện thân trước mặt Từ Tử Đường. Nàng cùng y cũng từng gặp mặt mấy lần, mà tu sĩ xưa nay gặp qua là không quên được, nếu nàng nhận ra y, y liền bị bắt phải trở về tông gia Từ gia, đây là điều mà y không hề mong muốn nhất.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền thu liễm hơi thở. Bởi vì y núp phía sau cây, nên có thể đem khí của mình cùng với khí Mộc xung quanh tương dung, khó có thể phát hiện ra, đây cũng là một trong những ảo diệu của . Đợi y tu hành càng về sau, còn có thể thi triển nhiều diệu pháp hơn nữa.
Từ Tử Đường quả nhiên không có phát giác ra, cùng với người bên cạnh đi về phía trước, hoàn toàn không hề liếc nhìn về cái cây phía sau.
Đợi hai người đi xa, Từ Tử Thanh mới hiện thân ra.
này quả nhiên hữu dụng, nhưng y cũng chỉ mới quen thuộc được ít ngày, còn phải chăm chỉ luyện tập thêm. Tới khi tu hành viên mãn, dù gặp phải sinh tử cường địch, chỉ cần có một ngọn cây cọng cỏ xung quanh, y đều có thể tìm được một đường sinh cơ.
Trong bí cảnh người nhiều, không tránh khỏi cùng người va chạm, rước lấy tai vạ, Từ Tử Thanh đang tính trở lại dưới đáy hồ, mấy ngày sau lại trở ra. Nhưng tâm tư y lại khẽ động, bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mới mở ra một lần, nếu y muốn đi ra ngoài, thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Y nguyên bản cũng là người của Từ gia, nếu lừa gạt qua cửa, có lẽ cũng có biện pháp.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền nâng bước bước đi.
Ngày thường thì không cảm thấy gì, lúc này trong bí cảnh nhiều người, mới có cảm giác. Hóa ra yêu thú cứ mỗi dịp khai nguyên, đều trốn trong vu sơn cùng cốc. Có những loài ngày thường tranh giành lẫn nhau không ngớt cũng đều dừng lại, có những loài hung bạo thì nấp trong bóng tối, chờ người sơ hở, liền nhảy ra cấu xé.
Mặc dù trong bí cảnh có rất nhiều vật trân quý, cứ mỗi năm năm lại có tu sĩ tiến nhập vào truy tìm, cũng cấp cho những yêu thú này dính chút huyết khí. Cái gọi là thiên đạo cân bằng, không thiên về người, cũng không thiên về thú.
Nghĩ như thế, Từ Tử Thanh như có sở ngộ.
Đang ngộ đạo thì, bỗng nhiên một mùi máu tanh truyền đến, cắt đứt đăm chiêu của y, linh quang mới vừa chợt lóe cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Từ Tử Thanh còn chưa kịp tiếc hận, đã nghe thấy tiếng mãnh thú rít gào, cùng với tiếng quát mắng. Chẳng lẽ có yêu thú đả thương người? Y không kịp nghĩ nhiều, liền vận linh lực lao vυ't đi.
Tiếng động huyên náo phía trước cách chỗ y khoảng mười trượng, là một con đường dốc, phía dưới là một cái khe, ba mặt khác đều là núi vây quanh, nếu bị vây hãm trong đó, hiển nhiên khó có thể đào thoát nổi. Từ Tử Thanh đứng ở đỉnh sườn núi, nhưng cũng không tùy tiện xuống dưới, mà đứng ở trên một thân cây cao, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Dưới khe có ba người, một trong số đó là một đại hán trung niên, tu vi tầng bảy Luyện Khí, tướng mạo có chút quen mắt. Hắn đang bảo hộ một thiếu niên phía sau người, một thanh phi kiếm màu vàng đang trôi nổi trước mặt, đang cùng một thanh phi kiếm khác màu đỏ ngươi tới ta đi, tiếng động lanh canh leng keng nổi lên bốn phía.
Chủ nhân của phi kiếm màu đỏ là một công tử thế gia hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ pháp y màu lam được dệt may khéo léo, mặt như ngọc, tuấn duật phi thường. nhưng mặt mũi người này lại mang một loại uất khí, có thể thấy không phải là người mang tấm lòng rộng mở gì. Bên cạnh hắn có một con mãnh hổ màu vàng, con ngươi trắng toát, trên người có một đôi cánh, nó là yêu sủng đã bị hắn thu phục được, tên là Song Dực Phi Hổ. Tiếng động rít gào vừa nãy Từ Tử Thanh nghe được là phát ra từ miệng nó.
Từ Tử Thanh dùng linh thức đảo quanh, thiếu niên tướng mạo non nớt, giống như mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tu vi không kém, nhưng chỉ ở tầng bốn Luyện Khí mà thôi. Còn thế gia công tử có tu vi tầng sáu Luyện Khí, nhưng bên cạnh hắn còn có yêu sủng , trên người lại có thêm nhiều pháp khí, nên ở chỗ này chiếm hết thượng phong.
Chỉ nghe thế gia công tử hừ lạnh nói: “ Từ Thành Võ, mau chóng đem Từ Tử Điều giao ra đây cho ta gϊếŧ, bản công tử còn có thể tha cho mạng chó nhà ngươi, bằng không hôm nay ta liền đem các ngươi đến đút cho bảo bối nhi nhà ta!”
Hắn nói xong thì vuốt ve đầu hổ, con hổ cũng ngẩng đầu kêu lên, có ý đe dọa.
Đại hán kia lại cả giận nói: “ Điền Quỳ ngươi là cái thá gì, lão tử đưa tay là có thể bóp chết ngươi, ngươi còn dám ở đây ăn nói xằng bậy!”
Điền Quỳ giọng mang châm chọc: “ Nếu bình thường bản công tử cùng ngươi tranh chấp, không có bảo bối bên người, ta còn có thể nhường ngươi ba phần, hôm nay thiên thời địa lợi đều đứng về phía ta, ta coi ngươi có mạnh miệng thế nào, cũng đừng mơ cứu được tính mạng của Từ Tử Điền!”
Từ Thành Võ rùng mình, biết ý đồ của mình đã bị người xem thấu.
Lần tiến nhập bí cảnh trước, người của Điền gia hống hách, suýt nữa đã chém đứt tay hắn, sau may nhờ có cao nhân Trúc Cơ ban cho một viên Sinh Cơ Đan, nên cũng không còn gì đáng ngại. Chỉ là năm năm qua hắn một lòng đem cánh tay dưỡng khỏe như trước, mất rất nhiều công phu, nên tu vi cũng không tiến triển gì nhiều.
Điền Quỳ thì bất đồng, bản thân hắn cùng Điền Lượng giống nhau, đều là con của Điền Thăng, nói đến kiến thức tu luyện hằng ngày thì hắn còn hơn hẳn Điền Lượng, tuổi tác cũng nhỏ hơn rất nhiều. Lần trước hắn không đến là vì đang bế quan đột phá tầng sáu Luyện Khí, năm năm qua, tu vi đã đến đỉnh phong tầng sáu Luyện Khí, hơn nữa còn có thêm một con yêu sủng, càng không dễ chọc!
Hôm nay nếu Từ Thành Võ một mình gặp phải Điền Quỳ cũng không cần phải sợ hắn, nhưng hiện giờ còn phải bảo hộ thêm Từ Tử Điền, liền bó tay bó chân. Hắn vốn định kích Điền Quỳ một kích, nhưng Điền Quỳ lại cực kỳ bình tĩnh, cũng không mắc mưu, làm cho tâm Từ Thành Võ không khỏi chìm xuống.
Điền Quỳ mặc kệ Từ Thành Võ suy nghĩ thế nào, dựng thẳng hai ngón tay, cắn đứt đầu ngón giữa, hét một tiếng: “ Đốt”
Hai giọt máu đỏ tươi thoáng chốc liền rớt lên phi kiếm màu đỏ, phát sinh một tiếng “Xích” khiến cho thanh kiếm nhuộm đỏ một tầng huyết sắc, phút chốc sóng nhiệt cuồn cuộn, phả vào mặt người sáng rỡ.
Từ Thành Võ kinh hãi, dùng kiếm ngâm trong máu tươi, uy lực của nó càng tăng lên gấp đôi, hắn không ngờ đến Điền Quỳ vì muốn trừ khử Từ Tử Điều mà dùng đến cách tàn nhẫn như vậy. Không kịp nghĩ nhiều, cũng cắn đầu ngón tay nhỏ lên thân kiếm, giống như cách Điền Quỳ làm với thanh phi kiếm màu đỏ.
Nhưng tốc độ của hắn lại chậm hơn, thanh phi kiếm màu đỏ kia lại là hệ Hỏa, uy lực cao hơn phi kiếm hệ Kim của Từ Thành Võ, trong ngũ hành tương khắc, lại áp chế nó. Không bao lâu, thanh phi kiếm màu vàng liên tiếp bại lui, đỡ trái hở phải.
Từ Tử Thanh nhìn một lúc lâu, trong lòng cũng có quyết định, liền vươn tay phải, trong năm đầu ngón tay vươn ra nhánh cỏ mảnh dài, thoáng cái đan thành cái mặt nạ. Y đem nó đeo lên mặt, sau đó phi thân lên, gia nhập vào chiến cuộc.